Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Heinrich Forstermeyer duỗi chân tìm cho mình tư thế thỏa mái nhất. Y đặt thư lên đầu gối, suy ngẫm nên viết gì tiếp theo. Bút máy đã nhỏ rất nhiều mực, chúng lan rộng nhìn như lỗ đạn. Người thanh niên thở dài thườn thượt, quyết định gác bút lại, ngơ ngác nhìn về khơi xa.

“Tôi cũng không rành chuyện thư từ lắm.”

Y quay phắt lại, hiển nhiên là bị giọng nói bất thình lình dọa cho giật nảy. Fernando cúi người hôn lên trán y rồi ngồi xuống bên cạnh, lấy luôn lá thư trong tay y. Heirnich trố mắt nhìn người kia như thể đang được tận mắt chứng kiến màn ra mắt trên bầu trời Trân Châu cảng của phi đoàn máy bay tiêm kích Kawasaki.

“Gửi em Helmut mến thương.” Tên hậu cần có làn da bánh mật đọc hẳn câu đầu tiên đã chau mày dò hỏi. “Người yêu cũ à?”

“Là em trai tôi, tên óc heo này.” Heinrich gắt gỏng trả lời, đưa tay toan giật thư về. “Trả đây.”

Song cậu ta đã né khỏi tay y, đọc tiếp. “‘E rằng từ giờ cả nhà phải gọi con là thiếu tá Forstermeyer rồi.’ Nói thật nhé thưa ngài, tôi thấy ngài cần phải bổ sung một câu ‘Hiển nhiên, cả nhà cũng phải gọi anh hùng Fernando Jones là trung sĩ Jones nữa.”

“Im đi.” Heinrich nghiến răng rít lên, chộp lấy cổ tay cậu ta mà cướp lại lá thư, vò thành cục nhét vào trong túi.

Cậu ta cười khì lấy điếu thuốc bị đè nhăn từ trong túi, nhìn Heinrich một cách dò hỏi, lại thấy người ấy chẳng hề đoái hoài, cứ ôm lấy đầu gối tần ngân nhìn mặt biển dập dìu. “Anh đã thôi cái quan điểm chống đối thuốc lá rồi hở?” Vừa hỏi, Fernando vừa châm lửa cho mình.

“Cậu đang muốn hỏi liệu tôi có đến Viễn Đông không chứ gì.” Y bật lại, quay đầu nhìn thẳng vào mắt đối phương. Khoảng cách của hai người lúc này gần đến nỗi Fernando có thể thấy chính mình trong cặp mắt xanh biếc kia. Cậu ta nhún vai, nhếch vẻ thờ ơ. “Vâng, lời ngài luôn chí phải, thưa ngài. Hiển nhiên, nếu là chuyện liên quan đến thứ mà các anh hay gọi là bí mật quân sự…”

“Phải.” Heinrich khẽ khàng ngắt lời cậu ta. “Nếu cậu muốn biết thì đúng là vậy, tôi phải bay đến Đông Nam Á, mang đồ tiếp tế cho quân Đồng Minh. Tiện thể nói luôn, là tôi tình nguyện đấy.”

“Được quá nhỉ.” Đáp cho có lệ rồi tự nhiên cậu ta bật dậy. “Bên sân bay gặp chút chuyện nên tôi về đây.” Lấy một lý do gượng gạo rồi quay đầu bỏ đi.

***

“Thưa ngài? Trung tá Forstermeyer?”

Heinrich bừng tỉnh từ mê mang, bàng hoàng nhận ra mình đã luôn đờ mắt nhìn đường băng vắng tanh. Phó cơ trưởng quan tâm cất lời hỏi han. “Ngài ổn chứ, thưa ngài? Trông ngài có hơi mất tập trung.”

“Tôi ổn.” Y gượng gạo cười trừ cho qua nhưng có vẻ không được rồi khi phó cơ trưởng đã thực sự chau mày. “Thưa ngài.” Người thanh niên cất giọng dè chừng. “Ta sẽ xuất phát trong nay may, nếu, ngài thực sự thấy ổn,” Cậu rặn óc tìm từ cho phù hợp. “Nếu không được, thì mình, xin gia hạn được không?”

Ngài thiếu tá thở dài bảo. “Cậu nghĩ nhiều quá rồi Michael ạ.” Y nở nụ cười an ủi, đưa tay xoa trán. “Tôi chỉ, ý tôi là, về sau đội chi viện châu Âu đi rồi, nơi đây sẽ trở nên yên tĩnh thì tôi lại thấy không quen.”

Michael vỗ gáy. “À tôi hiểu rồi, thưa ngài.” Cậu ta lúng túng đáp lời, nhìn kho chứa vắng tanh và sân tập xa kia, chùng vai bảo. “Rồi người mới sẽ được điều đến bây và nơi này sẽ ồn ã trở lại thôi.”

“Nhưng khi đó ta đã sang Philippines rồi.” Y thẩn thơ đáp lại, rồi lắc đầu, quyết định chấm dứt đề tài chán ngắt này. “Về nghỉ đi Michael, tôi sẽ kiểm tra nốt phần còn lại. Hẹn gặp ngày mai.”

Có vẻ phó cơ trưởng đã hơi nhẹ lòng, làm động tác chào rồi lui xuống. Nhà kho rộng thênh nay chỉ còn mình thiếu tá với chiếc máy tay vận tải khổng lồ CW-20. Nghe tiếng chân khuất dần, y dạo bước loăng quoăng khắp nhà kho rồi chậm chạp dọn dẹp đồ nghề. Lúc này trời đang tối nhem, nắng chiều đã trải thành đường dài như chiếc đai lưng màu cam quấn quanh trước nhà kho. Cảm giác vắng lặng ngày một khuếch trướng như miếng bọt biển bị ngâm trong nước, có lẽ lòng đã quyết, Heinrich đóng thùng đồ lại, với lấy áo khoác mà đi khỏi nhà kho.

Đã hơn bốn tháng trôi qua kể ngày tai vạ đó ập đến, tại bến cảng căn cứ dần chồi lên những doanh trại thông mới. Tuy vẫn còn người phàn nàn về chuyện mái dột nhưng cũng chưa phải gì to tát, vì cũng đâu còn ai dám đòi hỏi một cuộc sống sung sướng nữa. Người thiếu tá rẽ vào một con đường sỏi đá, bước lên cầu thang, gõ vài cái lên cánh cửa.

Không hề có tiếng đáp lại. Y ngẩn ra đó, liếc mắt nhìn quanh, chợt nhiên thấy lòng không yên.

“Trung sĩ Jones?” Cất tiếng hỏi thử, y lại gõ lên cửa.

Nhưng rồi vẫn vậy. Mặt trời đã sắp khuất, bóng của những tòa nhà đã ngã dài. Có côn trùng gì đang kêu vang trong bụi cỏ, rồi âm thanh ầm ĩ từ quán bar xa kia vọng đến, nhưng phút chốc đã hút theo gió. Y vặn tay nắm, không ngờ là khóa để mở. Thoạt đầu Heinrich chỉ đẩy hé, sau cùng thì dứt khoát đẩy toang, bước vào căn phòng nhỏ hẹp chỉ hai người ở này.

Chân y va phải mấy chai rượu khiến chúng lăn đến một góc bị khuất trong tối. Heinrich nheo mắt, mò mẫn tìm công tắc trên tường.

Khi điện sáng bừng, Fernando Jones khó chịu cụ cựa trên ghế, lim dim mở mắt ra.

“Cậu chết dí cả ngày ở đây để uống rượu đấy à?” Heinrich khoanh tay, cất giọng điệu lạnh tanh.

Cậu ta ngơ ngác nhìn y, dường như không nhận ra y là ai, mãi một hồi mới lầm bầm lên tiếng, rồi lại nằm sập ra đó, lấy tay che sáng. Heinrich nhìn ra cửa sổ, trông hai bóng hình mờ ảo phản chiếu trên cửa kính thủy tinh. Một bất bộng thoái chí, một nhợt nhạt tức tối. Bầu không khí trầm lặng lắng lại như bụi tro chất đống, sau rồi y thở dài ngao ngán.

“Đi đây.”

Nhưng vừa nắm lấy chốt cửa đã có người ôm cứng y từ sau lưng. Heinrich đứng lặng đó, không giãy ra cũng chẳng định đáp lại. Y nghe thấy mùi rượu nồng nặc quyện với thuốc lá đắng ngắt, khi bị Fernando hôn đè lên gáy, y không khỏi rùng người.

“Này Fernando…” Vừa mở miệng, cậu ta đã quay phắt y lại, cắn mạnh lên môi y. Ngài thiếu tá rên rỉ vì đau nên vô thức giãy ra. Nhưng Fernando càng siết chặt lấy y, cuốn y vào những nụ hôn vồ vập thô bạo.

Hai ta đều điên cả rồi. Nhắm mắt chịu đựng, y thầm nhủ trong lòng.

***

Chuẩn úy Francis Cornell không thích căn cứ không quân Southampton một chút nào.

“Cái nơi khỉ gió này hôi hám và tệ hại hết sức.” Hắn ta bực dọc càu nhàu, còn bày đặt choàng lấy vai Dane, nhưng anh hất ra chẳng hề nể nang, lùi lại giữ khoảng cách với hắn ta. “Tôi không ưa khẩu âm đặc sệt đó, cũng chẳng thích đống đồ hộp ăn hoài không hết ấy nữa. Mà,” Tên chuẩn úy còn ra điều nghiêm túc mà bổ sung thêm. “Tôi nghĩ mình đang bị kỳ thị.”

Dane nhìn hắn chòng chọc như đang căn nhắc có nên gõ cờ lê vào đầu hắn ta không. “Nghe này chuẩn úy Cornell.” Anh thẳng thừng chỉ ra. “Anh chỉ không chịu nỗi việc mỗi ngày huấn luyện mười tiếng thôi.”

“Thiếu úy thân yêu, đầu ngài dính dầu kìa… Trông ngài cứ như thủ lĩnh da đỏ vừa bị sét đánh vậy.”

“Cho đến khi chiến tranh kết thúc, có thể sẽ chẳng bao giờ người tôi hết dính bụi bẩn và dầu máy, thế nên tôi chẳng định quan tâm nữa.”

“Quyết định đúng đắn đấy.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

Gã chuẩn úy xoa cái cằm đầy râu. “Tôi nghĩ…”

“Tốt nhất anh đừng nghĩ gì hết, chuẩn úy ạ.” Dane ngắt lời hắn ta. “Vui lòng anh biến ngay lập tức, tôi còn phải chăm sóc chiếc phi cơ này nữa.”

“Nhưng trông nó như đống sắt vụn vừa được ngâm trong cống hai tháng vậy.”

“Anh đoán đúng rồi đấy, bọn Anh vừa vớt nó lên từ hôm qua. Nghe đâu phi công bị kẹt trong khoang lái, bị cá gặm mất một con mắt.”

“Ghê vậy, tôi không muốn lái một chiếc đã qua tay sử dụng để thăm Berlin đâu.”

“Không đâu, không có chiếc nào đã qua tay sử dụng cả, bởi chúng đều qua mấy tay lận.”

“Cách đùa của ngài đúng là không ai sánh bằng, thiếu úy ạ.”

“Anh cũng đâu kém.”

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, nhưng chốc lát Dane đã dời mắt di, chúi đầu nghiên cứu đống dây diện bị cháy quấn vào nhau này để phân loại từng cái một. Đó là một ngày âm u, chính xác hơn là ngày nào cũng thế, mây mù ẩm thấp giăng quanh năm suốt tháng không tan, nhưng chẳng hề trút cơn mưa nào, khiến hai mươi anh lính được gửi đến chi viện từ Trân Châu cảng càng thêm nhung nhớ cái nắng ở Hawaii, ít nhất là còn để họ kịp phơi khô tất.

Quân Anh đã chiến đấu ròng rã suốt ba năm liên miên, đến nay đã gần như kiệt sức, nhất là những người lính ấy, trông họ vừa trải qua một chuyến vòng quanh London bằng xe tải. Còn mấy anh Mỹ thì thảnh thơi như đang đi du ngoạn, nhưng chưa được bao ngày, qua mấy lần ném bóm và phòng ngự ở ven biển, người họ đã sắp rã rời và hôi rình như bó cải đường bị phơi đến héo úa.

“Chuẩn úy Cornell.”

Cả hai cùng quay phắt lại, trông thấy cậu phi công loắt choắt của hoàng gia Anh đang vẫy tay từ bên kia đường băng. “Thượng tá gọi anh lên văn phòng kìa.”

Francis phất tay, ra hiệu mình đã nghe thấy rồi, đội chiếc mũ nhăm nhúm lên, nháy mắt với Dane rồi đi theo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net