Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Âm Lâu thấy lời này của Hình Lệ cũng không sai, cho nên lúc lên xe lại chọn ngồi cách Phó Dung Dữ xa một chút. Bên trong xe thương vụ rộng rãi, cô mặc chiếc váy dài ngồi tại hàng ghế thứ ba, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ ẩn hiện trên cửa kính tối màu, nét mặt tĩnh lặng.

Bên ngoài, Thịnh Hựu An và mấy đối tác của anh cũng chạy đến đón máy bay.

Mà trong xe hiện giờ không chỉ có một mình Tạ Âm Lâu ngồi.

Bên cạnh còn có bệnh nhân tàn tật ốm yếu Phó Dung Hồi, vì Phó Dung Dữ mang người nhà đi theo nên trực tiếp từ chối sự sắp xếp của Thịnh Hựu An đến, không để ý đến thân phận Thịnh tổng mà cho ông ta mấy phần mặt mũi.

Hình Lệ lên xe, xuyên qua cửa sổ nhìn một lúc rồi đột ngột nói: “Đối tác Phương Trung Thư của chúng ta lần này cũng vừa ồn ào việc ly hôn, Phó tổng đích thân đến Hoài Thành bàn công việc quan trọng, anh ấy lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi cho Thịnh Hữu An nữa chứ.”

Tạ Âm Lâu đối với việc trong giới kinh doanh không biết gì mấy nên không đáp lời.

Trái lại Trần Nguyện lại nói: “Hồ Ly, sao cô lại biết Phương Trung Thư ly hôn?”

Dáng người gợi cảm của Hình Lệ dựa vào ghế ngồi, lấy điện thoại ra bấm, dù cho Phó Dung Dữ đang trên xe cô ấy vẫn thản nhiên nói: “Tôi tình cờ nghe thấy Phó tổng nói với Đổng sự trưởng Chung qua điện thoại... Chủ tịch Phương Trung Thư kia cùng vợ kết hôn tám năm nay, vừa rồi đây đi kiểm tra ADN của hai đứa con trai mới phát hiện cả hai đều không phải con mình.”

“Sao thảm vậy?”

“Tôi thấy có sao đâu chứ.” Hình Lên sau khi tra xong tuyến đường không bị tắc mới cất điện thoại đi, quay đầu nói tiếp: “Bà vợ sinh cho ông ta hai đứa con trai mập mạp, việc có phải là ruột thịt hay không quan trọng lắm à?”

“Hình Lệ.”

Phó Dung Dữ ngồi cạnh Phó Dung Hồi kịp thời lên tiếng nhắc nhở cô ấy không nói lung tung.

Đặc biệt là nói trước mặt Tạ Âm Lâu.

Hình Lệ quả nhiên ngậm miệng lại không nói, nhưng lại nhìn sang Tạ Âm Lâu bên cạnh: “Đúng nhỉ.”

Tạ Âm Lâu cười không đáp, tuy nhiên cô có thể biết chắc là Thịnh Hựu An hiện tại không gặp vấn đề về kinh tế.

Bởi theo sau họ là một chiếc xe thương vụ khác, nửa giờ sau mới dừng chân tại khách sạn.

Phó Dung Dữ cầm thẻ phòng, vô cùng tự nhiên duỗi cánh tay ôm lấy bả vai Tạ Âm Lâu đi về hướng thang máy, theo sau là một nhóm vệ sĩ mặc âu phục chỉnh tề.

Những vị khách khác vào mướn phòng nghe thấy động tĩnh cũng tò mò nhìn qua.

Chỉ thấy trong thang máy, một cô gái mặc sườn xám màu son đỏ đứng giữa một nhóm đàn ông mặc tây trang, sắc mặt không mấy vui vẻ. Gương mặt của cô gái đó rất đẹp, là kiểu vừa liếc mắt nhìn đã không thể rời đi.

Đợi đến lúc bước vào căn phòng trên tầng cao nhất, hành lý đã sớm được quản lý khách sạn đặt trong phòng giữ quần áo.

Tạ Âm Lâu đi ra ban công nhìn quang cảnh xung quanh, đến lúc quay đầu thì thấy Phó Dung Dữ đang chuẩn bị thay một bộ vest sạch sẽ khác để đi bàn công việc, nâng tay lên cởi bỏ bộ đồ cũ.

Cà vạt đen và khuy măng sét, áo sơ mi cùng quần dài đều bị ném lên tay vịn của ghế sofa làm bằng da thật kia.

Anh thấy Tạ Âm Lâu nhìn chằm chằm mình bằng đôi mắt trong suốt đen nhánh, thế là không vội đi tắm nữa, cất bước đi qua. Cơ thể có đường cong gợi cảm đó dừng trước mặt cô, khoảng cách giữa họ không đến nửa tấc.

Anh cúi đầu, mang theo hương vị mát lạnh của tuyết tùng kề sát vào tai cô: “Tắm chung nhé, xong anh dỗ em ngủ rồi anh lại đi.”

Tạ Âm Lâu khẽ mím môi, như ban ân cho anh mà để lộ ra cần cổ trắng nõn.

Phó Dung Dữ cởi cúc áo trên cổ cô, chiếc sườn xám trượt dọc theo vòng eo thon thả rơi xuống chân, sau đó cả người cô được cánh tay thon dài của người đàn ông ôm lấy, bước vào phòng tắm.

.....

Ngâm người xong, điều đầu tiên Tạ Âm Lâu làm là phóng lên giường ngủ bù, đến lúc tỉnh dậy bên ngoài cửa sổ đã sáng trưng ánh đèn.

Cô xốc chăn lông mềm mại lên, để lộ ra đôi chân trắng bóc uể oải giẫm lên mặt đất, lại kéo áo choàng tắm phủ lên người mình rồi chậm rãi đi ra ngoài. Phòng khách sáng đèn, Hình Lệ sau khi lấy thuốc và tiêm cho Phó Dung Dữ xong thì ngồi trên ghế sofa xem phim.

Bây giờ người xử lý công việc cho Phó Dung Dữ là Trần Nguyện, vì thế cô ấy khá là rảnh rỗi.

Thấy Tạ Âm Lâu đã dậy, Hình Lệ đặt điện thoại xuống, nói: “Phu nhân, cơm tối Phó tổng tự gọi cho cô để trên bàn đấy.”

Tạ Âm Lâu khá kén ăn, bình thường Phó Dung Dữ đều cẩn thận chăm sóc. Cô đi về phía bàn ăn, xong lại quay đầy nhìn Hình Lệ, suy nghĩ một lúc mới nói: “Sau này không cần gọi là phu nhân đâu, cô cứ gọi tên tôi là được rồi.”

Cách gọi “phu nhân” này nghe cứ kỳ cục sao ấy.

Hình Lệ đứng dậy đi tới, nhìn cười nói: “Giờ tôi gọi cô là Âm Lâu thì Phó tổng sẽ không cắt tiền thưởng của tôi đi chứ?”

“Vậy cô đi mách Dung Hồi đi, kiểu gì cũng có tác dụng.” Tạ Âm Lâu cố ý ám chỉ.

Ngón tay trắng trẻo cầm đũa lên nếm thử miếng rau xanh, thấy Hình Lệ vẫn đang giả ngu trả lời cô: “Bây giờ người có thể quản Phó tổng chỉ có cô thôi.... anh Phó sao mà làm được chứ.”

Còn gọi anh Phó nữa.

Tạ Âm Lâu thấy Hình Lệ giấu giếm tình cảm của mình thì cũng không có ý định vạch trần, miệng nhai kỹ thức ăn, nhìn cô ấy bằng ánh mắt trong suốt như khói, khẽ cười.

Hình Lệ là kiểu người tôi không ngại, người ngại sẽ là người khác.

Cô ấy nghiêng người về phía bàn ăn, chiếc váy bó sát người để lộ ra đường cong gợi cảm, nhân lúc xung quanh không có ai bèn cùng Tạ Âm Lâu buôn chuyện: “Chu Tự Chi hình như vẫn nhớ thương người tình cũ, ra tay cũng rất hào phóng... Mới đây còn cho Thi Di vay một tỷ.”

Tạ Âm Lâu ngước mắt nhìn cô ấy, hé môi hỏi: “Cho mượn tiền?”

Hình Lệ nói: “Nếu không sao tên Thịnh Hữu An kia lại tự nhiên có tiền xoay vòng vốn chứ, cô ta còn viết hẳn mấy chương truyện tình như muốn nói lấy được tiền của Chu Tự Chi rất dễ vậy.”

Trước đó Thi Di có đăng lên diễn đàn tập truyện về tình yêu có lượng lớn độc giả vào đọc, độ nổi tiếng cũng rất lớn.

Hình Lệ đưa cho Tạ Âm Lâu xem, người sáng suốt đều biết đây không phải viết cho độc giả đọc, mà là viết cho người tình cũ đọc.

Tạ Âm Lâu suy nghĩ một lát, nói: “Một tỷ này sợ là mượn rồi sẽ không trả lại đâu.”

“Aiz, đúng là đàn ông.”

Hình Lệ cầm đĩa anh đào bên cạnh ăn rồi lắc lắc đầu.

Chờ ăn xong, cô ấy lại nhìn sang Tạ Âm Lâu hỏi: “Mỹ nhân hí khúc tám giờ tối nay có xuất diễn đúng không?”

“Cô muốn đi nghe hí khúc?”

“Nghe hay không không quan trọng.” Hình Lệ lộ ra đuôi hồ ly, cười: “Chủ yếu muốn xem vợ chồng nhà kia cãi nhau thôi, đảm bảo hay hơn hí khúc.”

Ánh mắt Tạ Âm Lâu liếc sang cô ấy: “Sao cô biết họ sẽ cãi nhau?”

“Âm Lâu à, cô còn ngây thơ lắm.”

Dù sao Hình Lệ cũng là người từng lăn lộn trong xã hội, đương nhiên rất quen thuộc với mấy thủ đoạn đấu đá của phụ nữ: “Thi Di có thể lấy đi một tỷ từ Chu Tự Chi, sao có thể giấu không cho Vân Thanh Lê biết chứ? E là cô ta còn hận không thể viết bài văn ngắn tuyên bố cho cả thế giới biết ấy... Xem nhé, hiện tại chuyện tiền nong cũng đã giải quyết xong, kiểu gì Thi Di cũng sẽ gửi cho bà Chu là Vân Thanh Lê một bức thư cảm ơn.”

“Cứ xem như bọn họ giữ kín không cho Vân Thanh Lê biết đi.... cô ấy lên sân khấu rồi cũng sẽ biết thôi!”

Phân cảnh trở mặt của hai vợ chồng đặc sắc như vậy, Hình Lệ sao có thể bỏ lỡ chứ!

Chắc chắn phải có mặt ở đó để hóng chuyện nóng.

Còn bốn mươi phút nữa là đến giờ diễn, hoa mà Tạ Âm Lâu đặt trước cũng được giao đến. Rạp hát ở kế bên con phố, đi xe không đến mười lăm phút nên cô cũng không vội. Cô đổi sang một bộ váy dài trắng tinh phù hợp với nước da của mình, đồng thời tôn lên vòng eo thon gọn.

Hình Lệ giúp cô cầm hoa rồi lại xách giỏ, còn nhờ khách sạn gọi xe dùm.

Chờ đến Viện ca kịch, Tạ Âm Lâu lấy điện thoại gọi điện thông báo cho Vân Thanh Lê biết mình đã đến, nhưng mãi không thấy cô ta trả lời.

Hình Lệ biến mất một lúc, đợi đến lúc xuất hiện lại thì ngoắc ngoắc ngón tay với cô: “Tôi dẫn cô đến hậu trường.”

Tạ Âm Lâu kinh ngạc hỏi: “Cô có thể vào đó sao?”

“Thư ký mà, cũng phải có cách làm việc riêng chứ.” Hình Lệ dễ dàng mua chuộc được nhân viên hỗ trợ ở hậu trường, một đường đến phòng trang điểm cũng không bị ai ngăn lại, đến hàng lang, cô ấy khẽ nâng cằm nhìn bảng tên trên cửa gỗ trước mặt.

Tiếng giày cao gót của cô ấy vô thức nhỏ xuống, quay người nhìn Tạ Âm Lâu rồi nói: “Suỵt.”

Tạ Âm Lâu thấy động tác của Hình Lệ vô cùng quen thuộc, hiển nhiên là lúc trước không ít lần đi nghe lén người khác.

Cô nâng bó hoa lên, không nói gì hết.

Trong lòng đang lo lắng cho Vân Thanh Lê, lúc Hình Lệ đưa tay khẽ đẩy cửa để lộ ra một khe hở nhỏ, cô bỗng nhiên nín thở.

Ánh sáng của phòng trang điểm hắt ra, lạnh lùng chiếu sáng bốn phía.

Ánh mắt vừa nhìn quanh phòng thì phía sau lưng đã vang lên tiếng nói của ai đó hỏi: “Mấy cô muốn tạo bất ngờ cho tôi à?”

Tạ Âm Lâu quay đầu, nhìn thấy Vân Thanh Lê đã thay đồ biểu diễn chẳng biết đứng đó từ bao giờ. Trên khuôn mặt Vân Thanh Lê thoáng chút hoang mang, cô ta nhìn chăm chú cô và động tác lén lút đẩy cửa của Hình Lệ.

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên lúng túng, Hình Lệ buông tay, lùi về sau Tạ Âm Lâu hai bước, làm bộ như mình chỉ là một thư ký bé nhỏ.

Tạ Âm Lâu liếc nhìn cô ấy, chỉ có thể duy trì nụ cười trên môi rồi bước đến ôm Vân Thanh Lê: “Tôi tới tặng hoa cho cô.”

Bình thường chỉ tặng khi biểu diễn xong mà thôi, nhưng nếu Tạ Âm Lâu đã nói vậy thì Vân Thanh Lê cũng không nghi ngờ gì, nhận lấy bó hoa hoa hồng đậm mùi, cô ta khẽ ngửi rồi nói lời từ tận đáy lòng nói: “Cảm ơn.”

Tạ Âm Lâu lùi lại hai bước, đứng ngang với Hình Lệ.

Còn mười phút nữa buổi biển diễn sẽ bắt đầu.

Vân Thanh Lê đến phòng trang điểm để tô lại son, cô ta nhẹ nhàng đặt bó hoa hồng lớn xuống bàn trang điểm. Tối nay cô ta sẽ biểu diễn bài《 Đào Hoa Phiến 》. Ống tay áo màu hồng nhạt nhẹ nhàng xắn lên, để lộ cổ tay mảnh khảnh, chậm rãi uống nửa cốc nước để làm dịu giọng

Tạ Âm Lâu đứng bên cạnh nâng mí mắt lướt nhìn một vòng, ngữ khí ôn hòa như đang nói chuyện phiếm: “Thanh Lê, cô không xem điện thoại sao?”

“Cô gọi gửi tin nhắn cho tôi à?”

Vân Thanh Lê để cốc nước xuống, giải thích từ trước đến nay trước khi lên biểu diễn cô ta đều không cầm điện thoại.

Cô ta nghĩ đến việc Tạ Âm Lâu đến sớm gọi điện thông báo mãi mà không được trả lời, bèn áy này cười cười, ngay sau đó, tiếng của trợ lý ở bên ngoài vọng vào nhắc nhở:

“Chị Thanh Lê, đến lượt chị lên biểu diễn rồi.”

Tạ Âm Lâu và Hình Lệ theo đường lên sân khấu của Vân Thanh Lê cũng đến được khán đài. Vé vào cửa của cô là Vân Thanh Lê đưa nên chỗ ngồi vô cùng tốt, biết rõ việc cô không thích bị chú ý nên sắp xếp cho chỗ ánh sáng không chiếu đến.

Mà ở vị trí trung tâm của hàng đầu, Tạ Âm Lâu thấy bóng dáng của Chu Tự Chi.

Hình Lệ nhỏ giọng thì thầm bên tai cô: “Không ngờ là Vân Thanh Lê trước khi biểu diễn sẽ không cầm điện thoại bên người.”

Là một diễn viên hí kịch chuyên nghiệp, Vân Thanh Lê đặt toàn bộ sự chuyên tâm của mình lên sân khấu, dù cho bên ngoài có tin tức tốt xấu gì cũng không thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng diễn xuất của cô ta.

Tạ Âm Lâu rất thích cách làm việc ấy của cô ta, nhỏ giọng đáp: “Mắt nhìn người của người lớn nhà họ Chu rất tinh tường, nếu như năm đó không ghi việc kết thông gia cùng nhà họ Vân vào di chúc, bỏ qua Vân Thanh Lê thì đây sẽ là cuộc làm ăn lỗ vốn nhất của Chu Tự Chi.”

Thi Di là mối tình đầu nên tất nhiên sẽ không tệ, nhưng nhân cách của cô ta kém xa Vân Thanh Lê.

Tạ Âm Lâu ngẫm nghĩ, sắp tới Chu Tự Chi sẽ tổn thất rất lớn, không chỉ gói gọn trong một tỷ đưa cho Thi Di kia.

Hình Lệ không mấy hứng thú với việc hát hí khúc, ngó trái ngó phải, bỗng nhiên kéo bàn tay mảnh mai của Tạ Âm Lâu, nói: “Mau nhìn kìa, sắp có chuyện lớn xảy ra rồi!”

Lần theo hướng tay của cô ấy, Tạ Âm Lâu bỗng nhiên ngồi thẳng lưng, nghiêng mặt nhìn về phía bóng người mặc một bộ váy dài màu tím nhạt dưới khán đài gần sân khấu, đôi tay cô ta ôm một bó hoa đinh hương đi tới tặng cho Vân Thanh Lê.

Khoảng cách khá xa nhưng lại có thể thấy rõ người kia là ai.

Hình Lệ chớp mắt đã lôi điện thoại ra chụp ảnh liên tục: “Tôi đánh giá Thi Di quá thấp rồi, Vân Thanh Lê không xem tin tức trước khi lên biểu diễn thì cô ta trực tiếp mang hoa đinh hướng lên sân khấu tặng luôn, quá tuyệt rồi.”

Tiết mục kết thúc, ánh đèn chói loá trên sân khấu cũng chợt tắt trong nháy mắt.

Tất cả chỉ có thể thấy bóng dáng Thi Di đưa hoa cho Vân Thanh Lê, giống như fans cuồng nhiệt ôm Vân Thanh Lê, lại dừng mấy giây, cô ta cúi đầu nói nhỏ vào tai Vân Thanh Lê, cử chỉ vô cùng thân mật.

Chờ Thi Di xuống khỏi sân khấu, dáng người thướt tha của Vân Thanh Lê vẫn cứng đờ đứng trên đó, bộ trang phục biểu diễn màu hồng nhạt tức khắc bị bóng đen bao phủ, đôi mắt như làn khói trong veo phóng về phía người đàn ông ở trung tâm khán đài.

Ánh sáng ở sân khấu nhạt dần, còn phía khán đài lại sáng trưng, ánh đèn soi sáng sắc mặt nhợt nhạt của Chu Tự Chi. Anh ta đứng dậy muốn tìm Vân Thanh Lê giải thích, nhưng cô ta lại xoay người đi thẳng về phía phòng trang điểm phía sau.

Với tư cách là vai chính, phòng trang điểm chỉ có mình cô ta được sử dụng.

Ngón tay lạnh lẽo của Vân Thanh Lê ôm thặt chặt bó hoa đinh hương, không vứt đi, nhưng mùi hương khó ngửi từ nó khiến cô ta không kìm được cơn buồn nôn.

Đẩy cửa vào, bước đến bàn trang điểm, cô ta chợt sững người trước đôi mắt ửng đỏ của mình trong gương, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói ban nãy của Thi Di: “Cảm ơn chồng cô đã hào phóng cho tôi một tỷ nhé, bà Chu.”

Tiếng bước chân quen thuộc từ phía sau truyền đến, Chu Tự Chi còn chưa kịp mở miệng giải thích đã thấy Vân Thanh Lê lạnh mặt quay đầu, hung hăng ném hoa đinh hương vào người anh ta: “Chu Tự Chi! Anh cầm bó hoa buồn nôn này cút đi cho tôi!”

Bộ vest trắng nhạt làm từ sợi tổng hợp của Chu Tự Chi bị cánh hoa đinh hương làm ướt, lộ ra một vùng màu tím. Đáy mặt anh ta lộ ra ba phần giấu giếm, cố gắng thuyết phục cô ta bình tĩnh lại: “Thanh Lê, cô ấy nói gì với em vậy?”

“Cô ta cảm ơn tôi.”

“Rồi nói anh rất hào phóng khi cho cô ta một tỷ——”

Vân Thanh Lê cười lớn, khoé mắt ửng đỏ hoà với lớp trang điểm đậm trên mặt.

Cô ta thật muốn cười nhạo dáng vẻ chột dạ của Chu Tự Chi, ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh chống đỡ trên mép bàn trang điểm, ánh mắt bất giác nhìn chằm chằm vào mấy lọ trang điểm trên bàn, cuối cùng nhịn không nổi chợt cầm một hộp phấn mắt ném vào vai trái anh ta.

Chu Tự Chi không tránh, có lẽ vì ánh sáng của phòng trang điểm quá chói mắt khiến cho biểu cảm trên mặt anh ta không lộ quá rõ.

Bàn tay ngăn cản hành động nổi nóng của cô ta, ép khoảng cách giữa cả hai còn nửa tấc, môi mỏng thốt ra âm sắc nặng nề: “Anh cho cô ấy mượn tiền là vì niệm tình....”

Vân Thanh Lê không chờ anh ta nói hết, cũng không muốn nghe anh ta biện hộ.

Nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của anh ta, mang theo sự mệt mỏi đối với đoạn cuộc hôn nhân này, Vân Thanh Lê cướp lời nói trước một bước: “Cho cô ta vay tiền? Thi Di chỉ cần đăng truyện tình cảm giữa hai người lên diễn đàn là có thể dễ dàng vay một tỷ.... Chu Tự Chi...”

Cô ta thấp giọng gọi ra ba chữ Chu Tự Chi này.

Trong cuộc hôn nhân này, lần đầu tiên anh ta tới rạp hát thăm cô ta biểu diễn, giống như chiếc quạt trắng không nhiễm bụi trần, chỉ là sau khi đập vào đầu, máu tươi nhuộm đỏ từng chút một, sau đó mới tô điểm thành hình hoa đào.

Từ đó mới có tên《 Đào Hoa Phiến》

Cuối cùng, trên sân khấu tối nay lại lấy《 Đào Hoa Phiến 》để triệt để kết thúc cuộc hôn nhân này.

Tâm trí Vân Thanh Lê thoáng hốt hoảng, hoàn toàn không để vào tai những lời Chu Tự Chi nói. Cô ta bắt đầu cười, thanh âm cũng gắng sức kiềm lại cơn phẫn nộ, chậm rãi khôi phục sự bình tĩnh, nhìn lại người đàn ông gần mình trong gang tấc kia:

“Một tỷ mà anh đưa cho Thi Di chẳng khác gì dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân của chúng ta.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net