[Tiễn độc hướng tình thân] Nếu cho ta ba ngày ánh sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tiễn Ảnh

Link: https://charlotte9475.lofter.com/post/1fe3f582_1c9a140b7

——————//——————

Tiết tử

Dương Tiễn vươn tay ra ngoài vùng sáng, đầu ngón tay run nhè nhẹ như đang làm chuyện trái với lương tâm. Khi hắn chạm tới phần ấm áp kia bỗng nhiên rụt tay trở về, cứ như bị phỏng.

01.

Dưới chân núi Côn Luân, nhìn Trầm Hương quỳ gối dưới chân mình khóc lóc thảm thiết, nghe giọng nói của Tứ công chúa và những cảm xúc phong phú, à không, là than thở khóc lóc, tung hô chân tướng lộ tẩy thành bài thánh ca. Từng ánh mắt nóng bỏng, đan xen hối hận, cảm động, khiếp sợ và có cả tôn sùng quây quanh hắn, nghĩ tới hiện tại đang chiếu trực tiếp cho vạn người trên Thiên Đình xem, Dương Tiễn cảm thấy không thở nổi. Những ánh mắt nhìn chằm chằm lên mặt hắn, bỗng chốc thấy mặt mày nóng bừng.

Ánh sáng khát vọng đã lâu, sự việc ngay cả trong mơ cũng chưa từng dám nghĩ tới, bây giờ tự bản thân mình ở trong đó, đương sự chỉ cảm thấy hai chữ: Xấu hổ. Xấu hổ viết hoa.

Dương Tiễn muốn chạy trốn về Chân Quân Thần Điện, ngay, lập tức.

02.

Tân Thiên Điều xuất thế, Nhị Lang Thần khôi phục chức quan cũ, Vương Mẫu xuống phàm trải nghiệm đời sống của người dân, Ngọc Đế say mê rượu ủ vạn năm, chúng tiên quay về với chức vị. Bầu không khí trên Thiên Đình hài hoà cứ như không hề có ván bài lật bài tẩy nào cả.

Ngọc Đế một tay lắc chung rượu ngọc lộ quỳnh tương, một tay cầm tấu chương Tư Pháp Thiên Thần trình lên. Ngó thấy mấy chữ to hiển hách ngoài bìa—— "Thư xin từ thức", lão ra vẻ kinh ngạc vô cùng, ánh mắt say lờ đờ trừng lớn. "Dương Tiễn, ngươi... ngươi có ý gì?"

"Bẩm bệ hạ, Tân Thiên Điều tường tận chặt chẽ, kẻ trái pháp luật đã có Thiên khiển xử lý, không cần người giám sát. Lần này tấu xin hủy bỏ chức Tư Pháp Thiên Thần." Dương Tiễn bình tĩnh trả lời, tầm mắt đặt trên miếng gạch vàng hoa văn phức tạp dưới chân.

"Rồi, rồi..." Ngọc Đế nói một cách chậm rãi, trông có vẻ đã say khướt. Im lặng một lúc lâu sau, chợt hỏi: "Vậy ngươi đi đâu?"

Dương Tiễn vẫn chưa trả lời ngay, chỉ ngước mắt đối diện với Ngọc Đế, dường như có ý muốn nói "Dương Tiễn đi đâu, chẳng lẽ bệ hạ không biết?", cũng có nghĩa là "Dương Tiễn đi đâu, liên quan gì đến ông?"

Ngọc Đế chịu thua, dời tầm mắt che giấu một phần cảm xúc nhỏ khó có thể phát hiện, phun ra hai chữ cuối cùng: Chuẩn tấu.

03.

Ngày thứ ba kể từ ngày Trầm Hương và tiểu Ngọc thành hôn, Dương Thiền đang thêu thùa, chợt quay đầu nhìn bóng hình màu trắng đứng ở cửa.

"Nhị ca mau đến xem, cái yếm này nên thêu long phượng thịnh vượng hay là kỳ lân gửi con?"

"Nóng lòng ẵm cháu rồi à?" Dương Tiễn mỉm cười.

"Cái này cho Trầm Hương và tiểu Ngọc." Dương Thiền ngừng một chút, cười tủm tỉm nhìn Dương Tiễn: "Nhị ca thích hoa văn nào cũng sẽ thêu cho Nhị ca một cái."

"..." Vốn định trêu chọc Tam muội, kết quả nói qua nói lại lại thành mình đỏ mặt. Dương Tiễn ho nhẹ một tiếng, chuyển sang vấn đề chính: "Tam muội, lần này Nhị ca đến là để nói lời từ biệt... Nhị ca muốn đi xa..."

"Đi xa?!" Cứ như Dương Thiền nhìn thấy mặt trời mọc hướng Tây, "Vì sao muốn đi xa? Hiện tại Nhị ca nhàn rỗi lắm sao?"

Đúng thật là rất nhàn rỗi. Dương Tiễn bắt đầu phỉ nhổ di chứng để lại từ lúc làm Tư Pháp Thiên Thần—— Rảnh rỗi đến phát điên, cũng không muốn ở Quán Giang Khẩu mãi. Đi xa, giết thời gian.

Dương Thiền nhớ lại khoảng thời gian cô độc ở Hoa Sơn chơi cờ một mình, lại nhìn Nhị ca hiện tại độc thân ngay cả người cãi nhau cũng không có, đột nhiên có chút thấu hiểu, có điều—— "Hao Thiên Khuyển đâu? Ngọc Đỉnh chân nhân đâu? Huynh đệ Mai Sơn? Còn Thắng Phật thì sao? Huynh không đi tìm bọn họ?"

"Hao Thiên Khuyển được phong khuyển trung chi vương, ngày ngày bận rộn, chó khó sinh cũng phải tìm hắn. Sư phụ thì bế quan, lần này ít nhất mười năm. Huynh đệ Mai Sơn muốn ở lại Thiên Đình, giúp đỡ công việc Tư Pháp. Con khỉ kia... ta đi tìm hắn làm gì? Đánh nhau chăng?" Dương Tiễn bất đắc dĩ đỡ trán.

Dương Thiền phì cười, "Vâng vâng, Nhị ca thích là được~" Dứt lời liền buông việc trong tay xuống, đứng dậy, "Ta giúp Nhị ca sắp xếp hành lý, Nhị ca nhớ phải thường xuyên trở về thăm ta~"

"Không phiền Tam muội, không có gì cần mang..."

"Kim chỉ nam và bản đồ chứ." Dương Thiền cười nói: "Không có Hao Thiên Khuyển đi theo, lỡ Nhị ca lạc đường phải làm thế nào..."

04.

Hao Thiên Khuyển quả thật rất bận. Có khi bận đến mức tối không kịp về Dương phủ Quán Giang Khẩu giữ nhà cho chủ nhân—— Tuy rằng chính nó cũng có nhà.

Có một ngày hiếm khi được rảnh rỗi, Hao Thiên Khuyển chạy đến miếu Nhị Lang Thần, tìm Tam thủ giao tán gẫu.

Không sai, miếu của chủ nhân hiện tại đã bị tên Tam thủ giao chiếm. Y lại còn làm vẻ mặt đắc ý, nói một cách đúng lý hợp tình: "Ta ở đây giúp chủ nhân chăm lo cho bá tánh!" Cái đầu nhà ngươi á, Hao Thiên Khuyển chửi thầm.

"Nè, chủ nhân thật sự không gạt chúng ta à? Lần này đi nhiều năm như thế sao vẫn chưa trở lại?" Hao Thiên Khuyển ngồi xổm trước cửa miếu thần, giọng buồn buồn rầu rĩ, "Trước kia chủ nhân xa nhà chưa từng bỏ hai chúng ta lại."

Tam thủ giao vứt cho nó ánh nhìn ghét bỏ: "Mũi còn không dùng được, chủ nhân dẫn ngươi theo làm gì?"

Một câu chọc thẳng chỗ đau của Hao Thiên Khuyển, thiếu chút nữa chọi cục xương vào ba cái đầu đằng kia. Nhưng rồi nó ngẫm lại thân phận hiện tại của bản thân, quyết định quân tử động khẩu bất động thủ: "Hứ~ Thế chẳng lẽ chủ nhân nhìn trúng ngươi? Không phải cũng bắt ngươi ở đây trông cửa thôi đấy sao, còn dặn dò ta phải canh chừng xem ngươi có ý đồ gì khác~"

"Ta thì có thể có ý đồ gì." Tam thủ giao đổi cách nói, "Nhưng còn ngươi đó, đầu chó đừng suy nghĩ quá nhiều, làm tốt việc của mình, chủ nhân trở về nhất định sẽ rất vui. Làm tốt rồi không chừng có ngày Thiên Đình phong ngươi làm 'vua của muôn thú'."

"Ta cần cái phong hào vớ vẩn đó sao." Hao Thiên Khuyển trợn trắng mắt, bên tai vang lên lời của chủ nhân: "Không dẫn ngươi đi cùng là vì hy vọng ngươi có thể mượn vị trí này làm thêm nhiều việc cho chúng sinh Tam giới..."

"Yên tâm đi, chủ nhân." Hao Thiên Khuyển sờ ngực, nơi đó cất giữ thư từ của chủ nhân. Tuy mũi của nó không dùng được, nhưng vẫn có thể ngửi ra mùi của chủ nhân trên thư. Chủ nhân quan tâm dặn dò, nó vẫn luôn khắc ghi trong lòng. Mỗi câu mỗi chữ nó đều đọc hết. Chờ nó đọc xong một ngàn lần, hoặc là một vạn lần, chủ nhân sẽ trở về.

05.

Dương Tiễn trở về.

Trong tiếng pháo vang dội của đêm giao thừa, tiếng xào xạc đạp lên tuyết, xách theo bao lớn bao nhỏ, mang theo quà cho mọi người, vội vàng chạy đến Hoa Sơn.

Mấy ngày trước Dương Thiền nhận được thư gửi về, trong thư nói Nhị ca sẽ trở về ăn tết, vui đến mức mấy ngày chuẩn bị tiệc nàng đều ngâm nga liên tục.

Khi sắp đến Lưu phủ, Dương Tiễn thay quần áo, dùng pháp lực hong khô tuyết trên người, đứng xa xa đã thấy Tam muội, Trầm Hương và Hao Thiên Khuyển ở cửa nhìn xung quanh.

Trông thấy Dương Tiễn, Hao Thiên Khuyển như một đứa trẻ nhào vào lòng hắn. Trầm Hương vừa kéo Hao Thiên Khuyển níu giữ không buông, vừa nhận đồ từ tay Dương Tiễn. Dương Thiền kéo tay hắn: "Tay lạnh như này, Nhị ca mau vào phòng cho ấm..."

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Dương Thiền biết hắn hiếm lắm mới về một lần nên đã mời hết những người có thể nghĩ đến—— Hao Thiên Khuyển và Tam thủ giao thì không cần phải nói, sư phụ, huynh đệ Mai Sơn, Na Tra, Bát thái tử, Tứ công chúa, Hằng Nga tiên tử... Đợi đã, sao lại có con khỉ, thế này quá náo nhiệt rồi? Còn có Na Tra huynh đệ, ngươi không ở nhà ăn tết với người thân à?

Mấy năm không gặp, tất nhiên phải trò chuyện thăm hỏi. Dương Tiễn không giỏi ăn nói lại một lần nữa bị xấu hổ chi phối. Trong lúc hoảng hốt còn tưởng mình đang ở chân núi Côn Lôn bị ánh mắt của mọi người vây quanh đỏ mặt—— Dù đó đã là chuyện của mấy năm trước.

Đang lúc hoảng hốt, Na Tra nhào tới hỏi: "Nhị ca Nhị ca, mấy năm nay huynh đi đâu? Nhìn thấy gì nghe được gì, kể cho huynh đệ nghe với?"

Chưa đợi Dương Tiễn trả lời thì Ngọc Đỉnh bên kia đã giơ mấy quyển sách lên la to: "«Sơn hà chí» này là cho ta hả, đồ đệ?"

Dương Tiễn nhìn Na Tra, rồi lấy ra một cái hộp gấm nhỏ từ tay áo, bên trong là con dấu tinh xảo làm bằng bạch ngọc, hơi ngượng ngùng: "Quà cho sư phụ là con dấu này, «Sơn hà chí»... là đồ nhi mấy năm nay đi khắp non sông nước biếc ghi chép lại. Nghe nói sách của sư phụ lưu truyền ở thế gian, muốn mượn tay sư phụ..."

Dương Tiễn không nói nữa, Na Tra ở một bên tiếp lời: "Ra là muốn nhờ sư bá bán sách giúp, vậy thì tìm đúng người rồi." Cười đùa, "Hóa ra mấy năm nay Nhị ca thật sự đi du sơn ngoạn thủy, thế này không giống Nhị ca..."

"Cữu cữu không chỉ đi du sơn ngoạn thủy." Trầm Hương vừa giúp chia quà, vừa bật chế độ bảo vệ cữu cữu: "Nhớ năm đó Cùng Kỳ gây loạn, Bát thái tử và ta đi hàng phục nó đã gặp được cữu cữu."

"Đúng đúng, còn có lần Hoàng Hà Khai Phong bị vỡ đê cũng nhìn thấy Chân Quân." Bát thái tử bổ sung.

"Chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi. Nhưng sự tích hàng yêu trừ hại của các ngươi thì ta được nghe không ít." Dương Tiễn mỉm cười nhìn Trầm Hương. Hiện giờ cậu đã không còn là thiếu niên lỗ mãng xúc động, mà là Lưu tiên quân một mình đảm đương được bá tánh ngợi ca.

Trầm Hương đã thật sự trưởng thành.

_____________________

Tiễn khách khứa về, tiễn năm cũ đi, Dương Tiễn cũng phải lên đường.

Dương Thiền tiễn hắn đến chân núi, suốt đường đi liên tục kể về chuyện ở nhà. Nào là Trầm Hương và tiểu Ngọc định nhận con nuôi, thỏ của Hằng Nga tới Hoa Sơn sinh sôi nảy nở gây ra họa, Tứ công chúa muốn thành lập hội đồng minh bảo vệ Long tộc... Chỉ có lời giữ lại là không nói.

Chỉ khi mình hạnh phúc, Nhị ca mới không vướng bận. Mỗi lần Nhị ca trở về đều rất vội vàng, nàng biết Nhị ca có rất nhiều việc muốn làm—— đi xa, cũng chỉ là đổi cách khác phù hộ chúng sinh mà thôi.

Có điều, trong lòng Dương Thiền vẫn luôn bất an. Nàng không biết vì sao, có lẽ là vì ngoại trừ thư từ thì không còn bất cứ hành tung nào của Nhị ca... So với Trầm Hương và Bát thái tử thì chúng nó lại vang danh khắp Tứ hải.

Đúng rồi, lấy phong cách của Nhị ca, sao có thể để người khác biết tên họ. Dương Thiền tự nhủ với chính mình như vậy.

06.

Khi Dương Tiễn bước vào mật thất Chân Quân Thần Điện, trên mặt vẫn còn vương hơi ấm. Trong suốt nghìn năm, trải qua một ngày mong đợi nhất, ấm áp nhất, cũng là... xấu hổ nhất, khóe miệng vô ý thức nhếch lên, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

Nhìn Tam sinh thạch có thể đi xuyên thời gian, ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát. Vẫn còn tốt, có thời gian ba ngày—— Trên trời một ngày, dưới đất một năm—— Không tính là ít.

Hắn vẫn có thể đến tương lai rất nhiều lần, ở bên cạnh người hắn muốn ở bên, làm chuyện mà hắn muốn làm.

Vừa rồi lần đầu làm thử, mới biết chỗ kỳ diệu của Tam sinh thạch—— Có thể biết trước tương lai, định vị chuẩn xác, chẳng qua là hao phí chút pháp lực mà thôi. Dương Tiễn tính được với pháp lực của bản thân, dùng thêm mấy trăm lần nữa cũng không vấn đề gì.

Có thể diễn nốt vở kịch đã là đủ rồi, không ngờ vẫn có cơ hội giấu diếm chân tướng, còn có thể đền bù cho sai lầm của chính mình. Cả đời này của Dương Tiễn, chưa từng tươi sáng bằng phẳng như thế.

Ha, Càn Khôn Bát thì sao nào, không chết không phá được thì thế nào. Nhớ lại vẻ mặt khiếp sợ không cam lòng của Vương Mẫu vừa nãy, đáy lòng càng thêm sảng khoái: Ván cờ này, cuối cùng là Dương Tiễn thắng.

07.

Lần cuối cùng đến tương lai, trước khi đi, Dương Tiễn đến miếu Quán Giang.

Tam thủ giao suy sụp ngồi dưới đất, cúi đầu thở dài: "Lần cuối cùng, chủ nhân... nhiều năm như vậy, ta vẫn không tìm được cách cứu vãn..."

"Không cần để bụng, mấy năm nay ngươi đã làm rất nhiều thứ cho ta rồi. Xin lỗi..." Xin lỗi vì không giấu được ngươi, xin lỗi vì sau này còn phải trông cậy vào ngươi.

"Yên tâm, chủ nhân." Giọng Tam thủ giao nghẹn ngào: "Sau này, ta sẽ bắt chước nét bút của chủ nhân viết thư, sẽ thay chủ nhân làm những gì ngài muốn làm, sẽ cố hết sức... tiếp tục giấu..."

Dương Tiễn im lặng. Bái lạy bằng tất cả sự kính trọng.

_____________________

Thần miếu cách Dương phủ không xa, Dương Tiễn nghĩ, hắn vẫn còn thời gian để về thăm nhà.

"Cha, mẫu thân, Đại ca, hạt dưa, Nhị Lang đến thăm mọi người." Một lần cuối cùng. "Nhị Lang bất hiếu, không thường xuyên trở về, cũng không thay đổi được quá khứ... Ngàn năm qua Tam muội bình an vô sự, có Trầm Hương và tiểu Ngọc bên cạnh. Sau này cũng không cần Nhị ca nữa, cha và mẫu thân yên tâm... Nhị Lang đi đây."

08.

Trở lại Chân Quân Thần Điện vừa kịp lúc Ngọc Đế truyền chỉ: Trầm Hương tấn công Lăng Tiêu Bảo Điện, tuyên Nhị Lang Thần cấp tốc hộ giá.

Cất giữ Tam sinh thạch, Dương Tiễn đứng dậy, chợt thấy đầu choáng váng—— Ba ngày qua đã tiêu hao quá nhiều pháp lực.

Vở kịch này, còn thiếu hạ màn nữa là kết cục viên mãn.

"Trầm Hương, chúc mừng ngươi lấy được Khai Thiên Thần Phủ." "Tốt, hôm nay ta sẽ thử xem, là thần phủ lợi hại, hay là Bảo Liên Đăng lợi hại."

Rìu thần bổ xuống, tia sáng tỏa khắp, mọi người bị ánh sáng kỳ dị làm chói mắt.

Đợi khi luồng sáng tan hết, vừa mở mắt ra, Nhị Lang Thần vẫn còn êm đẹp đứng ở đó.

"Trầm Hương, dùng Khai Thiên Thần Phủ giết ta hình như có hơi lãng phí đó."

Sau này Trầm Hương hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó, tim vẫn đập không ngừng. Cũng may là Bảo Liên Đăng tự động hộ chủ, Trầm Hương nhủ bụng.

_________

Lời tác giả:

Càn Khôn Bát chỉ có chết mới phá được chú, Nhị ca đoán được Vương Mẫu đã sửa chú ngữ, hắn và Tam muội chỉ có một người được sống. Cho nên, Nhị ca đứng yên ở đó sau khi rìu thần bổ xuống là Nhị ca ba ngày trước lần đầu tiên xuyên tới.

——— W🅰️✝️✝️🅿️🅰️D ———


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net