Đừng giận tớ nhé!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Stephanie khá là háo hức,vì là ngày mà Henry sẽ đi chơi cùng với cô."Hồi hộp quá đi,không biết Henry sẽ đưa mình đi đâu đây ta?"Stephanie thầm hỏi,trong khi đợi anh đến.

Một lúc sau,Henry đến,trong bộ dạng bảnh bảo hết cỡ nói,nhưng mà anh lại thở hổn hển,hỏi:

-Tớ có đến muộn không?

-Cậu suýt đến muộn đó,còn đúng 1 phút nữa là cậu bị phạt!Stephanie hùng hồn lên tiếng

-Sorry nha,cậu ở đây lâu chưa?

-Mới được một lúc thôi.Mà nè?

-Có chuyện gì?

-Bọn mình sẽ đi đâu đó?

-Bí mật!Henry cười thầm trong đầu

Rồi họ nắm tay nhau đi.Stephanie cứ thấp tha thấp thỏm,lo rằng cô sẽ gặp điều gì đó xui xẻo.Nhưng ..........cô phát hiện ra đây là một con đường khá là lạ lẫm,chưa từng thấy.Một lúc sau......

-Bọn mình đi đâu đó?Stephanie hỏi

-Đã bảo là bí mật mà.Henry đáp

10 phút sau ......

-Đã tới chưa?Stephanie lại hỏi

-Đi rồi mới biết chứ!

20 phút sau......

-Rốt cục chỗ mà bọn mình đến là chỗ nào?Stephanie gặng hỏi

-Về!Cậu cứ hỏi thế thì tớ không đi chơi với cậu nữa!Henry tức giận đáp

-Ơ sao lại thế?Stephanie làm nũng

-Tớ ứ chơi với cậu nữa!Henry giận dỗi bỏ tay Stephanie,bước về.

Thế là buổi đi chơi đã bị hủy.Stephanie buồn rầu,bước những bước chân nặng nhọc quay về nhà.Vừa đi,Stephanie thầm nghĩ rằng:"Henry,tớ xin lỗi!"

Ngày hôm sau........

-Chào cậu,Henry.Stephanie vui vẻ vẫy tay

-Chào!Giọng Henry vẫn còn tức giận

-Cậu ....... còn giận tớ à?

-Không,chỉ không muốn gặp cậu thôi.Nói xong,anh bỏ đi lặng lẽ không tiếng động,vẫn còn giận dỗi.

Stephanie buồn quá,ngồi vào chỗ,gục mặt xuống bàn.Những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt cô,Stephanie bật khóc nức nở.Bọn bạn thấy vậy liền vây quanh cô,hỏi han hết cỡ,nhưng cô vẫn khóc,khóc hoài vẫn chưa ngưng lại."Henry,Henry,tớ ......."Cô tiếp tục khóc,nức nở trong nỗi cô đơn đầy buồn thảm."Mình thật là vô dụng!!!!"Stephanie gào lên làm cả lớp bỏ chạy vì sợ có động đất đến.Không những động đất đến mà còn xuất hiện thêm cả núi lửa phun trào và sóng thần ào đến.Nó có thể gây ra cả lở tuyết hoặc lở đất,khiến cho con người có thể chết hàng loạt.Tiếng gào của Stephanie to đến mức,mà Henry từ xa vẫn nghe thấy.Henry nghe thấy liền chạy về lớp,và thấy một bóng dáng nhỏ bé đáng thương,đang gục khóc nức nở,tức tưởi.Anh chạy về phía cô bé,hỏi nhỏ:

-Cậu có sao không?

-Tớ không sao,cậu cứ đi đi

Henry bất chợt ôm Stephanie vào lòng,nhẹ nhàng hỏi:

-Nào,cứ kể xem có chuyện gì đi

-Tớ .........xin lỗi........vì làm cậu buồn,Henry.

-Không sao đâu,tớ ......vẫn thích cậu mà,Stephanie

-Thật hả?

-Ừ.Mai tớ dẫn cậu đi chơi bằng xe đạp nhé

-Oa cho tớ đi nhé

-Miễn là cậu không được mở mắt cho đến khi tớ bảo là được

-Tớ hứa đó!

Họ khoác tay nhau ta về,nụ cười hạnh phúc trên môi.......

Ngày hôm sau......

-Nhắm mắt vào đi bé.Henry nhỏ nhẹ thều thào

-Đi thôi!Stephanie kêu lên

Một lúc sau........

-Cậu có thể mở mắt được rồi đấy,Stephanie.Henry nói

-Ôi trời đẹp quá đi!Sau khi mở mắt thì đây là câu đầu tiên mà Stephanie nói

-Cậu thấy thế nào?

-Cậu......làm cho tớ hả?

-Tớ yêu cậu,Stephanie,làm bạn gái tớ nhé!

-Tớ đồng ý.Stephanie ôm chầm lấy Henry

Hoá ra thứ mà Henry đã giấu Stephanie từ lâu,chính là một khu vườn đẹp mênh mông,cùng với nhiều loài hoa mang lại tình yêu chân thật cho hai người.Một tình yêu mới,đẹp và sâu sắc.Henry cùng Stephanie bắt đầu một cuộc hành trình mới,trên con đường của họ.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net