Chương 34.2: Tớ khen cậu mà cậu cũng có phản ứng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì trong lòng chỉ nhớ đến chuyện tối nay Trì Ý sẽ cho cậu một đáp án, Tiêu Chỉ Hàn ngay cả cơm tối cũng ăn không vô, cậu đến quán đồ uống ở ngoài trường mua một ly đồ uống nóng rồi định đi về lớp chờ Trì Ý.
Nói thật, đối với Trì Ý, trong lòng cậu vẫn có phần không nắm chắc.
“Má ơi, vừa nãy tớ sợ muốn chết…”
“Sao thế?”
Bên cạnh có một nhóm nữ sinh vội vã đi qua người cậu, tiếng thảo luận truyền đến từ phía trước.
“Bảy tám người tụ tập ở khúc cua vào quán bán cơm nắm rong biển, hình như là sắp đánh nhau. Tớ không dám nhìn nhiều, sợ bị vạ lây.”
“Hình như là Vương Hoàng của trường dạy nghề, nhưng sao cậu ta lại đến đây? Không phải cậu ta mới bị Tiêu Chỉ Hàn dạy dỗ một trận à? Cậu ta dẫn người đến lại chọn ngay giờ học buổi tối, Tiêu Chỉ Hàn chưa chắc đã đi học, cậu ta làm thế cho ai nhìn.”
“Không phải đâu, ” Một người khác nói, “Hình như tớ nghe thấy Vương Hoàng gào lên, không thể gây phiền phức cho Tiêu Chỉ Hàn thì ra tay với bạn gái cậu ấy. Chính là Trì Ý có danh tiếng lớn học cùng lớp với cậu ấy…”
Phương Vũ Thành đứng bên cạnh Tiêu Chỉ Hàn, vừa định nhìn sắc mặt Tiêu Chỉ Hàn, quay đầu đã thấy Tiêu Chỉ Hàn chạy về phía quán cơm nắm rong biển, bóng lưng lo lắng, bước chân lộn xộn.
Cậu mắng một tiếng f*ck, vừa chạy theo sau vừa gửi tin nhắn gọi người.
Trì Ý vốn không định đi ăn cơm, nhưng đã đến 6 giờ, bụng cô réo mấy lần, cô không có cách nào lại không muốn ăn quá nhiều, suy nghĩ một lúc bèn ra ngoài trường mua cơm nắm.
Người đứng xếp hàng mua cơm nắm không nhiều, một lát sau Trì Ý xách đồ đi về, ai ngờ bước chưa được mấy bước, đã bị người chặn lại.
Người dẫn đầu nhuộm một quả đầu vàng, miệng còn ngậm điếu thuốc, quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, mở miệng, “Cậu chính là bạn gái của Tiêu Chỉ Hàn?”
“Có chuyện gì không?” Không đoán ra người này muốn làm gì, huống hồ phía sau cậu ta còn có bảy tám người đi theo, cô vừa lùi lại vừa hỏi.
Chỗ này là khúc cua, bốn phía đều là vách tường, trên tường mọc đầy rêu, cách con đường nhộn nhịp phía ngoài rất xa, học sinh đi ngang qua sợ bị vạ lây đều vội vã rời đi.
“Đây là thừa nhận?” Vương Hoàng bỏ điếu thuốc xuống, giơ ngón tay, nghiêng đầu chỉ khóe mắt bên trái bị bầm tím, “Thấy không, đây là do bạn trai cậu đánh mấy bữa trước, vết bầm tím đến giờ còn chưa tan.”
“Muốn trách thì phải trách chính cậu, yêu ai không yêu lại đi yêu Tiêu Chỉ Hàn. Bạn gái xinh đẹp như thế mà không trông nom cẩn thận, tạo cơ hội cho tôi tìm đến cửa, chuyện này không thể trách tôi, đúng không?”
Vương Hoàng cảm thấy mình rất phong độ, trước khi đánh người còn lịch sự nói rõ lý do.
Như thế thì sau này cô ta cũng sẽ hận Tiêu Chỉ Hàn, nghe nói Tiêu Chỉ Hàn rất thích cô ta.
Tiêu Chỉ Hàn không vui thì cậu sẽ vui vẻ.
Trì Ý nhíu mày, “Cậu rất đắc ý khi đánh con gái?”
Không hiểu vì sao, nhìn thấy dáng vẻ dương dương tự đắc, cảm thấy việc dạy dỗ bạn gái Tiêu Chỉ Hàn là rất đáng tự hào, trong lòng Trì Ý cảm thấy không thoải mái.
Dù tình huống bây giờ không cho phép cô nói chuyện tùy ý, Trì Ý vẫn không nhịn được, nói, “Coi như hôm nay cậu đánh ngã tôi ở đây, thì cũng không thể chứng minh cậu giỏi hơn Tiêu Chỉ Hàn. Cậu mãi mãi chỉ là một thằng hèn đánh con gái, huống chi.”
Cô ngừng lại một lát, xoay người đặt hộp cơm nắm xuống đất, khởi động khớp tay, “Cậu chưa chắc đã đánh thắng tôi.”
“A, ” Vương Hoàng sững sờ trước giọng điệu của Trì Ý, cậu nhanh chóng bừng tỉnh nhìn Trì Ý, nở nụ cười trào phúng, “Cậu rất chảnh nha.”
Dù đang trong tình cảnh nguy hiểm, Trì Ý vẫn đáp trả, “Chảnh bình thường, nhưng vẫn hơn thằng hèn như cậu.”
“F*ck.” Mặt Vương Hoàng biến sắc, mắng một câu, nhấc chân vừa định tiến lên, trước chỗ quẹo xuất hiện một bóng người cao lớn, dưới ánh đèn, bóng người đó kéo dài đến chân cậu ta.
Vương Hoàng híp mắt muốn nhìn rõ mặt người đang bước đến, chợt nghe thấy giọng nói tức giận xen lẫn tiếng bước chân đến gần.
“Mẹ nó, Vương Hoàng. Mày có gan thì đánh tao này, lại dám đánh bạn gái tao.”
“Cmn mày muốn chết à? Mày thử động vào cô ấy xem.”
“Đại ca, là Tiêu Chỉ Hàn.” Một nam sinh đứng sau lưng Vương Hoàng tiến lên nói.
“Nó chỉ có một mình, sợ gì.” Vương Hoàng trả lời.
Mặc dù cảnh tượng mấy hôm trước bị Tiêu Chỉ Hàn đè xuống đất đánh còn hiện lên rõ mồn một, nhưng hiện giờ cậu ta chỉ có một người, không đủ gây sợ hãi cho cậu.
Vừa dứt lời, một cái ly có màu mang theo chất lỏng nóng hổi bay đến.
Vương Hoàng tránh né kịp thời, nhưng trên mặt vẫn bị hai ba giọt nước nóng bắn trúng, khiến cậu nhe răng trợn mắt.
Bên Vương Hoàng mặc dù đông người, nhưng đa số đều là gà con yếu đuối nhát gan, vừa nhìn thấy Tiêu Chỉ Hàn đã không dám nhúc nhích, mấy hôm trước bọn họ còn bị Tiêu Chỉ Hàn đánh suýt mất cả mạng.
Vẫn có hai nam sinh xông lên muốn ngăn cản Tiêu Chỉ Hàn, mới vung tay được hai ba giây, đã bị Tiêu Chỉ Hàn đạp cho mỗi người một cước, ngã lăn ra đất.
“Vương Hoàng, cmn mày thật hèn.” Tiêu Chỉ Hàn bĩu môi nhìn cậu ta, đạp cậu ta ngã xuống đất, cứ nhắm vào má phải của cậu ta mà đấm, “Muốn động vào bạn gái tao, tao giết mày trước.”
Vết thương của Vương Hoàng mấy hôm trước mới khỏi, cậu ta cũng không phải đối thủ của Tiêu Chỉ Hàn, không thể phản kháng bị đè bẹp dưới đất.
Những người khác nhìn thấy Vương Hoàng – người giỏi đánh nhau nhất trường học bị đánh thê thảm như vậy, nào dám nhúc nhích.
Tiêu Chỉ Hàn đấm bốn năm đấm, khiến gò má phải của cậu ta cũng bầm tím mới nhìn Trì Ý, lo lắng hỏi cô, “Vừa nãy cậu ta không làm gì cậu chứ?”
Ánh mắt Trì Ý phức tạp nhìn thoáng qua mu bàn tay đã dính máu của cậu, trầm mặc lắc đầu.
Thực ra cô muốn nói cậu không cần lo lắng quá, người kia vốn không thể động vào cô dù chỉ một chút.
Chưa có ai lo lắng cho cô nhiều thế, không ngờ cảm giác có người lo lắng, để mình trong lòng lại là thế này.
Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ ích kỷ.
Dù Trì Ý nói vậy, Tiêu Chỉ Hàn vẫn chưa hết giận, lại đấm vào mặt Vương Hoàng.
Khi nãy trái tim cậu luôn lơ lửng trên cao, sợ Trì Ý xảy ra chuyện gì, người cứ như đang ở trong chảo dầu, trong lòng tràn ngập lo lắng và sợ hãi.
Mặc dù nhìn thấy Trì Ý bình yên vô sự, nhịp tim đập nhanh chóng của cậu vẫn không thể khôi phục lại như thường.
Trì Ý nhìn Tiêu Chỉ Hàn đánh người, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên ở cách đó không xa.
Cô lắng nghe một hai giây, mặt mày biến sắc, tiến lên kéo Tiêu Chỉ Hàn ra, đứng cách xa Vương Hoàng đang nằm dưới đất vài bước.
Tiêu Chỉ Hàn khó hiểu cúi đầu nhìn cô, chỉ thấy Trì Ý hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt ẩm ướt.
Mấy lần trước Trì Ý đều không khóc, ai ngờ lần này Trì Ý lại khóc, Tiêu Chỉ Hàn cảm thấy cô chắc chắn đã phải chịu thiệt thòi gì đó, trái tim như bị bóp chặt, giọng nói lạnh lùng “Trì Ý, có phải cậu ta đụng vào cậu không? Cậu đừng sợ, cậu nói cho tớ, tớ…”
Thấy Trì Ý không nói lời nào, Tiêu Chỉ Hàn cuống lên, gỡ tay Trì Ý đang nắm tay cậu ra, tiến lên định đấm Vương Hoàng thêm vài đấm.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, ngay lúc cô sắp không giữ được Tiêu Chỉ Hàn nữa, Trì Ý lập tức ôm eo của cậu.
Tiêu Chỉ Hàn sững sờ, đồng thời ở chỗ rẽ xuất hiện bóng dáng của bảo vệ và giáo viên trực ban.
Quán cơm nắm rong biển nằm trong hẻm nhỏ, mấy người Vương Hoàng không ngờ giáo viên và bảo vệ trường sẽ đến đây.
“Mấy người các em đang làm gì thế? Không phải học sinh của trường ta à?”
Tiêu Chỉ Hàn và Trì Ý đứng ở phía sau, người giáo viên trực ban liếc là mấy người Vương Hoàng.
“Thầy Trần, ” Trì Ý thu hồi vòng tay ôm Tiêu Chỉ Hàn, dáng vẻ yếu đuối, cô vừa nói vừa đỏ mắt khóc thút thít, trông rất đáng thương.
“Em đi ra ngoài mua chút đồ, không ngờ bọn họ đột nhiên nhảy ra động tay động chân với em, còn nói phải dạy dỗ em. Nếu không phải bạn học Tiêu Chỉ Hàn vừa lúc đi ngang qua…”
Người trực ban hôm nay vừa hay là giáo viên dạy chính trị lớp Trì Ý, ông tất nhiên biết Tiêu Chỉ Hàn và Trì Ý, nghe Trì Ý giải thích xong, ông đã tin đến tám chín phần.
Nếu như chỉ có mình Tiêu Chỉ Hàn thì có lẽ ông sẽ nghi ngờ Tiêu Chỉ Hàn đánh nhau với người ta ở ngoài trường, thế nhưng là Trì Ý giải thích…
Trì Ý ngày thường điềm đạm dịu dàng, trông rất ngoan ngoãn, thành tích học tập cũng tốt, không giống người sẽ nói dối.
“Đậu xanh.” Vương Hoàng nhìn Trì Ý vừa nãy còn rất chảnh giờ lại đổi sang bộ mặt khác, trợn trừng hai mắt mắng chửi, “Cmn, mày nói thêm câu nữa thử xem.”
“Cậu giỏi lắm, đã đánh học sinh trường chúng tôi mà còn dám uy hiếp.” Thầy Trần đang ở đây mà cậu ta còn uy hiếp Trì Ý, ông không nén được cơn giận, vung tay ra hiệu cho bảo vệ lôi mấy thiếu niên này đi, “Muốn nói gì thì chờ giáo viên trường các em đến rồi hãy nói.”
Phương Vũ Thành đứng núp ở bãi đỗ xe, nhìn Trần Nguy dẫn người đi, mới giải tán nhóm người ở phía sau.
May là vừa nãy cậu nhìn thấy Trần Nguy dẫn người tới, nếu không thì trường học đã nhận định là Hàn ca đánh nhau.
Thấy người đã rời đi, Trì Ý lau nước mắt, xoay người xách túi cơm của mình lên, nhìn Tiêu Chỉ Hàn, “Đi thôi, về lớp.”
Tiêu Chỉ Hàn ngớ người nhìn Trì Ý đã khôi phục vẻ bình tĩnh, “Vừa nãy cậu khóc là đang diễn trò à? “
“Không phải, ” Trì Ý nhíu mày, “Là một cô gái ngoan ngoãn học giỏi, bị lưu manh vô lại chặn lại, khóc không phải là phản ứng bình thường à? Sao thế, tớ diễn không giống?”
Giống, sao mà không giống.
Mẹ nó, khóc khiến lòng cậu đau nhói. Giống như một thằng ngốc.
Nhưng cậu thức thời im lặng.
Đại khái là cảm thấy hơi xấu hổ, nghe nói Tiêu Chỉ Hàn chưa ăn cơm, Trì Ý chia một nửa cơm nắm cho Tiêu Chỉ Hàn.
Hết tiết tự học đầu tiên của lầu bốn, hành lang lầu bốn vang chợt xôn xao.
Cố Tinh Lẫm ở lầu năm lại đến lầu bốn, không ít người giả vờ đứng trong hành lang ngắm cảnh, kì thực hai mắt đều đang nhìn chằm chằm bóng dáng mặc cao gầy mặc đồng phục.
“Trì Ý, bên ngoài có người tìm cậu.”
Trì Ý đang ngồi làm bài tập, đột nhiên nghe thấy câu này, cô ngẩng đầu nhìn nữ sinh đứng bên bàn mình rồi nhìn theo ánh mắt của cô ấy, liền thấy Cố Tinh Lẫm đang đứng ở cửa ra vào.
Tiếng chuông báo hiệu vào học lại vang lên.
Trong hành lang có người bất mãn oán trách hai câu, bất đắc dĩ đi vào lớp.
Nhưng vẫn có không ít người ghé sát cửa sổ và thò đầu ra cửa trước lẫn cửa sau, muốn nhìn xem là ai ở lầu bốn có thể khiến Cố Tinh Lẫm hạ mình xuống tìm.
Gần đây trường học tổ chức cuộc thi đọc diễn cảm, Trần Phát Chi đẩy Trì Ý đi thi.
Cố Tinh Lẫm và Trì Ý chung một tổ, cậu đến bàn bạc với Trì Ý về thời gian luyện tập.
Tiêu Chỉ Hàn rửa tay xong, từ phòng vệ sinh quay lại lớp, nhìn thấy cảnh tượng Cố Tinh Lẫm và Trì Ý đứng sau cửa trò chuyện.
Khi nhìn thấy khóe môi cong cong của Trì Ý, trong lòng cậu không ngừng dâng lên men chua.
Hình như Trì Ý chưa bao giờ cười như thế với cậu. Tiêu Chỉ Hàn ghen tỵ muốn chết.
Cậu dừng chân, âm thầm đánh giá Cố Tinh Lẫm.
Là một học bá tiếng tăm lừng lẫy của khối mười một, Tiêu Chỉ Hàn tự nhiên biết cậu ta, ngày trước cậu chẳng thèm ngó ngàng đến con gà yếu ớt chỉ biết học, nhưng bây giờ…
Không phải Trì Ý cũng thích học sao? Có lẽ nào cô cũng thích người học giỏi không?
Giải quyết không tốt thì con gà yếu ớt này sẽ trở thành tình địch của cậu.
Tiêu Chỉ Hàn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Lúc nhận ra chỗ mình đang đứng chẳng nghe thấy bọn họ nói gì, Tiêu Chỉ Hàn không nhịn được bước về trước mấy bước.
Cuộc trò chuyện của Cố Tinh Lẫm và Trì Ý cũng vừa hay kết thúc.
Cậu ta quay người, không nhìn thấy Tiêu Chỉ Hàn đang đi về phía này, bước về phía cầu thang gần nhất.
Trì Ý vừa định quay người đi vào lớp, mới đi đến cửa sau, cổ tay cô bị ai đó kéo lại, ép cô vào cửa sau.
Cùng lúc đó, cầu dao tổng trên tường bụp một cái, bị người dập xuống.
“A a cúp điện à?”
“Có phải tối nay không cần tự học không?”


T

rong phòng học ồn ào náo loạn, Trì Ý giương mắt nhìn người đứng đối diện cô.
“Tớ không chờ được đến giờ tan học, ” Trong bóng tối, ánh mắt của cậu dường như đang lóe sáng, “Bây giờ cậu hãy nói cho tớ biết đáp án của cậu.”
Trì Ý mím môi không nói gì.
Tiêu Chỉ Hàn cảm thấy trái tim mình nặng nề rớt xuống, vỡ thành từng mảnh nhỏ, máu me đầm đìa.
Chua xót, nôn nóng, ngột nạt, cậu muốn phát cáu, nhưng lại sợ hù dọa đến người trước mặt.
Chưa bao giờ cậu có cảm giác này.
Cho dù đau lòng vì cô, cũng khiến cậu có những trải nghiệm mới, đồng thời vui vẻ chịu đựng điều đó.
Cậu a một tiếng, vừa định tuyên bố từ nay về sau mình sẽ quấn chặt cô, ai ngờ Trì Ý đột nhiên đưa tay.
Nắm chặt cánh tay của cậu.
Sau đó cô kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net