Chap 02: Thiên đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi tay thon dài ôm lấy cổ hắn, kéo hắn vào một nụ hôn sâu. Mùi hương trên người cậu ta khiến hắn cảm thấy dễ chịu. Không quá nồng nặc, chỉ là thoang thoảng lướt qua nơi cánh mũi, và khiến hắn lưu luyến mãi chẳng rời.

Cậu ta xoay người, đẩy Bùi Tiến Dụng ngồi xuống giường, sau đó đặt mông lên đùi hắn. Dưới thân chỉ có chiếc quần lót mỏng manh, cự vật nóng hổi cơ hồ chạm vào đũng quần hắn, khiến hắn phát điên.

Bùi Tiến Dụng hôn lên gò má cậu ta, di chuyển đôi môi mỏng lên vành tai mẫn cảm.

- Cậu bé, anh mua em!

Cậu ta nhe răng cười, một nụ cười khiến hắn mê mẩn. Cái vẻ ngây thơ mà cậu ta mang trên khuôn mặt non nớt kia trái ngược hoàn toàn với cả cơ thể câu dẫn này.

Một con người, lại tồn tại hai tính cách, đây chẳng phải loại người hắn thích nhất sao?

Cậu ta cúi đầu liếm lấy tai hắn, thì thầm vào đấy ba chữ.

- Đoàn Văn Hậu.

Bùi Tiến Dụng ngã người nằm xuống giường, sau đó nhếch môi nhìn Đoàn Văn Hậu.

- Thể hiện đi nào, cậu trai bao xinh đẹp!

Đoàn Văn Hậu bật lên nụ cười khúc khích đáng yêu, và có chút trái ngược với vẻ mặt của một tên trai bao.

Cậu ta khom người hôn lấy môi của Bùi Tiến Dụng, trực tiếp cởi chiếc quần lót là vật che chắn duy nhất ở phần dưới. Hai bờ mông trắng nõn cạ cạ nơi bụng dưới của hắn, cách hắn một chiếc quần còn có thể cảm nhận được hơi nóng của vật kia.

Chiếc áo sơ mi mỏng tang, đến mức mà mọi thứ bên trong gần như là phơi bày cả ra. Cậu trai bao mỉm cười, từng ngón tay thon dài từ tốn đem từng cúc áo của hắn cởi ra, bờ ngực săn chắc nhanh chóng lộ ra.

Đoàn Văn Hậu đưa tay vẽ vài đường trên ngực hắn, sau đó cúi xuống liếm một đường dài từ ngực, lên đến cổ, hôn nhẹ vào yết hầu đang lên xuống kia, lại đưa chiếc lưỡi tinh ranh lên đến chiếc cằm nhẵn bóng, sau cùng lại cùng nhau dây dưa môi lưỡi.

Áo của Bùi Tiến Dụng nhanh chóng bị vứt đi, mà hắn cũng chẳng quan tâm. Hắn vẫn đang tập trung vào cậu nhóc xinh đẹp kia, và phối hợp theo từng động tác gợi tình.

Bùi Tiến Dụng đưa tay bóp lấy bờ mông trắn nõn của Đoàn Văn Hậu, cậu ta liền thoả mãn một tiếng trong cổ họng. Hắn cười hài lòng, bàn tay không ngừng dày vò hai cánh mông.

Đoàn Văn Hậu là một kẻ nhạy cảm, bằng chứng là chỉ vì một vài động tác của Bùi Tiến Dụng, thân dưới của cậu ta đã cương cứng, không quá to lớn, nhưng vẫn là kích cỡ trung bình của một thằng đàn ông.

Cậu trai bao hứng tình ngửa cổ thở hắt ra, bàn tay thon dài chà xát cự vật của Bùi Tiến Dụng qua hai lớp quần, sau đó cúi người dùng răng từng bước cởi chiếc quần tây của hắn ra, lộ ra một chiếc quần nhỏ đã sớm trở nên to lớn.

Đoàn Văn Hậu cắn lấy mép quần, cẩn thận kéo xuống, cự vật nhanh chóng bật ra, to lớn và đầy nam tính. Mùi của nó có chút khó ngửi, khiến cậu ta khẽ nhăn mày một chút, nhưng bởi vì hắn đã mua cậu, thế nên cậu đương nhiên phải chuyên tâm phục vụ hắn.

Đôi môi nhỏ ngậm lấy cự vật to lớn, Đoàn Văn Hậu chỉ nuốt được hơn nửa, một cách thận trọng mút liếm. Cậu ta rất giỏi chơi bằng miệng, bởi vì Đào Hoa đã hướng dẫn cậu rất nhiệt tình.

Bùi Tiến Dụng khá thoả mãn, cổ họng phát ra vài tiếng trầm đục. Biết vị khách của mình rất thoải mái, Đoàn Văn Hậu làm việc càng hăng. Cự vật trong miệng giật giật vài cái, trên đầu truyền đến âm thanh đầy thoả mãn, Đoàn Văn Hậu nhíu mày cố nuốt hết đống tinh dịch mà Bùi Tiến Dụng vừa bắn ra.

Hắn nhìn cậu đang chật vật muốn nuốt vào, có chút buồn cười. Tinh dịch vốn dĩ chẳng dễ nuốt, cái mùi của nó đủ khiến người ta buồn nôn, cậu trai nhỏ này cố như thế làm gì?

Bùi Tiến Dụng nâng lấy cằm cậu, đua môi hôn xuống, dùng lưỡi quét hết tinh dịch trong miệng cậu, sau đó phun xuống sàn.

- Tôi không bảo cậu nuốt.

Đoàn Văn Hậu mặt đỏ ửng, thở dốc từng đợt.

- Tôi nghĩ làm thế thì anh sẽ hài lòng.

Bùi Tiến Dụng bật ra tiếng cười trầm khàn. Hắn cầm lấy tay cậu kéo lên giường, bàn tay thô bạo xé rách áo cậu quẳng đi. Khoé môi nhếch lên một nụ cười lưu manh.

- Tôi đã rất hài lòng từ khi nhìn thấy cậu rồi.

Thân thể gầy đến đáng thương, da có chút xanh xao, nhưng tổng thể vẫn là đẹp đến mê người. Bùi Tiến Dụng nhìn đến say mê, cúi người ra sức cắn mút, để lại vài dấu đỏ nho nhỏ.

- Đoàn Văn Hậu, đưa tôi bao cao su nào!

Cậu ta nhanh nhẹn nhướn người, dùng miệng ngậm lấy vài miếng bao cao su để ở dưới gối quay lại sau đưa cho hắn, tất nhiên không quên cả bôi trơn. Bùi Tiến Dụng mỉm cười nhận lấy, rất cẩn thân bôi trơn, sau đó đeo vào bao cao su, chậm rãi tiến vào hậu huyệt của cậu.

Mặt của Đoàn Văn Hậu biến sắc, hai tay ra sức nắm chặt lấy gra giường, đầu ngón tay trắng bệch. Mồ hôi ướt cả tóc, đôi mày nhỏ nhíu lại. Bùi Tiến Dụng nhận ra, khẽ hỏi.

- Sao vậy?

Cậu ta thở hắt ra, mím môi nhỏ giọng trả lại.

- To... To quá.

Hắn cũng không vội động, tất cả đều rất cẩn thận. Hắn sẽ không để cho bạn tình của hắn khó chịu, đằng này còn là một cậu nhóc xinh đẹp, hắn chẳng nỡ tổn thương cậu ta.

Bùi Tiến Dụng cúi xuống hôn lên trán cậu ta, dịu dàng mà cực kì trân trọng.

- Nó khiến cậu đau sao?

Đoàn Văn Hậu gật gật đầu, nhưng sợ vị khách của cậu sẽ phiền lòng về điều này, nên cậu ta chịu đau ôm lấy cổ hắn, khó khăn phát ra tiếng nói.

- Tôi... sẽ không sao. Anh có thể...

Bùi Tiến Dụng hôn lên môi cậu ta, nhẹ nhàng cẩn thận, từng chút từng chút mang sự tập trung của cậu về nơi môi lưỡi. Hắn trong nụ hôn mở lời.

- Thả lỏng phía dưới một chút.

Đoàn Văn Hậu ngoan ngoãn nghe lời hắn, phía dưới bắt đầu động một cách chậm rãi. Cậu khẽ nhíu mày vì đau, một lúc sau vẫn như vậy.

Bùi Tiến Dụng nhếch nhẹ khoé môi, kéo cậu ngồi dậy, cự vật liền đi vào sâu hơn. Đoàn Văn Hậu khẽ rên lên một tiếng vì đau, sau đó liền mím chặt môi. Cậu gục đầu lên vai hắn cố gắng thả lỏng thích ứng với cự vật to lớn.

Trong cơn thở dốc, Đoàn Văn Hậu nghe tiếng hắn trầm khàn.

- Đây là lần đầu?

Cậu gục gặc đầu. Có lẽ cậu vụng về, không thể phục vụ hắn một cách tốt nhất.

Bùi Tiến Dụng ngược lại rất hài lòng hôn lấy cổ cậu, phía dưới vẫn chậm rãi chuyển động. Mặc dù cậu ta vụng về là thật, nhưng điều đó chỉ chứng tỏ, lần đầu của cậu ta đều giao cho hắn.

Hắn không ngừng liếm láp tai cậu, nhịn không được hỏi thêm một lần nữa.

- Vẫn còn đau sao?

Đoàn Văn Hậu miễn cưỡng lắc đầu, khó khăn lắm mới lên tiếng được trong cơn đau nơi tư mật.

- Không sao, anh... có thể... động nhanh hơn một...chút.

Thế nhưng hắn vẫn chậm rãi như vậy một lúc thật lâu, vẫn là cố gắng hết mức để mang lại khoái cảm cho cậu trai bao vừa mua được.

Trong tim Đoàn Văn Hậu có chút tư vị, rốt cuộc cũng rên lên bảo hắn động mạnh. Bùi Tiến Dụng nghe theo lời cậu, bắt đầu di chuyển nhanh hơn.

Ánh sáng mờ ảo, Bùi Tiến Dụng thiết nghĩ, rốt cuộc hắn ta đúng là đã tìm được thiên đường.

Đoàn Văn Hậu thở dốc sau cuộc ân ái, lần đầu đúng là rất đau. Bùi Tiến Dụng mặc quần vào, ngồi dựa lưng vào thành giường, muốn hút một điếu. Thế nhưng cậu trai bao của hắn lại không cho phép, đưa tay lấy đi điếu thuốc từ miệng hắn, thay vào đó bằng đôi môi đầy đặn của chính bản thân.

- Nghiện môi tôi sẽ tốt hơn nghiện thuốc lá.

Bùi Tiến Dụng bật cười một tiếng trầm khàn, theo lời cậu không lấy thêm điếu nào. Hắn xoa mái đầu mềm mại kia, mỉm cười.

- Cho tôi biết giá của cậu.

Mái đầu nhỏ gương đôi mắt to tròn không chút vấy bẩn nhìn hắn, khiến hắn có chút mơ hồ về kí ức vừa nãy mình vừa trải qua. Có phải hay không hắn vừa tước đoạt đi sự trong trắng của chàng trai trẻ kia? Nếu thật là thế, dáng vẻ của cậu ta tại sao vẫn thuần khiết như vậy?

Cậu ta liếm môi, mắt đảo đi như đang suy nghĩ mà hỏi.

- Một đêm?

Bùi Tiến Dụng khẽ lắc đầu, hắn cũng đang cần suy nghĩ. Một cậu con trai vừa mang vẻ đáng yêu vừa mang vẻ quyến rũ kia thật sự rất khó tìm, và điều đó thật hợp với hắn.

Hắn ngẩng đầu liếm lấy đôi tai nho nhỏ của người kia.

- Một năm! Tôi mua cậu một năm!

Đoàn Văn Hậu có lẽ rất ngạc nhiên, hai mắt mở to.

- Tôi rất đắt.

Nhưng mà, Bùi Tiến Dụng liệu có quan tâm?

- Tôi đủ điều kiện để mua cậu.

Ánh mắt của Đoàn Văn Hậu loé lên một chút vui mừng, cùng với một chút gì đó, mà theo hắn, là niềm hi vọng. Cậu ta leo lên đùi hắn, áp cả thân người gầy gò ấy sát với Bùi Tiến Dụng, kéo hắn vào một cuộc ái ân mới.

Bùi Tiến Dụng thầm chửi thề một tiếng, bàn tay to lớn vòng ra sau kéo cậu ta sát lại hơn.

Đêm nay, Bùi Tiến Dụng không ngủ.

.

Trần Nhã Trúc thở dài quăng chiếc điện thoại xuống bàn, ngước nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ sáng, đáy mắt đầy lo lắng.

Bùi Tiến Dụng vẫn chưa về, mà cô lại chẳng dám nói với ai, chỉ có thể ngồi đấy thơ thẩn nhìn cánh cửa gỗ im lìm. Lần đầu tiên hắn về trễ, dù cô đã gọi biết bao nhiêu cuộc, đầu dây bên kia vẫn không nhấc máy. Trần Nhã Trúc cắn chặt môi dưới, cánh tay cũng bị cấu đến trầy trụa, đôi mắt ráo hoảnh hướng ra cửa, bóng đêm như nuốt chửng cô, đơn độc.

Kết hôn đã hơn hai năm, dù Bùi Tiến Dụng luôn cố gắng làm một người chồng tốt, nhưng cô vẫn chẳng thể cảm nhận được tình yêu thật sự từ hắn. Giống như là nghĩa vụ, hắn và cô trước đây chưa từng thân mật, cùng lắm chỉ có hôn nhau. Cả hai dù ở chung nhà nhưng chỉ có thể nói vài câu xã giao đơn giản như có như không.

Năm trước, Bùi Tiến Dụng và Trần Nhã Trúc chuyển ra ở riêng, lúc ấy cô cứ nghĩ hắn có ý, vui vui vẻ vẻ cùng hắn chuyển đến nhà mới. Vậy mà sau bao lần cố gắng quyến rũ, hắn vẫn một mực từ chối cùng cô.

Là vợ hắn, yêu hắn như vậy, mà hình như vẫn chưa động đến tâm can hắn. Chắc có lẽ, sau này phải cố gắng hơn nữa.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net