[Tiễn độc] Thất hồn chứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Dục Kỳ

Link: https:// xialanxi38080.lofter. com/ post/4ca02bce_2b516880c

—————//—————

Note: Đại kết cục, Nhị ca tự làm khổ mình toàn thân trọng thương, mất hết pháp lực, sau đó còn vì thần hồn bị thương tổn mà dẫn tới mù tạm thời + rối loạn kí ức...

Đại khái là những người khác đều biết sự thật, chỉ có hắn vẫn còn ở trạng thái "Tuy kế hoạch chưa thành công, nhưng ta đã thành công đối đầu với cả thế giới".

————

Thượng

Dương Tiễn bị thương nặng, nhưng hắn che giấu rất giỏi. Trải qua hai trận đại chiến từ Thiên Đình xuống chân núi Côn Luân, sau khi bị Bảo Liên Đăng đánh, còn bị mọi người vây công hộc máu, hắn vẫn có thể giữ sắc mặt như thường, đến Hoa Sơn chỉ đạo Trầm Hương phá núi. Sau đó vào thời khắc Tân Thiên Điều ra đời, luồng sáng vừa tan hết cũng là lúc hắn lặng lẽ ngất đi trước vô số ánh mắt của mọi người trên trời dưới đất.

Trầm Hương là người đầu tiên phát hiện ra điểm khác thường, rìu thần trong tay chưa kịp buông xuống đã lao lên ôm lấy cữu cữu. Sau đó một màn này vừa khéo rơi vào mắt Dương Thiền vừa ra khỏi Hoa Sơn.

Dương Thiền mang thuộc tính cuồng huynh trưởng lập tức chạy tới đánh con trai nàng một trận, rồi ôm Nhị ca hôn mê bất tỉnh không biết phải làm sao.

May mà Thái Thượng Lão Quân cứu cấp kịp thời, sau khi cẩn thận kiểm tra một lượt, sắc mặt lão hết sức nghiêm trọng, thốt lên bốn chữ: Không mấy lạc quan.

Vết thương cũ chưa lành lại thêm thương mới, cộng với pháp lực tiêu hao quá độ, liên tục bôn ba làm lụng vất vả, dù cơ thể thần tiên có mạnh đến mấy cũng không chịu nổi.

Thái Thượng Lão Quân mặt nặng như chì cho Dương Tiễn ăn mấy viên tiên đan liên tiếp, sau đó dặn dò Dương Thiền: "Thương thế của Chân Quân không nhẹ, sợ là còn lâu mới tỉnh lại. Khoảng thời gian này cần phải tĩnh dưỡng nghỉ ngơi."

Dương Thiền hai mắt rưng rưng gật đầu, nghĩ đến Thiên Đình người đông phức tạp, quyết định đưa ca ca về Hoa Sơn, sắp xếp ở một viện yên tĩnh. Sau đó nàng cầm Bảo Liên Đăng mỉm cười từ chối tất cả mọi người đến thăm hỏi, tiện tay ném Trầm Hương vào phòng chứa củi.

Sau khi đuổi đi biết bao nhiêu thần tiên muốn tới hỏi thăm cữu cữu, Trầm Hương cẩn thận bước vào sân. Lúc này đã là ngày thứ ba Dương Tiễn hôn mê, cũng là ngày thứ ba Trầm Hương cùng rắn rết chuột kiến làm bạn sưởi ấm cho nhau.

Trầm Hương vừa đi vừa xoa cổ đầy bi thương: Cữu cữu, người mau tỉnh lại đi, con thật sự không muốn đến phòng chứa củi nữa đâu.

Nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ tới gần phòng thì cậu vẫn bước nhẹ chân trong vô thức, sợ quấy nhiễu người bên trong.

Đẩy cửa ra, mùi hoa thoang thoảng truyền đến, ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ tiến vào phòng. Bó hoa đào đặt trên bàn đang nở rộ khoe sắc.

Cảnh tượng ấm áp bình yên giống như lúc trước, ngoại trừ cữu cữu vốn nên nằm trên giường không hiểu tại sao lại xuất hiện bên cạnh cửa, tay còn nắm chặt Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao kề vào cổ cậu.

Trầm Hương đứng sững như trúng thuật định thân, đỉnh đầu nhảy ra một đống dấu chấm hỏi.

Nhưng đáng tiếc là Dương Tiễn không có nhìn thấy vẻ mặt mơ mơ màng màng của Trầm Hương lúc này.

Dương Tiễn dựa vào cạnh cửa, một tay giơ Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao chỉ thẳng, một tay âm thầm đỡ vách tường giữ vững cơ thể. Thế nhưng lúc nâng đao lên, hắn vẫn không kiểm soát được mà lảo đảo.

Vết thương trên người nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng, đau đớn như dao cứa lan ra từng thớ thịt, xâm nhập vào phế phổi, chỉ giữ vững cơ thể đứng thẳng đã gần như tiêu hao toàn bộ sức lực của hắn.

Hơn nữa, càng chết người hơn là hắn chẳng những bị mất pháp lực, mà còn...

"Cữu... cữu?" Giọng của Trầm Hương vang lên bên tai, ngoài căng thẳng còn có hoài nghi, tiếp đó là tiếng cọ quần áo rất nhỏ, hình như là muốn lui mà không dám lui, cuối cùng vẫn đứng im tại chỗ.

Phản ứng này làm Dương Tiễn thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là cháu trai ngốc của hắn, nếu đổi lại là Na Tra hoặc huynh đệ Mai Sơn, e là họ sẽ phát hiện ra điểm khác thường. Việc kế tiếp chỉ cần hắn che giấu kĩ, nhất định có thể chạy thoát.

Trong thời gian ngắn ngủi, Dương Tiễn đã nghĩ xong kế sách. Hắn lẳng lặng đưa Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao lên cổ Trầm Hương, để vai của cậu chia sẻ một phần sức nặng, thuận tiện gia tăng cảm giác áp lực, sau đó chậm rãi ra khỏi cửa, dò theo âm thanh mà bước từng bước tới gần Trầm Hương.

Trầm Hương liếc nhìn đao đặt trên cổ mình, cơ thể căng cứng theo bản năng, hoang mang quá độ khiến cậu không nói được lời nào, mà vẫn duy trì trạng thái há hốc mồm lui từng bước theo lưỡi đao. Cho đến khi đụng phải bậc thang, cậu mới giật mình nhận ra mình hình như nên nói gì đó.

"Cữu——"

"Câm miệng!"

Dương Tiễn lên tiếng ngăn cản cùng lúc Trầm Hương há mồm, giọng hắn khàn khàn lạnh lẽo khiến cậu ngay lập tức ngậm miệng.

Đến bây giờ Trầm Hương mới có cơ hội nhìn rõ mặt cữu cữu.

Gương mặt trắng trẻo giờ đây tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt sắc bén ngày xưa tan rã mất đi tiêu cự, khoé môi nhợt nhạt còn để lại vết máu đỏ chói mắt chưa kịp lau. Hơn nữa, không biết có phải do ảo giác hay không mà Trầm Hương lại cảm thấy cữu cữu đang run nhè nhẹ nhưng được che giấu rất kĩ dưới lớp áo rộng, khiến thân hình cao lớn của hắn thoạt nhìn lung lay sắp đổ, cứ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Tim như bị nhấc lên, bất chấp vừa rồi cữu cữu bảo cậu câm miệng, Trầm Hương buột miệng thốt lên: "Người vẫn chưa khỏe hẳn, cần——"

"Câm miệng... A..." Dương Tiễn đáp một nửa thì phun ra một búng máu.

Trầm Hương nuốt xuống lời định nói, bị dọa gần như sụp đổ, nội tâm cậu bắt đầu điên cuồng gào thét——

Con câm miệng, con câm miệng là được!! Cữu cữu đừng như vậy màaaaaaa!!!

Đứa trẻ bên này hoảng loạn, Dương Tiễn bên kia mặt không cảm xúc nuốt xuống chất lỏng tanh ngọt trong cổ họng, hắn lau máu trên khóe môi đi rồi vươn tay với Trầm Hương: "Bảo Liên Đăng... cho ta."

Trầm Hương hoàn toàn suy sụp nào dám không nghe, cậu nhanh chóng cởi Bảo Liên Đăng đeo bên hông xuống, bất chấp nguy hiểm có thể bị Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đâm vỡ cổ họng, run run rẩy rẩy đặt lên tay cữu cữu.

Đầu ngón tay Dương Tiễn chạm được bề mặt lạnh lẽo của Bảo Liên Đăng, hắn thoáng an tâm đồng thời lại có chút sốt ruột. Thằng nhóc Trầm Hương tại sao vẫn không biết cảnh giác như vậy, dễ dàng giao con át chủ bài vào tay kẻ thù, vẫn chưa chịu đủ khổ sao? Xem ra sau này phải nghĩ cách sửa cái tật này của nó.

Dương Tiễn nghĩ vẩn vơ một chút, song chuyện quan trọng trước hết vẫn là thoát vây. Cơn đau trên người càng lúc càng nghiêm trọng, đầu óc không được tỉnh táo, nếu chạy trốn với tình trạng này e là cũng không chạy được xa. Hắn mơ màng nghĩ đã có Bảo Liên Đăng, chỉ cần tìm được tiểu hồ ly là có thể khôi phục pháp lực. Còn về tiểu hồ ly ở đâu...

Núi Vạn Quật... Hay là Chân Quân Thần Điện?

Dương Tiễn hơi hoảng loạn, loáng thoáng nhận ra có điểm nào đó không đúng, thế nhưng những suy nghĩ này đã bị âm thanh truyền đến ngay sau đó chen ngang.

"Nhị gia vẫn chưa tỉnh lại sao?"

"Không có, haiz, cũng đã ba ngày..."

Là lão Tứ và lão Lục.

Nhận ra thân phận của người đến, Dương Tiễn đột nhiên thấy căng thẳng. Hai huynh đệ họ vừa bị hắn bán đứng, nếu bị họ bắt gặp trong bộ dạng này, sợ là sẽ phải giao tranh đao kiếm, đến lúc đó thì thật sự không còn cách nào chạy đi.

Dương Tiễn hạ quyết tâm đành đoạn nhấc Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao lên dán sát cổ Trầm Hương, cất giọng uy hiếp: "Rời khỏi nơi này, không được để người khác nhìn thấy."

Trầm Hương nhìn vạt áo cữu cữu xuất hiện thêm vài đóa hoa máu, cảm giác chúng như những mũi tên nhọn đâm cậu từ đầu xuống chân cho đến khi tim lạnh thấu. Thậm chí Trầm Hương không còn tâm trí để ngẫm nghĩ xem tại sao cữu cữu lại làm vậy, nghe xong thì ngoan ngoãn nhấc chân di chuyển ra ngoài.

Có điều—— Sự cố phát sinh sẽ không bao giờ vắng mặt——

Vào lúc Dương Tiễn chuẩn bị xong kế hoạch rời khỏi nơi này, một giọng nói mà hắn không bao giờ nghĩ đến vang lên từ phía sau.

"Nhị ca?!"

Sự kinh ngạc của Dương Thiền rơi vào tai Dương Tiễn như sét đánh giữa trời quang, khiến hắn giật mình đứng sững tại chỗ.

Sao Tam muội lại ở đây...? Hay nơi này là thủy lao Hoa Sơn? Vậy những gì xảy ra lúc nãy có phải đã bị muội ấy nhìn thấy hết rồi không? Vì sao đến bây giờ mới lên tiếng ngăn cản?

Dương Tiễn tâm loạn như ma, đả kích quá lớn rốt cuộc cũng tiêu hao hết sức lực cuối cùng của hắn. Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao cắt qua sợi tóc của Trầm Hương, hắn chống đỡ không nổi quỳ rạp xuống đất, che lại ngực và khóe miệng, máu tươi ấm nóng tuôn ra như suối giữa những ngón tay, như một chiếc cốc đựng đầy nước bị vỡ, không cách nào ngăn được dòng chảy.

Đúng lúc này, lão Tứ và lão Lục nghe tiếng động cũng chạy vào sân, những âm thanh quen thuộc đồng loạt xông vào trong đầu Dương Tiễn.

"Nhị ca!"

"Nhị gia!"

"Cữu cữu!"

Dương Tiễn mò mẫm nắm lấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, cuối cùng vẫn không đủ sức lực nhấc lên. Đầu óc nặng trĩu, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng Dương Thiền, vẽ nên một nụ cười đẫm máu, giọng thều thào gần như không ai nghe thấy:

"Tam muội... Xin lỗi..."

Sau đó, mất đi ý thức.

————

Tác giả: Viết vài phiên bản mới chọn được một cái không quá ngược, chương sau nhất định phải sủng lại (T ^ T)

Trung thượng

"... Trông chừng hắn... Nếu... thì con..."

"... Đã rõ ạ... Tuyệt đối sẽ không..."

Tiếng nói mông lung loáng thoáng, cửa phòng được đẩy ra nhẹ nhàng, nhưng người đến không bước vào phòng ngay lập tức mà là đứng bên ngoài quan sát trái phải rồi mới vào.

Tiếng bước chân thả nhẹ đến gần, một viên đan dược nhét vào trong miệng hắn một cách cẩn thận.

Trầm Hương nhìn cữu cữu vô thức nuốt đan dược, cậu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy một cái ghế ngơ ngác ngồi bên cạnh.

Hồi tưởng lại mấy ngày trước, cữu cữu bỗng nhiên tỉnh lại rồi hôn mê. Máu tươi rơi đầy đất khiến tất cả mọi người hoảng sợ tan hồn lạc phách, từ đó về sau trong căn phòng này lúc nào cũng có người canh giữ. Nếu không, chuyện hôm đó mà xảy ra thêm một lần nữa thì sẽ có người hồn phi phách tán thật—— Người đầu tiên có lẽ là Lưu Trầm Hương.

Cậu thở dài, đảo mắt qua gương mặt tái nhợt trên giường, bất giác nhớ lại những chuyện trước kia. Trong lúc suy nghĩ của cậu trôi xa, âm thanh vang lên bên cạnh làm cậu bừng tỉnh.

"Khụ khụ khụ..." Dương Tiễn ôm ghì bụng, cuộn tròn người nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hàng mày nhíu chặt cho thấy hắn đang rất khổ sở. Hắn ho khan không ngừng, máu đỏ tươi lại một lần nữa tràn ra từ khoé môi tái nhợt, nhuộm hồng giường trong nháy mắt.

"Cữu cữu!!" Trầm Hương đột nhiên đứng dậy, cúi người kiểm tra tình hình của hắn. Ghế phía sau ngã xuống đất phát ra tiếng vang lớn, chỉ trong khoảng thời gian ngắn trước mắt cậu chợt hiện lên một luồng sáng. Thứ cuối cùng Trầm Hương nhìn thấy là đôi mắt lạnh lùng không có tiêu cự của cữu cữu.

........................

Dương Tiễn đỡ Trầm Hương ngã xuống, há miệng phun đan dược ra.

Tiên đan màu vàng trộn lẫn máu tươi rơi xuống đất, Dương Tiễn ho nhẹ hai tiếng rồi lau vết máu trên khóe môi. Đây đúng thật là đan dược trị thương, nhưng đồng thời cũng có tác dụng khống chế pháp lực, có lẽ là không muốn hắn khôi phục pháp lực rồi đào tẩu. Cũng có lẽ là... Hắn không muốn nghĩ sâu hàm nghĩa trong đó. Cho dù tất cả đều là kế hoạch, nhưng bốn chữ "chúng bạn xa lánh" vẫn sẽ đè nặng nơi cõi lòng, dù người có ý chí sắt đá đến đâu cũng sẽ thấy đau.

Cảm giác mất mát nhanh chóng bị đè xuống dưới đáy lòng, Dương Tiễn nhẹ nhàng đặt Trầm Hương lên giường, sờ Bảo Liên Đăng trên người cậu, đỡ vách tường đi ra ngoài. Dùng pháp lực còn sót lại mở Thiên nhãn, cảnh tượng trong ngoài sân nhanh chóng ghi nhớ vào trong đầu, cảnh sắc quen thuộc đủ để chứng tỏ suy đoán bất an trong lòng Dương Tiễn—— Nơi này là Hoa Sơn.

Hoa Sơn... Tam muội...

Trong hai ngày hắn hôn mê, Tam muội gần như túc trực bên cạnh hắn. Muội muội không nói một lời, Dương Tiễn cũng không dám suy đoán vì sao nàng lại làm như vậy. Cũng may những mảnh nhỏ hỗn loạn trong đầu cho hắn cơ hội giết bớt thời gian.

Hai ngày qua, hắn âm thầm khôi phục pháp lực, đồng thời xâu chuỗi lại thành một sự kiện hoàn chỉnh từ kí ức vỡ vụn. Đại khái là sau trận chiến núi Tích Lôi, Trầm Hương cứu Bách Hoa tiên tử, Ngọc Đế và Vương Mẫu thả Tam muội như hứa hẹn. Còn hắn lại vì nhiều lần cản trở Trầm Hương mà bị một đám người liên thủ đả thương.

Nhớ đến những huynh đệ bên cạnh, cuối cùng là từng gương mặt quen thuộc trong lúc giao tranh binh đao, Dương Tiễn chỉ có thể cười khổ. Vì sao đã đến bước đường này, các ngươi vẫn thủ hạ lưu tình với ta.

Nhưng cũng may là thủ hạ lưu tình, mọi chuyện phát triển vượt xa kế hoạch, Tam muội được thả ra. Không có phá núi, đương nhiên Tân Thiên Điều không thể nhìn thấy ánh mặt trời. Hắn vẫn còn việc phải làm, hắn không thể chết được.

Đầu đau nhức, Dương Tiễn thu hồi Thiên nhãn, dựa vào khung cửa để ổn định cơ thể, trước mắt quay trở lại một màu đen nhánh.

Những đan dược đó đều bị hắn nghĩ cách phun ra, vết thương đương nhiên không thể cải thiện gì hơn. Cơn đau trong phế phủ lúc nào cũng tra tấn ý chí của hắn, chuyện duy nhất đáng ăn mừng là pháp lực có dấu hiệu khôi phục, hơn nữa còn có Bảo Liên Đăng, có lẽ là vẫn còn đường sống.

Hắn duỗi tay vuốt ve giữa mày, chất lỏng ấm áp mang theo mùi màu dính trên đầu ngón tay, đáng tiếc là một thời gian dài không thể dùng Thiên nhãn nữa.

Con đường còn lại chỉ có thể dựa vào bản thân mình tiếp tục đi.

............

Trước khi mở mắt thì Trầm Hương đã biết mình toang rồi. Trước khi mẹ rời đi vẫn luôn dặn dò cậu phải chăm sóc cữu cữu, nếu không thì quay về sẽ đánh gãy chân cậu, nhưng hiện tại đừng nói đến chuyện chăm sóc, ngay cả người cũng biến mất rồi.

Nhìn vết máu dọc đường dẫn ra ngoài, Trầm Hương chỉ muốn lấy Khai Thiên Thần Phủ bổ mình một nhát cho tỉnh. Sau khi xoay vòng vòng trong phòng, rốt cuộc cũng lôi ra được chút thông minh còn sót lại.

Cữu cữu bị thương nặng, không có pháp lực, ngay cả đi lại cũng rất khó khăn, hơn nữa dưới sự nhắc nhở của mẹ thì hoàn toàn không có ai dám đến sân này quấy rầy, chưa kể đến việc mình bị đánh ngất, xin hỏi rốt cuộc cữu cữu đã rời đi bằng cách nào?

Một luồng khí lạnh toát ra từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu. Tuy ai ai cũng biết cữu cữu dốc sức thay đổi Thiên Điều, nhưng cữu cữu làm Tư Pháp Thiên Thần nhiều năm như vậy, đắc tội vô số người, ai dám đảm bảo sẽ không có kẻ cả gan làm loạn dám gây bất lợi với cữu cữu lúc này?

Một khi đã có điềm mách bảo thì giống hệt như lửa rừng cháy không ngừng nghỉ. Tim Trầm Hương hụt mất mấy nhịp, càng nghĩ càng thấy rất có khả năng, càng lúc càng thấy sợ hãi. Cuối cùng nước mắt rơi ra, không thèm nghĩ nhiều mà lảo đảo chạy lên Thiên Đình xin viện binh.

............

Dương Tiễn không ngờ truy binh tới nhanh như vậy. Trong khi hắn còn đang tìm đường xuống núi thì sau lưng đã truyền đến những tiếng bước chân, không phải chỉ một hai người, mà là rất nhiều người. Dựa vào kinh nghiệm thống lĩnh nhiều năm của hắn, bước chân vững vàng không loạn, khả năng rất cao là Thiên binh.

Xem ra việc làm của hắn đúng là trời giận người oán, chẳng những chúng bạn xa lánh, mà ngay cả Thiên Đình cũng xem hắn là tội nhân.

Dương Tiễn nhếch môi cười trào phúng, rõ ràng là gieo gió gặt bão, có gì mà đau lòng. So với việc để thứ cảm xúc nhàm chán này chiếm cứ tâm trí, chi bằng ngẫm lại xem làm thế nào để thoát thân.

Nhược điểm của giới hạn tầm nhìn lộ rõ ngay lúc này. Dương Tiễn nghe âm thanh đến gần từ phía sau, ý định tìm một nơi để trốn, thế nhưng hai mắt đen như mực khiến hắn bước đi khó khăn, chỉ có thể bám vào vách núi và cây cối xung quanh lảo đảo đi về phía trước. Đá sắt nhọn cắt qua lòng bàn tay hắn, để lại vết máu chảy dài.

Sau đó hắn nghe được giọng nói quen thuộc.

"Dương Nhị ca——!"

"Nhị gia——!"

Giọng nói non nớt của Na Tra giữa một đám người ồn ào vô cùng rõ ràng, bên cạnh còn có tiếng hô của Khang lão Đại. Hai người kẻ xướng người họa chạy về hướng bên này.

Dương Tiễn dựa vào tảng đá liên tục lui về phía sau, trong lòng vô cùng hoảng loạn. Bảo Liên Đăng là chiêu số cuối cùng của hắn, nhưng hắn không thể dùng nó với bọn họ.

Có lẽ là quá căng thẳng dẫn đến việc xem nhẹ mối nguy hiểm phía sau, đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần thì dưới chân đã bị hụt. Cơ thể suy yếu không thể điều chỉnh thăng bằng, ngay lập tức ngã xuống phía dưới.

Đá vụn trên sườn núi cào rách quần áo mỏng manh, cành khô nhân cơ hội cắt qua da thịt, để lại những vết máu sâu.

Đợi cơn choáng váng giảm đi, đau đớn bắt đầu lan ra từ miệng vết thương, dày đặc khiến người khó lòng chịu đựng. Song, so với cơn đau thấu xương từ phế phủ thì cảm giác đau này dường như không đáng kể.

Dương Tiễn cuộn tròn giữa rừng hoa rơi, nhắm chặt hai mắt, khóe môi bị cắn đến bật máu, ép chính mình không được phát ra tiếng.

Không thể bị phát hiện... Tuyệt đối không thể...

————

Tác giả: Dựa vào tốc độ ra chương là biết tôi viết đau khổ bao nhiêu...

Cứu mạng!! Tôi muốn bỏ hố!!!

Không hố, không hố, có như thế nào cũng phải sủng nhị ca QAQ

Trung hạ

Tác giả: Quả nhiên, so với ngược thân thì tôi quen tay rải thủy tinh hơn Σ(|||▽||| )

————

Dương Tiễn giật mình tỉnh dậy vì đau, thương thế trước đó trải qua bao nhiêu chuyện lại càng thêm nghiêm trọng. Trong phế phổi cứ như có thanh đao đảo qua đảo lại, mỗi khi hít thở đều sẽ đau nhức. Dù ý thức mơ hồ, hắn vẫn cắn khóe môi theo thói quen, không cho tiếng rên rỉ phát ra khỏi cổ họng, sau đó giật mình nhận ra xung quanh khác thường.

Nơi này không phải rừng cây mà hắn hôn mê trước đó, cũng không phải sân nhà mà hắn đào tẩu. Dưới thân trải một lớp chiếu mỏng, trong không khí tràn ngập mùi gạo. Bên cạnh còn có một tiếng hít thở rất rõ ràng.

Bản năng chiến đấu tích lũy hàng năm khiến Dương Tiễn ngay lập tức ra tay phản kích, nhưng vì động đến vết thương mà động tác mất chính xác, sau đó có giọng nói của một cô bé vang lên bên tai:

"Thần tiên ca ca! Huynh tỉnh rồi!" Giọng non nớt đầy vui mừng.

"..." Dương Tiễn ngơ ngác, giọng nói này chỉ mới năm sáu tuổi. Hơn nữa còn rất xa lạ, đây là ai?

Trong thời gian ngắn, hắn đã suy xét qua hết tất cả nhân yêu thần tiên có khả năng nhưng vẫn không có kết quả. Đúng lúc này, giọng nói kia lại vang lên, chẳng qua xa hơn vừa rồi một chút, dường như đang nói chuyện với hướng đối diện: "Ca ca mau tới đây! Thần tiên ca ca tỉnh rồi!"

Có tiếng bước chân từ xa nhanh chóng tiến lại gần, Dương Tiễn bị phát hiện đã tỉnh cho nên cũng không giả vờ nữa. Đau đớn trên cơ thể gần như chết lặng, tốt xấu gì vẫn có thể miễn cưỡng cử động. Trong lúc hắn định ngồi dậy thì có một bàn tay nhỏ đè trước ngực ngăn cản hắn.

"Thần tiên ca ca, huynh nằm yên, đừng cử động!"

Theo sau bé gái, còn có một giọng nói xa lạ khác của bé trai: "Thương thế của huynh rất nghiêm trọng, tốt nhất đừng cử động, muốn làm gì nói với ta là được."

Qua giọng nói của hai người có thể nhận ra ý tốt, trên người bọn họ cũng không có dấu hiệu của pháp lực. Dương Tiễn cân nhắc một lát rồi buông lỏng cảnh giác. Nói thật, với tình trạng của hắn bây giờ, nếu đối phương thật sự có ý đồ khác thì đã xuống tay từ lúc hắn hôn mê. Nếu đợi đến khi hắn tỉnh lại thì hai đứa trẻ này rất có khả năng chỉ là người phàm bình thường, chỉ là có lòng tốt cứu hắn mà thôi.

Nghĩ thông suốt, Dương Tiễn cũng thả lỏng tinh thần, quay sang hướng phát ra giọng nói, nhẹ nhàng cảm tạ: "Cảm ơn hai người đã cứu ta."

"Không cần khách khí, chỉ là chuyện nhỏ... chuyện nhỏ không tốn sức gì mấy!" Bé trai cũng chỉ độ mười tuổi, có lẽ là đối đáp từ ngữ chưa vững, nói ngắt quãng xong liền mỉm cười. Bé gái cũng cười theo, giọng lanh lảnh như chuông bạc vang bên tai, dường như xua tan đi vài phần khói mù trong lòng.

Dương Tiễn nhếch khóe môi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net