Chương 1 (a)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm dài, giờ Hợi đã qua thật lâu. Vì điều cấm "không thể ra ngoài ban đêm" nên giờ này ở Vân Thâm Bất Tri Xứ gần như không có người nào đi dạo, ngoại trừ Lam Vong Cơ.

Thúc phụ đã đi Thanh Hà dự hội Thanh Đàm, thường ngày các thiếu niên từ các thế gia tới cầu học bị đủ loại quy tắc và giới luật nghiêm khắc đè nén, nay có chút thoải mái. Đặc biệt là Nguỵ Anh, chàng thiếu niên tính tình yêu thích tự do, không kềm chế được thói quen thích gì làm nấy, mặc dù ở trường thúc phụ nghiêm khắc nên phải theo khuôn phép mà an phận thủ thường, nhưng Nguỵ Anh vẫn là người gan nhất, dám nửa đêm trèo tường mua rượu trở về, trong giờ học còn dám nói chuyện và bị đuổi ra khỏi lớp.

Nhưng cái gọi là không chịu học lại ngoan cố của hắn cũng không phải là không chịu được – Lam Vong Cơ còn đã từng cùng hắn đánh nhau một lần rồi, chính là trên mái tường Lam gia vào lúc đã qua giờ Hợi.

Hắn đạp ánh trăng mà đến, mặt mày sáng láng, toàn thân thiếu niên thần thái ngút trời, thoải mái tự nhiên.

Hai người trên mái tường so chiêu. Trong tay Lam Vong Cơ cầm Tị Trần, Nguỵ Vô Tiện bưng hai vò Thiên Tử Tiếu làm như khiêu khích, lúc tránh lúc lui, nhưng như thế nhất thời cũng khiến cho Lam Vong Cơ không cách nào bắt được hắn. Đến cuối cùng thiếu niên ngông cuồng lại dám mở một vò Thiên Tử Tiếu trước mặt y, vừa ngửa cổ uống, vừa nói linh tinh cái gì mà "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, ta đứng trên tường uống thế này cũng không tính là phạm quy". Nhưng Lam Vong Cơ đột ngột bị hành vi la lối gần như vô lễ này làm cho tức giận đến không nói nên lời, vung Tị Trần về hướng vò Thiên Tử Tiếu còn lại.

Rốt cuộc Nguỵ Vô Tiện bỏ luôn vò Thiên Tử Tiếu, chạy trốn mất dạng, quăng lại tiếng cười phóng túng vang trong ánh trăng. Khi đó y còn không biết tên thiếu niên to gan lớn mật này là họ gì tên gì, nhưng thấy hắn mặc giáo phục Giang gia, thân thủ lại không tồi như thế, thì đương nhiên cũng đoán được bảy tám phần.

Sau bẩm lại thúc phụ, cũng mới biết hắn chính là con của bạn cũ, đồng thời cũng là đại đệ tử của Vân Mộng gia chủ, tên là Nguỵ Anh, Nguỵ Vô Tiện.

Một hôm Lam Vong Cơ thông báo cho đám thiếu niên biết thúc phụ đi dự Hội Thanh Đàm sẽ không ở Vân Thâm vài ngày, mấy ngày này sẽ tạm ngừng dạy học. Tuy rằng vẫn phải giữ việc học không ít nhưng tâm tư các thiếu niên tựa hồ đều nghĩ có thể phần nào buông thả vài ngày, bản tính ham chơi vốn bị gia huấn Lam thị đè ép nay lại ngo ngoe rục rịch nổi lên. Đặc biệt là Nguỵ Anh, khi Lam Vong Cơ rời khỏi Lan Thất, trong lúc lơ đãng đụng phải ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện, thấy đôi mắt hoa đào của hắn cười đến sáng lạn, tròng mắt xoay chuyển, còn cố ý nhướng mày với y mà cười một cái. Bước chân rời đi của Lam Vong Cơ hơi chệch choạng, phải hít sâu mấy hơi mới vững vàng bước tiếp ra ngoài.

Buổi tối hôm nay vốn không phải đến phiên gác của y, nhưng Lam Vong Cơ làm như dự cảm Nguỵ Vô Tiện sẽ tới, nghĩ sẽ giúp đệ tử thế gia hắn an phận, cho nên sau khi kết thúc việc tu hành hôm nay, y cầm Tị Trần tới tuần đêm như thường lệ. Ở nơi xa mơ hồ có thể nhìn thấy được phòng của đệ tử thế gia kia, thấy chút ánh sáng từ ánh nến lập loè.

Đang đi tuần đến một đoạn tường, Lam Vong Cơ chợt nghe vài tiếng quần áo sột soạt rất nhỏ, ngay sau đó là tiếng động leo tường thật cẩn thận, trong nháy mắt Lam Vong Cơ cứng đờ người, một dự cảm không tốt quen thuộc cuộn lên trong bụng.

Y có chút cứng nhắc nhìn lên chỗ đầu tường. Quả nhiên, không lâu sau, có tiếng quần áo sột soạt, tiếp đến là thân ảnh quen thuộc của thiếu niên kia lại xuất hiện dưới ánh trăng trên mái tường.

Trong tay vẫn cầm Thiên Tử Tiếu.

Lam Vong Cơ bất chợt có cảm giác thời gian quay ngược lại hoặc thời gian đảo chiều.

Nguỵ Vô Tiện làm như cũng không ngờ, bởi vì mình ném xúc xắc bị thua nên phải chạy đi mua Thiên Tử Tiếu, nửa đêm ngựa quen đường cũ leo tường trở về thì gặp phải tên tiểu cũ kỹ Lam Vong Cơ này!

Vẫn đôi mắt với con ngươi màu lưu li đó, vẫn vẻ mặt âm trầm mà thanh lãnh đó, ngước nhìn hắn dưới ánh trăng.

Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cằm, trong đầu vô duyên vô cớ lại nghĩ: tên tiểu cũ kỹ này .... cũng khá đẹp đấy chứ! Không đúng, phải nói là đẹp phi thường.

Không biết sau này sẽ hợp với vị tiên tử nào.

Đang lúc không biết nên phản ứng thế nào, Nguỵ Vô Tiện đành mở miệng nói: "Lam Trạm! Thật khéo nha, lại là ngươi!"

Lam Vong Cơ: "...."

Y cũng lười lên tiếng, cứ thế phi thân lên đầu tường, trực tiếp đánh một chưởng về phía Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện vừa nghiêng người tránh, vừa nói: "Ai da, ai da, đây là sao, Lam Trạm, ngươi sao vừa gặp đã động thủ vậy."

Lam Vong Cơ một bên cùng hắn so chiêu, một bên gằn từng chữ: "Khách nhiều lần vi phạm lệnh cấm ra ngoài vào ban đêm, cần phải tới từ đường lãnh phạt."

Nguỵ Vô Tiện "ai" một tiếng: "Nơi này chỉ có hai chúng ta, ngươi không nói ta không nói thì ai biết ta vi phạm lệnh cấm đi lại vào ban đêm, đúng không? Ta đảm bảo sẽ không có lần sau, chúng ta đã quen nhau như thế, không thể nể mặt mà dễ dãi hay sao?"

Thấy hắn trước mặt mình ăn nói không đàng hoàng như vậy, Lam Vong Cơ càng cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ tức giận khó miêu tả, lạnh mặt nói: "Không quen".

Nguỵ Vô Tiện thấy y rút kiếm đuổi theo, chiêu thức càng ngày càng mạnh, vội vàng đem Thiên Tử Tiếu để qua một bên, cùng y đối chiêu. Hai người trên mái tường đánh không dưới mấy chục chiêu, Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ cũng đã xuất chưởng, truy đuổi hắn càng lúc càng gắt gao, hắn không nhịn được cũng bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn nóng lòng muốn thoát thân, nhưng cũng không thể kềm chế ý muốn trêu chọc tên tiểu cũ kỹ đang đuổi theo mình, vì vậy hắn vừa cố ý tránh sang một bên, vừa hướng về Lam Vong Cơ kêu: "Lam Trạm, ngươi rốt cuộc không chịu dừng tay phải không, ngươi mà không ngưng thì ta sẽ không khách khí nha!"

Lam Vong Cơ vẫn cố chấp nói: "Lãnh phạt!"

Nguỵ Vô Tiện đảo mắt, hét lớn một tiếng "Tốt!", sau đó không tránh nữa, trực tiếp đánh thẳng vào lưỡi kiếm Tị Trần. Lam Vong Cơ thình lình bị hắn tấn công nên không kịp phòng ngừa, cả kinh theo bản năng đem Tị Trần thu lại, Nguỵ Vô Tiện nhân cơ hội đánh vào cổ tay y một kích, Tị Trần rời khỏi tay y rơi xuống đất, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại không vì vậy mà ngưng tay, hắn lao nhanh vào ôm chặt lấy Lam Vong Cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net