H?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai ngón tay của Lam Vong Cơ chăm chỉ ấn, chọc,... khiến cho tiểu huyệt phấn hồng kia bắt đầu rỉ nước, hai cánh mông tròn trịa như ẩn như hiện những dấu tay đan xen nhau, tiểu Ngụy Anh cũng đứng thẳng lên, một khung cảnh không thể miêu tả
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, ánh mắt lưu ly xẹt qua vài tia nguy hiểm khiến Ngụy Vô Tiện sợ hãi, cái thứ nóng nóng dưới kia liên tục cọ qua mông hắn mấy lần

- Đừng... - Ngụy Vô Tiện nức nở, khuôn mặt soái khí đỏ bừng lên 

- Không muốn? - Lam Vong Cơ hỏi mang theo ý cười 

-... - Ngụy Vô Tiện thẹn quá mà vội dùng hai tay bị mạt gạch trói lại che đi gương mặt của mình Lam Vong Cơ cảm thấy  rất rạo rực sau hành động đó của hắn, giống hệt như một bé thỏ con bị khi dễ vậy, hết sức khả ái

- Không muốn? - Lam Vong Cơ hỏi lại lần nữa, lần này, hai ngón tay y lần mò nhanh hơn chút

- Ư...ta...ta không__A~! - Ngụy Vô Tiện đang nói thì giật nảy lên, một cảm giác rất khó tả bao trùm toàn bộ cơ thể hắn

Lam Vong Cơ biết mình vừa mới chạm vào điểm nhạy cảm của hắn, y không nói gì nữa mà liên tục chà xát nó khiến gương mặt của Ngụy Vô Tiện trở nên cực kì gợi tình mà đỏ rực lên

- A...hah...không....a... - Ngụy Vô Tiện muốn nói y dừng lại nhưng lời nói đó lại nghẹn ở trong cổ họng

Hai điểm hồng hào của Ngụy Vô Tiện trở nên lộ rõ hơn sau lớp áo mỏng dính đầy mồ hôi, Lam Vong Cơ bây giờ có chút ham muốn, y khẽ đưa đầu lưỡi đỏ tươi của mình liếm nhẹ một cái qua lớp áo mỏng manh
"A!" Một tiếng rên nhẹ vang lên, khơi màu dục vọng mãnh liệt trong người Lam Vong Cơ, y dùng tay sờ vào lưng Ngụy Vô Tiện rồi vén áo lên

Màu sắc của hai nhũ tiêm cực kì bắt mắt và câu dẫn, Lam Vong Cơ ánh mắt tối lại, y nhanh chóng dùng lưỡi chăm sóc nó

- Đừng...a...đừng liếm...hức...a - Ngụy Vô Tiện bị kích thích quá mức mà không chịu nổi

Lam Vong Cơ đã cương đến phát đau nhưng y vẫn nhẫn nhịn không làm cho Ngụy Vô Tiện bị thương,  khuếch trương hết sức cẩn thận
Lúc này, cảm xúc muốn trêu chọc Lam Vong Cơ trỗi dậy, cái miệng hư hư của Ngụy Vô Tiện vừa rên rỉ vừa nói

- Không ngờ...a...Lam nhị công tử...ư...lại có nhiều...kinh nghiệm như vậy a~ 
( Xong đời rồi cưng ạ :)) )

-...

- Sao ngươi...không nói gì...a...thế?

-...

- A...không lẽ...ngươi xấu hổ?

-...

- Hay cho một...Hàm Quang Quân...băng thanh ngọc khiết...ư...lại dâm...loạn...a... thế này~

-... - Lam Vong Cơ cắn đầu núm nhẹ một cái như cảnh báo

- A~ đừng cắn, có thể...nói chuyện mà - Ngụy Vô Tiện sinh ra cảm giác sợ hãi

Lam Vong Cơ không nói mà y dùng ánh mắt đục ngàu của mình để cảnh cáo Ngụy Vô Tiện và có vẻ nó đã thành công
Ngụy Vô Tiện cảm thấy ngứa ngáy cực kì

- A...Lam Trạm...- Giọng nói hết sức nhỏ nhẹ và yêu kiều

-...? - Lam Vong Cơ hơi ngước lên chút

- Đủ...đủ rồi...mau...a...mau vào đi

-...- Khóe miệng Lam Vong Cơ hơi nhếch lên chút

- A...xin ngươi đó...mau...mau vào đi...ư

-...

Lam Vong Cơ yên lặng, Ngụy Vô Tiện sắp không chịu nổi rồi, hắn đột nhiên lấy đâu ra sức lực mà đẩy Lam Vong Cơ xuống giường một cái
Ngụy Vô Tiện thở dốc nặng nề, hắn từ từ cúi xuống dần vị trí nguy hiểm kia, dùng miệng kéo chiếc quần thể thao xuống
Bây giờ hắn mới có thể nhìn rõ được 'cây gậy khổng lồ' của Lam Vong Cơ, thật là adgvxguyhw...
( Chỉ to hơn một "xíu xìu xiu" thoi à hihihi :} )

Thử tưởng tượng ra cái cảm giác khi mà cây ngọc hành này đâm sâu vào trong hắn, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi, nhưng mà...đã làm đến mức này rồi...còn rút lui được nữa sao?
Ngụy Vô Tiện từ từ thử ngồi xuống nó, ngay trước mắt Lam Vong Cơ là một khung cảnh quá ư là....
Y định dùng tay để đỡ hắn nhưng Ngụy Vô Tiện  như biết trước được mà lắc đầu nhẹ

- Để...để ta tự làm - Hắn nói

- Ngụy Anh... - Lam Vong Cơ cất lên một giọng nói trầm đục và hình như còn có chút run run thì phải?
Tay Lam Vong Cơ nắm chặt ga giường khiến nó nhăn lại đáng kể, nhưng Ngụy Vô Tiện không hề để ý điều đó, hắn chỉ chuyên tâm chăm sóc cây gậy kia bằng tiểu huyệt của mình
Ngụy Vô Tiện cứ ngồi xuống được một nửa thì lại nhả ra, cái thứ thô to vừa nóng vừa dài kia như không được chăm sóc đầy đủ mà càng lúc càng cứng rắn hơn

- A...hah...sao của ngươi...lại to...a...như thế chứ - Ngụy Vô Tiện như than thở như không

-... - Lam Vong Cơ nhắm chặt mắt lại, nếu y mà mất kiềm chế, nhỡ đâu y lại làm ra chuyên gì đáng sợ thì chỉ e là Ngụy Vô Tiện sẽ không chịu được...

- Ưm...Lam Trạm...

-...

- Lam Trạm...

Ý loạn tình mê, đảo điên tâm hồn, tất cả đều chưa đủ để miêu tả 2 người lúc này
Tuy đã nhẫn nhịn nhưng...sức chịu đựng của con người...ai cũng có giới hạn của nó, Lam Vong Cơ cũng không ngoại lệ
Ngụy Vô Tiện đang tự do luật động trên người Lam Vong Cơ chỉ mới 7, 8 lần, sau đó, hắn cảm thấy eo mình nóng rực lên, thứ to to dài dài mà hắn đang ngồi lên co giật mấy lần, nó thậm chí còn to hơn lúc nãy ( :}} )
Lam Vong Cơ sắc mặt có chút hồng hào, nóng rực lên, cơ thể y cũng vậy

- Lam....Lam Trạm? - Ngụy Vô Tiện sinh ra một cảm giác sợ hãi hiếm có

- Là ngươi tự tìm! - Lam Vong Cơ gầm gừ trong cổ họng

- A? Đợi, đợi đã, ta__ AAAAA~~ - Ngụy Vô Tiện   chưa kịp phân tích tình huống thì Lam Vong Cơ đã kéo eo hắn xuống rất mạnh khiến cho cả cậy trụ kia chui hết vào trong, không những thế, y còn làm rất nhanh và mạnh bạo
Những âm thanh "pạch pạch", "lép nhép" vang dội khắp cả căn phòng y tế, xem ra Lam Vong Cơ đã rất khổ cực rồi...mà bây giờ...có lẽ Ngụy Vô Tiện mới là người khổ nhất

- Á...a...không....ư...không được...aa...sẽ...sẽ hỏng mất...ư...a - Ngụy Vô Tiện nửa mê nửa tỉnh nói

- Sẽ không - Lam Vong Cơ vẫn bình tĩnh trả lời, giọng nói y khàn đục vì bị tình dục xâm chiếm

- Ư...dừng...á...dừng lại...aaa...không chịu được...ưa

Sau 30 phút liên tục cày cấy, Lam Vong Cơ mới chịu buông tha cho Ngụy Vô Tiện, y hừ nhẹ một cái rồi bắn vào sâu bên trong hắn

-Aaaa~~~ - Ngụy Vô Tiện rên lên, mệt quá đi a

Đối với Lam Vong Cơ, như vậy là chưa đủ, y thả Ngụy Vô Tiện ra, hắn vừa được thả ra thì nằm phịch ngay xuống giường thở hổn hển
Lam Vong Cơ lật hắn lại rồi tiếp tục đưa ngọc hành vào và đưa đẩy với tốc độ cực kì nhanh

- Chậm...a hah...ư...chậm chút... - Ngụy Vô Tiện còn chưa nghỉ đủ, như này chẳng khác gì trừng phạt hết

Sự dịu dàng của Lam Vong Cơ lúc trước hết sạch, bây giờ không còn là một Hàm Quang Quân cao lãnh mà là một Lam Vong Cơ hoang dã, cuồng bạo mà thôi
Cho dù Ngụy Vô Tiện có cầu xin bao nhiêu lần thì Lam Vong Cơ cũng không dừng lại

- Hức...ư...chậm...aa

Thứ cảm giác da thịt cọ xát, những tiếng rên dâm loạn, âm thanh gợi tình,...tất cả mọi thứ của Ngụy Vô Tiện chỉ thuộc về một mình Lam Vong Cơ

- Ngụy Anh, ta yêu ngươi- Lam Vong Cơ ghé sát tai Ngụy Vô Tiện nói, bên dưới thì vẫn ra vào mãnh liệt

- Ta...a...ta biết...ư...cho nên....á...nghỉ___ Á! - Điểm nhạy cảm bị chà xát liên tục khiến Ngụy Vô Tiện không nói thành câu mà chỉ biết rên rỉ mời gọi
Hắn dần mất đi ý thức, miệng mở lớn khiến đầu lưỡi đỏ tươi thè ra ngoài, Lam Vong Cơ lập tức xoay đầu hắn lại rồi hôn nồng nhiệt
Ngụy Vô Tiện chỉ có thể để mặc y thích làm gì thì làm, hắn thật sự kiệt quệ lắm rồi...
Đột nhiên, Ngụy Vô Tiện cảm thấy trong người bỗng nóng lên, ham muốn tăng cao... hắn động tình?!!

- Lam...Trạm...mau...ưm...nhanh...nữa...ta muốn...a...nhiều hơn - Ngụy Vô Tiện cầu xin

Lam Vong Cơ khá bất ngờ về điều này nhưng y cũng không thay đổi sắc mặt, miệng chỉ khẽ kéo lên chút

- Như lời ngươi muốn - Một câu nói dứt khoát

Ngụy Vô Tiện hắn không biết, thực ra Lam Vong Cơ vẫn chưa thực sự làm hết sức, y vẫn cố giữ lý trí lại để bảo vệ hắn...
( Toang rồi ông giáo ạ :) )

Suốt 2 tiếng sau, trong phòng y tế trường vẫn vang lên những âm thanh như là:"Đủ...đủ...không...a...không cần nữa...ưa..." hoặc là" Xin ngươi...nhị ca ca...aa...dừng lại...ư...đi...hức"

Sau câu chuyện này, Ngụy Vô Tiện đã rút ra được một bài học: Đừng bao giờ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài của họ
( Băng thanh ngọc khiết cái nỗi gì?! Quái vật thì đúng hơn!!! Eo ta muốn đứt đôi luôn rồi! - Trích Ngụy Vô Tiện)

À đúng rồi, trong lúc này, mọi người đang học, tại sao họ không thấy Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ, Giang Trừng và Lam Hi Thần biến mất một cách kì lạ ư? Sau đây là giải thích:
1. Mọi người cho rằng Lam Vong Cơ là một người chu đáo nên ở lại phòng y tế chăm sóc cho Ngụy Vô Tiện
( Ừ, tốt vl ra)

2. Có lẽ Giang Trừng cũng mệt nên Lam Hi Thần đưa y về khu vực phòng y tế thứ hai của trường, đúng là một nam thần tử tế
( Ừ, tử tế vãi luôn)

...

----TBC----

Năm mới rồi,... cho xin mấy cái bình chọn đê
Mấy thím nói mấy thím hóng mãi mà có thấy bình chọn đâu
Tổn thương vl ý

:((((((((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net