[Không CP] Bao lì xì lớn của hai sư phụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sủng, Đoản, Không CP, Sư đồ

#Đường Liên, #Đường Liên Nguyệt, #Bách Lý Đông Quân

—————o0o—————

Tác giả: Tiểu Cư Thị
https :// bixueruyi. lofter. com/post/ 4bf6d298_2b80ae786

"Đại sư huynh trầm tính đáng yêu xứng đáng có người sủng!"

____________

Năm mới, năm thỏ quý mão, quý thuộc thuỷ, mang màu đen, cho nên xưng là năm thỏ đen. Mà Huyền Vũ cũng thuộc thuỷ trong ngũ hành, trấn giữ phương Bắc, cũng mang màu đen.

Chính vì lý do này, tam thành chủ Tư Không Trường Phong cứ luôn bảo: "Năm mới là năm may mắn của tiểu Liên nhà chúng ta, khả năng sẽ thuận buồm xuôi gió, hai người thành đôi, ba năm ôm hai đứa."

Ban đầu Đường Liên còn đỏ mặt một chút, sau đó nghe nhiều cũng chỉ còn mỗi ánh mắt cạn lời. Thục trung có tập tục viếng mộ tế tổ ngày giao thừa, cho nên mỗi năm Đường Liên đều trở về Đường Môn. Hôm ba mươi, dậy sớm chuẩn bị những gì cần thiết để nấu cơm tất niên, sau đó ăn bữa trưa qua loa rồi lên núi tế tổ. Cha mẹ hắn không quay về, chỉ có một ngôi mộ đơn giản chôn di vật. Mọi năm Đường Liên đều đắp thêm một lớp đất mới lên mộ, sau đó ngồi ở trước mộ nói vài câu với cha mẹ, kể những gì mình nghe thấy và nhìn thấy trong năm qua.

Xuống núi, Đường Liên liền chui vào nhà bếp. Thục Trung thích vị cay người người đều biết, thật ra thành Tuyết Nguyệt ăn cay cũng không hề kém cạnh, cho nên bữa ăn này Đường Liên chuẩn bị phần lớn đều là các món cay. Từ nhỏ hắn đã học được cách tự chăm sóc bản thân, hơn nữa hàng năm bôn ba làm nhiệm vụ bên ngoài, Đường Liên luyện được tay nghề nấu ăn rất ngon, những người từng ăn không ai không khen ngợi hết lời.

Món nguội có gà ớt, phu thê phế phiến, tai heo cay sắt lát, lòng bò xào cay, thịt heo luộc. Đồ nóng có cá hầm cải chua, đầu thỏ sốt cay, thịt bò nhúng ớt, thịt heo cắt sợi, đậu hủ Ma Bà, mao huyết vương, gà cung bảo, và một nồi lẩu cay nhỏ.

Vì mấy ngày trước Bách Lý Đông Quân gửi thư bảo năm nay muốn đến Đường Môn ăn tết cùng Đường Liên và Đường Liên Nguyệt, nên Đường Liên còn làm thêm một vài món của thành Tuyết Nguyệt, như dưa muối, tùng nhung xào ớt xanh, chân giò hun khói và vịt nướng, còn có món mì nổi danh thành Tuyết Nguyệt.

Đường Liên vào bếp là không hề trở ra. Bận rộn tất bật đâu vào đấy, từng món ngon lần lượt ra hình ra dáng dưới tay của hắn.

Ngay khi tới Đường Môn, Bách Lý Đông Quân liền đi theo hơi thở của Đường Liên. Ông phát hiện đồ nhi ngoan đang bận rộn, không muốn quấy rầy, bèn xoay người đi tìm Đường Liên Nguyệt.

"Ồ, chẳng phải Bách Lý Đông Quân đây sao? Tới Đường Môn ta làm gì?" Mỗi lần đối mặt với Bách Lý Đông Quân, Đường Liên Nguyệt đều sẽ cảm thấy đau mắt.

"Tưởng ta đến tìm ngươi chắc? Ta tìm đồ nhi ngoan của ta, nó ở đây, ta là sư phụ tại sao không thể đến?" Bách Lý Đông Quân hất tóc mái, ngồi xuống bàn bên cạnh Đường Liên Nguyệt.

"Bây giờ mới nhớ mình là sư phụ, lúc trước ngươi biến đi đâu. Ta bảo ngươi nhận Đường Liên làm đồ đệ là mong ngươi dạy bảo nó, đừng để nó sống mệt nhọc như vậy. Kết quả thì sao, ngươi thường xuyên biến mất, còn để lại mọi chuyện cho đứa nhỏ gánh vác." Nói đến đây, Đường Liên Nguyệt lại giận sôi máu. Vốn tưởng Đường Liên theo Bách Lý Đông Quân có thể học được chút tiêu sái, không cần ôm đồm quá nhiều chuyện như trước kia, có chuyện gì cũng giấu kĩ trong lòng. Không ngờ tính cách này vẫn không thay đổi, lại còn chịu khổ nhiều hơn.

"Ngươi trách ta?" Bách Lý Đông Quân trừng mắt, "Đường Liên từ nhỏ ở với ai, ngươi chăm nó thành mặt liệt giống như ngươi, sau đó ném cho ta, bảo ta giải quyết giúp ngươi. Ngươi không biết xấu hổ sao. Còn nữa, là ai truyền lệnh Huyền Vũ cho Đường Liên, ta không phải con rùa đó, con rùa đó là ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ đi trách ta!"

"Ngươi! Bách Lý Đông Quân!" Luận võ mồm, Đường Liên Nguyệt chưa bao giờ là đối thủ của Bách Lý Đông Quân, "Đừng quên, lúc Liên nhi xảy ra chuyện, ngươi còn nằm ở hải ngoại tiên sơn trông chừng một người khác!"

"Còn ngươi thì rụt đầu ở Đường Môn!"

"Bách Lý, ngươi muốn đánh nhau đấy phỏng!"

"Sợ ngươi quá, con rùa!"

Hai người hễ thấy mặt là kình nhau, không hợp lời là bắt đầu động thủ, trong nhà bí bách chân tay thì hai người chạy ra ngoài. Vì Đường Liên đánh nhau với Ám Hà trước đó, hai sư phụ vốn đã tích tụ lửa giận trong lòng, tuy thù của Ám Hà đã báo, nhưng cơn giận vẫn chưa được trút ra, chủ yếu là vì bọn họ suýt chút nữa đã đánh mất đồ đệ yêu quý.

Tuy cảnh giới hai người chênh lệch, nhưng hiện tại họ đều không muốn dùng nội lực, chỉ đánh nhau bằng chính nắm đấm của mình.

Nhà bếp mà Đường Liên đang dùng là nhà bếp riêng của Đường Liên Nguyệt, cách bên này không quá xa. Chẳng mấy chốc, động tĩnh của Bách Lý Đông Quân và Đường Liên Nguyệt đã đánh động đến Đường Liên. Ra khỏi nhà bếp, nhìn hai vị sư phụ đáng kính đang đánh nhau túi bụi, Đường Liên xoa đôi mắt, cảm thấy hơi đau đầu. Nhưng đau đầu thì đau đầu, khuyên vẫn phải khuyên!

"Bách Lý sư phụ, Liên Nguyệt sư phụ, có chuyện gì vậy. Mau, mau dừng tay, hai người đừng đánh nhau nữa."

"Con bảo hắn ngừng thì ta ngừng!"

"Con bảo hắn ngừng thì ta ngừng!"

Hai sư phụ đồng thanh hô to, Đường Liên càng đau đầu hơn.

Sau trận chiến với Ám Hà, Đường Liên bị thương khá nặng, có thể giữ được tính mạng là nhờ một luồng nội kình của Bách Lý Đông Quân từ hải ngoại tiên sơn và mấy tháng chữa trị của Đường Liên Nguyệt. Dù vậy, hiện tại Đường Liên cũng chỉ mới khôi phục ba phần công lực lúc trước, nếu cậy mạnh ngăn hai vị sư phụ là hoàn toàn không có khả năng. Đường Liên khẽ cắn môi, nhảy vào giữa trung tâm trận chiến của hai người.

Thấy Đường Liên bỗng dưng nhảy vào giữa, hai người lập tức thu tay mới không làm Đường Liên bị thương.

"Liên nhi, đứa ngốc này, con làm cái gì đấy?" Đường Liên Nguyệt tức giận mắng chửi.

"Tiểu Liên, có bị thương không?" Bách Lý Đông Quân lay Đường Liên vài cái, kiểm tra xem hắn có bị thương không.

Đường Liên trợn trắng mắt: "Con không sao, hai vị sư phụ đừng đánh nhau. Đồ ăn sắp xong rồi, hai vị sư phụ ngồi uống trà, sẽ có cơm ngay ạ."

Sau khi sắp xếp hai sư phụ không bớt lo ngồi xuống ghế, Đường Liên lại vào nhà bếp, loay hoay trong thời gian một chén trà đã bưng đồ ăn ra.

Đường Liên Nguyệt đứng dậy: "Liên nhi, ta giúp con."

"Không cần đâu, sư phụ! Người ngồi xuống đi!" Đường Liên thà để mình cực một tí cũng không muốn sư phụ giúp. Một sư phụ động tay vào, người còn lại sẽ không chịu ngồi yên, sau đó sẽ loạn, cuối cùng là mất ăn.

Đường Liên nhanh chóng dọn đồ ăn ra bàn, rót cho mỗi người một chén rượu: "Mời hai sư phụ nếm thử, đây là rượu do con ủ."

Rượu qua ba tuần, ăn uống no nê, Đường Liên càng lúc càng bất an, cảm giác sắp có thêm một đợt chiến tranh, lại phải... đau đầu...

"Bách Lý Đông Quân!" Đường Liên Nguyệt uống cạn ly rượu, nện xuống mặt bàn. Huyệt thái dương của Đường Liên đập thình thịch.

"Ta giao Liên nhi cho ngươi, ngươi xem ngươi đã làm gì đi. Dạy không lo dạy, chăm không lo chăm, không uống rượu say xỉn thì biến mất đi tìm canh Mạnh Bà gì đó!"

"Tiểu Liên không phải chỉ có mình ta là sư phụ, lúc đó ngươi đang làm gì!" Bách Lý Đông Quân không chịu thua.

Bách Lý Đông Quân không nói thì thôi, hễ nói là Đường Liên Nguyệt lại thấy tức: "Ơ, ta phải xử lí chuyện của Đường Môn, còn phải dẫn dắt Đường Môn chi viện thành Tuyết Nguyệt. Ngươi thì sao, ngươi ở trên núi ngủ với người ta! Bỏ lại thành Tuyết Nguyệt cho Tư Không Trường Phong, cũng mặc kệ Liên nhi, ngươi thì thảnh thơi quá rồi!"

"Ta... Không phải ta... còn nợ ân tình Mạc Y sao. Vả lại, chuyện của tiểu Liên, không phải ta cũng... giúp sức sao..." Bách Lý Đông Quân càng nói càng đuối lý.

"Được rồi ạ, Liên Nguyệt sư phụ, Bách Lý sư phụ, mọi chuyện đã qua, con vẫn bình an đây mà." Đường Liên hoà giải, "À phải rồi, Bách Lý sư phụ, sao người lại về lúc này, ước hẹn mười năm vẫn chưa kết thúc."

"Không có gì, về đón năm mới. Xong việc ta sẽ quay về, cước trình của ta nhanh."

"Nào, tiểu Liên, sư phụ mừng tuổi." Bách Lý Đông Quân lấy ra một túi gấm đưa cho Đường Liên, là một viên dạ minh châu sáng lấp lánh bằng nửa nắm tay.

"Cảm ơn sư phụ, cái này quý giá quá." Đường Liên thụ sủng nhược kinh, đón tết có tiền mừng tuổi, nhưng từ sau lễ trưởng thành thì hắn đã không còn nhận nữa, bây giờ bỗng dưng lại có, Đường Liên có chút không quen.

Đường Liên Nguyệt không cam lòng thua kém Bách Lý Đông Quân: "Nào, Liên nhi, đây là phần của sư phụ. Con cầm lấy." Là một cái tráp, bên trong có ba tờ khế đất: "Đây là ba cửa hàng trên con đường phồn hoa nhất của Thục Trung. Con cứ giữ lấy."

"Dạ? Sư phụ, như thế không thích hợp..." Đường Liên không dám nhận, bao lì xì lần này hình như hơi lớn.

"Tiểu Liên, cái khác sư phụ không có, nhưng quán rượu thì vẫn phải có. Đây." Bách Lý Đông Quân lấy ra mấy tờ khế nhà, "Tất cả đều ở Thiên Khải, ta không quản lí gì nhiều, có người ở đó chăm lo cho quán rượu. Sau khi con đến, cứ cầm khế nhà tìm bọn họ là được."

"Không, không, không, sư phụ..." Càng lúc càng khủng bố! Sư phụ, hai người đang làm gì vậy!

"Liên nhi, đây là số ám khí đủ dùng một năm chế tạo riêng cho con..."

"Tiểu Liên, đây là rượu Tinh Dạ mà ta cải tiến..."

"Liên nhi, đây là Bồng Lai Đan..."

"Tiểu Liên, đây là dược liệu quý trên tiên sơn..."

......

Đường Liên cảm thấy thế giới này thật thái quá. Đầu hắn choáng váng, hắn muốn mặc kệ hai người đang cãi nhau ì xèo vì bao lì xì, thật quá mệt mỏi.

Đường Liên lảo đảo đứng dậy bước ra cửa, sau đó nhắm mắt ngã ra sau.

"Liên nhi!"

"Tiểu Liên!"

Hai sư phụ đỡ được Đường Liên, trong lúc lo lắng che chở, không hề chú ý tới Đường Liên lẳng lặng hé mắt nhìn cùng nụ cười bí ẩn.

Có sư phụ ở bên cạnh, thật tốt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net