Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tay nhận đôi đũa, Nguỵ Anh nhanh chóng cầm lấy, không đụng một ngón tay nào của Lam Trạm. Cầm đũa xong lại có chút ảo não, vì sao vừa rồi không nhân cơ hội lấy đũa, mà lén sờ một cái hoặc dứt khoát giả bộ vô tình mà ....

Ngay cả chỉ là một đầu ngón tay, ngay cả một chút chạm vào....

Nguỵ Anh nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài trắng nõn đang cầm đũa của Lam Trạm, cơ hồ nhìn đến nỗi muốn xuất thần, ngay sau đó liền nhạy cảm nhận ra tầm mắt Lam Trạm đang rơi trên người mình, vì thế lập tức dời mắt đi, ngoan ngoãn nâng chén ăn cơm.

Mới vừa rồi Lam Trạm đem đồ ăn dọn ra làm như cứ dựa theo màu sắc mà tách đồ ăn chay và đồ ăn cay ra, rõ ràng cảm giác chính là từng người ăn riêng . Nguỵ Anh vừa lùa cơm vừa nghĩ, xem ra khẩu vị của người Lam gia hoàn toàn khác với khẩu vị ngày thường của hắn, hèn chi lúc trước cực lực mời Lam Trạm đi ăn cùng bọn hắn ở một quán ăn Hồ Nam đều bị y mặt lạnh cự tuyệt, người ta căn bản vốn không thích ăn các món ở bên kia bàn mà – chính là những món ăn cay của Vân Mộng .... Cũng vì, dược thiện của Cô Tô Lam gia đều có vị cay đắng khó mà chịu được, Lam Trạm sợ là từ nhỏ đã quen khẩu vị như vậy.

Nhưng rõ ràng là .....

Rõ ràng Lam Vong Cơ khi lớn lên, không những muốn gây bất ngờ cho đạo lữ thích ăn cay nên tự tay nấu ăn, lại còn vì hắn mà làm quen với khẩu vị vốn hoàn toàn khác biệt với mình. Cho dù Nguỵ Anh làm mọi cách để tự kềm nén mình, thậm chí hung hăng tự cảnh báo rằng điều này không liên quan gì đến mình, nhưng tâm tư này tựa con ngựa hoang không nắm được dây cương nên cơ bản là không quản được, cứ lồng lộn lên rồi còn giẫm tới giẫm lui ở nơi hụt hẫng nhất, chỉ cảm thấy một nỗi chua xót khó chịu từ trong ra ngoài.

Trước những món ăn trên bàn, rõ ràng có thể thấy được đã nhiều năm như vậy mà Giang Trừng vẫn còn nhớ những món ăn cay mà hắn thích nhất, hắn lại có chút lười biếng đụng đũa, chỉ hời hợt lùa chén cơm của mình.

Hương thơm của chén canh củ sen hầm xương sườn bị để qua một bên lúc đầu vẫn cứ bay vào mũi. Nguỵ Anh nhịn một lát, rốt cuộc vẫn là nhịn không được, trong lòng do dự, rồi làm bộ thản nhiên buông chén cơm trong tay xuống, sau đó bưng chén canh còn hơi ấm bên cạnh, nói: "Lam Trạm, cái này, cái này hẳn là do ngươi nấu".

Lam Trạm dừng đũa, nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng. Nguỵ Anh cầm lấy muỗng múc một miếng củ sen đưa vào miệng, mơ hồ nhưng kinh ngạc từ đáy lòng mà cảm thán một tiếng: "Lam Trạm, tay nghề ngươi thật tốt!"

Lam Trạm được khen ngợi: "......"

Môi hơi mở, nhưng vẫn không đem câu "Ăn không nói" phun ra, ngược lại tầm mắt rơi xuống mấy món ăn có màu sắc rực rỡ ngay trước mặt mà Nguỵ Anh cơ bản không hề đụng đến, dừng một chút, mới nói:

"Ngươi, không thích món này?"

Tay đang múc canh của Nguỵ Anh khựng lại, mới vừa rồi ăn mấy muỗng canh, rõ ràng có thấy sự khác biệt so với hương vị trong trí nhớ của món canh củ sen do sư tỉ nấu nhưng vẫn khó phân được canh nào ngon hơn, còn chưa kịp nuốt xuống, hiển nhiên không nghĩ Lam Trạm có chú ý đến mình nãy giờ bực mình nên chưa động đũa lại còn hỏi thẳng, suýt nữa thì sặc, vội định thần lấp liếm: "Không có, không có ... Này đều là món khi còn nhỏ ta......À, kỳ thật cũng chính là ta hiện tại, chẳng qua đối với Giang Trừng thì ta vẫn là tiểu hài tử -- ta khi còn nhỏ vẫn rất thích ăn, sư tỉ ngoài nấu canh, còn nấu các món khác rất ngon .... Chỉ là hôm nay bao tử nói chung .... bao tử ăn không ngon .... cho nên ta mới ....."

Những lời này ngay chính hắn nghe cũng còn thấy lúng túng, huống hồ là Lam Trạm. Nguỵ Anh nói vài câu liền không thể nói tiếp được nữa, chỉ có thể giả vờ ngây thơ nhìn đầu đũa tựa hồ không hề dính giọt dầu nào của Lam Trạm, rồi hỏi:

"Lam Trạm, ngươi không ăn cay có phải không?"

Lam Trạm không nói phải hay không phải, chỉ là giữa mày nhíu lại, như là không biết nên nói gì, lại thấy Nguỵ Anh trực tiếp gắp một miếng đồ ăn đỏ choét ngay trước mặt, đưa tới trước mặt y, "Nếm thử?"

Nhìn miếng thịt thấm đẫm lớp dầu đỏ đưa đến ngay trước mặt mình, Lam Trạm không có biểu hiện rõ ràng là cự tuyệt hoặc kháng cự, hiển nhiên đối với ấn tượng của Nguỵ Anh thì hành động này hoàn toàn khác với Lam Trạm luôn lạnh lùng với hắn trước kia, Nguỵ Anh nhìn qua làm như dáng vẻ không để ý lắm, tiếp tục gắp miếng thịt nói: "Nếm thử đi, lần trước ngươi không phải cũng đã ăn qua đồ cay do ngươi nấu hay sao. Nhưng đồ ăn cay Vân Mộng so với vị cay do người Cô Tô theo thói quen nấu ra sẽ không giống nhau đâu. Ngươi xem sau này ngươi ăn quen như vậy, nói không chừng là do luyện tập ăn nhiều mà thành quen."

"Hay là dứt khoát, từ bây giờ bắt đầu luyện đi?"

Rốt cuộc là có tặc tâm nhưng không có tặc đảm (có ý định xấu nhưng không có gan làm), Nguỵ Anh liếc thấy sắc mặt Lam Trạm lạnh đi dù không rõ ràng, nhưng chính hắn thật sự lại không dám tiếp tục cái mong muốn nửa hư nửa thực là Lam Trạm sẽ trực tiếp cắn miếng thịt từ đũa của hắn, nên đầu đũa buông lõng, miếng thịt rơi vào trong chén của Lam Trạm.

Lam Trạm nâng chén lên, tựa hồ dừng một chút, sau đó gắp miếng thịt Nguỵ Anh bỏ trong chén, đưa tới miệng mình, nhã nhặn nhai vài cái là ăn xong.

Ngay sau đó là động tác lùa vài miếng cơm cực kỳ quy phạm nhưng tốc độ rõ ràng nhanh hơn, chóp mũi y hơi lấm tấm mồ hôi.

Nguỵ Anh hỏi với vẻ đầy mong chờ: "Thế nào?"

Lam Trạm nuốt xong miếng cơm trong miệng, cũng không biết có phải do mới vừa rồi bị vị cay kích thích hay không mà thanh âm hơi khàn, mở miệng nói là: "..... Tạm được".

Nghe như là che đi chất giọng ngây ngô ban đầu của thiếu niên, ngược lại càng giống với chất giọng đã hoàn toàn trưởng thành của Lam Vong Cơ sau khi lớn lên, Nguỵ Anh nghe thấy mà tim đập loạn xạ, cảm thấy rốt cuộc chính mình sớm hay muộn đều sẽ nghẹn mà chết.

Nghẹn không chừng còn do ý tưởng không an phận và kích động của chính mình, vô hình trung còn có một nỗi chua chát không hề do chọc ghẹo mà có, nhưng rõ ràng là những lời trêu chọc trước kia, vì nhìn thấy Lam Trạm nghiêm trang nên muốn đùa giỡn, nay đã hoàn toàn thay đổi ý nghĩa. Đã không còn nỡ nhìn thấy y nổi giận, lại còn mang tâm trạng quấy phá nửa chua xót nửa tủi thân đi chọc y làm những chuyện mà bình thường hắn cảm thấy Lam Trạm sẽ tuyệt đối không làm.

(Chẳng qua ghen với Mạc Huyền Vũ nên muốn thử coi Lam Trạm đối với mình thế nào đây mà, hehe...)

Ví dụ như ăn cay.

Lại ví dụ như .....

Ánh mắt Nguỵ Anh dừng ở bầu rượu khi nãy lấy ra từ hộp đồ ăn, ý nghĩ trong lòng vừa xoay chuyển.

Ví dụ như uống rượu?

Nhớ lại, hồi trước hắn hai lần trèo tường đi xuống chân núi mua Thiên Tử Tiếu trở về, đều bị Lam Trạm phát hiện. Vì nề nếp mà muốn hắn giữ cái gia quy "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu". Vậy thì lần này .....

Nguỵ Anh nhanh chóng quyết định, với tay lấy bình rượu khi nãy Lam Trạm để hơi xa, còn nhân tiện lấy ra hai cái ly. Lúc trước ăn cay mặt không đổi sắc, thậm chí có thể nói là không chút do dự mà ăn, còn lần này thần sắc Lam Trạm có chút biến hoá, giữa mày nhíu lại, nhìn Nguỵ Anh thuần thục mở nút bầu rượu, lấy ly tới, nhìn qua một loạt động tác đó, rốt cuộc kìm nén không được mà lên tiếng: ".... Ngươi, ngươi muốn uống rượu?"

Nguỵ Anh đã mở ra giấy niêm phong bình rượu, mùi rượu thơm cũng đã bay khắp phòng.

Đó là mùi thơm hoàn toàn khác với rượu Thiên Tử Tiếu của Cô Tô – lần đầu tiên gặp gỡ Nguỵ Anh chính là khi hắn dắt hai vò Thiên Tử Tiếu nửa đêm trèo tường trở về, hai người đã đánh một trận, Nguỵ Anh ngay trước mặt y uống hết nửa vò, dưới ánh trắng có thể thấy rõ những vệt rượu màu hổ phách chảy trên chiếc cổ trắng nõn của thiếu niên, mùi rượu mát lạnh trên người hắn mà cả đời y chưa bao giờ biết đến, cũng như người này đột ngột xâm nhập vào thế giới của y, sau đó cứ yên tâm thoải mái mà nằm ăn vạ ở một góc nào đó không chịu rời đi.

Hơn nữa đó lại chính là lần gặp gỡ định mệnh khiến hắn gặp được phu quân trước mặt, là người sau này sớm sớm chiều chiều ở bên cạnh hắn, là người bằng lòng ở cùng hắn cả một đời. Tuy rằng y hiện tại xem ra vẫn cảm thấy hoang đường về điều này, thậm chí vẫn còn có những điều chưa rõ về các nguy hiểm tiềm ẩn, nhưng cái kiểu gần như đây là kết quả chắc chắn này lại khiến cho Lam Trạm khi đối mặt với hắn cùng với hương rượu như thể mang hương hoa sen toả ra vẫn là không thể tránh khỏi có chút đột nhiên mất cảnh giác.

Theo thói quen lông mày nhíu lại, với những gia quy đã quen từ nhỏ thì khi nhìn thấy Nguỵ Anh lấy rượu ra Lam Trạm vẫn không cách gì chịu đựng được, nhưng nơi này lại không phải Vân Thâm Bất Tri Xứ, dù cho Lam Trạm có không quen đến thế nào đi nữa thì y cũng không có khả năng yêu cầu hắn không uống, huống chi....

Nguỵ Anh rót cho mình nửa ly, tấm tắc khen: "Không nghĩ tới nhiều năm sau ở Vân Mộng lại có loại rượu này, không biết Thiên Tử Tiếu của Cô Tô các ngươi hiện tại có hương vị thế nào. Ai da, ta nói nha Lam Trạm, ta biết ở Vân Thâm Bất Tri Xứ Lam gia các ngươi cấm rượu, nhưng nơi này là Vân Mộng, ngươi đều đã thử qua đồ cay của chúng ta, có muốn nhân tiện nếm thử rượu Vân Mộng luôn không?"

Lam Trạm không nói lời nào.

Nguỵ Anh còn chưa uống ngụm nào, giọng nói khi nói chuyện với y cũng bất giác mềm mại đi một chút, chưa kể chưa nói xong, Nguỵ Anh đã thuận tay lấy cái ly khác, lanh tay lẹ mắt tiền trảm hậu tấu rót vào nửa ly, sau đó đưa tới trước mặt Lam Trạm.

"Uống không Lam Trạm?"

Nguỵ Anh mang theo chút tâm tư chỉ có mình mình biết, nửa là mong chờ nửa là thăm dò mà nhìn Lam Trạm.

Đôi môi Lam Trạm hơi nhấp, chậm chạp không tỏ thái độ.

Đôi tay đặt trên đầu gối bất giác nắm chặt lại, trong lòng đấu tranh tư tưởng cũng đã không có cách nào tiến thêm một bước biểu hiện rõ thái độ kháng cự -- tuy rằng trên mặt vẫn là không chút dao động. Nguỵ Anh liếc xem thần sắc của y, hoàn toàn không nhìn ra y có nguyện ý hay không, đơ người một chút, rồi rút tay ngồi trở về.

Trong lòng không khỏi cảm thấy hụt hẫng, vì thế cầm lấy cái ly của mình, đón ánh mắt Lam Trạm nhìn qua rồi làm như giận dỗi mà uống một ngụm.

Hương thơm của rượu càng thêm lan toả. Lam Trạm bừng tỉnh phát hiện làn hương này đương nhiên từ môi miệng Nguỵ Anh toả ra, thật giống như do hắn uống ngụm rượu kia mà hương rượu bắt đầu trở nên nồng đậm hơn.

Mê người chưa bao giờ là do rượu.

Nghĩ đến rượu ngon của Nguỵ Anh, tương lai không biết có mang rượu về không, có rót rượu uống cùng nhau không.

Ý nghĩ không đúng lúc này chợt loé lên trong đầu, lại làm Lam Trạm không tự chủ được mà cảm thấy cả người bắt đầu nóng lên. Chính mình lại....

Lại có suy nghĩ thật sống động về hình ảnh mình và Nguỵ Anh sau bao nhiêu năm, chỉ là những ý nghĩ linh tinh thế nhưng cũng khiến cho trong đầu nhất thời thực sự có hình ảnh như vậy, đặc biệt là mấy ngày nay Lam Trạm theo Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện trên đường đi từ Cô Tô tới Vân Mộng, cho dù hai người lớn này so với ngày thường đã bơn bớt không ít, nhưng vẫn là cái kiểu vô tình thân mật do đã làm đạo lữ từ lâu, không cần nói gì cũng hiểu ý, Lam Trạm làm sao có thể làm ra vẻ bình thường cũng như làm sao có thể tránh khỏi rung động.

Cái gọi là tiểu cũ kỹ (ông cụ non), chỉ là có thể ở cái mức giữ được tâm tình với đại đa số bạn bè cùng lứa tuổi. Chứ kiểu đưa tình như nước chảy giữa hai lão phu phu quen thuộc nhiều năm, thì đủ để thiếu niên chưa từng biết mùi vị tình yêu phải chịu một phen sóng to gió lớn trong lòng.

Lam Trạm chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, mà hình ảnh mới vừa rồi Nguỵ Anh rút tay về ngồi trở lại không biết sao có vẻ có chút mất mát, khiến y không biết nên nói gì. Lại thêm người nọ uống một ngụm rượu tinh khiết, hương thơm toả ra từ khắp môi miệng, giống như một tấm lưới vô hình. Rồi chính tay y đưa tới chén rượu bên cạnh – chính là chén rượu Nguỵ Anh mang theo chút ý mong chờ đưa cho y hỏi y có uống hay không.

Nguỵ Anh thấy Lam Trạm trước mặt mình chậm chạp không có cử động gì, trong lòng càng cảm thấy cực kỳ mất mát, khó chịu, nhưng căn bản không có lý do hoặc tư cách gì để nhất định bắt Lam Trạm phải làm như vậy, nói chung dù thế nào cũng đều là do ý mình cả thôi, hoặc nói là do tiểu tâm tư không thể cho ai biết kia.

Nhưng ngay sau đó, hắn thấy tay Lam Trạm hơi nhúc nhích, sau đó cầm cái ly vừa rồi mới để xuống. Nguỵ Anh mở to hai mắt có chút không tin, lại thấy Lam Trạm giống như nâng chén trà đưa lên miệng, sau đó hơi hơi cúi đầu, môi trên miệng ly, hơi nghiêng nhẹ ly rượu.

Động tác y như lúc bình thường uống trà, chỉ là hơi có vẻ căng thẳng, giống như là lần đầu tiên nếm thử những thứ hoàn toàn trái với các gia quy từ nhỏ đã tiếp thu. Nguỵ Anh kiểu gì cũng không nghĩ Lam Trạm thế mà lại thật sự uống ly rượu hắn đưa – tuy rằng cái nghiêng ly kia không biết uống nhiều hay ít, chỉ thấy khi rời miệng ly thì môi của Lam Trạm hơi ướt.

Như là có cái mầm nho nhỏ đang sống lại trong lòng, Nguỵ Anh vội vàng đem cái ly để xuống, trong giọng nói mang theo ba phần kích động ba phần tò mò: "Lam Trạm! Ngươi thế mà uống rượu! Thế nào, hương vị như thế nào? Ai da, ta thật đúng là không biết tửu lượng của ngươi thế nào, hay là hôm nay chúng ta thử xem? Dù sao ngươi cũng không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, không cần bị bó buộc bởi mấy điều gia quy kia, chúng ta hôm nay sẽ uống rượu cho ...."

Hai chữ "thật đã" chưa ra khỏi miệng, lại thấy hàng mi dài của Lam Trạm khẽ run, vừa nãy cũng không biết y uống nhiều hay ít, ánh mắt rõ ràng so với bình thường có chút không giống nhau. Con ngươi ngày xưa thanh lãnh lúc này như có có một làn sương mù nhàn nhạt mơ hồ bao phủ, quả thực giống như che một lớp vải lụa lên viên ngọc lưu ly, với một nửa mi mắt sụp xuống, càng có vẻ mê ly không nói nên lời. Nhưng màu da trắng nõn của y, không lộ ra chút điểm ửng đỏ nào, thần thái tự nhiên, cũng nhìn không ra bất kỳ cái gì khác thường.

Đối mặt với việc này Nguỵ Anh đột nhiên im bặt, Lam Trạm không hề phản ứng, chỉ là cái tay vốn đang cầm ly thì chậm rãi đưa lên chống ở thái dương, thân thể hơi nghiêng. Nguỵ Anh rốt cuộc thấy không ổn, thử thăm dò kêu một tiếng: "Lam Trạm, ngươi không sao chứ?"

Một tiếng "Ừm" cực kỳ nhỏ còn không hoàn toàn thoát ra khỏi miệng, hàng lông mi dường như khẽ run, như con bướm còn đang quanh quẩn nhẹ đập cánh, rốt cuộc đến khi Nguỵ Anh nhịn không được nhổm tới gần để xem như thế nào, thì đôi mắt dường như chống cự không nổi mà nhắm lại.

Nguỵ Anh trơ mắt nhìn Lam Trạm tay thì xiêu vẹo, mắt thì nhắm, một phát ngủ luôn, trong lòng phảng phất nảy sinh vô số dấu chấm hỏi và tỏ vẻ kinh ngạc.

Lam Trạm vậy là.....

Ngủ?

Vậy đây dứt khoát là say hả?

Hắn còn chưa bao giờ gặp qua ... người nào say đến mức dứt khoát ngủ liền tại chỗ!

Nguỵ Anh vội lấy xem ly rượu khi nãy Lam Trạm uống, cảm giác thập phần không nói nên lời. Trước đó hắn rót cho Lam Trạm, chỉ khoảng nửa ly, bây giờ so với lúc đó chỉ giảm đi có chút xíu, dựa theo kinh nghiệm uống rượu bình thường của hắn, thì chỉ có thể miễn cưỡng xem như nửa ngụm.

Như vậy chỉ nửa ngụm rượu ....là, là Lam nhị công tử say ngay lập tức? Nguỵ Anh chỉ cảm thấy hết sức khó tưởng tượng, hắn thử thăm dò nhẹ nhàng kêu "Lam Trạm", thì thấy người đang ngủ bình yên kia không phản ứng gì, hô hấp nhẹ nhàng chậm rãi, giống như người bình thường đi ngủ vào buổi tối.

Nguỵ Anh: ......

Hắn không biết có nên vì Lam Trạm cực kỳ quy phạm khi nếm rượu mà khen ngợi "Thật không hổ là người Lam gia" hay không, dù sao đối với tửu lượng quá sức yếu đuối mong manh này thì hắn cũng chỉ biết bóp cổ tay thở dài một phen.

Ánh nến trong phòng mờ mờ ảo ảo, rọi lên nửa khuôn mặt đang ngủ của Lam Trạm một tầng ánh sáng nhu hoà, khiến cho khuôn mặt ban đầu Nguỵ Anh cảm thấy "càng lớn lại càng đẹp, nhưng cả ngày lúc nào cũng mang bộ mặt tiểu củ kỹ cự người từ xa vạn dặm", thế nhưng giờ phút này lại mang vẻ hết sức nhu hoà.

Trên miệng ly rượu mà Nguỵ Anh vừa mới buông xuống kia, chỗ Lam Trạm nhấp môi vẫn còn chưa khô, hắn cảm thấy mình phải dùng hết ý chí để không cầm lên uống một ngụm mà không biết xấu hổ. Tửu lượng của hắn tất nhiên là rất tốt, trước nay không thể nào uống say, hôm nay Giang Trừng đưa rượu này tới cũng coi là nhẹ, khá chậm tác dụng, nhưng Nguỵ Anh lại cảm thấy khó mà giải thích ...... dường như toàn thân mình cũng có chút hơi nóng lên, đặc biệt là ... khi ngắm dung mạo của Lam Trạm đang ngủ an tĩnh gần trong gang tấc thế kia.

Nguỵ Anh bỗng nhiên ý thức rằng mình đang dựa hơi sát vào y quá, gần đến mức có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của Lam Trạm, gần đến mức tia đàn hương nhàn nhạt ở ngay mũi, thậm chí lấn át cả mùi rượu đáng lẽ phải nồng đậm hơn. Hắn cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, cảm thấy tư thế chống nửa thân mình nghiêng sát về phía y như vậy có vẻ không hợp lắm, định ho nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống lại, thì tầm mắt đột nhiên lại rơi xuống đôi môi mỏng của Lam Trạm.

Đôi môi còn dính rượu tinh khiết và thơm nồn mới vừa uống hồi nãy, vẫn hơi ướt.

Rõ ràng ngày thường là một người thanh lãnh như vậy, Nguỵ Anh ma xui quỷ khiến thế nào phát hiện ra mình cứ thế nhìn đến xuất thần, giờ đây những ý nghĩ về Lam Trạm lúc trước vốn đã ngủ yên trong lòng hắn đột nhiên thức dậy, làm như vì đôi mắt đang nhắm một cách bình yên kia mà có thể bất chấp mọi hậu quả.

Đã rất gần.

Gần đến mức cảm nhận được hơi thở chậm chạp nhẹ nhàng kia, như có như không cùng hoà nhịp với hơi thở có chút dồn dập của chính mình.

Như vậy vẫn còn chưa đủ ....

Nguỵ Anh cảm thấy trong đầu mình nóng như lửa đốt, đem những lý trí còn sót lại đốt cháy hết ra tro.

Dường như ma xui quỷ khiến, Nguỵ Anh chậm rãi, chậm rãi .... áp lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net