Nếu Dương Tiễn đọc được đồng nhân văn của chính mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: windwhisperer

Link: https:// archiveofourown. org/works/ 26124826

——————//——————

Không biết từ lúc nào, Dương Tiễn bắt đầu gặp ác mộng.

Cái gọi là ác mộng, thực chất là rất nhiều giấc mộng rối loạn đan chéo nhau. Có cảnh hắn bị Trầm Hương đánh chết dưới chân núi Côn Luân, có cảnh hắn bị Thiên Đình bắt một lần nữa dùng thập đại khổ hình, còn có linh hồn của hắn xuyên vào cơ thể người khác. Nếu chỉ bấy nhiêu đây thì cũng chẳng có gì đáng nói, điều làm cho hắn buồn rầu chính là những giấc mộng có hình ảnh khó coi và nội dung không thể miêu tả.

Ngẫu nhiên sẽ mơ thấy cũng đành thôi, mấu chốt là mỗi ngày đều như thế, làm Dương Tiễn ngủ không yên, thường xuyên giật mình tỉnh dậy nửa đêm. Lúc tỉnh lại phát hiện cả người mình khô nóng, mặt đỏ như bị tiểu kim ô hun nóng. Hồi tưởng lại, dường như ở trong mộng hắn thật sự bị tiểu kim ô dùng phương thức nào đó làm nóng.

Dương Tiễn là một thần tiên sống hơn ba ngàn năm, lần đầu tiên cảm thấy chất lượng giấc ngủ của thần tiên có thể kém đến vậy.

Cuối cùng cũng tới một ngày, khi Ngọc Đỉnh chân nhân vừa bước vào Chân Quân Thần Điện, Dương Tiễn đã kéo sư phụ vào trong mật thất, kể rõ chuyện lạ gần đây.

Ngọc Đỉnh bấm đốt tay tính toán, hiểu rõ ngọn ngành.

"Đồ nhi, vi sư đã tính ra. Là do đồng nhân văn của con ở dưới nhân gian tác quái."

"Đồng nhân văn?" Dương Tiễn không hiểu.

Ngọc Đỉnh vuốt râu: "Đồng nhân văn là lấy câu chuyện của con làm bối cảnh viết nên những tiểu thuyết khác. Nghe nói ở dưới đó hiện đang lưu hành thứ này. Những gì con trải qua trong mơ đều là những câu chuyện do người phàm bịa đặt trong đồng nhân văn."

Dương Tiễn cái hiểu cái không, lại hỏi: "Thế vì sao những gì người phàm viết lại đi vào trong giấc mộng của đệ tử?"

"Vấn đề này vi sư cũng không rõ."

"Không biết sư phụ có cách nào giúp đệ tử xua tan những cảnh mơ đó không?"

"Cởi chuông cần tìm người buột chuông." Ngọc Đỉnh trầm ngâm, "Nếu con mơ là do đồng nhân văn dựng lên, vậy đi tìm ngọn nguồn của đồng nhân văn, nói không chừng vấn đề này có thể giải quyết dễ dàng."

"Đa tạ sư phụ, đệ tử đã hiểu."

Xem ra muốn phá những giấc mơ rối loạn này, còn cần phải đến thế gian tìm mấy cái đồng nhân văn đó.

Nếu phải đến thế gian, Dương Tiễn quyết định thuận đường đi Hoa Sơn thăm Tam muội và cháu trai.

Mới vừa bước chân vào miếu thánh mẫu, Dương Tiễn đã cảm nhận được một bầu không khí bất bình thường. Cháu trai hắn Trầm Hương trước giờ không thích động vào sách vở hiện đang ngồi ngoan ngoãn đọc sách trước bàn, miệng cười mê mẩn, ngay cả hắn tới cũng không hay biết.

Chuyện này tất có điềm.

Dương Tiễn lặng lẽ bước qua, đột ngột xuất hiện từ phía sau rút cuốn sách ra khỏi tay Trầm Hương.

"A, cữu cữu!"

Trầm Hương nhìn thấy Dương Tiễn, lập tức mặt mày đỏ bừng, cuống quít cúi đầu, dường như không dám nhìn thẳng vào hắn.

Giờ phút này Dương Tiễn đã có thể kết luận, cuốn sách này có vấn đề. Hắn nhìn lướt qua tên sách, Mưa dầm. (1)

[1. Fic Trầm Tiễn.]

"Cữu cữu, đây là truyện con mới mua, cữu cữu sẽ không có hứng thú với nó đâu."

Trầm Hương càng giải thích, Dương Tiễn càng cảm thấy trong đó tất có điều kỳ quặc. Hắn mở sách ra, đọc nhanh như gió, không mất mấy giây đã đọc xong quyển sách.

Vào một khắc Dương Tiễn buông sách xuống, Trầm Hương cảm nhận được bầu không khí xung quanh ngưng động.

Dương Tiễn ngẩng đầu, dùng một ánh mắt cổ quái khoá chặt trên người Trầm Hương, dường như muốn nhìn thấu linh hồn của cậu nhóc, quanh thân hắn tản ra khí lạnh ngùn ngụt. Trầm Hương tự giác rụt lui về sau, sợ ngay sau đó Dương Tiễn sẽ biến ra Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao nhắm ngay vào mình.

"Hửm, Trầm Hương?"

"Ách, cữu cữu."

"Trầm Hương, sách này viết......"

"Cữu cữu, đây chỉ là đồng nhân văn, cữu cữu đừng xem nó viết bậy bạ."

Trong mắt Dương Tiễn hiện ra tia trào phúng, "Thật ra ta cảm thấy sách này tả tâm lý của ngươi rất tỉ mỉ, còn rất giống như chuyện đã từng xảy ra."

Trầm Hương nhanh chóng ngắt lời Dương Tiễn: "Cữu cữu, con không cần người cảm thấy, con chỉ cần con cảm thấy là được rồi. Con cảm nhận được con đối với cữu cữu là tình thân. Cữu cữu, sách này bịa ra thôi, người đừng tưởng là thật nha. Nếu con thật sự có ý gì khác với cữu cữu, con cần gì phải chờ đến bây giờ vẫn chưa thổ lộ?"

Ánh mắt Dương Tiễn sắc lẹm: "Ngươi còn chuẩn bị sau này thổ lộ?"

"Con...... Cữu cữu, con lập tức đốt quyển sách này. Sau đó đi tìm cái người tên là Từ Nghĩ (2), đặt Khai Thiên Thần Phủ lên cổ nàng ta, hỏi nàng vì sao lại viết bừa bôi nhọ sự trong sạch của con và cữu cữu."

[2. Tác giả viết Tiễn thụ.]

Sắc mặt Dương Tiễn sa sầm: "Ngươi đứng đó cho ta! Ngươi ở yên đó, không được đi đâu hết!"

Nhìn vẻ mặt có tật giật mình của Trầm Hương, Dương Tiễn đã hiểu rõ tám chín phần. Hắn lướt qua kệ sách của Trầm Hương, nhìn thấy phần lớn sách đều có những cái tên kỳ lạ mà mình chưa từng nghe nói qua, không nói hai lời liền bắt đầu lục soát.

"Cữu cữu, con thật sự chỉ đọc có một quyển kia thôi."

Dương Tiễn trừng mắt nhìn Trầm Hương, tiện tay mở đại một quyển sách, chỉ thấy đoạn mở đầu viết hắn bị thập đại khổ hình. Cọ rửa, giày thêu hồng, hoa tín phong, ngọc kính đài, (3) chỉ đọc thôi mà hắn cũng thấy đau. Càng điên rồ hơn là có cả tranh vẽ, vẽ còn giống y hệt hắn.

Nhìn thấy sắc mặt Dương Tiễn xanh mét, Trầm Hương sợ không dám hó hé một lời nào.

Dương Tiễn buông sách xuống, lại mở thêm một quyển khác, sau đó nhìn thấy mình bị Khai Thiên Thần Phủ đánh chết một lần rồi lại một lần. Chỉ là bị đánh chết thì cũng thôi đi, mấu chốt là vị tác giả họ Hạ đó còn tự nhận mình là mẹ ruột của Nhị Lang chân quân.

Đây mà là mẹ ruột? Dương Tiễn cười lạnh, mạch não của phàm nhân quả nhiên vi diệu.

Dương Tiễn chộp lấy quyển sách trên kệ cao nhất, đang định mở ra. Nhưng Trầm Hương mắt sắc, liếc thoáng thấy hai chữ "Là ai" (4) ở tên đề liền nhanh chóng cướp lấy nhét vào trong lồng ngực.

[4. Fic All Tiễn (H).]

"Cữu cữu, quyển sách này là Ngao Xuân để quên ở chỗ con. Đây là sách của hắn, người đừng xem."

Dương Tiễn nhướng mày: "Ồ, ngươi đọc rồi?"

"Không... không có đọc, nhưng con có nghe Ngao Xuân kể. Cữu cữu, người tin con một lần, đừng đọc mà. Sách này thiên lôi cuồn cuộn, đọc sẽ có người mất mạng đấy."

Bộ dạng kinh hoảng cuống quít của Trầm Hương làm Dương Tiễn tin chắc quyển sách này không chỉ có vấn đề, mà còn là vấn đề lớn.

"Trầm Hương, sách này ngươi lấy đâu ra?"

"Cữu cữu, bọn họ đều là người phàm vô tri. Cữu cữu thủ hạ lưu tình, đừng sơn băng địa liệt bọn họ."

"Nói, lấy đâu ra?"

Dưới sự bức bách của Dương Tiễn, Trầm Hương vừa mới không tình nguyện khai ra địa chỉ tiệm sách thì cũng là lúc Dương Thiền xuất hiện.

"Nhị ca sao vậy?" Dương Thiền bước vào nhà đã nhìn thấy một màn khó xử trước mặt, vội hỏi: "Trầm Hương, có phải con lại chọc giận cữu cữu nữa đúng không?"

"Cữu cữu, con biết sai rồi. Sau này không dám nữa." Trầm Hương lập tức cụp mắt rũ mi, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Trong lòng Dương Tiễn đang nổi trận lôi đình, nhưng ngẫm lại quyển đồng nhân văn viết về hắn và Trầm Hương đang nằm trên bàn quả thật không thể để Dương Thiền biết được nội dung. Hắn bèn nhét quyển sách vào trong tay áo, bình tĩnh bảo: "Tam muội, ta đi đây. Nếu có thời gian rảnh thì nhớ đốc thúc Trầm Hương đọc sách cho đàng hoàng."

Sau khi rời khỏi Hoa Sơn, Dương Tiễn càng nghĩ càng giận. Vì thế căn cứ theo địa chỉ Trầm Hương cho, biến thành dáng vẻ bình phàm vội vàng đến tiệm sách ở thành trấn gần đây. Nghe nói, phần lớn đồng nhân văn của Dương Tiễn đều tìm được ở nơi đó.

"Xin hỏi khách quan muốn mua sách gì?"

"Có đồng nhân Dương Tiễn không?"

"Có, có nhiều lắm." Vừa nghe đối phương muốn đọc đồng nhân Dương Tiễn, chủ quầy Thông Thông nhanh chóng vực dậy tinh thần, hứng thú bừng bừng bắt đầu giới thiệu, "Ở đây thiếu gì chứ không thiếu đồng nhân Nhị Lang Chân Quân. Xin hỏi khách quan muốn xem đồng nhân của hắn với ai? Chỗ chúng tôi có Trầm Tiễn, Không Tiễn, Đế Tiễn, Ngọc Tiễn, Giao Tiễn, Kim Tiễn, Hao Tiễn, Lục Tiễn, thậm chí loại ít được ưu chuộng như Lưu Tiễn, Tạng Tiễn cũng đều có. Càng không cần nói đến nguyên sang công vân vân. Nếu nhiêu đây còn ngại không đủ, chúng tôi còn có tất cả với Tiễn. Đồng nhân có ngọt có ngược, dù là trong dao có đường hay trong đường giấu dao, cái gì cần có là có hết. Giá cả phải chăng, không lừa già dối trẻ."

Dương Tiễn nhíu mày, mấy thứ vớ vẩn gì thế này?

"Không còn gì khác sao?"

Thông Thông sửng sốt một lúc, rồi nói: "Không có Tiễn công. Chúng tôi buôn bán bằng lương tâm, làm sao nhẫn tâm để Nhị Lang chân quân làm công?"

Dương Tiễn không hiểu ra làm sao, cảm giác như ông nói gà bà nói vịt, kiên nhẫn hỏi cho rõ: "Sách của ngươi... tất cả đều viết chuyện yêu đương à?"

Thông Thông ngầm hiểu, cười nói: "Ý khách quan là không có tuyến tình cảm, chỉ là câu chuyện của một mình Nhị Lang chân quân thôi đúng không?"

Dương Tiễn gật đầu như trút được gánh nặng.

"Có luôn, người trong nghề chúng tôi gọi là Tiễn độc." Thông Thông lấy một quyển sách từ trên kệ, vẻ mặt thần bí, "Quyển này là quyển bán chạy nhất tiệm chúng tôi, viết đến kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sầu, người đọc đều phải động lòng. Tôi bảo đảm khách quan nhất định sẽ vừa ý."

Dương Tiễn tiếp nhận cuốn sách, thấy trên bìa viết chình ình mấy chữ "Nhân sinh trường hận thủy trường đông".

Cùng ngày, Dương Tiễn mua hết tất cả đồng nhân về chính bản thân ở tiệm sách đó.

Nhìn đống sách chất cao như núi ở Chân Quân Thần Điện, Hao Thiên Khuyển cả giận: "Chủ nhân, mấy người này thật quá đáng, dám viết lung tung về chủ nhân. Hay là để thuộc hạ thay chủ nhân giáo huấn bọn họ."

"Không cần." Dương Tiễn xua tay, "Cần gì so đo với người phàm."

Hao Thiên Khuyển lo lắng: "Nhưng, nếu cứ mặc kệ bọn họ tiếp tục viết bậy bạ như thế sợ là sẽ tổn hại danh dự của chủ nhân."

"Không sao, kệ bọn họ đi. Một đám phàm nhân gây chút chuyện nhỏ thôi mà, không ảnh hưởng gì đâu. Bọn họ vui là tốt rồi. Chúng ta thân là thần tiên, cần gì để ý mấy cái này?"

Những đồng nhân mua ở thế gian, Dương Tiễn cũng không nhớ rốt cuộc mình đã đọc được bao nhiêu.

Có điều, từ sau ngày đó Dương Tiễn không còn mơ thấy ác mộng nữa.

_________________

Warning: Bên dưới có giải thích về một số hình phạt trong Thập đại khổ hình, cân nhắc trước khi kéo xuống.
.

.

.

.

.

.

.

Một phần của thập đại khổ hình:

Cọ rửa: Hình phạt thời cổ đại, lột sạch quần áo của phạm nhân, rồi đặt trên giường, dùng nước sôi tưới lên vài lần, sau đó lấy bàn chải sắt róc từ thớ thịt cho tới khi lộ ra xương trắng. Rất nhiều người không chịu nổi đã bỏ mạng giữa chừng.

Giày thêu hồng: Giày làm bằng sắt, đun nóng rồi bắt phạm nhân mang. Được sử dụng sớm nhất bởi Cẩm y vệ, có thể khiến người phế hai chân.

Hoa tín phong, kính ngọc đài: Chưa tìm được thông tin.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

——— W🅰️✝️✝️🅿️🅰️D ———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net