chap 25. chạm mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian này,cô bắt tay vào nghiên cứu việc vừa được giao, bận tối mặt mày nên cô cũng chẳng còn thời gian mà nghĩ cho chuyện khác. Mọi người ở văn phòng rất quý cô, cô rất thông minh, nhạy bén lại k tỏ ra vẻ kênh kiệu nên luôn vui vẻ giúp đỡ cô trong môi trường mới. Tuy nhiên, có người lại hoàn toàn ngược lại, cô ta luôn hậm hực với Khuê, ngoài mặt thì vui vẻ nhưng trong lòng thì đố kị, ghen ghét. Cô ta là Ngọc Bội, học cùng khoa với Phước ở Nga, cô có tình cảm với anh nên mới về Việt Nam làm việc. Khuê cũng cảm nhận được điều đó nên cố thân thiện, dù gì còn phải là đồng nghiệp lâu dài.

Tan sở, mọi người về gần hết, chỉ còn Khuê ở lại làm cho xong bản báo cáo. Xung quanh đèn đã tắt, chỉ còn bóng đèn nhỏ và màn hình máy tính cô phát sáng, có chút sợ nhưng cô vẫn quyết định ở lại. Mãi chăm chú bào màn hình máy tính mà cô k để ý có người đứng cạnh mình từ lâu. BỊ tiếng nói kia làm giật mình, suýt nữa tim cô rơi khỏi lồng ngực:

- em vẫn là người của công việc nhỉ?

Là Phước, giọng nói của anh giành cho cô luôn dịu dàng và tình cảm như vậy. Cô cười ngượng nhìn anh:

-à, bản báo cáo này mai phải nộp nên em làm cho xong luôn. Sao h này anh còn ở đây?

- anh đợi em.

Câu nói và nụ cười của anh làm cô khó xử, vừa ngại vừa áy náy. Bao năm qua anh vẫn k quên được cô, còn trái tim cô thì k thể nào trao cho anh. Thấy vẻ mặt của cô, anh biết ý nên lảng sang chuyện khác:

- anh đưa em đi ăn tối, báo cáo k quan trọng bằng dạ dày của mình đâu.

Anh xoa đầu rồi nắm tay kéo cô đi. Cô toan từ chối nhưng k kịp, đành phải đi cùng anh. Cô xoay cổ tay anh đang nắm. Anh hiểu nên miễn cưỡng buông tay cô ra, lòng có chút hụt hẫng. Anh đưa cô đến nhà hàng mới khai trương ở gần đó. Nhà hàng này theo phong cách phương Đông, đồ ăn lại khá ngon nên cũng đông khách. Phước kéo cô lại 1 chiếc bàn giành 2 người cạnh cửa kính, không gian quang đãng, dễ chịu, còn mình thì trực tiếp đi gọi món. Cô thấy lạ, chẳng lẽ nhà hàng lớn lại k có người phục vụ menu. Lát sau, anh quay lại, cô tò mò hỏi:

- Nhà hàng này bắt mình tự gọi món sao?

Anh cười hiền:

- k, anh muốn thế, phải xem xét kĩ những món kia để hợp khẩu vị của em chứ.

Cô chợt giật mình. 7 năm trước anh cũng vậy, luôn để ý tới khẩu vị của cô như chăm sóc trẻ nhỏ, cũng dẫn cô đến quán ăn có k khí như thế này. Thật sự cô cảm thấy mình nợ anh quá nhiều, cũng vì cảm giác này mà cô đã tự nhỉn nhận lại Phước và tha thứ cho anh mọi chuyện.

Hai người đang vui vẻ ăn thì ở dãy bên kia, k khí rôm rả, tràn ngập tiếng cười đùa hả hê của khách. Đúng là Trái Đất tròn, K hiểu tình cờ hay cố ý mà anh chàng bác sĩ hôm trước lại nhìn thấy Khuê, anh ta ngạc nhiên:

- đằng kia k phải là cô Neang sao, sao cô ấy lại ở đây nhỉ?

Hưng định thần vài giậy rồi vội vàng đưa mắt theo hướng cậu bạn đang nhìn. Nếu k có sự xuất hiện của Phước chắc anh vui mừng khôn tả khi gặp lại cô ở đây rồi. Hôm trước anh có gọi cho Hiệu trưởng thì biết cô đã về Sài Gòn nhưng làm việc ở đâu thì cả anh và thầy đều k biết. Anh cười khổ, quay sang nói với mọi người:

- mọi người cứ ăn đi, tôi sang đó gặp bạn 1 lát.

Nói xong anh bỏ đi luôn. Dù k biết sẽ có chuyện gì nhưng những người đó cũng hểu có thể đây là chuyện tình tay ba giữa Hưng, cô Neang và anh chàng lạ mặt đó. Tò mò mọi người vẫn chăm chăm nhìn về hướng đó, chỉ có Hương lo lắng cho anh. Hưng đi tới đứng trước mặt Khuê, làm cô cả kinh.

- ô, tình cờ thật. Lại gặp cô và Phước ở đây.

Phước tuy khó chịu nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ, đứng dậy chào đón anh:

- Hưng à, đã lâu k gặp, cậu dùng bữa chung với bọn tôi chứ.

Nghe 2 chữ "bọn tôi" mà lòng anh nổi lửa. Khuê ngồi đó, ngán ngẩm, bối rối khi bị đặt trong hoàn cảnh này. Có mơ lại lần nữa cô cũng k muốn tin mình là nữ chính trong những bộ phim tình cảm phiên bản thực này. Hưng lên tiếng, nhìn chằm chằm vào cô làm cô đỏ mặt:

- vậy có phá vỡ k gian của 2 người k?

Câu nói của anh có chút châm chọc. Phước vẫn cố niềm nở, đáp lại:

- k sao, đông người vẫn vui hơn.

Hưng bước đến ngồi cạnh Phước, đối diện với người con gái này. Cô vẫn k biết nên nói gì trong hoàn cảnh này, cứ cắm cúi ăn, k dám ngẩng mặt nhìn 2 người con trai đang nhìn về phía mình, mặc dù bọn họ vẫn đang đối thoại với nhau.

- cậu có bạn gái chưa, cũng 4 năm rồi mà?

Câu hỏi của Phước làm tay Khuê dừng lại vài giây bên cốc nước cam, định thần lại cô tiêp tục uống. sẽ k sao nếu k có câu trả lời của Hưng, anh nói nhưng có chút xót xa:

- Có rồi, nhưng chia tay rồi. Chúng tôi yêu nhau được hơn 1 tháng thì đường ai nấy đi. Cô ta đi xa lắm, tôi cứ tưởng k bao giờ gặp lại cô ta.

Khuê bị sặc nước, ho sụ sụ. Cô đặt li nước lên bàn nhưng k may lai làm nó rơi xuống đất, nước văng bẩn cả chiếc váy công sở cô đang mặc. Phước vội vàng rút khăn giấy chạy đến bên cô, vẻ mặt đầy lo lắng:

- em k sao chứ, sao bất cẩn vậy.- vừa nói anh vừa lau vết bẩn trên váy cô

Cô miễn cưỡng cười, mặc cho anh lau. Nhìn cảnh tình cảm thắm thiết này, Hưng đau lòng, nhưng vẫn ngồi đó, yên vị nhìn cô. Khi cốc nước bắn vào người cô, theo phản xạ anh vội rút khăn trên bàn định đến bên cô nhưng Phước lại nhanh chân hơn, anh đành khổ sở lắc đầu, ném nó vào soạt rác. Bên kia, Hương đã thấy tất cả, tim cô như thắt lại.

- em k sao đâu, anh yên tâm.- cô ngại ngùng nói với Phước, ánh mắt vô cùng trìu mến. Thật ra cô chỉ đang giả vờ, cô vẫn rất sợ Phước sẽ làm hại Hưng, và quan trọng hơn là cô và anh k thể quay lại được rồi.

Phước nhẹ nhàng vỗ vai cô. Cảnh tượng này ai nhìn vào cũng nghĩ họ là tình nhân của nhau. Lát sau, Hưng mơi lên tiếng:

- ngại quá, tại tôi mà vay cô bẩn rồi.

Cô đau khổ nhìn anh, cười buồn.

- k sao, do tôi bất cẩn thôi. Thôi chúng ta về thôi.

Cô nhìn sang Phước, anh gật đầu. Phước ra quầy thanh toán, chỉ còn cô và Hưng ngồi đó. Anh vẫn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của cô, còn cô thì k 1 lần đưa mắt nhìn anh. Phước quay lại, sẵn tiện cầm túi xách hộ cô:

- để anh đưa em về, để em đi 1 mình anh k yên tâm.

Cô toan từ chối nhưng nhớ ra có người khác ở đây nên miễn cưỡng gật đầu. Chợt điện thoại của anh reo lên, là thư kí của Phước, anh lạnh lùng nghe máy, đầu dây bên kia lên tiếng:

- Giám đốc, giáo sư bên Mỹ vừa tới sân bay, ông ta muốn gặp anh.

Anh hiểu rõ mấy ông giáo sư này, luôn bắt buộc phải có sếp lớn đưa đón mới hài lòng. Anh bực dọc trả lời rồi quay sang Khuê:

- k được rồi, h anh phải đi đón giáo sư cố vấn bên Mỹ sang.

Khuê chưa kịp nói gì thì Hưng mơi lên tiếng:

- k sao, để tôi đưa cô ấy về giúp cậu, dù gì cũng tiện đường. Khuê lập tức trả lời Hưng:

- k cần đâu.

Chưa hết khó xử thì câu nói của Phước lại làm cô ngạc nhiên hơn:

- vậy cũng tôt, để Hưng đưa em về, anh đi trước nhé.

Nói rồi anh hôn má cô. Cô ngượng đỏ cả mặt, Hưng khẽ chau mày. Anh xoa đầu cô rồi mới rời đi. Còn 2 người bọn họ ngồi trong taxi, k khí căng thẳng như muốn ngạt thở. Anh khoanh tay trước ngực, lạnh lùng hỏi cô:

- trông tình cảm của 2 người vẫn rất tốt sao lại li hôn

Khuê ngẩn người, k ngờ anh lại hỏi mình câu này. Vẻ mặt anh ta lại rất nghiêm túc, cô đành phải ói dối:

- tôi và Phước vừa quay lại khi tôi về Sài Gòn.

Cô cũng giỏi nói dối được như thế thôi. Anh khẽ nhếch môi, biết thế nào cô cũng lại lừa dối anh, bản thân và tình cảm của mình thôi. Anh k hỏi thêm, cô cũng im lặng nhưng mỗi người lại mang trong mình dòng duy nghĩ riêng. Xe đưa cô và anh đến địa chỉ khu chung cư của cô thì dừng lại. Cô đắn do mãi mới hỏi anh:

- tới rồi. anh có muôn vào nhà uống cốc nước k.

Mặc dù đây chỉ là phép lịch sự tối thiểu nhưng anh vẫn ngạc nhiên, anh k nghĩ cô sẽ mời anh. Lúc này anh mới hiểu thời gian tàn khốc như thế nào, đã làm cho 1 cô gái đanh đá như cô trở nên như thế này. Anh gật đầu, xuống xe và đi cùng cô. Cô vẫn ở nơi này, đây là nơi anh biết được tình cảm cô giành cho mình sau bao năm xa cách. cách bố trí nôi thất vẫn vậy, đơn giản đến mức tối giản, y hệt phong cách của cô. Cô đặt cốc nước trước mặt anh, nhẹ nhàng lên tiếng:

- mời anh.

Anh đón li nước từ tay cô. Có chút cố ý chạm vào bàn tay đó của cô. Khoảnh khắc đó cả tim anh và cô đều như ngừng đập. Cô khẽ cười khổ,nhanh chóng lấy tay ra khỏi li nước và ngồi đối diện anh. Để xua đi k khí này, anh lên tiếng:

- nhà cô vẫn vậy nhỉ.

Cô cười hiền. Lúc đầu cô k biêt nên ở đâu nhưng muốn giữ lại chút kỉ niệm về anh nên cô quyết định thuê căn hộ này, cũng may là chưa có ai ở.

- ừm, tôi thích đơn giản.

Cuộc đối thoại của 2 người k đầu, k cuối, k mục đích cuối cùng cũng kết thúc. Anh xin phép về nhưng có chút lưu luyến. Cô tiễn anh ra cửa, muốn níu giữ anh nhưng k đủ can đảm, khi nào rắc rối giữa cô và Phước chưa ổn thỏa thì cô vẫn phải đặt khoảng cách với anh. Dù k muốn nhưng cô thật sự nghĩ rằng có lẽ khoảng cách này là vĩnh viễn, giữa anh và cô k còn tồn tại thứ gọi là hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net