Đừng làm phiền tôi nữa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đình Trọng!" Dũng gầm lên, anh siết lấy tay cậu, hằn lên từng vết đỏ đau đớn "Em là gì mà dám chống đối tôi?"

Trọng không chút sợ sệt, lười biếng trả lời "Tôi cũng là con người, không phải loài súc sinh tùy tiện để cho anh hạ nhục, muốn làm gì thì làm"

Dũng cười nhạt "Em nợ tôi rất nhiều, bao nhiêu đó dù cho có làm cả đời em cũng không thể trả hết. Tôi là chủ của em, em sao dám chống đối?"

Trọng tức giận trả lời, trên môi nở nụ cười khinh miệt "Tôi nợ anh? Vậy còn anh? Anh nợ tôi đứa con, nợ tôi đôi mắt, nợ tôi cuộc sống tự do! Vậy anh nghĩ cả đời này anh có thể trả đủ sao?"

Sự lên án của Trọng khiến Dũng sững người. Anh...từ trước đến giờ luôn tùy ý mình kiểm soát tất cả. Chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này. Anh dịu giọng, buông lỏng tay cậu "Chỉ cần em đồng ý, tôi sẽ bù đắp lại tất cả cho em"

"Anh có biết cái gì đáng sợ nhất không?" Ánh mắt vô hồn híp lại, cậu bật cười, nụ cười rất thống khổ "Đó không phải là anh..."

"Trên đời này đáng sợ nhất là sự phản bội...và tồi tệ nhất là bị lừa dối" Trọng hất tay anh ra, trên gương mắt nhỏ bé ấy xuất hiện hàng nước dài...chầm chậm lăn xuống. Dũng nhìn cậu cố gắng lau nước mắt, vết hằn đỏ hiện rõ trên cổ tay. Tim anh lúc này như bị hàng vạn cây kim đâm thủng. Anh đưa tay vốn định ôm cậu vào lòng. Ôm lấy tấm lưng nhỏ bé đang quay mặt đi, nhưng lại sợ bị cậu cự tuyệt.

"Tôi không muốn nghe thấy giọng nói anh nữa...đi đi. Tôi cầu xin anh đừng bao giờ bước vào cuộc sống của tôi nữa" Trọng khụy xuống, cậu đau đớn nắm chặt lấy vạt áo. Khóc không thành tiếng. Anh bước đến ôm chặt lấy cậu từ phía sau, dịu dàng nói "Hãy tin anh, một lần này thôi. Hãy để anh bù đắp lại những tổn thương của em..."

"Tôi không cần...đủ rồi!..."

"Phải làm sao em mới có thể tha thứ cho anh?" Anh gầm lên, nắm lấy bả vai cậu.

"Vậy anh...trả con lại cho tôi đi. Trả cho tôi một Trần Đình Trọng vô lo vô nghĩ hồn nhiên của trước kia! Trả lại cho tôi"

Hai bàn tay anh run lên thực khẽ. Anh buông cậu ra. Không biết phải trả lời làm sao. Vết thương anh gây ra quá lớn đối với cậu. Trọng lại lên tiếng "Không được phải không? Vậy thì đừng làm phiền tôi nữa...Cả đời này...tôi không bao giờ tha thứ cho anh"

Anh không muốn để cậu lại một mình nên giả vờ đứng dậy rời đi vờ đóng cửa lại rồi lặng im nhìn cậu. Trọng nghĩ anh đã ra khỏi phòng, liền òa khóc nức nở. Cậu ngồi bệt dưới đất, cả cơ thể run lên "Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"

"Bùi Tiến Dũng...tôi hận anh!"

"Anh Phượng, anh Toàn và cả...anh Mạnh, mọi người đâu hết rồi. Là ai cũng được. Mau cứu tôi....cứu tôi ra khỏi đây. Tôi thật sự chịu hết nổi rồi"

Nghe những lời oán hận của cậu, tim anh thắt lại. Anh lặng yên nhìn cậu đau đớn mà khóc lớn. Anh rất muốn chạy lại ôm lấy cậu, nhưng lại không thể. Lúc cậu cự tuyệt anh, là lúc anh nhận ra mình đã yêu cậu

***

*Bệnh viện*

"Không thấy bé Trọng ở đâu hết" Duy Mạnh tức giận nói. Lúc nãy vừa nhận được tin cậu đột nhiên biến mất khỏi bệnh viện, hại Mạnh lo lắng đến nỗi xém chút nửa là xảy ra tai nạn trên đường đi.

"Làm sao có thể như vậy được. Đã tìm khắp nơi chưa?" Ngọc Hải thở dốc, y cùng Toàn đã tìm quanh bệnh viện hai lần rồi nhưng vẫn chưa thể tìm được cậu.

"Mắt em ấy không nhìn thấy, không thể đi lung tung được" Phượng chạy đến, dựa vào tường thở dốc

"Hay là...." Duy Mạnh chợt nghĩ đến Tiến Dũng.

*Reng....reng...* Tiếng điện thoại của Ngọc Hải vang lên.

"Em ấy đang ở nhà tôi. Nếu muốn, cậu cứ đến" Tiếng của anh phát ra qua điện thoại. Chỉ nói một câu rồi cúp máy

"Tên khốn đó" Mạnh giận đến phát run, tức tốc đi lấy xe chạy đến Bùi gia

***

"Bùi Tiến Dũng, cậu là tên khốn khiếp!" Vừa đến nơi Duy Mạnh xông vào đưa tay định đấm anh, Dũng nhàn nhã đưa tay chặn nắm đấm lại "Chúng ta đều là người có văn minh. Không cần gặp là gây sự như vậy"

"Văn minh sao? Loại người như cậu mà dám nói ra câu đó sao? Thực không biết liêm sỉ. Cậu dám bắt bé Trọng đi, còn dám nói" Mạnh cười nhạt.

"Tôi cho cậu biết em ấy ở đây. Cậu không biết ơn thì thôi còn ở đây làm càn"

"Cậu có tư cách để ở bên em ấy sao?"

"Tôi không có tư cách, chẳng lẽ cậu có" Anh nhếch miệng cười đểu, ánh mắt chứa đầy sự khiêu khích "Nếu cậu không khiến em ấy kích động, thì em ấy đâu như vậy"

"Cậu..." Mạnh tức giận. Thực không ngờ anh lại có thể nói như vậy. Anh quy hết mọi tội lỗi cho Mạnh

"Anh Mạnh....mau cứu em ra khỏi đây. Cứu em..." Tiếng khóc Trọng vang lên trên tầng một, khi nghe thấy tiếng của Duy Mạnh. Cậu cố gắng tìm đường ra ngoài, cậu biết lúc này chỉ có Duy Mạnh mới có thể cứu cậu. Trọng tìm đường trong bóng tối, hai tay cậu quơ giữa không trung. Anh thấy vậy vội đi lên tầng một. Chỉ sợ cậu sẽ vấp ngã xuống dưới. Quả nhiên ý nghĩ ấy vừa dứt. Trọng đã bị hụt chân té xuống cầu thang. Hắn và anh đồng thời chạy lên đỡ cậu. Anh nhanh tay đỡ lấy cậu, ôm vào lòng, một tay giữ lấy thành cầu thang. Anh thở dốc, lo lắng "Em không...."

Chưa nói hết câu Trọng đã đẩy anh ra, loạng choạng đứng không vững, lại một cánh tay nữa vươn ra đỡ lấy cậu. Trọng định đẩy anh ra nhưng âm thanh trầm khẽ vang lên "Là anh" Nhận ra đó là Duy Mạnh, bàn tay nhỏ nhắn siết lấy áo Mạnh "Mau đưa em ra khỏi đây....hic...em thật sự không chịu nổi nữa"

"Được, anh sẽ đưa em ra khỏi đây" Duy Mạnh vỗ nhẹ vai cậu. Mạnh nắm tay Trọng, đi ra gần tới cửa, anh nhíu mày, chạy lại giữ lấy tay còn lại của cậu. Tức giận nói "Em không được đi"

"Bỏ ra..." Trọng vùng vẫy, cố gắng rút tay ra, nhưng anh vẫn nắm chặt. "Anh làm gì vậy? Buông ra"

"Em không được phép ra khỏi đây" Anh lạnh nhạt trả lời.

"Anh có quyền gì cấm em ấy?" Duy Mạnh nhíu mày, gạc tay anh ra, kéo cậu về sau lưng. Che chở cho cậu

"Cậu im đi. Đây không phải chuyện của cậu"

Dũng nhìn Trọng sợ hãi núp sau lưng Duy Mạnh, tim anh chợt thắt lại. Cố gắng kìm nén nỗi đau, anh cất tiếng, như một lời khẩn cầu "Đình Trọng ở lại!"

"Không, tôi không muốn ở lại đây. Tôi đã quá mệt mỏi rồi. Anh làm ơn buông tha cho tôi! Anh...muốn giày vò tôi đến mức nào đây?" Nước mắt cậu thấm ướt hai bên gò má, tiếng khóc chất đầy uất ức, khổ sở, đau đớn và đầy tuyệt vọng.

"Tôi không còn yêu anh, cả đời này...tôi cũng không bao giờ tha thứ cho anh...Hoặc anh là người xa lạ hoặc anh sẽ trở thành kẻ thù của tôi... Bùi Tiến Dũng, anh luôn tự cho mình là người tài giỏi, luôn cho rằng mọi điều anh làm là đúng...vậy anh có từng nghĩ...những điều anh làm là sai....sẽ khiến người khác bị tổn thương?" Nuốt nước mắt vào trong, Trọng hít một hơi thật mạnh, cương quyết nói tiếp "Buông tôi ra!"

Bàn tay to lớn từ từ buông tay cậu ra, bất chợt run lên. Mưa cũng bắt đầu rơi, mưa tầm tã phủ trắng cả một khoảng trời to lớn. Thanh âm anh cũng trở nên khẽ run "Vậy...anh sẽ chờ em...đợi đến khi nào nỗi đau trong em nguôi đi phần nào. Anh sẽ đi tìm em. Cho anh hai tháng, anh nhất định sẽ bù đắp lại tất cả"

Trọng quay mặt đi, níu lấy tay Duy Mạnh. Mạnh vòng tay bế cậu lên, dịu dàng nói "Dựa đầu vào vai anh, mưa rất lớn, sẽ không tốt cho em lúc này. Anh đưa em ra xe!"

Trọng nghe lời, rúc đầu vào vai Mạnh. Nước mắt vừa được cậu kìm nén lại chợt tuôn trào. Cậu không biết là do Mạnh đối xử tốt với cậu hay do những lời của Dũng mà càng khiến cậu đau lòng.

Anh đứng dưới mưa nhìn Mạnh bế cậu rời đi, trái tim đau đến nghẹt thở. "Tôi không còn yêu anh, cả đời này...tôi cũng không bao giờ tha thứ cho anh...Hoặc anh là người xa lạ hoặc anh sẽ trở thành kẻ thù của tôi... Bùi Tiến Dũng, anh luôn tự cho mình là người tài giỏi, luôn cho rằng mọi điều anh làm là đúng...vậy anh có từng nghĩ...những điều anh làm là sai....sẽ khiến người khác bị tổn thương?" Từng lời oán trách của cậu đã lặp lại rất nhiều trong tâm trí anh. Anh chưa từng nghĩ những điều anh làm sẽ khiến cậu tổn thương.

Ngọc Hải ngồi đối diện với Dũng. Lúc chiều khi đến đây, y đã thấy anh ngồi uống rượu với bộ dạng ướt sũng. Khuyên mãi cũng không chịu đi thay đồ.

"Tôi phải làm thế nào đây? Đình Trọng lúc này rất hận tôi...em ấy bảo không muốn nghe thấy giọng nói tôi một phút nào nữa....em ấy đi theo Duy Mạnh rồi..." Giọng anh trở nên khàn khàn, anh đã uống hết ba chai rượu, ắt hẳn đã rất say. Ngọc Hải không thể làm gì, chỉ đành bỏ mặc anh đang tự trách móc bản thân. Tuy những việc anh làm là sai nhưng dù sao Dũng vẫn là anh em tốt của y trong hai mươi mấy năm qua. Anh trở nên như vậy cũng là do cái chết của Bùi Đình Nhi. Cái chết ấy đã khiến anh trở nên ngày càng lạnh nhạt, hờ hững với cuộc sống và mọi người này. Ngọc Hải giật lấy chai rượu từ tay anh, cất tiếng nói "Cậu uống nhiều rồi"

"Ngọc Hải... Cậu biết không, tôi đã từng nghĩ chỉ xem Đình Trọng như bao người đàn ông khác, chơi chán rồi bỏ. Nhưng càng ngày....em ấy lại càng khiến tôi quan tâm đến em ấy hơn. Ngang nhiên bước vào trái tim tôi lúc nào không hay..." Anh đã say, khi say anh mới có thể trút bỏ hết tâm sự của mình. Như một lời thú tội của chính bản thân "Tôi phủ nhận tình cảm của mình đối với em ấy, mỗi khi nghĩ đến Đình Nhi, tôi lại không muốn yêu Đình Trọng. Nhưng...đến khi tôi nhận ra mình thực sự yêu em ấy thì em ấy lại rời bỏ tôi. Tại sao...tại sao tôi lại khiến em ấy tổn thương như vậy. Ngay cả đứa con của tôi và em ấy cũng không còn...haha....Thực nực cười....tôi làm bao nhiêu chuyện tồi tệ đó...rốt cuộc là vì lí do gì? Dũng ngã người ra phía sau, anh ngước mặt lên cao, âm thanh đượm buồn "Trọng...anh xin lỗi...anh sai rồi..."

Ngọc Hải im lặng nhìn anh. Lúc này y mới phát hiện ra trên khóe mắt anh một dòng nước ấm chợt xuất hiện, lăn dài trên khuôn mặt tuấn tú. Đây lần thứ hai y thấy anh khóc, lần đầu vì cái chết của Đình Nhi, lần thứ hai là cậu. Y giờ mới hiểu, tình cảm của anh dành cho cậu rất sâu đậm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net