[Tiễn/Thiền tình thân] Tìm lại được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Quân Tịch Nguyệt

Link: https ://junxiyue613 .lofter. com/post/ 1f2905a4_1c77e297d

——————//——————

Từ tám trăm năm trước lên trời thụ phong, Dương Tiễn hiếm khi đón tết.

Tuy hắn đã từng hứa hẹn với muội muội mỗi ngày sẽ hạ giới gặp mặt một lần, nhưng bởi vì Thiên Đình bận rộn công vụ, hắn lại phải tốn không ít sức lực ám độ trần thương, số lần Dương Tiễn nuốt lời thật ra chiếm đa số. Không dễ gì hắn mới có thời gian tranh thủ, sáng sớm, buổi trưa, hoàng hôn hoặc nửa đêm, do đó cũng càng khó mà bắt kịp ngày hội tân xuân ở thế gian.

Hai mươi năm trước, Dương Tiễn không hề đón tết.

Bên trong Chân Quân Thần Điện, những lần hắn mơ thấy khung cảnh đoàn viên được đếm trên đầu ngón tay. Một lần là Tam muội thử xuống bếp làm vằn thắn, cuối cùng chỉ cho Hao Thiên Khuyển bị thương ăn no; một lần là Tam muội kéo hắn đi dạo ở Quán Giang Khẩu, tiện tay chọc ghẹo một tên ác bá ở quê nhà; lần khác nữa là Tam muội tựa vào đầu vai hắn ngắm trăng, Hao Thiên Khuyển nằm cạnh phe phẩy đuôi; còn có lần Tam muội đưa cho hắn một hộp hương an thần, cố gắng mỉm cười khuyên hắn học cách tự lo cho bản thân.

Giấc mộng chân thật đến kỳ lạ, tất cả màu sắc, mùi vị, độ ấm, âm điệu đều sinh động rõ ràng hơn trí nhớ của hắn. Thậm chí hắn còn từng thảng thốt, nhầm tưởng đây mới là hiện thực, mới chính là cuộc đời mà hắn đã trải qua.

Sau đó, tiếng sủa của Hao Thiên Khuyển vang lên bên ngoài giấc mộng, hắn cười trong mộng.

Tam muội hắn có gia đình, nàng sẽ vì người khác mà làm sủi cảo, sẽ kéo người khác lên phố rồi tiêu sạch bạc của đối phương, sẽ tựa vào đầu vai của người khác say giấc, sẽ...

Người khác đó không cần hương an thần, bọn họ có Trầm Hương.

Sau đó Dương Tiễn bừng tỉnh. Ánh trăng cô độc len lỏi vào trong thần điện, để lại một chỗ trống đột ngột nơi đầu giường của hắn. Dương Tiễn theo thói quen duỗi tay sờ soạng, bắt được khoảng không.

Hắn từ từ nhớ lại. Hắn đã bảo con chó ngốc kia đến Hoa Sơn bảo vệ cả nhà Tam muội. Tam muội... Hình như hắn đã hứa là năm sau sẽ đến cung Thánh Mẫu đón năm mới.

Trong lòng không hiểu sao thấy khiếp đảm, Dương Tiễn quay trở lại giường, không còn chút thể diện nào mà kéo chăn phủ qua đầu.

Tam muội có tổ ấm của riêng mình, hắn không đến ăn tết, có lẽ... cũng chẳng vấn đề gì đúng không?

Giây tiếp theo Dương Tiễn liền tự mình phủ nhận suy nghĩ này. Lúc trước hắn khó khăn lắm mới khuyên muội muội không cần lên trời trông chừng hắn tĩnh dưỡng trị thương, nếu năm nay không kịp thời xuống dưới hội báo kết quả trị liệu tiên đan của lão Quân, e là lát nữa muội ấy nhất định sẽ dẫn Hao Thiên Khuyển lên trời vấn tội. Cả nhà Tam muội chỉ mới đoàn viên không lâu, năm mới vui vẻ cũng không thể bởi vì hắn tuỳ hứng mà bị phá hỏng.

Hiện tại không phải là lúc sợ hãi. Dương Tiễn đỡ khung giường đứng dậy, đầu ong ong choáng váng. Đầu vẫn rất đau, tứ chi bủn rủn kiệt sức, hắn vớ lấy hồ lô của lão Quân ở bên gối, nhai liên tiếp mấy viên, rồi lại vận khí điều tức trong thời gian ngắn nhất.

Hắn biến ra một cái gương đồng cẩn thận xem xét, rồi sờ Thiên nhãn giữa trán. Không sao cả, ngoại trừ lão Quân thì không ai có thể nhận ra điểm khác thường.

Có lẽ là do bệnh nặng mới khỏi, tinh thần không được minh mẫn, Dương Tiễn đã hoàn toàn xem nhẹ kẻ địch lớn nhất——

Dương Thiền.

Cho dù sau khi hắn thành thân không bao lâu thì Dương Thiền đã đi Hoa Sơn, cho dù kể từ ngày hắn lên trời, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cho dù hai mươi năm Hoa Sơn huynh muội bất hoà, thì Dương Thiền vẫn là người hiểu Dương Tiễn nhất trên đời này, thậm chí còn hơn hẳn Hao Thiên Khuyển và Ngọc Đỉnh chân nhân. Cứ cho là nhắm mắt lại, Dương Thiền vẫn có thể từ tiếng hít thở, hay tiếng bước chân của Dương Tiễn, thậm chí là từ khí tràng xung quanh Dương Tiễn mà nhạy bén nhận ra hết thảy chân tướng hắn muốn che giấu.

Thậm chí không cho Dương Tiễn có thời gian lựa lời nói dối, Dương Thiền đã vung tay lên bãi bình chó mực điên cuồng vẫy đuôi nhào lên, ngăn chặn Lưu Ngạn Xương cứng họng không nói được gì, và ngay lập tức bước đến ôm cánh tay Nhị ca.

Trong nháy mắt, không biết vì nguyên nhân gì, dường như Dương Tiễn theo bản năng muốn trốn tránh.

Dương Thiền không hề theo ý hắn, giữ chặt lấy tôn đại thần, dìu hắn vào trong phòng nghỉ ngơi. Nàng phát giác ra Nhị ca có hơi run nhè nhẹ, bèn biến ra một tấm áo choàng khoác thêm cho hắn.

Dương Tiễn thức thời thả lỏng mặt mày, không còn ý định phản kháng.

"Nhị ca." Dương Thiền xoay người đóng cửa phòng, lời thốt ra khỏi miệng vẫn luôn dịu dàng như nước. "Thật ra huynh không cần phải chạy một chuyến như vậy, ta sẽ không dẫn Hao Thiên Khuyển đến xem huynh."

Dương Tiễn muốn giải thích cho bản thân, nhưng chẳng nói được lời nào, chỉ rầu rĩ "ừm" một tiếng.

Dương Thiền mím môi, không tiếp tục truy hỏi, nàng chỉ nói: "Nhị ca, huynh nhắm mắt lại đi, ta muốn tặng huynh hai món quà."

Dứt lời Dương Thiền liền muốn đi tìm quà, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó mà xoay người lại.

"Nhắm cả ba mắt."

Hiển Thánh chân quân có chút hoảng loạn, có chút ấm ức.

Thật ra hắn không thích bóng tối, cho nên mới cố chấp ngắm trăng dưới màn đêm như thế. Nhưng đêm tối ở Chân Quân thần điện quá dài quá sâu, hắn cảm thấy thật sự không cần phải phí công thay đổi làm gì, mấy trăm năm qua vẫn mặc kệ.

Huống hồ, hắn quả thật rất ghét mặt trời.

Cứ như vậy được một lát, suy nghĩ của Dương Tiễn không biết đã bay lên mấy tầng trời, lúc phục hồi tinh thần thì trên tay đã có cảm giác lành lạnh.

Vì vậy hắn mở to mắt.

Một cái vòng ngọc, chỉ có một.

Muội muội ngồi xổm trước mặt hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt sáng quắc.

"Là Trầm Hương và tiểu Ngọc ra ngoài chu du rèn luyện rồi tình cờ mua được. Qua nhiều năm, vòng ngọc này cũng sinh ra linh tính."

"Ngọc yêu?" Đầu Dương Tiễn mơ mơ màng màng, tạm thời không phản ứng kịp.

"Làm gì có ngọc yêu?"

Dường như Dương Thiền hơi tức giận, nàng kéo tay Dương Tiễn áp vào má mình một cách dứt khoát.

"Ngọc yêu chính là ta đó, Nhị ca ngốc nghếch!"

Dương Tiễn ngơ ngẩn, cả tay cũng quên buông xuống.

Khuôn mặt mềm mại của muội muội, xúc cảm quen thuộc khiến hắn không nhịn được muốn xoa.

Dương Thiền để mặc cho hắn xoa, giọng nhỏ nhẹ: "Mua một tặng một, vòng ngọc và ngọc yêu đều tặng cho huynh hết đấy, Nhị ca." Nàng đứng dậy ngồi bên cạnh Dương Tiễn, kéo Dương Tiễn dựa vào vai mình. "Đây là cái vòng mà năm đó huynh cầm đi để cứu Hao Thiên Khuyển. Huynh còn nhớ không, là món quà tết năm đó cha tặng cho ta. Sau đó ta tặng cho huynh, nói..."

"Muội nói muội sẽ không gả chồng." Dương Tiễn thì thầm, giọng điệu có vẻ tủi thân. Dương Thiền thở dài, sờ đầu Nhị ca ngốc nhà mình. Nàng suy nghĩ châm chước rồi mới mở miệng:

"Trầm Hương và tiểu Ngọc thành thân, coi như mỗi ngày đều ra ngoài du sơn ngoạn thuỷ, cuối cùng vẫn phải về nhà đón tết."

Dương Tiễn không đáp lại, Dương Thiền đành phải nói rõ ràng hơn.

"Lưu Ngạn Xương vẫn là người phàm. Huynh là ca ca ta."

"Vòng ngọc là ta tặng huynh, huynh không cẩn thận làm mất, hiện tại mất mà tìm được."

"Ngọc yêu ta cũng vậy."

Vừa dứt lời, Dương Tiễn đột nhiên ôm nàng thật chặt, Dương Thiền sợ tới mức dùng pháp lực để hắn buông ra, sợ hắn khí huyết bất ổn lại xảy ra chuyện.

Dương Tiễn bất mãn ngẩng đầu muốn lên án, nhưng đối diện với ánh mắt giận dữ của muội muội lại cam lòng chịu thua.

Hắn ngoan ngoãn nhận sai, nhưng cũng không quên ra điều kiện với muội muội nhà mình. "Chờ ta khoẻ lại, muội không được dùng cái cớ này để qua loa lấy lệ với ta nữa."

"Chờ huynh khoẻ, muốn ôm bao lâu thì ôm, ta dọn lên trời mỗi ngày ở cạnh huynh luôn." Dương Thiền mỉm cười, bỗng nhiên ngoài phòng có tiếng kêu ầm ĩ. Hai huynh muội nhìn nhau cười, nụ cười đầy bất đắc dĩ và cưng chiều.

Không cần ra cửa cũng biết, nhất định là Trầm Hương và tiểu Ngọc đã về.

Ánh mặt trời lờ mờ bên ngoài phòng, không biết từ khi nào đã trút xuống một trận tuyết lớn như lông ngỗng. Hai đứa nhỏ bị lạnh chóp mũi phiếm hồng, trong tay mang đầy nguyên liệu thức ăn, thấy Dương Tiễn liền ầm ĩ chạy đến vấn an. Dương Tiễn nhịn cơn đau đầu chậm rãi bước đến mái hiên. Dương Thiền bước xuống thềm đá, đứng giữa đình viện phất tay áo một cái, tuyết vẫn bay tán loạn ở cung Thánh Mẫu, nhưng độ lạnh đã giảm xuống tám phần.

"Ra sau bếp giúp cha con đi." Nàng quay sang dặn dò nhi tử. "Mau xuống bưng vài món ngon lên, đừng giống như năm trước loay hoay cả mặt lấm lem mà thức ăn nửa sống nửa chín."

Trầm Hương đảo tròng mắt, quyết định phải dùng pháp thuật. Tiểu hồ ly kéo Dương Tiễn hỏi han ân cần, thiếu điều muốn ấn cữu cữu nằm xuống giường. Dương Tiễn cười cười, nhẹ nhàng gật đầu với Dương Thiền.

Cho dù không được khoẻ, hắn vẫn không muốn bỏ lỡ bữa cơm tất niên này. Huống hồ trong lòng thoải mái thì tinh thần dường như cũng tốt hơn rất nhiều. Dương Thiền không miễn cưỡng hắn, có điều, Dương Tiễn có thể đoán được mấy tháng kế tiếp hắn đừng hòng thoát khỏi sự canh phòng nghiêm ngặt của cô nương này.

Tiếng pháo vang lên, cả nhà năm người dắt theo một con chó quây quần bên bàn đá ở hậu viện. Tuyết lớn bay tán loạn, hoa đào nở rộ.

Dương Tiễn không dám chạm vào bầu rượu, nhưng hắn cảm thấy mình đã say.

Say mê mang, say không tỉnh táo, say vô cùng hạnh phúc.

Tối nay trăng sáng, tuyết vẫn cứ rơi, hoa đào ngát hương.

—— W🅰️✝️✝️🅿️🅰️D——


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net