2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau là một ngày cũng khá đẹp, cậu mở mắt ra với cơ thể bị tê nhức do những vết thương,trước mắt cậu là một không gian lạ lẫm không phải nhà của cậu,cũng chẳng phải tổ chức,ngoài ra còn có mùi hương của omega xung quanh nữa cậu lần theo dọc hành lang đi xuống cầu thang thì thấy bóng anh đang đứng dưới bếp chuẩn bị đồ ăn mùi của nó thật sự rất thơm làm cho cậu có cảm giác đói một chút,anh có cảm giác ai đó đang nhìn mình liền quay lại thì nhìn thấy cậu đứng trên cầu thang
Phạm anh duy : cậu dậy rồi hả !,xuống đây ăn sáng đi !
Anh bê 2 đĩa thức ăn thơm lừng ra đặt lên bàn,buổi sáng của anh thì cũng khá đơn giản và đạm bạc,cậu dần tiến lại
Dương domic : ông chú là ai vậy !
Phạm anh duy : cái gì mà ông chú hả tên này,tôi tên là Phạm Anh Duy là người đã cứu cậu đó đồ vô duyên
Dương domic : Tại sao,ông chú lại cứu tôi
Phạm anh duy : thì thấy cậu bị thương nên giúp thôi,mà làm ơn đừng có kiu bằng ông chú nữa được không hả !
Dương domic : xin tự giới thiệu tôi tên Trần Đăng Dương cứ gọi tôi là Dương tôi sinh năm 2000
Phạm anh duy : hả...cậu sinh năm 2000 á,sao cậu trẻ quá vậy
Dương domic : còn ông chú thì sao ông chú sinh năm mấ
Phạm anh duy : năm...92 cách cậu đến tận 8 tuổi
Dương domic : hahaha....gọi ông chú là đúng rồi
Gương mặt anh đỏ bừng lên vì ngại

Dương domic : mà hình như ông chú là omega thì phải
Phạm anh duy : đúng vậy tôi là một omega
Nói rồi cậu cười khẩy,tiến lại gần anh hít hà mùi pheromon nhẹ nhàng của anh làm anh rùng mình
Phạm anh duy : này tránh xa tôi ra mau lên tên điên
Anh đẩy cậu ra xa
Phạm anh duy : cậu nên nhớ tôi là một omega đó đừng có làm bậy!
Cậu vẫn không buông tha tiến đến gần anh,cố tình tỏa pheromon mùi cà phê của mình
Dương domic : ông chú nhìn cũng được đấy!!
Phạm anh duy : này tên kia mau...mau ngồi xuống ăn đi
Người anh bắt đầu nóng lên một chút,anh gọi cậu vào chỗ ngồi, cuối cùng cậu cũng chịu tha cho anh
Dương domic : tay nghề của ông chú cũng được quá nhể!
Phạm anh duy : cái này bình thường thôi mà
Phạm anh duy : mà nè ăn xong cậu sẽ đi đúng chứ
Dương domic : không
Phạm anh duy : hả...hả là sao
Dương domic : ông chú đã mang tôi về đây thì phải cho tôi phục hồi vết thương rồi mới đi chứ !
Phạm anh duy : cái...cái gì?Ý là cậu sẽ ở đây á hả
Dương domic : đương nhiên rồi 🙂
Phạm anh duy : cậu nghĩ sao vậy hả,không thể nào có chuyện alpha ở chung với omega được !
Dương domic : ông chú cứ yên tâm ai mà thèm ông chú chứ !  (Thiệt hong)
Phạm anh duy : hazz thôi được nhưng cậu không được đụng vào tôi,nếu cậu dám tôi sẽ giết cậu
Dương domic : được thôi (COI BỘ THÚ VỊ ĐÂY)
Anh ăn xong cũng anh chóng xách túi lên và đi đến tiệm để bán bánh
Phạm anh duy : này tôi đi đến tiệm,cậu ở lại trông nhà nhé,tối về tôi sẽ đem bánh về cho cậu
Dương domic : được thôi,bai bai ông chú!
Anh vừa bước đi cậu cũng nhanh chóng khoác chiếc áo màu đen quen thuộc của mình lên,lẳng lặng đi xuống hầm lấy chiếc mô tô của mình cũng may lúc đó anh có đem chiếc xe này về chứ không thì chắc giờ nó mất tiêu rồi,cậu leo lên xe phóng nhanh đi đến một nơi khá quan trọng...
To be...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC