[Tiễn độc] Thất hồn chứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tuy không nhìn thấy nhưng hắn có thể tưởng tượng được nụ cười xán lạn trên mặt hai đứa trẻ.

Hắn rũ mắt, dựa vào âm thanh và trực giác mơ hồ xoa tóc bé gái, nhẹ nhàng dò hỏi: "Muội tên là gì?"

"Muội tên tiểu Thiền, đây là ca ca A Nhiễm!" Bé gái vui vẻ kéo ca ca bên cạnh. Bé trai thẹn thùng gật đầu, hiển nhiên hai huynh muội vẫn chưa nhận ra hắn không nhìn thấy.

"Tiểu Thiền..." Dương Tiễn nhẩm cái tên này, trong lòng có chút mất mát, nhưng đã nhanh chóng che giấu đi, sau đó hỏi: "Vì sao muội gọi ta thần tiên ca ca?"

"Vì huynh chính là thần tiên ca ca trên Hoa Sơn!" Cô bé cất cao giọng, nghe có vẻ hưng phấn.

"Vì sao lại nói vậy?"

"Vì cha nói trên Hoa Sơn có một thần tiên rất xinh đẹp, giúp chúng ta giải quyết rất nhiều phiền toái, chỉ có bé ngoan mới nhìn thấy được."

Dương Tiễn không nhịn được bật cười, thì ra là vậy. Hắn xoa đầu bé gái, giải thích: "Người muội nói là Tam Thánh Mẫu, không phải ta."

Tiểu Thiền lắc đầu, đáp: "Không phải! Thánh mẫu nương nương là nữ, thần tiên kia là nam! Hơn nữa, muội đã nhìn thấy huynh! Tuyệt đối không nhận nhầm đâu!"

Dương Tiễn ngây người: "Muội từng thấy ta?"

"Vâng, vâng! Lúc đó muội còn nhỏ, là huynh đã cứu muội!"

Dương Tiễn ngơ ngẩn, A Nhiễm bên cạnh giải thích thay muội muội: "Lúc Tiểu Thiền một tuổi cùng cha lên núi gặp yêu quái, là thần tiên trên núi cứu muội ấy, cho nên muội muội vẫn luôn nhớ rõ."

Dương Tiễn bừng tỉnh, trong hai mươi năm Tam muội bị nhốt ở thuỷ lao, hắn vẫn luôn thay Tam muội bảo vệ bá tánh Hoa Sơn, chỉ là không ngờ... Vẫn còn người nhớ tới hắn.

Dương Tiễn bất chợt để lộ nụ cười nhạt.

Tiểu Thiền thấy hắn cười, bàn tay mũm mĩm sờ gương mặt hắn, tràn đầy tự tin: "Thần tiên ca ca! Huynh yên tâm đi! Tiểu Thiền và ca ca sẽ chăm sóc cho huynh!"

"..." Dương Tiễn nhất thời không biết nói gì, nếu hắn nhớ không lầm thì đã rất lâu chưa từng có người nói với hắn những lời này.

Lâu đến mức hắn đã quên thì ra cảm giác được người khác quan tâm là như thế này.

............

Trên Hoa Sơn, Dương Thiền nghe từng đợt tin tức hồi báo chưa tìm được người, sắc mặt càng lúc càng trắng xanh.

Một ngày, thời gian Nhị ca mất tích đã một ngày. Mấy vạn Thiên binh lật tung Hoa Sơn cũng không tìm thấy bóng người. Nghĩ đến tình trạng hiện tại của Nhị ca và những chuyện hắn có thể gặp phải, trái tim Dương Thiền như bị ai bóp chặt, đau đớn đến không muốn sống nữa.

Sao nàng có thể sơ ý đến vậy? Biết tính thằng nhóc Trầm Hương không đáng tin, sao nàng lại bị ma quỷ dụ dỗ giao Nhị ca bị thương chưa lành cho nó chăm sóc? Nếu Nhị ca thật sự xảy ra chuyện...

Không, không thể nào. Nhị ca là Hiển Thánh Chân Quân được người đời sùng bái, là đại anh hùng dùng sức một người sửa chữa Thiên Điều. Hắn lợi hại như vậy, làm sao có chuyện hắn không giải quyết được.

Dương Thiền điên cuồng tự an ủi chính mình, nhưng cảm giác bất an và khổ sở vẫn như cỏ dại mọc lan tràn. Trăm ngàn năm qua, nàng đã quen với hình ảnh Nhị ca mạnh mẽ hiên ngang, quen với việc ỷ lại Nhị ca, quen tin tưởng rằng Nhị ca có thể giải quyết hết mọi vấn đề mà nàng không làm được.

Nhưng nàng đã quên, Nhị ca không phải mình đồng da sắt, không phải ý chí sắt đá. Hắn cũng sẽ bị thương, cũng sẽ đau, cũng sẽ khóc, cũng cần an ủi, cũng cần được chăm sóc, và cũng sẽ có lúc hắn không còn sức chống đỡ nữa.

Sao nàng có thể... quên chứ?

Nước mắt bỗng nhiên tràn mi, sau đó không thể dừng lại được. Vừa khóc vừa lau, cho đến khi hai mắt sưng đỏ, mới bị gián đoạn bởi vị khách ngoài ý muốn từ trên trời giáng xuống.

Ngọc Đỉnh dẫn theo Hao Thiên Khuyển, vừa đáp đất đã nhìn thấy Dương Thiền tái nhợt mặt mày khóc ruột gan đứt đoạn, làm y sợ tới mức tim đập nhanh suýt chết. Đợi y làm rõ mọi chuyện thì ngay lập tức kéo Hao Thiên Khuyển qua.

Không cần y lên tiếng, chú chó đã hô lên tám chữ vạn năng: "Thiên Địa vô cực, vạn dặm truy tung!"

............

Dương Tiễn theo sau hai huynh muội bước trên con đường nhỏ. Vết thương trên người đã được băng bó cẩn thận, tuy đối với hắn chỉ là có chút ít còn hơn không, nhưng ít ra thì thoạt nhìn đã không còn quá thê thảm.

Hai huynh muội cũng lo lắng vết thương trên người hắn, cho nên đi rất chậm. A Nhiễm dẫn đường phía trước, Tiểu Thiền tung tăng nhảy nhót bên cạnh hắn. Cuộc trò chuyện của hai người chưa bao ngờ ngơi nghỉ, từ con bướm ven đường đến chợ dưới chân núi, đôi khi vội nói còn vấp, nhưng mọi lần đều chấm dứt khi A Nhiễm chịu thua đầu hàng.

Dương Tiễn im lặng nghe họ nói, chậm rãi theo phía sau. Lúc nghe được tiếng dòng nước chảy, có một đôi tay mềm mại nhỏ nhắn nắm đầu ngón tay của hắn.

"Thần tiên ca ca, phía trước có rất nhiều đá vụn, huynh đi chậm thôi."

Dương Tiễn nhẹ nhàng nắm lại, cười cười đáp ứng: "Ừ."

A Nhiễm phía trước dùng dao chẻ củi chặt đứt cành khô trên đường, quay sang hỏi: "Thần tiên ca ca, huynh muốn lên núi làm gì?"

"Ta đi..." Dương Tiễn tạm dừng, rồi đáp: "Tìm đồ."

"Ồ?" Tiểu Thiền kêu một tiếng, giọng nói vui vẻ bỗng nhiên chuyển sang rối rắm: "Vậy, vậy có thể là huynh không tìm được đâu!"

"Tại sao?" Dương Tiễn khó hiểu.

"Không lâu trước đây trên núi xảy ra chấn động rất lớn, cả Hoa Sơn đều sụp đổ. Thần tiên ca ca, thứ huynh muốn tìm có lẽ là không còn nữa rồi." Tiểu Thiền hạ thấp giọng, nghe có chút buồn bã.

"Cái gì?" Dương Tiễn đột nhiên dừng lại, Hoa Sơn xảy ra động đất? Sao có thể? Hoa Sơn có pháp lực của hắn bảo vệ, vì sao lại xảy ra thiên tai. Hơn nữa... núi còn sụp đổ?

Thiên điều...

"Đúng vậy! Ngày đó xảy ra động đất còn có ánh sáng bay ra trên núi, đẹp lắm ạ!"

Tiểu Thiền reo lên vui vẻ, Dương Tiễn giật mình đứng sững tại chỗ.

Tam muội... Trầm Hương... Cái sân kia... Còn có viên tiên đan...

Có thứ gì đó diễn ra sinh động trong đầu hắn, sau đó một cơn đau nhức ập tới, Dương Tiễn ôm đầu quỳ rạp dưới đất. Tiểu Thiền hoảng sợ kêu lên, cùng A Nhiễm chạy tới dìu hắn.

Mà sau tiếng kêu sợ hãi là tiếng bước chân cách đó không xa. Dương Tiễn nhắm mắt lại, ôm lấy hai đứa trẻ, dùng chút pháp lực còn sót lại bay đi xa.

Đột nhiên bay lên trời làm hai huynh muội hoảng sợ. Tiểu Thiền há miệng hét to, kết quả bị ca ca bên cạnh che kín miệng. A Nhiễm mặt trắng bệch thì thầm bên tai muội muội điều gì đó, Tiểu Thiền ngoan ngoãn che miệng an tĩnh lại.

Dương Tiễn gần như hao hết chút pháp lực cuối cùng mới dừng lại, chân vừa đáp đất đã kiệt sức ngã xuống, quỳ dưới đất ho ra máu.

Tiểu Thiền vội vàng lấy khăn tay đưa cho hắn. Dương Tiễn đẩy tay bé ra, hít thở sâu mấy cái mới kiềm chế được cơn đau dữ dội, miễn cưỡng mở miệng: "Rời khỏi nơi này... Đừng quay lại."

"Thần tiên ca ca..." Tiểu Thiền cầm khăn tay nhìn hắn, rồi nhìn ca ca bên cạnh, gấp gáp mà không biết phải làm sao.

Dương Tiễn thấy nàng do dự, bèn nói với A Nhiễm: "Nơi này rất nguy hiểm, đưa muội muội ngươi rời khỏi đây..."

Có lẽ A Nhiễm đã cảm nhận được gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy căng thẳng gật đầu, sau đó dắt tay muội muội chạy đi.

Dương Tiễn đang định thở phào nhẹ nhõm thì động tĩnh khác thường trên bầu trời làm cõi lòng hắn lạnh dần.

"Nhị ca!" Dương Thiền từ trên mây đáp xuống, nhìn Nhị ca toàn thân là máu suy yếu không đứng dậy nổi, nước mắt lại dâng trào, chưa kịp nói gì đã lao lên dìu hắn.

Song, bàn tay vươn ra lại bị tránh đi.

Dương Tiễn lảo đảo đứng dậy, che chở hai huynh muội Tiểu Thiền ở phía sau, dùng ý chí còn sót lại chống cự với cơn đau đao cắt, miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, run rẩy nói với Dương Thiền: "Tam muội, muội muốn làm gì ta cũng được... Xin muội... Tha cho chúng..."

Dương Thiền sững sờ, cảm giác trái tim như bị xé thành hai nửa, đau hít thở không thông, khiến nàng khóc cũng không ra tiếng.

Những người theo sau nàng đáp xuống cũng mơ màng, cùng đôi tiểu huynh muội hoảng sợ không dám động đậy.

Chỉ có Ngọc Đỉnh sau khi nghe Dương Tiễn nói xong liền tức giận thổi bay râu. Tia sáng vàng loé lên trong tầm tay, Khổn Tiên Thằng ngay lập tức trói chặt người, sau đó trực tiếp đánh hắn một cái ngất đi.

Điều này càng khiến tất cả mọi người choáng váng.

————

Tác giả: Không ngược, không ngược, ngược nữa thì tôi cũng thấy choáng váng ('-ωก')

(Hỏi thật, có ai muốn xem phiên bản đã bỏ không... Là cái mà chưa viết xong í, có ai muốn xem thì nói tôi thả trứng màu... |・ω・`)

Hạ

Thái Thượng Lão Quân bị huynh đệ Mai Sơn kéo vội vàng đáp mây bay đi, vừa đặt chân xuống đã thấy một đống người quỳ giữa sân—— Trầm Hương, Na Tra, Tôn Ngộ Không, có dính dáng đến Xiển giáo đều không trốn thoát, Khai Thiên Thần Phủ, vòng Càn Khôn, Kim Cô Bổng, đều lần lượt bị Ngọc Đỉnh kéo đến đây phạt quỳ.

Thái Thượng Lão Quân bình tĩnh làm lơ ba đôi mắt cầu cứu, giữ lại Hao Thiên Khuyển đang rối loạn, xem xét tình hình, đồng thời nghe Ngọc Đỉnh tường thuật lại mọi chuyện. Sau đó vuốt râu thở dài: "Đứa nhỏ này, quả thật không yên tâm chút nào."

Giọng điệu tuy gấp, nhưng không hề có ý trách cứ.

"Sư bá, Tiễn nhi..." Ngọc Đỉnh nhìn đồ đệ nhà mình muốn nói lại thôi, tất cả lo lắng đều thể hiện hết trên khuôn mặt.

Lão Quân nhét vài viên tiên đan vào miệng Dương Tiễn, "Nội thương trở nặng, lại có thêm ngoại thương, hai mắt và Thiên nhãn bị tổn thương. Còn vì sao hắn lại uy hiếp đánh ngất Trầm Hương, và nhiều lần muốn rời khỏi nơi này, có lẽ là thần hồn không ổn định dẫn tới ký ức có thiếu sót nhầm lẫn, cho nên..."

Nói đến đây, hai người đều dời tầm mắt sang bên cạnh.

Dương Thiền ngồi bên giường nhìn Dương Tiễn hôn mê, hốc mắt đỏ ửng như chảy máu, nhưng lại không thể rơi nước mắt.

Nàng không thể khóc.

Năm đó, nàng vì Trầm Hương và Ngạn Xương mà cầu xin Nhị ca, Nhị ca không có khóc.

Khi nàng thốt ra câu "Ta vĩnh viễn không tha thứ cho huynh", Nhị ca không có khóc.

Khi Nhị ca khuyên giải an ủi mà nàng lại lạnh nhạt, Nhị ca cũng không có khóc.

Nhị ca từng đưa một trái tim chân thành đến trước mặt nàng, chỉ hy vọng giữa nơi bụi gai giăng lối có thể tìm được một chút an ủi từ người thân, kết quả lại nhận lấy những lưỡi dao sắc bén cắt vào trái tim đang đập, khiến nó máu tươi đầm đìa, rách nát thê thảm.

Lúc đó, Nhị ca không có khóc.

Mà nàng chỉ trải qua một chút bé nhỏ không đáng kể trong đó, có tư cách gì để khóc?

Nàng cắn chặt môi, nuốt nước mắt vào trong, để cho nước mắt chua xót xâm chiếm trái tim, vẫn cảm thấy không bằng một phần vạn những gì Nhị ca phải chịu đựng.

Lão Quân nhìn nàng lắc đầu thở dài, nhưng ánh mắt lại đầy vui mừng.

............

Vì để tránh những chuyện tương tự lại tiếp tục xảy ra, Ngọc Đỉnh đã tự mình canh giữ trong phòng. Khi Dương Tiễn tỉnh lại, còn chưa kia đứng dậy đã bị ấn nằm xuống giường.

"... Sư phụ?" Dương Tiễn ngơ ngác một lúc, tuy đôi mắt vẫn không nhìn thấy, nhưng vào lúc này người sẽ làm như vậy, có thể làm như vậy, và dám làm như vậy, cũng chỉ có sư phụ.

"Ngươi còn biết mình có sư phụ?" Ngọc Đỉnh tức giận hừ một tiếng.

Giọng điệu không vui cho lắm, nhưng Dương Tiễn vẫn yên tâm. Ở trong hoàn cảnh này, sư phụ và Hao Thiên Khuyển là hai người duy nhất hắn có thể dựa vào. Hắn để mình thả lỏng, nhỏ giọng dò hỏi: "Sư phụ... Sao người lại ở đây?"

"Để dạy dỗ lại đồ đệ hay làm xằng làm bậy!" Lời vừa dứt, có cảm giác nhói đau nho nhỏ ở lòng bàn tay, và cả tiếng cọ xát quần áo khác ở bên cạnh.

Có người khác ở đây, Dương Tiễn đột nhiên nhận ra, người này có thể âm thầm ở bên cạnh mà không bị hắn phát hiện, chắc chắn không phải người phàm như huynh muội tiểu Thiền. Nhớ tới tình cảnh trước khi hôn mê, hắn bỗng nhiên thấy căng thẳng.

Người này là ai? Tam muội? Trầm Hương? Hay là những người khác?

Cảm giác bất an dữ dội dưới đáy lòng, từ lúc bắt đầu kế hoạch đến giờ, có rất nhiều chuyện hắn giấu sư phụ. Nếu bây giờ bại lộ, có lẽ sư phụ sẽ không trách hắn, nhưng chưa chắc sẽ không ngăn cản.

Hắn giãy giụa đứng dậy, túm chặt ống tay áo của sư phụ, định tìm cho mình một lý do hợp lý: "Sư phụ, con..."

Ngọc Đỉnh lạnh lùng ngắt lời hắn: "Trước tiên con đừng nói gì cả. Vi sư có mấy câu muốn hỏi con, con phải trả lời đúng sự thật."

Dương Tiễn hơi hé môi, rất nhiều ý nghĩ lần lượt hiện lên trong đầu, cuối cùng chỉ đành rũ mi đáp: "Vâng."

Ngọc Đỉnh hít một hơi sâu: "Vì sao con phải ép mọi người bên cạnh rời đi?"

Câu hỏi này Dương Tiễn đã nghĩ tới rất nhiều lần, cũng đã chuẩn bị sẵn đáp án, vì vậy hắn trả lời không chút do dự: "Là bọn họ bất mãn cách làm của đồ nhi nên mới rời đi, không phải con cố ý ép bọn họ đi."

Ngọc Đỉnh nhíu mày, hơi cất cao giọng: "Ta muốn nghe lời nói thật."

Dương Tiễn ngẩng đầu, nhấn mạnh từng chữ một: "Lời đồ nhi nói đều là sự thật."

"Con——" Ngọc Đỉnh không ngờ đồ đệ ngoan của y cũng sẽ có lúc ngang bướng đến vậy. Những lời này cho dù không biết chân tướng y cũng không tin, huống chi là hiện tại, đồ đệ tưởng y là đồ ngốc chắc?

Ngọc Đỉnh tức nghẹn không nói nên lời, cuối cùng trực tiếp vạch trần hắn: "Hao Thiên Khuyển đã nói rõ ngọn ngành cho ta biết, con còn muốn gạt ta bao nhiêu chuyện?"

"Đồ nhi không có gì dối gạt sư phụ." Dương Tiễn căng da đầu tiếp tục nói dối, trong lòng đang thầm quở trách chó con bán đứng hắn trăm ngàn lần.

Ngọc Đỉnh nghe hắn trả lời càng giận sôi máu, đi lại hai vòng trước giường, chỉ vào hắn mà hỏi: "Vậy con giải thích xem, toàn thân thương tích là như thế nào?"

Dương Tiễn đến chết vẫn không nhận sai: "Là... Là đồ nhi tự làm tự chịu, không trách người khác được."

Ngọc Đỉnh cảm thấy sớm hay muộn cũng sẽ có ngày y bị hắn chọc tức chết. Đầu ngón tay hạ quyết tâm khẽ nhúc nhích, thước lao xuống thẳng tắp, Dương Tiễn nghe thấy tiếng xé gió nho nhỏ liền cắn răng nhắm chặt hai mắt.

Nhưng lần này thước không có đánh vào tay hắn, mà là bị ai đó cản lại.

Ngọc Đỉnh nhìn cánh tay trên lòng bàn tay Dương Tiễn mà không biết nói gì hơn. Sao y có thể không rõ suy nghĩ của đồ đệ được chứ, nhưng y càng hiểu tính nết của đồ đệ mình hơn. Bảo hắn ngoan ngoãn nói thật là chuyện không thể nào xảy ra, chỉ có thể ép hắn, thế nhưng vẫn có người mềm lòng, không nỡ để hắn chịu chút thiệt thòi ấm ức này.

Sớm biết như thế, lúc trước cần gì phải vậy?

Ngọc Đỉnh liếc mắt nhìn người bên cạnh, bỗng nhiên bật cười: "Được, nếu con không muốn nói thì ta đi hỏi người khác."

Sau đó nghiến răng đọc ra mấy cái tên: "Na Tra, Tôn Ngộ Không, Mai Sơn lục thánh, còn có Lưu Trầm Hương và Dương Thiền—— Có lẽ bọn họ có thể cho ta biết đã xảy ra chuyện gì."

Nghe sư phụ ngoài miệng nói là "hỏi" nhưng thực chất là "đánh", Dương Tiễn kinh hồn táng đảm, mặc kệ thương tích trên người, vội vàng bật dậy, ngón tay mơ hồ bắt lấy được một mảnh góc áo, ngước đôi mắt mờ mịt nhìn sư phụ, miệng khẩn cầu: "Sư phụ... Đừng..."

Dương Tiễn rất ít khi để lộ vẻ yếu ớt như thế. Giọng lí nhí mềm nhũn, cộng thêm bộ dạng đáng thương vô tội, Ngọc Đỉnh không mềm lòng... mới là lạ. Nhưng hiện tại chịu thua thì quá mất mặt, vì thế y ôm ngực cắn răng nhẫn nhịn, giọng điệu vẫn vô cùng cứng rắn: "Có chịu nói hay không?"

Đã đến nước này, Dương Tiễn biết mình không giấu nổi nữa, bèn buông ngón tay ra, cúi đầu xuống, "Sư phụ, trước khi đồ nhi nói, có thể bảo người bên cạnh rời đi không?"

Ngọc Đỉnh nhìn người ngồi bên giường: "Đó là người vi sư tin tưởng, con cứ nói đừng ngại."

Dương Tiễn lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: "Không phải đồ nhi không tin sư phụ, mà là chỉ có sư phụ mới chịu tin đồ nhi."

Vừa dứt lời, người bên cạnh hơi lảo đảo, sau đó là một tiếng khóc nức nở cực kì đè nén. Thời gian ngắn ngủi, Dương Tiễn không nhận ra là ai, chỉ có thể quay sang im lặng nhìn về hướng bên kia.

Qua một lúc tĩnh lặng, người đó đứng lên rời khỏi, Dương Tiễn nghe tiếng bước chân uyển chuyển dần dần đi xa, cuối cùng là tiếng mở cửa và đóng cửa.

Hắn đã đoán được đại khái người đó là ai.

Dương Tiễn nắm chặt tay, mím môi, nhận ra mình có làm thế nào cũng không cười nổi, cho dù chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng giả vờ.

Hắn đối diện với bóng tối trước mặt, chậm rãi nói ra suy nghĩ đè nén dưới đáy lòng suốt mấy trăm năm.

"Tân Thiên Điều muốn xuất thế, ngoại trừ người nghịch thiên thúc đẩy, còn cần người đứng ở vị trí của Thiên Điều cũ, để tất cả mọi người ý thức được Thiên Điều cũ bất công. Con làm Tư Pháp Thiên Thần mấy trăm năm, trong mắt người ngoài thì con là Thiên Điều. Cho nên nhìn khắp Tam giới, không có ai thích hợp làm người đại diện cho Thiên Điều cũ hơn con."

"Tam muội nhớ trần tục quả thật nằm ngoài dự kiến của con, nhưng Trầm Hương nhung nhớ mẫu thân cho con thấy được hy vọng. Yêu và hận hoà vào nhau tạo ra sức mạnh, có lẽ đúng là thời cơ để thúc đẩy Tân Thiên Điều ra đời."

"Vì vậy, con đã dẫn đường cho Trầm Hương rời khỏi Lưu gia thôn, không cho nó gặp Tam muội, ép nó bái sư học nghệ, bồi dưỡng nó thành người ở phía đối lập Thiên Điều, mượn tay nó đánh vỡ lớp vỏ bọc hủ bại của Thiên Điều cũ. Hơn nữa, với cách làm việc thường ngày của Tư Pháp Thiên Thần, sẽ luôn có người đứng ra phản kháng Thiên Điều cũ. Tân Thiên Điều ra đời cũng thuận lợi hơn."

"Nhưng việc này quá nguy hiểm, ngay cả con cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần. Ép bọn họ rời đi, một mặt là trợ giúp Trầm Hương, mặt khác là không muốn bọn họ cùng con rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Dù sao con cũng đã làm nhiều chuyện sai trái, nhân quả do một mình con gánh vác là lẽ đương nhiên."

Ngọc Đỉnh yên lặng lắng nghe, vài lần muốn phản bác nhưng vẫn không mở miệng được. Trước giờ y vẫn biết suy nghĩ trong lòng Dương Tiễn, cũng từng hướng dẫn phần nào đó trong kế hoạch này, nhưng hiện tại nghe chính miệng hắn thuật lại mới phát hiện mình đã suy nghĩ quá nông cạn.

Đồ đệ của y, rốt cuộc đã trở nên vừa yếu ớt vừa quật cường như thế từ khi nào?

"Con thật là..."

Ngọc Đỉnh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể bật ra vài chữ ngắn ngủn, nửa là lo lắng nửa là nuông chiều, nhưng nhiều hơn hết vẫn là đau lòng không nói thành lời.

Dương Tiễn nhận ra những cảm xúc trong đó, nghiêng đầu mỉm cười, như dòng suối tụ lại sau khi băng tuyết trên núi Côn Luân tan rã, trong vắt đến nỗi chỉ cần liếc mắt là thấy một trái tim trong sáng vẹn nguyên như thuở ban đầu.

Bừng sức sống, hoàn chỉnh, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.

Ngọc Đỉnh đột nhiên nghĩ mà sợ. Luôn có một suy nghĩ thoáng qua, nếu như lúc đó Tứ công chúa không đuổi tới kịp thời, thằng nhóc Dương Tiễn sẽ gánh vác hết thảy tội danh và biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này.

May mắn, may mắn, chuyện này không có xảy ra, cũng sẽ không bao giờ xảy ra.

Ngọc Đỉnh lắc đầu: "Nhưng con đã bao giờ nghĩ nếu gánh vác hết mọi chuyện lên người mình, khi những người khác biết sẽ cảm thấy thế nào?"

"Họ sẽ không biết." Dương Tiễn bình tĩnh đáp: "Cho dù việc này thành công hay không, cái bọn họ nhìn thấy chỉ là Dương Tiễn làm trái Thiên Đạo, trừng phạt đúng tội mà thôi."

Tim Ngọc Đỉnh đánh thót, y trừng mắt với đồ đệ, bất chợt cất cao giọng: "Con một lòng muốn chết?"

"... Không có." Dương Tiễn hoang mang chớp mắt, sau đó phủ nhận: "Chỉ là... đồ nhi rất mệt... Đến lúc đó dùng biện pháp kim thiền thoát xác, về Quán Giang Khẩu hoặc là đến nơi nào đó sống hết quãng đời còn lại cũng chưa chắc là không tốt."

Từng câu từng chữ nói ra vô cùng bình tĩnh, đến cuối cùng lại mang theo một chút lưu luyến mơ hồ, giống như hắn đã sớm nghĩ tới tình cảnh đó rất nhiều lần, thậm chí còn có chút chờ mong nó sẽ đến.

Ngọc Đỉnh đau lòng không thôi, một lúc lâu sau mới thở dài: "Xem ra con đã nghĩ đến cả rồi, một thân một mình, tiêu dao thế gian... Vậy Dương Thiền thì sao? Con có thể để mặc nó ư?"

Cái tên quen thuộc đánh vào cõi lòng, dấy lên một trận gợn sóng, Dương Tiễn giật mình, cười khổ: "Con làm hại Tam muội mẹ con chia lìa, có lỗi với muội ấy. Nếu thật sự có ngày đó, con cũng... không cầu mong Tam muội tha thứ."

"Tha thứ hay không, không phải do con quyết định." Nghe giọng nói, dường như Ngọc Đỉnh đang cười. Y quay sang nói với người bên cạnh:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net