Chương 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                                     Chương 7:

    Đó cũng là lí do cô theo học võ bởi cô muốn sau này, nếu gặp lại bố mẹ hay Minh Vương, cô sẽ bảo vệ họ. Dù cho họ đã một lần bỏ rơi cô. Khi cô chuẩn bị lên lớp 1, thầy đã hỏi cô về tương lai:

- Tiểu My, sau này, con muốn làm gì?

- Con muốn làm tổng giám đốc của một tập đoàn.

- Tổng giám đốc? Tại sao con?

- Vì con muốn chứng minh cho mọi ngừoi rằng dù không cần bố mẹ bên cạnh thì con cũng thành công. Với.....

- Sao con? Nói tiếp đi.

- Với cả con muốn cho Minh Vương nhìn thấy con, dù cậu ấy có ở Mỹ hay Mặt Trăng thì cũng sẽ nhìn thấy con.

- Con gái thầy lớn quá nhỉ? Minh Vương nhất định sẽ nhìn thấy con.

   Thầy vừa nói vừa xoa đầu cô, cô cứ vậy lớn lên bên thầy cũng 5 năm rồi. Thầy giống như cha cô vậy. Một ngừoi cha luôn bên cô, dù hơi nghiêm khắc nhưng rất thương cô.

   ..... 

......Thời gian trôi qua vô cùng nhanh..... Thấp thoáng cái 1 năm...2 năm......5 năm......8 năm..... và 10 năm đã trôi qua.

    Từ một cô bé nhỏ nhắn, tinh nghịch, giờ đây, cô đã trở thành một cô thiếu nữ lớp 9, chuẩn bị bước vào lớp 10. Cô vẫn xinh đẹp như vậy và hôm nay chính là ngày sinh nhật cô. Trần Tiểu My của tuổi 17. Lúc này, cô đã lớn hơn, đã hiểu chuyện hơn.

- Con gái, vào nhà thôi! _ Đó là thầy giáo năm xưa đã nuôi nấng cô trong chùa.

    Bây giờ, họ đã dọn về một căn nhà khác. Thầy đã chính thức trở thành cha cô. Dù căn nhà của họ có hơi cũ kĩ, tồi tàn nhưng luôn tràn ngập tiếng cười. Cô tên là Trần Tiểu My là theo họ mẹ và giờ đây, cô đã đổi thành Hoàng Tiểu My bởi cha cô họ Hoàng.

- Ba, con về rồi!

   Sự hạnh phúc luôn vẹn nguyên trên gương mặt cả hai cha con. Họ ngày ngày vui vẻ, ngày ngày kể chuyện cho nhau nghe.

- Happy birthday to you, happy birthday to you.

   Sinh nhật cô đã được chuẩn bị xong, bánh sinh nhật và ba cô đều đã sẵn sàng.

- Con ước đi, Tiểu My.

   Dưới ánh nến lung linh mờ ảo, mọi vật trở nên đẹp hơn, cô ước dưới bầu trời đầy sao và ánh nến mong manh. Cô nhắm mắt và ước.

- Con ước gì đấy?

- Con không cho ba biết đâu.

- Con không cho ta biết đúng không? Cho con này.

   Ông lấy một ít bánh bôi lên mặt cô.

- Ba, ba làm gì thế? Chơi không rủ con.

   Họ bôi bánh lên mặt nhau, bôi rồi, ăn cũng xong, hai ba con đổ người trên phản nhìn trời đêm và những chùm pháo hoa rực rỡ. Ông nói:

- Tiểu My của ta, con sẽ như những chùm pháo hoa kia, toả sáng lấp lánh.

- Con cũng nghĩ thế.

- Cố lên con gái ta.

-Vâng, cảm ơn cha đã nhận nuôi con.

- Năm ấy, cha thấy thương con lắm, bản thân ta cũng mồ côi cha mẹ từ nhỏ nên ta biết và hiểu cảm giác của con. Con biết không, khi ấy, ta không nghĩ con sẽ vượt qua được. Ta sợ con sẽ sụp đổ mất nên mới đưa con về đây để giúp con bình tĩnh lại. Ai ngờ, con lại rắn rỏi đến vậy.

- Dĩ nhiên, con là con gái ba mà. Hoàng Tiểu My- con gái Hoàng Lục Bảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net