Đừng nhìn, tớ đầu hàng - Chương 22.2: Cậu thích tớ được không? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày thoáng một cái đã trôi qua.
Môn thi vào sáng thứ ba là môn Anh Văn.
Hai môn sở trường của Trì Ý chính là Anh Văn cùng Ngữ Văn, trong thời gian làm bài, ngoại trừ phần nghe có vài câu hỏi nhỏ và phần đọc hỏi ở cuối cùng hơi khó thì những phần khác cơ bản không có vấn đề gì.
Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Trì Ý đeo cặp sách xuống lầu.
Trên hành lang có rất đông nữ sinh đang di chuyển lên xuống tạo thành khung cảnh  hỗn loạn, tiến không được mà lùi cũng không xong. Mấy nữ sinh tụm lại thành tốp năm tốp ba trò chuyện rôm rả.
Những tiếng trò chuyện không to không nhỏ truyền vào tai Trì Ý.
“Cậu có nghe nói chưa, học sinh của lớp mười sáu nói Cố Tinh Lẫm thi Anh Văn nộp giấy trắng.”
Từ lớp một đến lớp mười lăm là ban khoa học tự nhiên, thí sinh ngồi trong phòng thi bắt đầu từ lớp mười sáu trở về trước đều thuộc top 30 toàn khối.

“Thật hay giả thế?” Giọng nói hoàn toàn bất ngờ, “Sao tự dưng cậu ấy lại nộp giấy trắng? Không phải thành tích môn Anh Văn của cậu ấy luôn luôn đứng đầu toàn khối à? Lần nào kiểm tra cũng được hơn 140 điểm, lần này đề thi Tiếng Anh lại khó như vậy, cậu ấy phải bỏ xa cả đống người mới đúng.”
“Không biết nữa, vị trí hạng nhất lần này có lẽ phải thay người, hình như tình trạng của Cố Tinh Lẫm không được tốt cho lắm, mặt mày tái nhợt, nhận đề thi cũng không làm bài, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm đề thi.”
“Mẹ nó, bị ốm à? “
“Trông không giống bị ốm…”
Hành lang dần thoáng đãng, tiếng trò chuyện cũng dần đi xa theo thời gian.
Trì Ý giẫm lên bậc thang, bước từng bước xuống lầù, không nghe rõ cuộc trò chuyện nữa.
Thứ tư là ngày thi cuối cùng, buổi tối vẫn phải tham gia lớp tự học.
Ngữ Văn là môn thi đầu tiên, qua mấy ngày thi, các giáo viên của Tổ Ngữ Văn bận rộn chấm bài thi tối tăm mặt mũi.
Học sinh đi học ở Trường Nhất Trung Thành phố Nam Thành lâu như vậy, tất nhiên cũng biết rõ hiệu suất chấm thi kinh người của giáo viên, lúc Trần Phát Chi vừa xuất hiện ở phòng học, đa số học sinh đều vô thức nhìn về phía ngực ông.
Nhìn xem ông có ôm một chồng bài thi không.
Trần Phát Chi vừa định nói gì đó thì bị người bên ngoài gọi lại, hình như câu chuyện của hai người có liên qua đến bài thi viết văn lần này, chỉ nghe thấy Trần Phát Chi gật đầu nói được, còn lại nghe loáng thoáng mơ hồ. Mấy học sinh ngồi đằng trước thò đầu ra muốn nghe cho rõ thì Trần Phát Chi đã kết thúc cuộc nói chuyện, bước vào lớp.
Lớp học giống như đã bàn bạc với nhau từ trước, trở nên im lặng trong nháy mắt.
Chưa đến thời gian vào học nên còn có một nửa lớp chưa đến, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc học sinh ngồi dưới lớp, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Trần Phát Chi, như muốn xuyên thủng người ông.
“Trì Ý, em ra đây một chút.”
Trần Phát Chi rõ ràng không có ý định nhắc đến điểm thi Ngữ Văn, ông chỉ nhìn Trì Ý, nói một câu như vậy.
Tất cả mọi người nhìn theo ánh mắt của Trần Phát Chi, quay đầu nhìn Trì Ý.
Mạch não đã rẽ thành bảy tám hướng.
Phát ca gọi Trì Ý ra ngoài làm gì? Có liên quan đến điểm thi Ngữ Văn lần này hay là có chuyện gì khác.
Tất cả câu hỏi đều ngừng lại khi Trì Ý đi theo Trần Phát Chi ra ngoài.
Nhưng chuyện đó cũng không hề ảnh hướng đến lòng hiếu kỳ và suy đoán của mọi người, thậm chí có người nói ra yêu cầu đến văn phòng xem điểm.
“Đừng, có lẽ ngày mai sẽ phát bài thi. Tớ không muốn biết bây giờ đâu, để tớ hạnh phúc nốt đêm nay đi.”
“Ôi trời, có gì đâu, chết sớm đầu thai sớm.”
“Cậu thích thì tự đi xem đi…”
Trì Ý bỏ lại những âm thanh ồn ào trong lớp ở phía sau, đi theo Trần Phát Chi vào văn phòng của Tổ Ngữ Văn.
Trần Phát Chi ngồi xuống vị trí của mình, ông rút một bài thi từ chồng bài thi để trên bàn của mình đưa cho Trì Ý, giọng nói ấm áp: “Em về lớp viết lại tên lớp của mình lên đây, rồi mang đến cho thầy.”
Trần Phát Chi không nói làm như vậy để làm gì, Trì Ý cũng không hỏi, cầm bài thi rời khỏi văn phòng.
Trường không có nhiều gáo viên dạy Văn, Tổ Ngữ Văn và Tổ Chính trị – Lịch sử dùng chung văn phòng với nhau. Trì Ý vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện ở phía đối diện, giọng nói trong trẻo.
Là người quen.
“Thưa thầy, điểm thi môn Lịch Sử của em thế nào ạ? “
“Lần này đề thi Lịch Sử hơi khó, mặc dù 78 điểm không tệ lắm, nhưng điểm thi cao nhất khối là 89 điểm ở lớp hai mươi, để thầy tìm cho em xem bài thi của bạn ấy.”
Trì Ý không nghe nhiều, đi ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài, tổ trưởng Tổ Ngữ Văng đứng dựa vào lan can, nói chuyện với một nam sinh đứng trước mặt ông.
“Tinh Lẫm à, chuyện gì đã xảy ra với em thế? Thầy nghe nói không chỉ có môn Anh Văn mà ngay cả môn sinh học và địa lý thi buổi chiều em cũng nộp giấy trắng?”
Học sinh lớp mười một vẫn chưa trải qua các kỳ thi quốc gia, mặc dù ba môn khoa học tự nhiên vẫn được thi theo thường lệ, lại không ảnh hưởng đến xếp hạng cuối năm.
Nhưng vì kỳ thi quốc gia đang dần đến gần, nên mọi người vẫn tốn rất nhiều công sức vào ba môn khoa học tự nhiên.
Trì Ý nghe thấy cái tên này thì dừng chân, ngẩng đầu nhìn qua.
Nam sinh đứng quay lưng về phía cô, dáng người cao gầy, sống lưng thẳng tắp đứng cạnh lan can, màu da nhợt nhạt ốm yếu.
Toàn thân tràn ngập khí chất sạch sẽ thuần khiết.
Dường như đã nhận ra Trì Ý đang nhìn mình chăm chú, nam sinh hơi ngoảnh đầu, nhìn lại cô.
Đôi mắt đen nhánh, sống mũi cao thẳng, màu môi nhợt nhạt, dưới ánh đèn có vẻ hơi trắng bệch, tỉ lệ gương mặt rất đẹp.
Nam sinh hình như không ngờ người nhìn cậu chằm chằm là một gương mặt không quen biết, cậu bình tĩnh dời ánh mắt, nhìn ánh đèn sáng rực đã có tuổi ở văn phòng.
Lúc Trì Ý quay lại lớp, chuông vào học vừa hay vang lên, Tiêu Chỉ Hàn theo sau cô bước vào phòng học.
Có mấy người chú ý đến Trì Ý đang cầm bài thi trong tay, ngểnh cao đầu ý đồ nhìn điểm ở phía trên, nhưng chẳng thấy gì cả.
Tiêu Chỉ Hàn ngồi xuống, chỉ thấy bạn ngồi cùng bàn của cậu mở bài thi Ngữ Văn ra, cầm bút viết lên bài thi.
Cậu lơ đãng nhìn thấy số điểm của bài văn.
58.
Tổng điểm viết văn hình như nhiều hơn thì phải.
Sáu mươi hay là bảy mươi.
58 chắc là rất cao rồi.
Phương Vũ Thành quay đầu nhìn lướt qua, lập tức hô lớn: “Con mẹ nó, Trì Ý cậu là quái vật gì thế? Viết văn được 58 điểm. Mẹ nó, thế này là đạt điểm tối đa rồi!”
Ngu ngốc, tối đa là bảy mươi điểm. Tiêu Chỉ Hàn nghĩ thầm trong bụng.
Lớp học vốn yên tĩnh bùng nổ ngay tức khắc vì giọng nói cao vút của Phương Vũ Thành .
Có mấy người thậm chí muốn đến gần nhìn xem, nhưng e sợ Tiêu Chỉ Hàn ngồi bên cạnh nên không dám hành động. Chỉ đành cảm thán Trì Ý viết văn được điểm cao.
Trì Ý ngẩng đầu, liếc Phương Vũ Thành: “Cậu là học sinh cấp hai à? Bài viết văn cấp 3 phải 60 điểm mới là điểm tối đa.”
Mặt mo của Phương Vũ Thành đỏ ửng, cậu giơ tay sờ vành tai của mình: “Vậy, vậy à. Sao tớ lại nhớ là 70 điểm nhỉ?”
Tiêu Chỉ Hàn ngồi bên cạnh cũng hơi mất tự nhiên.
Vừa nãy cậu cũng nghĩ là bảy mươi.
“Vậy điểm thi Ngữ Văn của cậu là bao nhiêu?” Trong từ điển của Phương Vũ Thành không có hai từ mất mặt, rất nhanh đã chuyển sang nói chuyện khác.
Trì Ý không trả lời, Phương Vũ Thành cũng không giận, cậu thò tay ra, cẩn thận lật một nửa bài thi của cô nhìn đằng trước, vẫn chưa nhìn thấy điểm của từng phần thì đập vào mắt cậu là tổng điểm sáng loáng viết bằng mực đỏ.
136.
“Mẹ nó, ” Lần này đến lượt Lạc Gia Thiện kêu lên kinh ngạc: “Thi Ngữ văn được 136 điểm, con mẹ nó cậu là ma quỷ à? “
Lần này khiến cả lớp khiếp sợ.
Viết văn được 58 điểm còn bình thường, nhưng tổng điểm hơn một trăm ba mươi, mẹ nó, chuyện này quá kinh khủng.
Nếu ở cấp hai thì cũng có khả năng đạt được thành tích này, nhưng càng học lên cao, toàn khối cơ hồ chỉ có một hai người tu hành đắc đạo mới thi Ngữ Văn được 130 – 140 điểm, chuyện này gần như không xuất hiện ở ban của bọn họ.
Không ngờ, Trì Ý vừa đến đã mẹ nó thi được điểm cao như vậy.
Trâu bò.
Trì Ý không rảnh quan tâm trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, sau khi viết xong tên thì cầm lấy bài thi đi tìm Trần Phát Chi, nhân tiện xin phép nghỉ học.
Sắp đến tám giờ, cô không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy.
Tiêu Chỉ Hàn ngồi trong lớp gần nửa tiết, vẫn không thấy Trì Ý quay lại.
Đúng lúc này giáo viên môn Chính trị đến đưa bài thi cho đại biểu môn phát, thuận miệng hỏi một câu: “Em nào là Trì Ý?”
Có người chỉ xuống góc vắng, sau đó có một giọng nói vang lên: “Thưa thầy, Trì Ý thấy không khỏe nên đã xin phép nghỉ với thầy chủ nhiệm rồi ạ.”
Người cô không khỏe?
Sao cậu lại không biết?
Đường Tư Kỳ nhận lấy bài thi, tiện tay chia cho bốn tổ trưởng mỗi người một phần, cúi đầu nhìn bài thi trên tay mình, tờ đầu tiên chính là bài thi Trì Ý.
Khi nghe thấy giáo viên môn Chính trị hỏi về Trì Ý, trong lòng Đường Tư Kỳ đã có dự cảm, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy, trong lòng cô vẫn cảm thấy mất mát, xen lẫn trong đó là cảm giác ghen ghét.
Vì thành tích, vì Tiêu Chỉ Hàn.
Đường Tư Kỳ cắn môi đi đến chỗ Tiêu Chỉ Hàn, ném bài thi của Trì Ý lên bàn.
Nhìn thấy bài thi chuẩn bị rơi xuống đất, Tiêu Chỉ Hàn nhanh tay bắt được.
Sau đó, cậu đặt trên đùi của mình, cúi đầu nhìn xem.
Trông thấy một loại động tác của Tiêu Chỉ Hàn, Đường Tư Kỳ ngẩn ngơ như người mất hồn, đứng trước bàn Tiêu Chỉ Hàn không nhúc nhích.
Thi Chính trị được 94 điểm.
Trì Ý thật trâu bò.
Đặc biệt là những nét chữ xinh đẹp ngay ngắn của cô, trên bài thi có một dấu đỏ lướt qua, nhìn rất dễ chịu.
Cậu xem đi xem lại vài lần, cảm thấy dường như ánh đèn trước mắt bị người che mất, chiếu xuống một bóng đen.
Tiêu Chỉ Hàn ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Đường Tư Kỳ: “Có chuyện gì không?”
Đường Tư Kỳ bừng tỉnh, lắc đầu: “Không, không có…”
Tiêu Chỉ Hàn đang định nói “Vậy cậu còn không cút mau đi, đứng đấy cản trở ánh sáng, làm tôi không thưởng thức được bài thi của bạn cùng bàn”, nhưng chợt nhớ đến người này hình như là bạn chung phòng với bạn cùng bạn của cậu, đành nén giận mở miệng: “Vậy cậu còn đứng đây làm gì?”
Mặt Đường Tư Kỳ đỏ bừng, quay người bước nhanh về chỗ ngồi.
Phương Vũ Thành và Lạc Gia Thiện đều thi được có mười mấy điểm, quay đầu khen ngợi thành tích của Trì Ý.
Tiêu Chỉ Hàn không cho bọn họ cơ hội nhìn ngó, nhét bài thi vào ngăn bàn Trì Ý rồi đứng dậy: “Có đi hay không?”
Trì Ý không ở đây, cậu cũng không muốn đợi trong phòng học.
Chờ ra khỏi trường học, Tiêu Chỉ Hàn vừa định mỗi người đi một ngả, ai về nhà nấy thì chợt nghe thấy Lạc Gia Thiện nói: “Hàn ca, hay bọn mình đi xem phim đi? Ba chúng ta chưa đi xem phim với nhau bao giờ.”
Ba thằng con trai đi xem phim với nhau, nếu là đi xem phim tình cảm, cái cảm giác này mẹ nó rất kích thích.
Tiêu Chỉ Hàn vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, đã cảm thấy không thoải mái, thằng nhãi này không sợ bị người ta hiểu lầm ba người bọn họ là…
Phương Vũ Thành hớn hở đồng ý: “Mấy ngày trước nghe nói chuẩn bị công chiếu phim hành động Chiến dịch số 6. Phim hành động bom tấn, dùng đủ loại súng. Vừa nhìn qua đã thấy đã mắt.”
Nghe thấy là phim hành động, sắc mặt Tiêu Chỉ Hàn mới dễ nhìn hơn, nghĩ đến mình về nhà cũng chỉ làm ổ trong phòng chơi game, ỡm ờ đồng ý.
Phim Chiến dịch số 6 vốn công chiếu vào ngày thứ bảy nhưng đột nhiên dời lịch chiếu đến thứ tư tuần này, tám giờ tối nay là suất chiếu đầu tiên.
Nghe nói là trùng với thời gian hy sinh của Lâm Hùng, vừa hay làm lễ truy điệu anh hùng.
Thứ tư là thời gian đi học nên rạp chiếu phim ở đối diện trường học không có quá nhiều người.
Lúc mua vé Tiêu Chỉ Hàn chọn ghế ở khu giữa, bước vào rạp thì bên trong đã tắt đèn, phải sờ soạng đi đến chỗ ngồi của mình.
Màn hình thỉnh thoảng lại lóe lên những tia sáng, cậu nhìn thấy một người ngồi ở ghế giữa hàng cuối cùng, nhìn bóng dáng có chút quen thuộc.
Tiêu Chỉ Hàn không kịp nhìn nhiều, đã bị Phương Vũ Thành kéo thẳng đến chỗ ngồi.
Sau vài phút quảng cáo, phim rất nhanh đã được chiếu.
Đầu tiên là giới thiệu sơ qua về số lượng hàng và tác hại của ma túy, sau đó nhanh chóng đi vào nội dung chính.
Tiêu Chỉ Hàn không có nhiều hứng thú với phim ảnh, cậu cụp mắt, thỉnh thoảng ngước lên nhìn vài lần.
Hiệu ứng của rạp chiếu phim rất tốt, phảng phất như bản thân đang ở đó, tiếng súng nổ sát bên tai.
Đến nửa phim, sau khi người nằm vùng của tập đoàn tội phạm để lộ danh sách con tin, diễn biến phim trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Nghe thấy tiếng nhạc nặng nề vang lên bên tai, Tiêu Chỉ Hàn nâng mí mắt đã sắp khép lại, trên màn hình là những cảnh sát mặc đồng phục xếp thành từng hàng chỉnh tề, cúi chào di thể người anh hùng được đưa về nước, trong loa vang lên tiếng gõ bàn phím máy tính, gõ ngày giờ thi thể được đưa về nước.
Tiêu Chỉ Hàn vặn vẹo cần cổ đã có phần cứng nhắc, nhờ có luồng ánh sáng phát ra từ màn hình, cậu lơ đãng nhìn thấy ở phía sau có một người đang đứng.
Cô mặc áo tay dài màu đen, quần dài cũng màu đen, giống như trang phục đi viếng tang, một mình đứng ở hàng cuối cùng, tay phải giơ lên, đầu ngón tay khép lại đặt ở huyệt Thái Dương, hành lễ cúi chào giống hệt trong phim, tư thế tiêu chuẩn, thậm chí còn lâu hơn cả trong phim.
Gương mặt trang trọng, bờ môi mím chặt, hốc mắt ửng đỏ, vừa nhìn qua đã biết cô đang khóc.
Người này không phải bạn cùng bàn thấy không khỏe trong người của cậu thì là ai?
Bạn cùng bàn của cậu không sợ trời không sợ đất, cậu vẫn đinh ninh rằng trên đời này không có chuyện gì có thể khiến cô khóc, ai ngờ cô…
Yêu nước đến mức xem phim cũng khóc được, đây rốt cuộc là thế nào?
Tiêu Chỉ Hàn nhíu mày, khom lưng đi khỏi chỗ ngồi, bước đến hàng ghế phía sau.
Chờ những tên tội phạm cuối cùng trong phim bị tuyên án, Trì Ý mới thu lại cảm xúc ngồi xuống.
Một lúc lâu sau, cô mới nhận ra chỗ ngồi bên cạnh có người ngồi.
Cô quay đầu nhìn sang, đối diện là gương mặt uể oải của Tiêu Chỉ Hàn, còn có đôi mắt lóe sáng trong bóng tối, bình tĩnh gần như khẳng định: “Trì Ý, cậu khóc?”
Trì Ý quay đầu nhìn màn hình, hít mũi phủ nhận: “Không có.”
“Tớ không biết cậu chỉ xem phim cũng có thể khóc.” Cậu đột nhiên nghiêng người kề sát mặt cô, gương mặt mang theo nụ cười hỏi: “Cậu thích cảnh sát hả?”
Từ ngày đầu gặp gỡ đến giờ, cô hiểu rõ luật pháp, còn có những hành động và lời của cô đều không rời khỏi cảnh sát, xem ra cô chắc chắn rất thích cảnh sát.
Một suy nghĩ hình thành trong đầu cậu, Tiêu Chỉ Hàn không suy nghĩ đã thốt ra: “Sau này tớ cũng đi làm cảnh sát.”
Vừa dứt lời, Tiêu Chỉ Hàn hơi mất tự nhiên cụp mắt.
Cậu không ngờ mình lai bất chợt thốt ra lời này, nghe giống như đang nói “Cậu thích cảnh sát thì tớ sẽ đi làm cảnh sát, cậu có thể thích tớ không?”
Nhưng mà bộ não vốn nhạy bén của Trì Ý lần này lại không cảm nhận được sự ẩn ý bên trong, đôi mắt nhìn chằm chằm Tiêu Chỉ Hàn.
Lúc cậu sắp tan rã dưới cái nhìn chăm chú của cô, thì những đầu ngón tay ấm áp mang theo hơi ẩm sờ lên hình xăm phía sau tai cậu, tiếp theo là giọng nói vững vàng của Trì Ý.
“Cậu đừng đùa, trên người cậu có hình xăm mà còn muốn làm cảnh sát?”
Mềm mại như lông vũ lướt qua đáy lòng, khiến lòng cậu hơi ngứa ngáy.
Trì Ý thu tay lại, đứng dậy: “Đêm nay người cậu nhìn thấy không phải Trì Ý, mà là tiên nữ Trì Ý. Bây giờ tiên nữ phải bay về trời, cậu cũng mau về nhà đi.”
Ngoại trừ lần cô gọi Phương Vũ Thành là chú, thì đây là lần đầu tiên cậu trong thấy dáng vẻ nghịch ngợm của Trì Ý.
Đột nhiên cậu muốn cười.
                             ****
“Ưm… a… Đừng…” Người nằm dưới thân giơ tay che mặt, lỗ tai đỏ bừng, vẻ mặt xấu hổ xen lẫn giận dữ, nói không ra hơi, ngay cả ngón chân cũng hồng hồng.
“Sâu quá… Cậu nhẹ một chút…”
Đêm đó, Tiêu Chỉ Hàn nằm mơ.
Ở trong mơ, Trì Ý dùng một phương thức khác rơi lệ trước mặt cậu.
Đến lần chạy nước rút cuối cùng, Tiêu Chỉ Hàn tỉnh lại.
Cảm nhận được sự ẩm ướt trên ga trải giường, cậu vò đầu, mắng nhỏ một câu f*ck.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net