Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Âm Lâu ngẩn người, không phải vì khuôn mặt tuấn tú tinh xảo của anh, mà là vì anh đang ở trần, có vẻ anh mới đi ra khỏi phòng tập thể hình, bây giờ đang thong thả gỡ bao tay màu đen ra, sợi dây buộc chặt quanh mấy ngón tay của anh, càng tôn lên ngón tay trắng trẻo thon dài.

Dáng vẻ này gợi cảm đến trí mạng.

So với cái người mặc âu phục không có chút khuyết điểm, được vô số người khác vây quanh trong video kia, cô có cảm giác như hai người này hoàn toàn khác nhau.

Đây không phải là lần đầu tiên Tạ Âm Lâu thấy anh trần như nhộng, cô cũng coi như đã từng trải sự đời.

Sau vài giây kinh ngạc, cô đè cảm xúc

trong đôi mắt xinh đẹp của mình xuống, còn chưa chờ cô nghĩ lời dạo đầu xong, người đàn ông trong màn hình đã mở miệng nói chuyện.

Ngữ điệu được đè nén trầm thấp, tựa như đang dán vào vành tai cô: “Xem ra cô là Tạ Âm Lâu thật…”

Tạ Âm Lâu khựng lại mất nửa giây, sau đó mới phản ứng lại Phó Dung Dữ không chào hỏi mà đột nhiên gửi lời mời gọi video đến, là vì để kiểm tra thân phận của người mời kết bạn, xem có phải là cô thật hay không.

Cô khẽ rũ đuôi mắt, cong môi mỉm cười, thuận tiện nói: “Chào buổi tối, Phó tổng.”

Bên này Phó Dung Dữ đã bỏ bao tay xuống, cầm quần áo bên cạnh mặc vào, vạt áo phủ xuống che đi các múi cơ bụng tuyệt đẹp: “Cô Tạ tìm tôi có chuyện gì không?”

Anh không thèm nói mấy lời sáo rỗng hư tình giả ý mà hỏi thẳng vào vấn đề chính.

Thật ra điều này đã giúp Tạ Âm Lâu bớt không ít công sức, cô im lặng hai giây rồi nói: “Tôi muốn tìm Phó tổng mua lại một đoạn video rất bình thường.”

Bình thường đến mức nào mà phải khiến cô nửa đêm gửi lời mời kết bạn với anh?

Phó Dung Dữ bước đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha sẫm màu, anh không nhìn vào màn hình điện thoại, gương mặt tuấn tú của anh bị ánh đèn chiếu vào, cô có thể nhìn thấy rõ đôi môi anh cong lên thành hình vòng cung: “Hửm?”

Nếu như Tạ Âm Lâu đoán trước sẽ có một ngày mình có việc nhờ vả anh, thì sau cái đêm đó cô đã không bỏ đi mà không nói lời từ biệt.

Bây giờ cô chỉ có thể căng da đầu, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Phó tổng, anh có thể cho tôi video giám sát vào tối hôm đó ở biệt thự Hồ Đảo không? Giá cả tùy anh.”

Rõ ràng Phó Dung Dữ đang im lặng ép buộc cô nói trước, sau đó anh thong thả nói: “Thì ra cô Tạ còn nhớ rõ…”

Chỉ mấy chữ này đã thành công bóp chặt cổ họng Tạ Âm Lâu.

Phó Dung Dữ cong môi mỉm cười, anh không dễ dàng bỏ qua việc cô không từ mà biệt: “Ngủ xong rồi bàn rõ giá tiền, cô Tạ cũng quá tuyệt tình rồi đấy.”

Tạ Âm Lâu tự nhận bản thân đã thể hiện đầy đủ thành ý, nhưng anh lại bày ra bộ dạng như muốn tính sổ, vì thế nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Loại chuyện gặp gỡ này, ngủ thì cũng đã ngủ rồi.”

Sau đó cô tạm dừng, rồi nhẹ nhướng hàng mi cong vút nhìn người đàn ông cách một màn hình, trông có vẻ khá là vô tội: “Nếu Phó tổng cảm thấy mình bị lừa, không bằng tải app chống lừa đảo của nhà nước đi.”

Không khí chìm vào yên tĩnh.

Bàn tay sạch sẽ của Phó Dung Dữ đặt trên đầu gối, suy nghĩ một lúc rồi cất giọng thong thả ung dung hỏi ngược lại cô: “Đây là thành ý của cô Tạ sao?”

Tạ Âm Lâu không quên mình tìm anh là để xin video giám sát, khuôn mặt xinh đẹp lại đổi thành một nụ cười chân thành, dịu dàng nói: “Phó tổng muốn thành ý thế nào, tôi nghe anh cả, được chứ?”

“Nghe tôi?” Dưới ánh đèn mông lung, khóe môi Phó Dung Dữ cong lên một vòng cung rất nhẹ, giống như đang nghiền ngẫm ẩn ý trong hai chữ này, sau đó lập tức biến mất: “Video giám sát cô Tạ cần, ngày mai tự đến lấy.”

Ngày mai à?

Tạ Âm Lâu hơi nhíu mày, nghĩ đến những tai tiếng tin vịt đang che trời lấp đất ở trên mạng sẽ không chờ đợi ai.

Nếu để muộn thêm một giây, chờ đến khi cô công khai làm sáng tỏ thì có lẽ lúc đó đã lạnh ngắt rồi.

Vì thế cô bình tĩnh nói đồng ý: “Được.”

….

Qua một đêm, Tạ Âm Lâu ngủ ở nhà cổ không có nến thơm thôi miên nên chẳng thể ngon giấc, khi thức dậy đầu óc cô đau buốt, nhìn vào trong gương thấy đôi mắt ửng đỏ, ở phía đuôi mắt cong vút không ngừng ứa ra những giọt nước mắt sinh lý.

Cô ngâm ly trà đặc nhấp vài hớp, cảm giác chua chát giữa đôi môi làm đầu óc cô trở nên tỉnh táo hơn một chút, sau đó mới đi thay quần áo.

Từ trước đến giờ mỗi lần Tạ Âm Lâu ra ngoài đều không thích có vệ sĩ kè kè theo sau.

Người trong nhà cũng biết tính cách cô, vì thế chỉ sắp xếp tài xế ít nói.

Nửa tiếng sau.

Cô theo thời gian hẹn sẵn đi đến con đường tài chính đắt giá nhất Tứ Thành.

Bước lên con đường lớn xa hoa, nơi đâu cũng toàn là những tinh anh mặc trang phục chỉnh chu, ngược lại bộ sườn xám màu trắng đính ngọc trên người Tạ Âm Lâu lại cực kỳ nổi bật, cô chỉ vừa đi về phía quầy lễ tân mà đã hấp dẫn không ít ánh mắt tìm tòi.

Nhân viên lễ tân nhìn thấy cô thì nở nụ cười mỉm tiêu chuẩn: “Chào cô.”

“Tôi tìm Phó Dung Dữ.”

“… Cô có hẹn trước không ạ?”

Tạ Âm Lâu mỉm cười gật đầu, nhân viên lễ tân nhỏ giọng nói cô chờ một lát, sau đó cầm máy bàn gọi đến phòng thư ký. Sau một lúc lâu, cô ấy cung kính làm tư thế mời về phía thang máy: “Văn phòng Phó tổng ở tầng năm mươi sáu, sẽ có thư ký đến tiếp đón cô.”

“Cảm ơn.” Tạ Âm Lâu đi về phía thang máy mà nhân viên lễ tân đã chỉ, mới vừa ấn thang máy, trong sảnh chính có một đội ngũ hộ tống ngôi sao phô trương thanh thế đi vào, họ không thèm chào hỏi với nhân viên lễ tân mà đi thẳng đến cửa thang máy.

Người phụ nữ trẻ tuổi được vây quanh như sao vây quanh trăng, bả vai mảnh khảnh phủ một chiếc áo vest, bên trong là chiếc váy dài màu trắng ngà, trên cần cổ có đeo bộ trang sức lộng lẫy xinh đẹp chói lóa như ngọc, càng tôn lên khuôn mặt trang điểm cực tinh xảo.

Gương mặt này, Tạ Âm Lâu không quen.

Nhưng cô cụp mắt xuống nhìn bộ quần áo trên người cô ta, im lặng một lúc.

Trong lúc chờ thang máy, không hiểu sao bầu không khí càng lúc càng trở nên kỳ lạ.

Nhất là ekip của cô ngôi sao kia, lúc ánh mắt mọi người nhìn lướt qua Tạ Âm Lâu rồi đảo về phía ngôi sao nữ Mạnh Thơ Nhụy nhà mình…

Trí nhớ của Mạnh Thơ Nhụy không tệ, đã nhận ra cô…

Là Tạ Âm Lâu.

Chính là người phụ nữ sườn xám bị cánh nhà báo chụp được, vừa truyền ra bê bối với Ôn Chước.

Trong giới giải trí cô ta có chỗ dựa vững chắc, không có ai dám chọc cô ta, vì thế tính cách đã được nuông chiều thành kiêu căng, cho dù ngoài mặt giả vờ thanh cao đến đâu thì vừa mở miệng đã lộ rõ bản chất: “Cô chính là Tạ Âm Lâu… Cô có biết tôi là ai không?”

Tạ Âm Lâu bất ngờ nghe thấy có người gọi mình, quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt không hề có ý tốt của Mạnh Thơ Nhụy.

Một lúc sau, cô khẽ mấp máy đôi môi đỏ: “Sao tôi biết cô là ai được?”

Mạnh Thơ Nhụy lạnh lùng nhìn cô, thấy cô đã đụng mặt với bạn gái chính thức của Ôn Chước mà chẳng thèm chột dạ, vì thế lên tiếng châm chọc: “Giả vờ ít thôi, cô đến đây làm gì? Chẳng lẽ cuối cùng đã tỉnh ngộ, biết thông đồng với Ôn Chước không có ích gì, cho nên mới đến đây tìm một người đàn ông khác làm chỗ dựa?”

“… Cũng đúng, đây là nơi tập trung những người đàn ông sáng giá nhất của Tứ Thành, cô nhặt đại một người cũng đủ hời rồi, không uổng công đi chuyến này nhỉ?”

Tạ Âm Lâu không đáp lời cô ta, chỉ đánh giá dáng vẻ vênh váo hung hăng của cô ta.

“Tôi khuyên cô lần sau đừng ăn mặc theo phong cách này mà nói chuyện với tôi nữa.”

Hôm nay Mạnh Thơ Nhụy đến để bàn chuyện hợp tác về quyền phát ngôn với tập đoàn Phó thị, hiển nhiên là đã đặc biệt trang điểm lộng lẫy.

Nhưng lại bị Tạ Âm Lâu châm chọc, cô ta còn chưa kịp phản kích lại đã nghe thấy cô từ tốn nói: “Người bên cạnh cô không nhắc nhở cô à… Cái gì gọi là bắt chước bừa ấy?”

Đội ekip của cô ta nghe thấy vậy thì hít sâu một hơi.

Từ lúc Mạnh Thơ Nhụy ra mắt đã nhận được đủ loại tài nguyên tốt, nhưng chẳng thể nổi tiếng, sau đó vì học theo phong cách nữ thần của ảnh hậu Khương Nại, cộng thêm tốn một mớ tiền để điên cuồng marketing thì cô ta mới lăn lộn lên được chức tiểu hoa mới nổi.

Cho nên trước mặt Mạnh Thơ Nhụy, ba chữ “bắt chước bừa” chính là kiêng kị cấm nhắc đến nhất.

Nhưng khi Tạ Âm Lâu nói ra, giọng điệu của cô rất dịu dàng, giống như người có lòng hảo tâm làm việc tốt, khiến người khác không thể bắt bẻ cô được, rồi sau đó nhìn kỹ khí chất thanh thoát của cô, đến cả lập trường của trợ lý cũng dao động.

So với Mạnh Thơ Nhụy chỉ bắt chước được một chút khí chất thanh cao của Khương Nại ở vẻ ngoài.

Thì người đẹp sườn xám phấn điêu ngọc mài trước mặt này lại mang đến cho mọi người cảm giác chẳng cần bắt chước mà còn giống hơn cả Mạnh Thơ Nhụy…

Mạnh Thơ Nhụy thẹn quá hóa giận, cất giọng chói tai hét lên: “Đuổi cô gái này ra ngoài cho tôi!”

“Đinh!”

Hình Lệ bước ra khỏi thang máy từ trên tầng năm mươi sáu xuống, vừa bước ra ngoài đã thấy Mạnh Thơ Nhụy xù lông nhím đứng ngay trước mặt mình, sau đó cô ấy không hề nghĩ ngợi mà đi lướt qua, mắt hồ ly nhìn Tạ Âm Lâu, mỉm cười: “Chào cô Tạ, tôi là thư ký Hình Lệ… Đến đón cô đi lên.”

Không đợi Tạ Âm Lâu kịp phản ứng thì cô ấy đã nhiệt tình chủ động dắt tay người đẹp, nghiêng đầu thủ thỉ: “Phó tổng dặn dò.”

Cảnh tượng này ngược lại làm Mạnh Thơ Nhụy luôn được o bế nảy sinh tâm lý chênh lệch, không nhịn được nhíu mày gọi: “Thư ký Hình…”

Hình Lệ mời Tạ Âm Lâu vào thang máy, rồi đột nhiên khuôn mặt diễm lệ của cô ấy thay đổi biểu cảm, giống như nhớ ra còn một đám người đang đứng bên ngoài. Cô ấy quay người lại, đôi mắt quyến rũ hơi mất kiên nhẫn: “Đến đây không phải đi tham quan vườn bách thú, dắt theo nhiều người vậy làm chi? Chờ đi chuyến sau đi, thang máy đông không đi đủ!”

Vừa nói dứt lời.

Hình Lệ đã lập tức ấn nút đóng thang máy, căn bản là không sợ đắc tội với chỗ dựa của Mạnh Thơ Nhụy.

Chỗ dựa có cứng!

…. Thì cứng bằng vị ở trên nóc kim tự tháp của tập đoàn Phó thị không?

Sáng sớm hôm đó Tạ Âm Lâu và Hình Lệ đã gặp nhau ở ngoài biệt thự Hồ Đảo một lần, ấn tượng của cô về cô ấy còn dừng lại ở: Nữ thư ký xinh đẹp có thể tự do ra vào chỗ ở của Phó Dung Dữ.

Còn Hình Lệ thì rất tự nhiên thuần thục dắt cô đến phòng cho khách quý, giọng nói của cô ấy ẩn chứa ngọt ngào, rất êm tai: “Phó tổng đang ở bên trong, mời cô Tạ vào.”

Tạ Âm Lâu nhìn sườn mặt cô ấy, khẽ nói cảm ơn.

Mới vừa rồi nếu không phải Hình Lệ xuất hiện kịp thời để giải vây, có lẽ cô còn phải chờ thang máy và bị Mạnh Thơ Nhụy dây dưa mất thêm một lúc nữa.

Đây là để cảm ơn cho chuyện vừa nãy.

Hình Lệ cũng không phải người biết khách sáo, móc điện thoại ra mở chức năng ghi âm: “Cô Tạ, phiền cô nói lại lần nữa…”

“?”

Tạ Âm Lâu không biết Hình Lệ định ghi âm để làm gì, có điều chỉ là một câu cảm ơn, nói thêm lần nữa cũng không sao.

Dùng dằng trước cửa đến trễ, chờ khi Hình Lệ cảm thấy mỹ mãn ôm điện thoại dẫm lên đôi giày cao gót đỏ quay đi, Tạ Âm Lâu mới cụp mắt giơ tay gõ nhẹ lên cửa phòng khách quý, rồi đẩy vào.

Không gian trong phòng không lớn, có một mặt tường làm bằng thủy tinh, có thể nhìn rõ những khu vực làm việc khác, ngoài bộ sô pha ra thì dưới mặt đất còn phủ một tấm thảm nhung sang trọng không nhiễm một hạt bụi.

Tạ Âm Lâu nhanh chóng đưa ra kết luận, căn phòng tiếp đón khách này không thường dùng.

Sau đó cô nhẹ nhàng nhướng mày, lúc này mới nhìn về phía người đàn ông đang đứng trước bức tường thủy tinh.

Ngón tay thon dài của Phó Dung Dữ cầm tách cà phê, anh thong thả nhìn cô ra khỏi thang máy rồi đi qua hành lang đến trước căn phòng này. Lúc anh quay đầu lại, đôi mắt trong suốt nhìn về phía Tạ Âm Lâu: “Cô Tạ, cô đã đến muộn ba phút mười giây…”

Tạ Âm Lâu ngẩn ngơ một lúc, không ngờ rằng mình lại bị anh kỳ kèo chút thời gian này, nhanh chóng mỉm cười giải thích cho mình: “Ba phút chờ thang máy dưới tầng… Còn về mười giây kia, là tốn cho thư ký của anh đó.”

Phó Dung Dữ mỉm cười: “Tóm lại, đều không phải dùng cho tôi.”

“…”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net