Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sóng biển rì rào.

Vốn dĩ Heinrich đã quá quen với âm thanh này của biển. Chôn nhau cắt rốn ở Boston, tuổi thơ y gắn liền với vùng đất Florida nơi có những hàng cọ chạy dọc theo ven biển. Bãi biển công cộng thì đông đúc như chiến trường Phoenicia cổ đại. Một tay bế nhóc con Helmut còn bú ngón tay, một tay xách xô cát với xẻng nhựa, cậu bé Heinrich đã nhọc nhằng cả một quãng dài chỉ để tìm một chỗ yên tĩnh cho cả hai cùng xây lâu đài cát.

Y biết mình đang kẹt trong ác mộng, sóng biển vỗ liên hồi lên chân y. Làn nước lại đỏ thắm như máu tràn đến chân trời. Những xác chết không còn nguyên vẹn thì trôi dạt thành đống trên bãi biển, xác nào xác nấy cũng trợn mắt kinh hoàng, và trong những con mắt đục ngầu ấy là cảnh trời âm u. Lê bước ra biển, chợt y ngừng lại, bần thần nhìn biển máu ngập đến đầu gối, hoang mang không biết nên đi đâu về đâu. Đột nhiên có sóng lớn dội đến làm ướt cả vạt áo sơ mi của y. Có mùi gì đó đang lãng vãng trong không khí, xen lẫn tiếng kim loại va chạm như âm thoa bị dao động mạnh, nghe kỹ thì biết đó là tiếng động cơ của máy bay tiêm kích… Cả binh đoàn số 0 đang ùn ùn kéo đến bãi biển không hề có lớp phòng vệ nào như bầy ong bắp cày. Như thể bầu trời xám xịt trước mặt này sẽ sụp đỗ ngay dưới chân y, Heinrich hét toáng lên, quay đầu bỏ chạy theo bản năng. Ấy thế mà, biển đỏ đặc quánh thành bùn lầy níu cứng chân y lại. Và rồi, thế giới chung quanh y lại biến thanh một nơi tối tăm mịt mù. Có ai đó tóm lấy tay y, y hốt hoảng giãy ra, mệt mỏi thở hổn ha hổn hển, như thể bản thân vừa gặp nạn trên biển, lênh đênh trên đêm tối vô định.

“Yên nào, yên nào.” Người đó vừa thì thào vừa nắm chặt lấy hai tay y. “Không sao rồi, anh còn sống, yên nào, đây là bệnh viện.”

Có tia lửa le lói lại ấm thay giữa màn đêm vô tận này khiến y vô thức ngoái trông theo. Fernando lại thắp một ngọn nến khác, lại sát đầu giường. “Cổ lỗ nhỉ, nhưng cả nơi này đều cúp điện rồi.” Giải thích rồi, tay gốc Tây Ban Nha lại ngồi xuống sờ lên vầng trán ướt đẫm mồ hồi lạnh của y . “Anh ổn chứ?”

Nước. Y muốn cất tiếng nhưng không sao thốt lên nỗi, đành phải đưa tay chỉ ấm nước. Cổ họng như bị nhồi đống cát, đến thở thôi cũng thấy ran rát. Fernando đỡ y dậy, giúp y uống nước. Người trung úy mệt mỏi vùi đầu trong gối, nhắm hờ mắt, uống được non nửa ly nước thì lắc đầu đẩy cái ly đi.

Cả một hồi chẳng một ai lên tiếng, tiếng sóng dập dìu vọng qua cửa sổ mở toang. Hình như Heinrich lại thiếp đi mất, Fernando khom mình định thổi tắt nến, song có người níu tay áo cậu lại. “Đừng.” Người trung úy mở choàng mắt, khàn khàn cất tiếng. “Để đó đi.”

Fernando nhún vai đáp. “Như ý anh.”

“Mấy giờ rồi?”

“Chịu, ba bốn giờ sáng gì đó, chắc vậy.”

Heinrich khẽ dịch người, vò vê những sợi chỉ thừa nơi góc chăn. “Tôi đang nghĩ…”

“Đừng nghĩ gì hết.” Gã binh nhì cắt lời y. “Dù nghĩ gì đi nữa cũng đừng nghĩ. Giờ anh phải nghỉ ngơi.”

Người kia cũng không nói gì thêm, nghĩa là vâng lời làm thinh rồi, chỉ nhìn đăm đăm cậu. Dưới ánh nến, cặp mắt xanh tự nhiên sáng ngời lạ thường như hai viên đá quý được mài giũa bóng nhẵn, sâu bên trong lập lòe ánh lửa. Fernando mấp máy như có điều muốn rồi nhưng lại thôi mất. Hình như ngoài kia sóng đang lớn dần như đang vỗ tận vào trong tai, cậu ấn ghì vai Heinrich rồi khẽ khàng hôn lên môi y.

Advertisement

Ánh lửa thoáng bùng lên. Hết thảy đều tan biến, chỉ còn đọng tiếng sóng dập dồn và dữ dội át cả mọi âm thanh.

***

Francis lật người, choàng tỉnh trong giấc ngủ chập chờn. Đầu đau như bên trong bị quấn bằng dây kẽm nung đỏ vậy. Trong kho chứa máy bay cực kỳ yên tĩnh, lâu lâu mới có người nói mớ hay đá chăn ra. Nằm thẳng nhìn trời đêm như nhung ló sau trần nát vụn. Có âm thanh rên rỉ văng vẳng trong gió, những người lính đành phải nối mười mấy bóng đèn lại với nhau, chất xác suốt đêm đến sân bay để xác nhận danh tính rồi hạ táng tập thể. Francis xốc chăn lên, loạng choạng đứng dậy, ra ngoài, ngồi dựa trên vách tường đổ nát. Hắn muốn hút thuốc nhưng tìm hoài còn chẳng được nửa điếu. Nếu hắn có đồ dành dụm thì chắc cháy hết trong doanh gỗ rồi. Gã trung sĩ tặc lưỡi, toan tìm cọng cỏ nào để thay nhưng buồn là cỏ cây ở đây cũng trụi sạch không còn một mống. Những con tàu đã hóa thành cái bóng to lớn dị thường như hài cốt của những con quái vật khổng lồ, chất thành đống trên cảng căn cứ. Sao trời ở Oahu vào mùa đông của Bắc bán cầu đã xuất hiện.

“May là cậu không có đây.” Hắn thều thào với con người ngoài xa khơi kia, nghiêng đầu nhìn vì sao lấp lóe.

***

Đề phòng quân Nhật đánh úp thêm lần nữa, mất hai tuần Lexington mới cập lại bến cảng Trân Châu. Lúc ấy, việc kiểm kê thương vong đã hoàn tất, những người lính thì càu nhàu về việc cắt thép, vớt xác, hạ táng cùng tời tuyên chiến của tổng thống Roosevelt, rất nhiều người chọn đã thái độ im lặng, vùi đầu vào công việc hoặc trốn ở một quán bar nào đó làm vài ly whiskey, một ly cầm trong tay, còn ly kia chừa cho ông bạn đang nằm dưới đất thoàng thổ sáu mét.

Vừa đặt chân lên cầu tàu, Dane Norris đã hớt hải chạy đến bệnh viện. Những tòa nhà còn trụ vững vẫn lưu giữ vết tích bom đạn đó, toàn bộ cửa số phía Nam đều nát vụn, đến nay họ vẫn chưa kịp lắp lại cái mới, đành lấy ga giường treo đỡ. Dọc hành lang chật ních những thương binh, người thiếu úy bắt đại anh lính đầu tiên mình gặp được, hỏi danh sách thương vong được dán ở đâu. Người kia khạc đờm, cộc cằn bảo rằng ai rảnh quan tâm mấy thứ đó, rồi tập tễnh chống nạn bỏ đi.

“Dane!”

Anh ngoái lại, trông thấy Heinrich từ bên kia hành lang chạy đến, định ôm lấy người đồng đội nhưng rồi lại đổi sang chộp lấy vai anh. “Mừng cậu trở về, người anh em ạ, cậu không biết nơi đây vừa trải qua một cơn khiếp đảm nào đâu.”

Dane thở phào một hơi, ôm ghì lấy người bạn của mình. “Tạ ơn Chúa vì anh còn sống.”

“Sống nhăn răng, chỉ chảy chút máu trong thôi, bị giam lỏng trên giường cả tuần.”  Người trung úy cười trừ, híp mắt hỏi. “Cậu đang tìm… Cornell đúng không?”

“Đúng.”

“Ở cảng căn cứ ấy.” Y nói gỏn lọn. “Nơi Maryland cập bến.”

Anh biết giờ mình trông rất buồn cười, ba chân bốn cẳng chạy ra bệnh viện, suýt chút nữa đã té lăn quay trên cầu thang. Đất nền bê tông nứt toác, nơi hố to thì được chắp vá lại bằng ván gỗ. Tại bến cảng, nước biển nhịp nhàng hạ dâng, lềnh bềnh những vũng nước xanh cầu vồng, do bị nhiễm hàng tấn dầu dissel. Dane nhảy qua hố bom, ngóng mắt tìm kiếm bóng dáng con tàu Maryland.

Cô nàng kia rồi, đang neo tại bến xưởng đóng tàu để chờ được tu sửa. Nhóm hải quân đang hợp lực khiêng tấm thép từ trên xuống. Lúc này, trung sĩ Francis Cornell đang hỏi xin anh thợ máy để trần một điếu thuốc lá, đương tìm chỗ nào mát mẻ ngồi xả hơi, nắng chói quá nên hắn không khỏi nheo mắt lại thì nhận ra người thanh niên mặc đồ đồng phục sẫm màu kia.

Hắn bật dậy, như quên cả điếu thuốc và que diêm trên tay.

Dane ôm chầm lấy hắn khiến hắn gần như ngã ngửa xuống biển. Gã trung sĩ bật cười, vỗ lưng anh như đang dỗ dành một đứa trẻ. “Ôi thiếu úy thân yêu ơi, ngài làm gãy sườn tôi rồi.”

Không một tiếng đáp lại, Dane vùi đầu vào cổ hắn, thấy chính mình run run. “Tạ ơn Chúa.” Anh thủ thỉ. “Tạ ơn Chúa.”

“Tôi lại biết ơn P-40 và khẩu súng liên thanh 7mm của nó hơn đấy.” Hắn chọc anh, kéo anh đến một chỗ sáng sủa rồi hôn lên mặt anh. “Chúa bảo tôi rằng, Frank này, thằng khốn mày đừng có đến đây, thế là, tôi đã bị đưa trở lại.”

“Khốn thật chứ.” Dane lầm bầm, quay đầu đi, cắn mạnh vào môi hắn.

Ngoài lề:

Pơ: Hu hu, cục tác ó ò ó o…!
Bạn tôi: Bộ này SE mà 🙂
Pơ: Mày im đi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net