#9. CHÚNG TA CÓ PHẢI LÀ MỘT THẾ HỆ KIỆT SỨC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8 giờ sáng.

              Chúng ta lết thân xác, có người hao gầy, có người đầy mỡ thừa, ra khỏi giường. Nếu chẳng phải đi làm, đi học , có lẽ tôi sẽ dậy từ 6 giờ sáng để ngắm bình minh.

              Đấy là chúng ta nghĩ thế. Vì mệt mỏi nên người ta lại mơ những giấc mơ con. Với nhiều người, 8 giờ sáng mỗi ngày là thời điểm lý tưởng và tràn đầy năng lượng để bắt đầu mọi thứ. Nhưng với nhiều người khác, họ không muốn bật dậy vào lúc 8 giờ sáng mỗi ngày. Họ muốn nằm mãi trên giường và chẳng làm gì cả. Ở Sài Gòn, hẳn bạn đã từng trải qua những cảm giác như thế!

12 giò trưa.

              Chúng ta mệt mỏi hỏi nhau trưa nay ăn gì cho qua cơn đói. Thành phố hoa lệ, sơn hào hải vị đủ cả, nhưng người ta vẫn thường xuyên bỏ ngỏ câu hỏi ở trên. Phải chăng cuộc sống vội vàng nên chẳng ai kịp nhớ nổi hương vị gì?

              Chỉ nhớ mùi cơm nhà mẹ nấu, nhớ ổ bánh mì trong giờ ra chơi ngày cấp Ba. Bạn có bao giờ nghĩ rằng nếu không ở Sài Gòn mà chọn ở nhà, ở quê với ba mẹ, mình sẽ chẳng bao giờ phải nghĩ đến chuyện hôm nay ăn gì không?

6 giờ chiều.

               Trời tranh sáng tranh tối, người người tranh nhau một đoạn đường. Vào khoảnh khác ai nấy đều vội vã, chúng ta mệt mỏi vì nhận ra bản thân không cùng nhịp với nơi này. Nhìn ngắm hoàng hôn đang đổ bóng trên bầu trời, người ta nhớ đến triết lý: Hoàng hôn là minh chứng cho việc trên đời này vẫn có những kết thúc đẹp. Tôi lại chưa may mắn trải qua những kết thúc đẹp như thế. Kết thúc nào cũng mệt mỏi, đau đớn và dằn vặt cả.

11 giờ đêm.

              Nếu nói về một khoảng thời gian người ta hay làm những chuyện điên rồ nhất, tôi cá chắc là từ 11 giờ đêm trở đi. Người ta hay nghĩ về những chuyện quá khứ chẳng mấy tốt đẹp. Người ta hay nghĩ về một ngày dài trôi qua, nhưng bản thân lại chẳng làm được gì. Có vài người còn chọn cách uống thật say và nhắn tin với người yêu cũ.

              Ở Sài Gòn, ai rồi cũng sẽ trải qua những ngày tồi tệ như vậy. Nhưng nếu hỏi rằng chúng ta có phải một thế hệ kiệt sức không, câu trả lời vĩnh viễn là "Không". Ở thành phố này, về cơ bản vẫn có nhiều ngày vui, đúng chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net