Chương 28.1: Thích em (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh đã chọn được đồng phục lớp.
Áo dài tay màu xanh da trời, kiểu rộng nên nam nữ đều mặc được.
“Cậu thấy màu xanh da trời thế nào?” Tiêu Chỉ Hàn cúi đầu hỏi.
“Cái gì thế nào?” Sau khi phát hiện lòng bàn tay mình ươn ướt, Trì Ý liền thu tay về, cầm bút lên cúi đầu làm bài tập, cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bài tập mấy chục giây mới đặt bút viết xuống.
Vào lúc này, tinh thần tập trung mà cô vẫn lấy làm kiêu ngạo dường như không đủ dùng, trong đầu phát đi phát lại những hình ảnh chung đụng với Tiêu Chỉ Hàn, còn có mỗi một câu mà cậu nói tối hôm nay.
Rõ ràng cô không cố ý lắng nghe, nhưng bây giờ nhớ lại, từng câu từng chữ cậu nói đều hiện lên rõ ràng trong đầu cô. Dường như từ lúc cậu thốt ra những lời đó, cô đã khắc ghi trong lòng.
“Cậu có thích màu này không? Không phải vừa nãy cậu chọn màu hồng phấn à? Nếu cậu không thích hai đứa mình có thể mua riêng đồng phục.”
Trì Ý: “?”
Không phải là đồng phục lớp à? Cứ cho là hai người mặc cũng được, nhưng tại sao cô phải mua chung với cậu?
Cô không chút suy nghĩ mở miệng từ chối, “Vừa nãy tớ chọn đại thôi, hơn nữa, cậu không biết đồng phục lớp trông giống đồ cặp à? Tất cả mọi người mặc màu xanh da trời, tớ với cậu mặc màu hồng phấn, cậu có tin không, hai chúng ta vừa đi ra ngoài đã được mời đến văn phòng uống trà. Còn nữa…” Quan hệ giữa tớ và cậu cũng không phải loại đó.
Trì Ý còn chưa nói hết câu, Tiêu Chỉ Hàn cười hừ một tiếng, cúi đầu ghé sát vào tai cô, “Trì Ý, thì ra cậu có ý đồ này. Muốn mặc đồ tình nhân với tớ hả?”
Cô không nói thì cậu còn không nghĩ đến chuyện này.
Tối này về nhà cậu sẽ chuẩn bị đồng phục!
Cái gì?
Trì Ý trợn tròn mắt.
Cô chỉ thuận miệng nói phương án của cậu không khả thi, cậu đã nhỏ nhen cho rằng cô muốn lợi dụng cơ hội mặc đồ cặp với cậu?
“Tớ không có suy nghĩ đấy, cậu đừng có nói bậy.” Trì Ý vội vàng phủ nhận liên tục, còn giơ ba ngón tay lên thề, “Tớ không hề có suy nghĩ mặc đồ cặp với cậu, thật đấy.”
Thấy cậu không tin, Trì Ý lại nói thêm một câu, “Nếu cậu cô đơn quá thì hãy mua hai bộ quần áo màu đỏ, mình mặc một bộ, còn một bộ thì cầm trên tay, sau đó viết lên tấm bảng trắng mấy dòng “Tìm cô gái nhiệt tình mặc đồ tình nhân với tôi, giúp đỡ thiếu niên trải nghiệm cảm giác mặc đồ tình nhân đi giữa sân trường!” rồi đeo trước ngực ấy.”
Tiêu Chỉ Hàn không tự giác tưởng tượng theo những gì Trì Ý miêu tả, không nhịn được ho khan.
Mẹ nó, làm thế không bị người ta cười chết mới lạ.
Nhưng mà, dù có bị cười chết thì cậu cũng phải kéo cô theo.
“Tớ thấy tớ không cần phải rao tìm cô gái nhiệt tình làm gì, tớ cảm thấy cậu rất phù hợp. Nhìn xem, mặt mũi xinh đẹp lại nhiệt tình, đây không phải là đang miêu tả cậu sao? Chỉ mặc một bộ quần áo mà cậu cũng không dám, có phải cậu không thế? Bị tớ nói trúng tim đen rồi chứ gì?”
Được lắm, rắm cầu vồng lại đến, còn bịa đặt cô muốn mặc đồ tình nhân với cậu nữa chứ.
Trì Ý không do dự, vô cùng thành thạo thủ đoạn thổi phồng lẫn nhau của mấy người làm ăn, “Không đâu, cậu mà mặc bộ đồ màu hồng phấn này vào thì cậu chính là người xinh đẹp nhất trường, à nhầm, nam sinh đẹp trai nhất. Cậu chính là một phong cảnh mỹ lệ trong Đại hội Thể dục Thể thao của trường Nhất Trung. Nói thế nào nhỉ, tớ không thể chiếm ánh hào quang của cậu được. Nếu tớ mặc vào, chiếu lời cậu nói thì chẳng phải là tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào tớ à?”
“Nhìn cậu thì nhìn cậu, càng nhiều người nhìn thì càng chứng minh cậu rất xinh đẹp. Hơn nữa cậu là bạn cùng bàn của tớ, tớ chỉ thấy kiêu ngạo tự hào, không hề thấy khó chịu.”
Phương Vũ Thành ngồi đằng trước nghe không nổi nữa. Hàn ca mà cũng nói mấy lời này, mẹ nó thật sự là dính vào yêu đương thì chẳng ai là người bình thường, cả Trì Ý nữa.
Hai người này đúng là một tổ hợp ấu trĩ ngu ngốc.
Phương Vũ Thành không chờ được nữa, cầm phiếu đăng ký mọi người truyền tay nhau điền, đặt xuống giữa bàn hai người, hô lớn, “Đến đến đến, hai vị đại gia, có muốn báo danh không?”
Trì Ý đang định nói thì bị Phương Vũ Thành cắt ngang, vừa hay bỏ qua chủ đề này.
“Gì thế?” Trì Ý cầm phiếu đăng ký nhìn thoáng qua, phát hiện bên trên chỉ có mấy người viết tên và tiết mục biểu diễn.
“Phiếu đăng ký diễn văn nghệ trong Đại hội Thể dục Thể thao, tớ chỉ giỏi mỗi chơi bời nhậu nhẹt, không biết biểu diễn. Các cậu có muốn đăng ký không?”
“Mang đi mang đi.” Tiêu Chỉ Hàn giơ tay ném phiếu đăng ký về lại bàn của Phương Vũ Thành. Không nhìn thấy cậu và Trì Ý đang trêu ghẹo nhau à? Thò mặt ra tranh sủng làm cái gì? Không ngờ phiếu đăng ký bị Trì Ý giật lại.
Cô nhìn thoáng qua tờ giấy, cầm bút viết tên của mình lên.
Tiêu Chỉ Hàn đẩy đầu Phương Vũ Thành ra, cúi đầu nhìn thấy trên cột tiết mục biểu diễn, Trì Ý viết mấy chữ —— Độc tấu đàn Nhị Hồ* « Khát Vọng ».
“Cậu còn biết kéo Nhị Hồ cơ á?”
“Thứ cậu không biết còn nhiều lắm. Người trẻ tuổi, mở rộng tầm mắt ra một chút.” Trì Ý nói rồi giao phiếu đăng ký cho Phương Vũ Thành, “Xong rồi.”
“Đợi đã.”
Phương Vũ Thành vừa định truyền phiếu đăng ký cho Ủy viên văn nghệ, thì bị Tiêu Chỉ Hàn gọi giật lại.
Cậu cầm phiếu đăng ký, không chút do dự lấy bút viết tên của mình lên đó.
“Hàn ca, cậu đùa tớ à? Trong trường lấy đâu ra trống Jazz* cho cậu biểu diễn?” Phương Vũ Thành giật mình hỏi.
Năm ngoái lớp bọn họ cũng chẳng có mấy người đăng ký, cũng không thấy Tiêu Chỉ Hàn tích cực như thế.
“Không có thì thôi, tớ chuyển từ nhà tớ đến không được à?” Tiêu Chỉ Hàn trả lời cậu.
Phương Vũ Thành nhiệt tình cổ vũ, “Được được!”
Vừa mới tan học, giáo viên dạy Toán đột nhiên đi vào, đưa tờ giấy đang cầm trong tay cho đại biểu môn, “Thầy đột nhiên nghĩ ra hai đề bài, các em làm rồi nộp cho thầy trước khi tan học.”
Học sinh ngồi dưới lớp lập tức rên rỉ. Vừa thi xong đã phải làm bài tập, có để cho người ta sống nữa không.
Đại biểu môn Toán là một nữ sinh nhỏ nhắn dễ thương, viết chữ cũng nhỏ như hạt vừng, Trì Ý nhìn không rõ híp mắt lại.
Thấy cô cầm vở bài tập đứng dậy, Tiêu Chỉ Hàn không nhịn được hỏi, “Cậu đi đâu đấy?”
“Đi lên trước chép đề bài, chữ nhỏ quá tớ không nhìn thấy.”
“Chờ.”
Nghe Trì Ý nói vậy, Tiêu Chỉ Hàn lấy điện thoại ra, mở camera phóng to bảng lên, “Tớ đọc cho cậu viết.”
Trì Ý khó hiểu, “Cậu chụp ảnh rồi đưa tớ chép không phải dễ hơn à? Hoặc là cậu đi chép giùm tớ thì càng nhanh hơn.”
Tiêu Chỉ Hàn quay mặt đi, có chút kiêu ngạo, “Quyết định vậy đi, tớ đọc cho cậu viết còn không tớ chép cho cậu.”
Cậu nói rồi cảm thấy phương án này rất khả thi, một tay cầm vở Trì Ý, lật sang trang mới, cúi đầu nhìn điện thoại thoại chép.
Cậu viết rất nhanh, không để Trì Ý chờ lâu, cậu đã đẩy vở về phía Trì Ý, “Ầy, xong rồi.”
Trì Ý bất đắc dĩ nhận lấy, thuận tiện nói cám ơn cậu.
Chữ của Tiêu Chỉ Hàn không giống kiểu chữ gà bới, qua loa của những nam sinh mà mang theo nét đẹp đặc trưng, như những người viết thư pháp thành thạo, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Trì Ý không hề keo kiệt khen ngợi, vừa viết chữ vừa nói, “Chữ cậu rất đẹp.”
Tiêu Chỉ Hàn không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu, đoán chừng nếu cậu có đuôi, chắc nó đã vểnh lên tận trời.
Phương Vũ Thành cảm thấy mắt mình sắp bị mù.
Buổi sáng thứ sáu có tiết Hóa học, đến giờ học giáo viên mới thông báo đổi sang học ở phòng thí nghiệm.
Chờ Trì Ý từ nhà vệ sinh về, chỉ còn một mình Tiêu Chỉ ngồi trong lớp, cậu dựa lưng vào tường, đôi chân dài gác trên bàn, cúi đầu loay hoay nghịch điện thoại.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, cậu quay đầu nhìn sang, bỏ hai chân xuống đất rồi mở miệng, “Tớ ngồi chờ cậu đấy, tiết này học ở phòng thí nghiệm.”
Trì Ý sững sờ.
Cô không ngờ Tiêu Chỉ Hàn sẽ ngồi đợi cô, Trì Ý nhanh chóng lấy ra sách Hóa học và bút đen, “Đi thôi.”
Tiêu Chỉ Hàn và Trì Ý vừa bước vào phòng thí nghiệm thì tiếng chuông vào học đúng lúc vang lên, trong phòng thí nghiệm rộng rãi chỉ còn lại hai vị trí cuối cùng ở bên hông.
Tiết học thí nghiệm là tiết duy nhất không sắp xếp chỗ ngồi, mọi người tùy ý ngồi thành một tổ, nhưng Trì Ý và Tiêu Chỉ Hàn đến trễ nên không có lựa chọn nào khác, phải ngồi thành một tổ.
Chờ Trì Ý đi theo Tiêu Chỉ Hàn đến chỗ ngồi, chỉ thấy ở bàn thí nghiệm chỉ có một cái ghế.
Trì Ý nhìn ngó xung quanh, không nhìn thấy cái ghế thứ hai trong phòng học, vừa quay đầu đã chạm phải mắt Tiêu Chỉ Hàn, “Cậu ngồi ghế đi, tớ đứng.”
Trì Ý hơi xấu hổ. Dù sao cô cũng đi sau Tiêu Chỉ Hàn, có ngồi cũng là Tiêu Chỉ Hàn ngồi.
“Cậu ngồi đi…” Cô từ chối.
Tiêu Chỉ Hàn dựa vào bàn thí nghiệm, rũ mắt nhìn cô, “Một là cậu ngồi, hai là cậu ngồi trên đùi tớ, cậu chọn một cái đi.”
Không đợi Trì Ý đưa ra quyết định, bên cạnh đã có người mở miệng, “Trì Ý, cậu ngồi ghế của tớ đi.”
Người kia đứng dậy, vừa định kéo ghế qua chỗ Trì Ý thì Tiêu Chỉ Hàn đã nhấc chân dẫm lên chân ghế, ấn chặt cái ghế trên mặt đất, giọng nói lạnh lùng, “Tôi đang nói chuyện với bạn cùng bàn của tôi.”
Ý của cậu chính là cậu có chuyện gì, cút sang một bên.
Trì Ý nhìn thế nào cũng thấy Tiêu Chỉ Hàn có điểm bất thường, nhưng cô cũng không biết Lâm Ngạn chọc giận Tiêu Chỉ Hàn lúc nào, ánh mắt xin lỗi nhìn Lâm Ngạn, mở miệng, “Cám ơn cậu, nhưng cậu cứ ngồi ghế của mình đi, lát nữa tớ sẽ hỏi giáo viên.”
Nói xong, cô đẩy Tiêu Chỉ Hàn, giọng điệu có phần quở trách, “Cậu làm gì thế?”
Ai gần ai xa đã rõ.
Lâm Ngạn nhìn Trì Ý, lại nhìn Tiêu Chỉ Hàn cong môi nhìn cô, yên lặng thu tay lại.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến liền, giáo viên Hóa học vừa đi vào phòng thí nghiệm, đã thấy Trì Ý và Tiêu Chỉ Hàn đang đứng. Kỳ thi vừa rồi Trì Ý đi được điểm tối đa môn Hóa Học, ông không khỏi quan tâm hơn một chút, “Trì Ý, sao em còn chưa ngồi xuống, vào lớp rồi…”
“Thưa thầy, chỉ có một cái ghế.”
Cuối cùng giáo viên Hóa học đi sang phòng thí nghiệm Vật lý bên cạnh lấy một cái ghế.
Trì Ý ngồi bên trái Tiêu Chỉ Hàn, cúi đầu rửa cốc chịu nhiệt.
Cô vẩy vẩy cốc chịu nhiệt để nước chảy hết ra, Lâm Ngạn ngồi bên cạnh thấy vậy đưa khăn lau cho cô, “Dùng khăn lâu đi, như thế nhanh hơn.”
Cô vẫn chưa trả lời, Tiêu Chỉ Hàn đột nhiên dựa sát vào người cô, hai tay nắm hai thành ghế của Trì Ý rồi nhấc cả người cả ghế vòng qua bàn thí nghiệm không quá thấp, đặt xuống bên tay phải cậu.
Giáo viên đang bận rộn hướng dẫn thao tác cho học sinh, không nhìn thấy cảnh tượng này, trong suốt quá trình Trì Ý đều mê man.
Tiêu Chỉ Hàn cứ như không có chuyện gì xảy ra, cầm cốc chịu nhiệt và khăn lau đặt xuống trước mặt Trì Ý, “Lau đi.”
“Cậu không bị làm sao chứ?” Trì Ý không nhịn được hỏi.
Tiêu Chỉ Hàn nhướng mày nhìn cô, “Tớ thì bị làm sao.”
“Thế tự dưng cậu phát điên cái gì? “
Được lắm, ôm cô nhấc từ bên trái sang bên phải.
Không phải có bệnh đấy chứ?
Tiêu Chỉ Hàn không trả lời, ngẩng đầu giáo viên đang đến gần, “Cậu không nhanh làm thí nghiệm đi, giáo viên sắp đến rồi.”
Thấy cô không nói gì, cậu lại nói tiếp, “Cậu không thấy ngồi ở ngoài rộng rãi, thoải mái hơn à?”
“Tớ chẳng thấy vậy.”
Dụng cụ thí nghiệm và giá đỡ đều đặt ở bên trong, cô ngồi bên ngoài thế này, rất bất tiện.
Nghĩ là nghĩ như vậy, Trì Ý vẫn là chấp nhận số phận ngồi bên phải Tiêu Chỉ Hàn.
Không phải cô muốn ngồi đây, mà là nếu cô vòng về ngồi chỗ cũ, không chừng Tiêu Chỉ Hàn lại bất chợt nổi điên kéo cô qua.
Chờ đến khi hết tiết, Trì Ý cầm sách đi theo mọi người rời khỏi phòng thí nghiệm.
Mới vừa đi đến hành lang, cổ tay cô đã bị kéo từ phía sau.
Cô quay đầu, nhìn thấy Tiêu Chỉ Hàn không biết đã đứng sau cô từ lúc nào.
Thấy cậu cúi đầu nhìn xuống, Trì Ý cũng thuận theo ánh mắt cậu, liền thấy dây giày của mình bị tuột ra.
Cô khom lưng, định ngồi xổm thắt giây giày, không ngờ Tiêu Chỉ Hàn còn nhanh hơn cả cô.
Cậu nửa quỳ một chân trên hành lang đứng đầy người, đưa tay thắt giây dày cho cô.
Bàn tay thon dài với những khớp xương rõ nét, những đốt ngón tay linh hoạt vòng qua dây giàu màu trắng, động tác mây trôi nước chảy, đẹp đến mức không nói lên lời.
Phía sau bọn họ có rất nhiều bạn học vừa ra khỏi phòng, tất nhiên nhìn thấy cảnh này, không kiềm chế thốt ra tiếng kinh hô, thu hút những người đã đi đến cầu thang quay đầu nhìn.
“Cmn, Hàn ca, ” Phương Vũ Thành đứng dựa vào cửa, kêu lên, “Sao cậu lãng mạn thế?”
Trì Ý bừng tỉnh phản ứng lại, định lùi về sau thì Tiêu Chỉ Hàn đã nắm chặt mắt cá chân dưới ống quần của cô, thắt nốt dây giày bên còn lại, trả lời Phương Vũ Thành bằng giọng điệu thản nhiên.
“Cậu cũng làm được,” Mái tóc trên trán che khuất tất cả cảm xúc trong đáy mắt, động tác thắt dây không nhanh không chậm, “Nhưng đối tượng thực hành không được là bạn cùng bàn của tớ.”

Chú thích

Đàn Nhị HồĐàn Nhị Hồ là một trong những loại nhạc cụ thuộc bộ dây (nhạc cụ gảy) truyền thống của Trung Hoa, đã có lịch sử hơn 4.000 năm. Đàn nhị hồ chỉ có hai sợi, một sợi là sợi ngoài, một sợi là sợi trong. Sự cọ sát giữa hai sợi dây đàn có độ dày khác nhau được buộc vào trục đàn tạo nên độ rung và phát ra âm thanh.

Trống Jazz: Trống Jazz ra đời vào khoảng những năm 20, 30 của thế kỷ 20 khi mà trào lưu nhạc Jazz bắt đầu thịnh hành. Dần dần cho đến nay,  trống Jazz được sử dụng rộng thêm cho cả các dòng nhạc Blues, Pop và Rock.
Bộ trống Jazz là sự kết hợp các thành phần sau đây:
–          Trống cái (Bass drums)
–          Trống dây (Snare drums)
–          Trống to (Timpano)
–           Chũm chọe (Cymbal) của một đội trống.
Qua quá trình cải tiến và phát triển, bộ trống Jazz tiêu chuẩn ngày nay bao gồm Bass Drums, Snare, Hi-hat, Floor Tom, 2 hoặc 3 Tom con, cùng 1 Cymbal to (Ride cymbal), 1 Cymbal trung (Crash cymbal), và một hoặc nhiều Cymbal con (Splash cymbal) tùy theo nhu cầu, sở thích của từng người sử dụng.
Một số ưu điểm của trống Jazz:
– Âm thanh trung thực, sống động, tiếng trống ascoustic vô cùng thu hút người nghe.
– Thể hiện đúng và trọn vẹn cảm xúc của người chơi trống thứ thiệt.
– Là loại nhạc cụ không thể thiếu trong các ban nhạc, đặc biệt là ban nhạc rock.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net