Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giản Lê nghe vậy liền sợ sệt, xách túi thấp thỏm bước tới.
 
Triệu Dương vòng tay qua thắt lưng anh kéo lại, hỏi: “Vừa nãy trốn?”
 
“…Không có…tôi ra lấy đồ giao đến mà…” Anh yếu ớt vẫy vẫy cái túi trong tay.
 
“Lấy đồ ăn sao phải gấp gáp thế?”
 
“…Ưm…để lâu…đồ ăn sẽ nguội mất…” Giản Lê rụt cổ.
 
Triệu Dương híp mắt nhìn anh, làm Giản Lê chột dạ quay đi chỗ khác. Cuối cùng, cậu đưa tay lấy túi đồ trêи tay Giản Lê đặt lên bàn, mở túi ra.
 
Bên trong là hai suất cơm thịt bò sốt tiêu đen còn nóng hổi, hộp đựng màu đen chia thành các ngăn nhỏ, vừa tháo nắp hộp mùi thơm đã lan toả khắp phòng, thức ăn trong hộp màu sắc bắt mắt, óng ánh lên dưới ánh đèn.
 
Giản Lê âm thầm nuốt nước miếng, bỗng nghe Triệu Dương nói: “Cởi quần áo ra.”
 
Anh giật thót quay đầu lại, lắp bắp: “Kh…không phải bây giờ là giờ ăn sao…?”
 
Triệu Dương nhíu mày, anh liền biết điều ngậm miệng, uỷ khuất đưa tay xuống tháo thắt lưng da. Động tác chậm chạp lề mề, chưa tháo được một nửa Triệu Dương đã tiến tới cởi nốt hộ.
 
Thắt lưng bị vứt “cộp” xuống đất, ngay sau đó là quần dài. Triệu Dương xoay ghế sang ngang so với cạnh bàn, kéo người Giản Lê để anh quỳ ngồi lên ghế, mặt đối mặt với mình, sau đó nâng đùi anh cởi quần. Nháy mắt, quần dài, quần lót lẫn áo sơ mi trên người anh đều bị vứt như giẻ rách xuống sàn.

Hiện giờ toàn thân Giản Lê không một mảnh vải, trần như nhộng ngồi lên người cậu học trò vẫn đang quần áo chỉnh tề trong phòng ăn, anh xấu hổ không biết chui vào đâu cho được.

Triệu Dương đơn giản kéo khoá quần xuống, vạch mép qυầи ɭót ra, con côn thịt gân guốc tím đen ngay lập bức bật ra, sừng sững đứng thẳng. Dù đã bị hung khí này xuyên vào người không biết bao nhiêu lần, nhưng khi nhìn trực tiếp bằng thị giác, Giản Lê vẫn không khỏi tái mặt, da đầu tê dại.
 
Ngay lúc anh mông lung không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, Triệu Dương liền kéo hộp cơm lại, ngẩng mặt nhìn anh, lười biếng nói: “Tay tôi tự dưng đau quá, thầy ngồi xuống vừa tự nhún vừa đút tôi ăn cơm đi.”
 
Giản Lê nghe vậy sợ phát khóc: “…T-Tay em rõ ràng vẫn bình thường mà…”
 
“Tôi đau hay không thầy biết được chắc? Mau lên!” Triệu Dương vỗ một cái vào mông Giản Lê, thúc giục.
 
Thấy anh vẫn không chịu làm theo, Triệu Dương tức giận há miệng ngậm lấy núm nhũ hoađỏ mọng trước mặt, lần này cậu không chỉ mútmà còn dùng răng day cắn.

 
Núm nhũ hoa đang đau xót sao có thể chịu được bắt nạt như vậy! Giản Lê nức nở cố gắng đẩy đầu Triệu Dương ra, nhưng chỉ khiến cái nhũ hoa đang bị cắn còn bị kéo căng ra phía trước.
 
Anh kêu lên: “…Huhu…đừng cắn nữa…tôi làm…tôi làm mà…” Núm nhũ hoa vẫn đang là con tin trong miệng giặc, để giải thoát nó, anh chỉ có thể bất khả kháng nghe theo yêu cầu của kẻ thù.

 
Giản Lê nhấc người định ngồi lên côn thịt bự, nhưng con côn thịt không chịu chui vào lỗ mà cứ trượt lên trượt xuống, lúc thì luồn vào kẽ mông như đến thăm nhà bé cúc hồng, lúc lại trườn lên ma sát với hột le, rồi cọ cọ vào côn thịt nhỏ của anh.
 
Triệu Dương vẫn không ngừng nhai cắn núm nhũ hoa sưng đỏ đáng thương, bên nhũ hoa còn lai cũng được những ngón tay chăm sóc chu đáo, hoàn toàn một bộ dáng “không làm cho xong sẽ không buông tha cho hai cái hạt này”.

Mắt Giản Lê ngấn nước, cuối cùng hạ quyết tâm, thò tay xuống tách mép bướm ra, căn chỉnh để hai mép thịt múp míp ngậm lấy quy đầu, hai mép huyệt phải banh ra hết cỡ mới có thề bao được đầu côn thịt to trướng.

 
Khi đầu côn thịt đã được mép huyệt giữ chắc, hết đường chạy đi, Giản Lê thở dốc, hai tay đặt trên vai Triệu Dương, dứt khoát ngồi “thụp” xuống một cái, con côn thịt khủng bố liền chui hơn nửa cây vào lỗ lồn!
 
Cái người đang mút nhũ hoa nãy giờ nhân cơ hội này nắm eo anh, kéo mạnh xuống, liên tiếp bị hai lực mạnh tác động, lần này, nguyên con côn thịt bự chui tọt vào huyệt, chống đỡ trước cửa đáy huyệt như thể sẽ phá cổng thành bất cứ lúc nào!

 
Giản Lê không có kinh nghiệm, chưa hề làm động tác mở rộng đã trực tiếp ngồi lên côn thịt bự, may mà cái bướm dâm lúc nào cũng ướt đẫm nước nên mới không bị rách ra. Mắt anh ầng ậc nước, người giật giật, theo bản năng muốn giãy giụa rút vật thể lạ ra khỏi cơ thể, nhưng người đã bị giữ chặt lấy, anh chỉ có thể thụ động chịu đựng cảm giác trướng đầy trong khoang bụng.
 
Triệu Dương nhả cái nhũ hoa ra, vỗ mạnh thêm một cái vào mônh thịt mềm mụp: “Đừng có mới nhét vào một cái đã như hoàn thành nhiệm vụ thế. Tôi bảo vừa nhún vừa đút tôi ăn!”
 
Giản Lê khóc không ra hơi, cầm nĩa trên bàn chọc một miếng thịt bò sốt, đưa đến bên miệng Triệu Dương.
 
Cậu không há miệng, chỉ nhìn lại Giản Lê. Anh lúng túng không biết làm sao, đột nhiên con côn thịt bự nằm trong bướm nảy mạnh lên một cái, anh giật bắn người, suýt làm rơi cái nĩa trong tay.
 
Thấy côn thịt bự chuẩn bị rục rịch như muốn nắc thêm phát nữa, anh thút thít giữ vai Triệu Dương lại, biết ý mà nhấc người lên rồi lại ngồi xuống, dùng huyệt dâm xoa bóp côn thịt bự, mép huyệt đỏ bừng banh rộng bị đám lông côn thịt rậm rạp bên dưới cọ phát đau.
 
Nhấc lên ngồi xuống được ba lần, Triệu Dương mới há miệng ra, Giản Lê thở dốc, run rẩy giơ nĩa đút cậu ăn.

Triệu Dương từ tốn nhai nuốt, sau đó chậm rãi nói: “Nghe kĩ luật đây, nhấc đến khi trong huyệt còn lại mỗi quy đầu mới được ngồi xuống, ngồi đến tận gốc côn thịt mới được nhấc lên. Đủ ba lần như vậy tôi mới há miệng một lần.”
 
“Và không cần biết thầy làm thế nào, trong vòng 20 phút phải đút tôi ăn xong suất cơm. Tôi là người có nguyên tắc, mỗi bữa chỉ ăn cơm trong ngần ấy thời gian.”
 
Cậu hơi ngừng lại, nói tiếp: “Nếu không hoàn thành, từ lần sau bữa nào cũng sẽ ăn như thế này.” Nói rồi giơ giơ điện thoại trước mặt Giản Lê, trên màn hình chạy hàng số và tiếng tích tắc của đồng hồ bấm giờ.
 
Giản Lê ngơ ngơ ngác ngác, đến khi tiêu hoá xong lời cậu nói, đồng hồ bấm ngược hiển thị 19 phút 27 giây, anh há há miệng, không thể tin được nhìn Triệu Dương.
 
Giản Lê hai mắt rưng rưng, đáng thương nói: “Không…không được đâu…”
 
Nhưng cậu không mảy may động lòng,  đồng hồ vẫn tiếp tục chạy, từng con số tuột xuống như kéo cả hồn phách anh đi theo.
 
Vì ý chí sinh tồn mãnh liệt thôi thúc, anh mím môi, cắn răng nhấc mông, tay cầm nĩa lấy thức ăn.

Phải nhổm người lên thật cao mới có thể rút hết bướm ra khỏi phần thân côn thịt, sau đó lại phải gấp gáp ngồi xuống, huyệt dâm mỗi lần như vậy liền không có tiền đồ mà ọc ra một ít nước sốt, tạo thành từng tiếng “lép nhép” vang lên trong phòng.
 
Giản Lê hai mắt đỏ bừng anh, thở dốc, ưm ưm a a bám lấy vai Triệu Dương làm điểm tựa. Bước vào phòng ăn liền có thể thấy một thân thể trần trụi trắng mềm không ngừng nhấp nhô trêи thân một người đàn ông khác, dưới thân hai người được kết nối chặt chẽ không rời, cái huyệt múp đỏ hồng đang không ngừng mút mát con côn thịt tím đen gân guốc.

Vất vả một phen mới nhấp xong ba lần, Giản Lê giơ nĩa đút thức ăn cho Triệu Dương, huyệt dâm bên dưới vẫn không dám ngừng việc nhả nuốt, vì thời gian trên màn hình sẽ không dừng lại chờ anh.
 
Vài lần Giản Lê chưa rút đến quy đầu đã ngồi xuống, hoặc chưa ngồi xuống đến lút cán đã nhấc lên, đều không qua khỏi mắt Triệu Dương. Cậu không nhắc nhở mà chỉ ngậm miệng cho đến khi anh thút thít làm lại lần nữa.
 
Hai tay ” bị đau” của Triệu Dương rảnh rỗi, liền tìm chỗ làm việc góp ích cho đời. Một tay cậu bắt đầu xoa vuốt lên nhũ hoa, tay kia thì mò xuống nắn bóp hột le. Mấy hạt đậu dâm cả trên lẫn dưới đều đã bị bắt nạt đến sưng lên.
 
Mỗi khi Giản Lê ngồi thụp xuống, Triệu Dương chuẩn xác mà véo mạnh hột le một cái, khiến cái huyệt vừa mới nuốt được hết ccon thịt không nhịn được thít lại.

 
“Cái công tắc này dùng tốt thật.” Triệu Dương bị kẹp phê, ngứa ngáy tay chân kéo kéo hạt đậu sưng đỏ ra, bóp thêm vài cái.
 
Giản Lê kêu lên, mếu máo vặn người muốn thoát khỏi bàn tay kia, nhưng vì bướm vẫn đang ngậm chặt lấy côn thịt nên chỉ khiến cái lỗ ấm nóng xoay qua xoay lại mát xa côn thịt bự thêm thoải mái.
 
Đút được vài miếng nữa, có vẻ quy đầu vừa cọ trúng điểm nhạy cảm, lúc ngồi lại dùng lực hơi mạnh, Giản Lê “ứmm” lên một tiếng, cái bướm bị kích thích cao trào, kịch liệt phun nước, Giản Lê không kịp phòng bị, kɧօáϊ cảm đánh úp khiến cả người giần giật, đánh rơi nĩa trong tay.
 

“Haa…ha…r…rơi xuống đất mất rồi…” Giản Lê vừa nấc vừa nói, nhổm người định rút côn thịt ra để xuống nhặt, Triệu Dương liền giữ anh kéo lại, khúc côn thịt vừa mới ra được vài cm đã nhồi lại vào huyệt.
 
“Hu…đợi chút…tôi nhặt lên…hức…mới đút tiếp được…” Giản Lê uỷ khuất.

Triệu Dương định nhắc là trong túi còn cái nĩa khác, thấy vậy liền đổi ý, nhếch môi bảo: “Ai cho phép thầy rút ra? Thầy muốn nhặt cũng được thôi, tôi giữ cho thầy nhặt.” Nói rồi người Giản Lê ra sau để anh lưng anh đối diện với mình, con ƈôи ȶɦịt bự như xoay 180 độ trong huyệt, anh hoảng đến kêu lên.
 
Triệu Dương nói: “Cúi người xuống tìm nĩa đi.”
 
Giản Lê sợ phí mất nhiều thời gian còn lại, run rẩy cúi người xuống đất, tay chống xuống sàn, hai chân được Triệu Dương kéo vòng ra sau quấn lấy hông cậu.
 
Tư thế này khiến áp lực dồn lên phần hông, cái huyệt tự động thít chặt lại, Triệu Dương sướиɠ đến híp mắt, xoa xoa cặp đào trước mặt, cảm xúc mềm mịn khiến cậu không nhịn được dùng cả hai tay bóp mạnh, cười nói: “Tôi thích tư thế này đấy, lần sau chơi kiểu này nữa nhé.”
 
“Ư…!” Giản Lê lên án kêu: “Đừng nghịch…chờ tôi tìm đã…”
 
“Thế thì nhanh lên đi, đã trôi qua hơn 40 giây rồi đấy.”
 
“!!!” Mỗi phút giây với anh lúc này đều quý như vàng, anh gấp gáp ngó nghiêng xoay đầu tìm nĩa.
 
“Có cần tôi giúp không? Hửm?”
 
Giản Lê nghĩ cậu định nhặt giúp mình, vội gật gật đầu, ai ngờ, chưa kịp gật xong người kia đã thúc hông một cú không thương tiếc, anh giật bắn người, ngay tiếp sau đó là một trận đâm thọc điên cuồng, bướm ɖâʍ bị cắm đến hộc nước.
 
Trước những cú nắc như mưa rền gió bão, nếu không phải được giữ eo lại chắc anh đã nhào người về phía trước, đôi chân quấn lấy hông Triệu Dưỡng lẫn hai tay chống đất của anh đều run lên bần bật, miệng ư ư a a theo từng nhịp rút ra thúc vào.
“…Đừng…đừng…hức…để tôi tìm đi…aaa…” Nước mắt Giản Lê chảy giàn giụa cầu xin. Thần trí anh tan rã bởi kɧօáϊ cảm dồn dập từ phía sau, nhưng đồng hồ đếm ngược như con dao sắc nhọn treo trêи đầu anh, khiến anh không sao bình tĩnh được.
 
“Tôi giúp thầy cho đỡ tốn thời gian.” Triệu Dương thở dốc, cười, “Nhưng do thầy không tốn sức, chỉ tính năm lần một miếng!”
“Ư…hức…aa…! Đừng…đừng nhanh vậy…haa…a!”
 
“Tìm mau đi!” Triệu Dương không hề nể tình, thọc cú nào ra cú nấy, quy củ mà rút ra đến tận quy đầu mới thúc vào, chịch đến mức cả người Giản Lê lắc lắc lư lư.
 
Con ƈôи ȶɦịt nộn đang cương cứng phía trước của anh cũng run run sắp bắn, bỗng bị Triệu Dương nhanh tay lẹ mắt nắm chặt lấy. Anh cứng người cao giọng rêи rỉ một tiếng, cảm giác khó chịu như sắp trướng nổ nhưng không sao thoát ra được bức anh muốn điên lên.

 
“Đến khi tôi ăn xong mới được phép bắn!” Mệnh lệnh đưa ra khiến anh đờ người, đầu cũng ong lên.
 
Đến khi tìm được nĩa, Giản Lê được nâng lên ngồi lại trêи ghế như lúc nãy, cả người anh kiệt quệ, chỉ còn biết nấc hức hức.
 
Vì vừa xong Triệu Dương đã “nhiệt tình giúp đỡ”, anh mới có thể ngồi nghỉ một chút, cầm nĩa lên chậm chạp đút từng miếng một. Tổng cộng lúc nãy đổi được bốn miếng, nhưng đã mất đến ba phút đồng hồ, nếu muốn kịp thời gian thì bắt buộc phải tăng tốc.
 
Anh uất ức mím môi, nhìn Triệu Dương như lên án kẻ xấu, nhưng ánh mắt óng ánh nước không hề có chút uy hϊế͙p͙ nào, cậu cười cười nhéo má anh: “Sao đấy? Hửm? Đút xong rồi thì tiếp tục đi chứ?”
Giản Lê lại cầm nĩa lên đút, hông bắt đầu chậm chạp chuyển động.
 

Theo sự cố gắng không ngừng của anh, thức ăn trong hộp vơi dần đi, đến khi chỉ còn một miếng cà chua bi, Giản Lê mắt mũi ướt đẫm liếc thấy thời gian còn lại hơn bốn mươi giây, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Bé bướm đáng thương đã ra mấy lần, hai mép thịt sưng lên, đỏ đỏ nộn nộn, con ƈôи ȶɦịt nhỏ cũng chuyển sang màu tím hồng vì bị kiềm hãm không được phóng thích, nếu lâu thêm nữa chắc anh không chịu nổi mất.
 
Giản Lê cầm nĩa cắm vào miếng cà chua bi, ʍôиɠ thịt nhấp nhổm, đánh nhanh thắng nhanh mà lên xuống ba lần. Anh vui mừng như thoát khỏi đại nạn, giơ nĩa đến bên môi Triệu Dương. Nhưng cậu không há miệng, chỉ hờ hững nhìn anh.
 
Giản Lê bị cậu làm hoảng hốt, nghĩ lúc nãy mình làm sai, liền gấp gáp nhún lại thêm ba lần nữa, cẩn cẩn trọng trọng rút  ra nhấp vào, động tác so với mấy lần đầu rất thuận lợi, vì cái bướm bị cắm mềm ra cùng nước ɖâʍ chảy dầm dề làm chất bôi trơn.
 
Thời gian còn lại hai mươi giây, Giản Lê lại giơ nĩa lên, Triệu Dương vẫn không có động tĩnh làm anh sợ phát khóc, không dám ngừng lại động tác, liên tục nhấp nhô tạo thành từng tiếng da thịt va chạm bôm bốp.
 
“Hu…Tiểu Dương…em mở miệng đi mà…a…”
 
14…13…12…
 
“Hức…xin em đấy…ư…haa…aa…a…”
 
6…5…4…
 
“Hu…Tiểu Dương…!” Giản Lê hoàn toàn tuyệt vọng, khóc đến bật ra tiếng.
 3…2…1…
 
Giây cuối cùng, Triệu Dương há miệng ngậm lấy viên cà chua bi, Giản Lê chưa kịp lấy lại tinh thần đã thấy trời đất đảo lộn. Anh bị đè lên bàn, chưa kịp nói gì, hai đùi đã bị banh rộng ra, lại một trận cắm rút điên cuồng ập đến!
 
Anh ưỡn lưng kêu khóc, con ƈôи ȶɦịt được thả tự do ngay lập tức bắn ra dòng tinh đặc, vương vãi khắp vùng thân trêи của anh. Hai cẳng chân Giản Lê vẫy vẫy giữa không trung, ngón chân cuộn tròn lại chống chọi với từng cú thọc nắc như trời giáng, huyệt ɖâʍ đã mềm rục còn bị đối xử mạnh bạo như vậy, yếu đuối ộc nước.
 
“Aaa…đừng đâm nữa…tôi chết mất…huhu…!” Giản Lê yếu ớt giơ tay chống lên ngực Triệu Dương.
“Yên tâm, không ai chết vì sướиɠ cả!” Trán Triệu Dương đổ mồ hôi, cười gằn, quy đầu khổng lồ liên tục đỉnh lộng vào cửa nhỏ chặt chẽ mà cả ngày hôm nay chưa được xông vào lần nào.
 
“Aa…! A…! Dừng lại…haa..!”
 
Triệu Dương đè chắc Giản Lê xuống, hùng hục giã bem bép vào lỗ huyệt, đâm thêm hơn trăm phát nữa mới thúc mạnh một nhát, đầu ƈôи ȶɦịt to bự thành công phá cổng vào tận nhà thăm bé đáy huyệt! Giản Lê hét thảm, cả người giật nảy như bị chích điện, huyệt run run co rút, nước phun ra ào ào.
 
Triệu Dương thoải mái cảm nhận lực xoa bóp một hồi mới không cam lòng bắn ra. Toàn bộ đợt nùng dịch trắng đục được giữ lại trong tự cung, bị quy đầu chặt chẽ chặn lại không cho thoát ra.
 
Hai mắt Giản Lê đờ đẫn, người xụi lơ như búp bê hỏng, gần năm phút sau vẫn chưa hoàn hồn.
 
Đến khi lấy lại tri giác, anh khẽ chuyển động, chợt cứng người khi cảm nhận được ƈôи ȶɦịt bự đã mềm xuống trong huyệt lại dần cương lên lần nữa, trướng đầy khoang bụng.
Giản Lê sợ hãi đưa ánh mắt đong đầy nước về phía Triệu Dương, cậu kéo suất cơm còn lại đến, nghiêng đầu mỉm cười: “Lần này đến lượt tôi vừa hầu hạ vừa đút thầy ăn nhé?”
 
“…..?”
 
Trưa hôm đó, Giản Lê được đút no cả miệng trêи lẫn miệng dưới, khóc lóc đến kêu cha gọi mẹ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net