Thế giới chỉ có Đường Liên ngược dòng trở về (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn sủng, Trùng sinh, Dài tập, Không CP

#Đường Liên, #Bách Lý Đông Quân, #Tư Không Trường Phong

—————o0o—————

Tác giả: Hoả Đồng
https :// ertong1. lofter. com/post/ 43e89a_2b82d5eec

Đoàn sủng, đại sư huynh trùng sinh, kết hợp giả thiết của phim, donghua và tiểu thuyết.

Lần lượt có sư phụ Bách Lý và Liên Nguyệt, tam sư tôn, Thiên Khải tam kiệt.

_______________

1 - Ôn lại mộng cũ

Mưa to tầm tã, Đường Liên cố mở mắt một cách khó khăn. Cơm đau xuyên tim vì kinh mạch đứt từng khúc sau khi uống bảy ly rượu Tinh Dạ đột nhiên biến mất một cách thần kỳ. Thay vào đó là cơn đau từ những vết đao mà hắn đã sớm quen từ những lần ra ngoài làm nhiệm vụ.

Vừa rồi là nằm mơ sao, chẳng lẽ ta hồi quang phản chiếu?

Trong lúc suy nghĩ, Đường Liên nhìn thấy một hình bóng mơ hồ bước tới trong cơn mưa, dùng nội lực giúp hắn ngăn cản những giọt nước lạnh lẽo. Bách Lý Đông Quân đứng trước mặt hắn, vừa hờ hững uống từng ngụm rượu vừa quan sát hắn.

"Ngươi sắp chết." Bách Lý Đông Quân nói một cách bâng quơ.

Lời này không phải mới nghe Bách Lý sư phụ nói lần đầu, Đường Liên nghĩ. Chút sức lực còn sót lại của hắn theo máu tươi rời khỏi cơ thể, đầu óc hỗn loạn, giọng nói phát ra run rẩy: "Đã, để người thất vọng rồi."

Tay đổ rượu vào miệng của Bách Lý Đông Quân ngừng lại, khó hiểu trước ngữ điệu như đã quen thuộc của hắn. Y khép hai ngón tay, một dòng rượu bay ra từ bầu rượu rót vào miệng Đường Liên, bỗng chốc bị dáng vẻ đáng yêu cố mở to hai mắt nhìn chăm chú của thiếu niên chọc bật cười.

Bách Lý Đông Quân ngồi xổm xuống vỗ về gương mặt lạnh ngắt của Đường Liên: "Ta tên Bách Lý Đông Quân. Đường Liên Nguyệt giao ngươi cho ta, từ hôm nay trở đi, ngươi có thêm một sư phụ."

Bách Lý Đông Quân tự nhận mình danh tiếng vang dội, thiếu niên trước mắt hiển nhiên đã bị doạ sợ bởi thông tin này. Nghe Đường Liên Nguyệt khoe tên nhóc này còn trẻ đã vào Tự Tại Địa Cảnh, thủ pháp ám khí trong lớp người cùng thế hệ Đường Môn hiếm có địch thủ. Thiếu niên như vậy dù chín chắn trưởng thành sớm, cũng khó tránh có chút tâm cao khí ngạo, sợ là tạm thời chưa thể tiếp nhận sự thật bị sư phụ ném đi bái một người ngoài làm sư.

Thấy Đường Liên mím môi một lúc lâu vẫn không đáp lại, Bách Lý Đông Quân tưởng hắn mất máu quá nhiều nên đầu óc không hoạt động. Y bắt đầu tính toán nên làm cách nào đưa người đi: Hay là đánh ngất trước, rồi kêu thành Tuyết Nguyệt phái vài đệ tử đến khiêng về?

"Đồ nhi bái kiến Bách Lý sư phụ." Đường Liên miễn cưỡng ngồi dậy quỳ xuống, ngẩng đầu cất giọng lanh lảnh. Miệng vết thương bị động chảy máu tươi, trong đôi mắt đen tròn như con thú nhỏ bị nước mưa tẩy rửa tràn đầy sùng bái và vui mừng.

Bách Lý Đông Quân không đứng đắn lần đầu tiên trong đời nhận đồ đệ, đồ đệ trông còn rất ngoan, không hề giống cục đá không biết ứng biến như Đường Liên Nguyệt nói.

Đường Liên dù sao cũng mất máu quá nhiều, chịu không nổi nên ghé vào vai Bách Lý Đông Quân ngất đi, tay vẫn níu chặt quần áo của y không buông. Được tiểu đồ đệ mới nhận vô ý thức làm nũng, tâm trạng của Bách Lý Đông Quân rất tốt, quên luôn cả việc định gọi người tới giúp, cẩn thận cõng thiếu niên ngự kiếm bay về thành Tuyết Nguyệt.

Đường Liên ngơ ngác nhìn xà nhà, vết thương trên người đã được băng bó xử lý đàng hoàng.

Sau trận đại chiến với Ám Hà ở quán trà, hắn kiệt sức hơi thở thoi thóp, lúc đó hồn phách cứ như bị một bài nhạc cổ bi ai tác động rời khỏi thân thể, bay đến Thiên Kim Đài trong truyền thuyết. Tiểu sư muội Thiên Lạc và sư đệ Lôi Vô Kiệt bi phẫn gõ trống, khóc lóc thảm thiết; Tiêu Sắt mà hắn bảo vệ đã sửa thói mạnh miệng trước kia, ánh mắt sắc bén, mở miệng ngậm miệng đều là "sư huynh ta", dùng hết thể diện chỉ để khiến toàn bộ quyền quý trong Thiên Khải tham dự lễ tang của sư huynh.

Lãng phí cơ hội tốt như vậy sao? Đường Liên nghĩ. Nếu ta còn sống, nhất định sẽ đánh mấy đứa nhóc không hiểu chuyện các ngươi phát khóc.

Mấy đứa như vậy bảo sư huynh làm sao yên tâm rời đi?

Đường Liên lơ lửng trên không trung, ý thức mơ hồ. Hắn vẫn chưa giúp Tiêu Sắt quân lâm Thiên Khải, sổ nợ rối tinh rối mù giữa Lôi Môn và Dường Môn vẫn chưa giải quyết rõ ràng, chưa từ biệt Liên Nguyệt sư phụ, chưa thực hiện được lời hứa với Bách Lý sư phụ...

Hắn có nhiều tiếc nuối như vậy, không cách nào yên tâm rời đi. Kết quả, vừa mở mắt đã quay trở về năm mười bảy tuổi bị Bách Lý Đông Quân ấn đầu bái sư.

Sao sư phụ lại đưa ta đến phòng ngủ của người để dưỡng bệnh? Đường Liên thụ sủng nhược kinh, dưới ánh nhìn chăm chú của Bách Lý Đông Quân bên mép giường mà cuộn tròn người, hận không thể chui vào chăn biến mất cho xong.

"Tên nhóc ngươi, tỉnh rồi sao không nói gì?" Bách Lý Đông Quân quyết định trêu hắn, "Còn nhớ ta là ai không?"

Đường Liên không giả chết nữa, vội vàng bò dậy hành lễ bái sư: "Đồ nhi đa tạ ân cứu mạng của Bách Lý sư phụ."

Bách Lý Đông Quân nốc một ngụm rượu, xua tay bảo hắn nằm xuống. Thấy ánh mắt Đường Liên di chuyển theo bầu rượu, y ngạc nhiên hỏi: "Ngươi cũng thích rượu ư?"

Đường Liên theo Bách Lý Đông Quân sáu năm, trước giờ chưa từng cưỡng lại được rượu ngon của sư phụ, mong mỏi đã lâu, vội gật đầu không ngừng.

Hắn và đồ đệ mà Đường Liên Nguyệt miêu tả là cùng một người á? Có phải là tên đó không muốn giao đồ nhi cho ta nên cố ý lừa ta không? Bách Lý Đông Quân vô cùng vui mừng vì bỗng dưng thu được đồ đệ hợp ý, đưa bầu rượu qua không chút đắn đo: "Nào, nếm thử Phong Hoa Tuyết Nguyệt do vi sư ủ."

Bầu rượu còn chưa tới tay Đường Liên đã bị Tư Không Trường Phong bưng chén thuốc cướp mất: "Hai người muốn đập bảng hiệu của Dược Vương Cốc ta đúng không? Hắn trọng thương mới kéo trở về từ quỷ môn quan mà ngươi đã dẫn hắn đi làm bậy?"

Bách Lý Đông Quân ho một tiếng, đứng dậy giới thiệu đây là tam thành chủ thành Tuyết Nguyệt Tư Không Trường Phong, là tam sư đệ của ta. Lúc ta không ở thành Tuyết Nguyệt làm phiền tam sư đệ chăm sóc ngươi.

"Đệ tử của Đường Môn Đường Liên Nguyệt, Đường Liên bái kiến tam sư tôn."

Đường Liên trước kia đến thành Tuyết Nguyệt mấy năm, khi không có nhiệm vụ gần như ngày nào cũng ở bên cạnh Tư Không Trường Phong, sớm đã rất gần gũi. Hắn đã quên tam sư tôn Tư Không Trường Phong lúc mới gặp vẫn chưa để râu, cảm thấy mới lạ bèn nhìn trộm vài lần.

Tư Không Trường Phong bị một tiếng tam sư tôn vô cùng ngoan ngoãn của thiếu niên dỗ dành vui vẻ, đưa thuốc cho Đường Liên rồi hớn hở đi sắp xếp chỗ ở cho hắn.

Bách Lý Đông Quân càng nhìn đồ nhi nhặt được ngoan ngoãn hiểu chuyện, không chút luống cuống càng thấy vừa lòng, y rót cho Đường Liên một ngụm rượu rồi vỗ vai hắn: "Trước khi có thể xuống đất đi lại cứ ở chỗ ta dưỡng thương. Con là đệ tử của Bách Lý Đông Quân ta, từ nay về sau là đại sư huynh thành Tuyết Nguyệt, đợi mấy ngày nữa bảo tam sư tôn dẫn đi làm quen. Con đã không còn ở Đường Môn, ở thành Tuyết Nguyệt chúng ta sống tự do thoải mái là quan trọng nhất, không cần nghĩ quá nhiều."

Thiếu niên Đường Liên mười bảy tuổi chớp chớp mắt gạt đi giọt nước mắt, nắm tay Bách Lý Đông Quân.

——————————

Tác giả: "Vận mệnh sau này sẽ còn rất nhiều biến đổi hihi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net