Kẻ tham lam?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trọng nằm trên chiếc giừơng êm ái trong phòng, lăn qua lăn lại không thể ngủ được

"Ưm"

Ngáp nhẹ một cái, không hiểu sao cậu thấy rất khó ngủ, chợt cánh cửa phòng mở ra. Trọng giật mình, vội kéo chăn giả vờ ngủ. Bóng đen cao lớn bước chậm rãi đến bên giường, anh ngồi bên mép giừơng, tim cậu đập rất mạnh sợ đến nỗi phải nín thở.

"Tại sao lại nín thở ?"

Anh nở nụ cười tà mị nhìn đăm đăm vào khuôn mặt nhỏ bé kia, anh đã sớm nhận ra cậu còn thức.

"..."

Cậu vẫn bướng bỉnh giả vờ ngủ.

"Em có thể chịu đựng được bao lâu?"

Anh tự nhiên ngồi lên giừơng, kéo tấm chăn bông trên người cậu ra, tỉnh bơ nằm xuống. Trọng giật mình "Anh làm gì vậy?"

"Em còn hỏi sao? Tất nhiên là đi ngủ rồi!"

"Sao không ngủ ở phòng anh"

"Không thích."

Quăng cho cậu hai chữ ngắn gọn, anh nhắm mắt mà ngủ, chẳng cần biết cậu đang xấu hổ hay tức giận, anh cứ bình tĩnh mà nằm bên cạnh.

"Bùi Tiến Dũng mau tránh ra. Đây là phòng của em, ai cho phép anh tự tiện đi vào hả?"

Cậu giận dỗi xua đuổi.

Quay mặt sang nhìn cậu, từ tốn mà mở lời

"Nhưng đây là nhà anh! Anh muốn ngủ ở đâu cũng được"

Trọng giận đến bốc khói, chết tiệt, anh sao lại ngang ngược đến thế nhưng đây quả thật là nhà của anh, mà khoan đã dù sao hiện tại đây cũng đã trở thành phòng của cậu, cậu phải có quyền chứ. Tính cách bướng bỉnh của cậu không cho phép mình chịu thua anh, thế nên cãi lại

"Anh đã giao căn phòng này cho em rồi, vậy thì em là chủ. Anh mau đi ra ngoài."

"Dù có giao cho em hay không thì đây vẫn là nhà của anh! Hơn nữa em có trả tiền để mua căn phòng này hay sao?"

Vẫn giữ bình tĩnh, Dũng thích thú trả lời. Khiến cậu ấm ức không thể chịu được, liền vùng vằng ngồi dậy "Được, nếu anh thích ngủ ở đây, thì em đi ra ngoài"

"Oái..." Vừa định bước xuống giường, từ đằng sau cánh tay to khỏe của Bùi Tiến Dũng, đã kéo ngược cậu lại, khiến thân hình nhỏ bé ngã vào lòng anh. Trọng đỏ mặt đỏ mặt hờn dỗi

"Anh làm ưm...."

Dũng nhanh chóng chặn cái miệng nhỏ xinh lại bằng một nụ hôn, cho nên mọi lời nói đều bị anh nuốt trôi hết. Đầu lưỡi dịu dàng quấn lấy lưỡi cậu, không quá khẩn trương mà tiến sâu vào cả hơi thở cũng bị anh chiếm đoạt, Trọng mở to mắt, hai tay đánh liên tục vào lồng ngực anh, muốn thoát khỏi anh ,nhưng lưỡi anh linh hoạt chui vào, vướng víu làm cậu không cách nào thoát ra, ngược lại đê mê lý trí, dần dần say đắm trong cái hôn này. Hồi lâu sau, Dũng mới lưu luyến buông Trọng ra, ôm vào trong lòng, âm thanh trầm thấp khẽ vang lên

"Anh muốn ôm em lúc ngủ! Thật sự rất muốn ôm em vào lòng."

"..."

Trọng không trả lời, anh nhíu nhíu mày buông ra, vừa cúi xuống thì bàn tay nhỏ đưa lên che mắt anh "Không được nhìn!"

"Tại sao?"

Anh khó hiểu hỏi, đưa tay kéo tay cậu ra

"Em đã nói là không cho anh nhìn mà!"

Trọng hét lên, vừa đúng lúc anh đã kéo tay cậu ra khỏi mặt, đôi mắt chợt mở căng ra. Khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt to tròn nhìn anh, dù cho cậu không thấy được gì, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn xuất hiện hình bóng của anh. Áo ngủ bị trượt xuống, có lẽ vì bị anh hôn quá lâu nên mặt cậu càng đỏ hơn, Trọng lúc này rất quyến rũ gần như đã mê hoặc anh.

"Em....em ra ngoài!"

Trọng bối rối đẩy anh ra, nhưng Dũng đã nhanh tay hơn giữ tay cậu lại đè xuống giường. Trọng sợ hãi hỏi "Anh muốn làm gì?"

"Em thử nghĩ xem!"

Dũng nở nụ cười gian ác cúi người xuống bên tai cậu thổi khí, hơi thở anh nóng bỏng gần như muốn thiêu rụi cậu, Trọng run nhẹ một cái

"Em làm sao biết được?"

"Em còn có thể giả vờ không biết sao?"

Anh cắn nhẹ vành tai đang đỏ ửng, cậu phát 'ưm' rất khẽ, khuồn mặt càng thêm đỏ.

"Đừng lo, anh sẽ dịu dàng với em!"

Lời nói ngon ngọt vang lên bên tai, Trọng vốn đã bị anh mê hoặc từ lâu nhưng vẫn cứng đầu chống đối "Không được, em không muốn! Buông em ra!"

"Em không muốn. Vậy anh sẽ làm em muốn"


***


Trong quán bar bậc nhất London, Minh bước vào quán thấy Duy Mạnh đang ngồi uống rượu, bóng dáng cô độc khiến người nhìn không khỏi xót thương. Minh bước đến cầm ly rượu trên tay chuẩn bị nốc cạn của Mạnh đặt xuống.

"Đừng uống nữa"

Mạnh loè nhoè say, thị lực không còn nhìn rõ nữa nhưng lại đủ nhận thức để nhận ra đối phương là ai, Mạnh không đáp, vớ tay lấy ly rượu trên bàn. Minh thấy vậy uống cạn ly rượu, do không quen uống rượu Minh họ sặc sụa, nước mắt nước mũi làm nhòe hết cả mắt. Mạnh nhìn hành động kia không quan tâm, nhìn phục vụ

"Thêm rượu" Mạnh nói giọng khàn đi rất nhiều

"Không được lấy"

"Lấy cho tôi"

"Không được lấy"

Phục vụ nhìn hai người đang cãi nhau không khỏi khó xử.

"Sao. Chê tôi không có tiền hả?"

Mạnh móc ra trong túi một xấp tiền "Bao nhiêu đây đủ chưa?"

Người phục vụ thấy vậy liền rót thêm rượu cho Mạnh. Minh nhanh tay giật lấy ly rượu "Đừng uống nữa. Uống nữa sẽ chết đó"

"Mặc kệ tôi. Cậu có quyền gì quản tôi chứ. Cậu cũng chỉ là kẻ phản bội. Nói đi, Bùi Tiến Dũng cho cậu bao nhiêu tiền để rồi cậu đâm sau lưng tôi" Mạnh nói giọng nhòe đi

"Tôi..."

Mạnh ngắt lời "Tôi tôi cái gì. Tôi quên mất cậu là Nguyễn Phong Hồng Duy người vì tiền sẵn sàng bán đứng tình cảm. Cậu vì nhận tiền của nhà họ Quế mà chia tay. Lần này chắc lại một lần nữa rửa tay ra xin tiền hắn. Đúng là hèn hạ. Cậu chính là một kẻ tham tiền, lòng tham vô đáy. Đồ vô liêm sỉ"

/Chát/

Minh tát một cái thật mạnh lên má Mạnh, cả người run lên bần bật

"Nói đủ chưa"

Mạnh đưa tay sờ lên má đau rát khuôn mặt đỏ ửng không rõ vì say hay vì cú tát lúc nãy, Mạnh nhìn thấy trên mắt ngấn nước của Minh, không chịu thua tiếp tục mỉa mai.

"Lần trước nhận trước nhận tiền để cứu người thân, lần này để cứu ai đây. Hay đó chính là bản chất của cậu. Một kẻ tham lam không bao giờ biết đủ"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net