Mèo Con(06)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Đùng.. Đùng]

Giật mình ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếng sấm ở bên ngoài làm em chú ý, trời đã bắt đầu đổ cơn mưa

Quang Anh dừng lại hành động, thôi không vật lộn với Trần Đăng Dương kia nữa. Lật đật chồm người đến bên cửa sổ

"Không đánh anh nữa à, mệt rồi chứ gì" Anh thở phào, Quang Anh nhỏ con hơn mà vật làm anh muốn tắc thở. Không dám trêu ghẹo em nữa, anh già thật rồi

"Không, trời mưa rồi"

Trần Đăng Dương chỉnh lại đầu tóc cho gọn gàng rồi từ từ đi đến bên Quang Anh

Bên ngoài trời đổ mưa tầm tã, không những vậy mà gió còn rất lớn. Không giống như những cơn mưa bình thường, có lẽ đã có một cơn bão đổ bộ vào đất liền

"Mưa này lớn quá, anh nghĩ sẽ không tạnh sớm"

"Càng tốt, không phải lên lớp cho buổi chiều nay" Quang Anh hí hửng vươn tay ra đóng cửa sổ lại. Nghe tin mưa kéo dài lâu thì còn gì tuyệt bằng. Vừa làm mát trời, vừa được nghỉ học

"Em thích ở nhà đến vậy hả"

"Ừm, yên bình"

Trần Đăng Dương gật gù, anh chắc chắn rằng mình vừa mới thu thập được thêm vài thông tin mới từ Quang Anh, rằng em ấy không thích những nơi ồn ào

Quang Anh giật mình rồi vội vàng đứng dậy, em vừa mới ngớ ra:"Từ nãy đến giờ, anh có thấy con mèo màu trắng không?"

"Anh không, em nuôi mèo à?" Trần Đăng Dương lắc đầu

"Chết rồi, nó lại đi chơi ở đâu. Trời mưa lớn vậy chết nó mất"

Quang Anh hốt hoảng chạy khắp nhà, từng ngóc ngách, khe tủ em đều không buông tha. Trần Đăng Dương không thể đứng trơ trơ ra đó mà nhìn được, xắn tay áo lên mà phụ thôi

Phải mất khoảng 15 phút, tìm khắp tầng 1 rồi đến tầng 2. Cả căn nhà gọn gàng, ngăn nắp đều bị một tay hai người xới tung lên, đồ đạc nằm lăn lóc trên sàn

"Ở trong nhà không có đâu, anh kiểm tra rất kĩ rồi"

Quang Anh cau mày, chẳng nghĩ nhiều liền chạy ra ngoài. Mặc trời mưa, không cầm theo ô, không mũ, không áo mưa. Cứ cùng chiếc áo phông mỏng tanh mà lao đi trong mưa

Trần Đăng Dương tròn mắt nhìn theo. Anh sợ rằng gió sẽ khiến em bị thổi cho bay đi mất ấy chứ. Vừa mới thân được gần tháng mà, chưa kịp cùng nhau tiến triển thêm nữa. Không thể để tình huống xấu xảy ra, anh liền ngó nghiêng xung quanh. Đôi mắt của anh va phải chiếc tủ giày ở góc nhà

.

"Mèo Con, Mèo Con... Không có ở đây"

"Ở đây thì sao"

"Mèo Con, mau về không sẽ bị ướt"

Quang Anh lật từng bụi cây, thùng xốp,.. Vì thường thường em hay bắt được chú mèo nhỏ của mình trốn ra đây. Nhưng lạ lắm, hôm nay chẳng có

Nước mưa và gió cứ thế mà tạt vào khắp nơi trên cơ thể em, toàn thân em ướt sũng. Đôi mắt khó chịu vì không thể mở to, nếu căng mắt ra nhìn nước mưa sẽ tấn công dồn dập

Một thân nhỏ con cứ đi trong mưa, không nhìn kĩ sẽ không ai nghĩ đó là một cậu trai lớp 11. Trông cứ như một em bé nhỏ tuổi nghịch ngợm ra ngoài tắm mưa thôi

"Hic.. Không lẽ nó bị ai bắt đi rồi" Quang Anh mếu máo, chú mèo đã ở với em suốt 3 năm trời. Là món quà đầu tiên mà mẹ tặng cho em trước khi họ bỏ lại em sang nước ngoài định cư

Bất lực đứng dưới mưa, Quang Anh cố gắng vắt não mà suy nghĩ. Hy vọng chú mèo của mình không bị làm sao

Bỗng cảm giác nước mưa dường như không còn rơi lên người mình. Nhưng trước mắt từng hạt mưa vẫn thi nhau rơi, em khó hiểu quay người lại

Là Trần Đăng Dương

"Chúng ta quên chưa tìm một nơi rồi. Là tủ giày của em" Anh một tay cầm ô, một tay ôm chú mèo trắng tinh nhỏ nhắn đến trước mặt Quang Anh

Nhìn con mèo trên tay Trần Đăng Dương thoải mái kêu vài tiếng meow meow, Quang Anh ngơ người ra một lúc. Định thần được bản thân, em nhanh chóng cướp lấy chú mèo trên tay anh về lại mình

Quang Anh vỗ vài cái vào mông chú mèo trắng trên tay, thật sự làm em lo muốn chết:"Mèo Con làm anh sợ đấy"

"Không tính cảm ơn anh sao? Anh đã tìm lại được mèo cho em đấy"

"Hic hic.. Cảm ơn"

Trần Đăng Dương tròn mắt, đối phương vừa mới sụt sịt. Nhìn kĩ anh mới thấy Quang Anh đang mếu máo, đôi mắt em đỏ ửng, tròng mắt ngập ngụa nước, nhưng anh chắc chắn... Đó không phải là nước mưa!

Ngơ người, con người trước mặt anh bây giờ sao lại trông nhỏ bé, yếu ớt đến thế. Thật là... Cảm giác muốn bao bọc em cứ thế mà chạy vòng quanh trong tâm trí anh.

.

.

.

"Sắp hết thời gian làm bài, các em nhanh chóng hoàn thành bài kiểm tra của mình nhé"

Trần Đăng Dương đang nằm gục trên bàn thì giật mình ngồi nghiêm chỉnh lại. Anh thở phào, ra là giáo viên nhắc nhở cả lớp sắp hết thời gian chứ không nhắc nhở anh nằm ngủ.

Hôm nay trên lớp anh có bài kiểm tra một tiết. Nhưng được 10 phút đầu thì anh đã nằm ngủ rồi, dù cũng là người thông minh nhưng không đến nỗi trong thời gian ngắn đến vậy mà đã hoàn thành, anh không phải là học bá hay thứ gì đó thần thánh cao siêu đâu

Đơn giản là anh được các bạn học xung quanh ném cho vài mảnh giấy nhỏ thôi

"Dương, Dương"

Cậu bạn bàn dưới - Đặng Thành An aka bạn thân của anh. Nhân lúc giáo viên không để ý, liền chồm người lên mà đập đập vài cái lên vai con người đằng trước

"Gì?"

"Chiều nay đi làm tí không?"

Trần Đăng Dương lại nằm gục xuống bàn. 'Làm tí' ở đây là cùng nó tới quán bida. Có một bí mật mà ai cũng biết, anh chính là cơ thủ chính hiệu đấy! Số giờ cầm trên tay chiếc cơ còn nhiều hơn gấp bội số lần nằm trên giường tại nhà của anh

Đặng Thành An cau mày, chẳng nói chẳng rằng mà đã gục xuống bàn. Nếu không phải đang trong giờ, chắc chắc cậu sẽ đứng dậy và tẩn cho anh cái tội không trả lời mình

"Nổi điên quá, phải nghĩ suy nghĩ suy thôi" Ngẫm vài phút, Đặng Thành An quyết định dùng chân đạp ghế của Trần Đăng Dương

Nhưng chưa kịp thực hành thì kế hoạch đã hoàn toàn phá sản. Chân cậu không đủ dài để đạp đến ghế của thằng bạn..

Không nản lòng, cậu quyết định chui xuống bàn

Nhỏ con là lợi thế của bé An, trong không khí có chút ồn ào của lớp học. Cậu lặng lẽ bò đến bàn của Trần Đăng Dương

"Aiss-" Cảm giác đau nhói từ cổ chân truyền đến, Trần Đăng Dương tỉnh giấc ngẩng đầu dậy. Đôi mắt ngay lập tức di chuyển để tìm nguyên nhân của đơn đau kia

Ánh mắt lia đến nơi cổ chân, đập vào mắt anh là Đặng Thành An đang ngồi ở dưới bàn, mà cũng không đúng lắm.. Tư thế lúc này không giống ngồi, nếu đem so sánh bé An với một chú cún (Hoặc con chó) đang chui rúc ở dưới sẽ đúng hơn

"Vãi, mày là chó à mà chui xuống bàn rồi bò lên đây được hay vậy An?"

"Điên khùng điên khùng, mày bị điếc hay sao mà không nghe tao nói"

"Nghe rồi, nghe rồi!"

"Rốt cuộc là có đi hay không đây?"

"Không, chiều nay bận rồi"

Đặng Thành An nghe vậy thì bụm miệng cười, một người cắm mặt 24/7 ở quán bida như Trần Đăng Dương thốt ra câu này mà cậu tin được sao? Khác gì nói con người không thở mà vẫn sống

"Có gì để mày cười?"

"Haha! Bớt diễn hề lại đi Dương. Tao biết quán bida đó sắp thành ngôi nhà thứ hai của mày đến nơi rồi mà"

"Bận thật, buổi khác đi. Chiều nay không thể đi rồi"

Trần Đăng Dương thở dài nhìn thằng bạn thân chui dưới bàn mà bất lực, khuôn mặt nó bây giờ như sắp táp vào cổ chân anh đến nơi.

Tránh nguy cơ phải vào bệnh viện tiêm phòng dại, anh nhanh chóng rút từ trong túi quần ra chiếc điện thoại. Bấm bấm gì đó rồi đưa xuống giơ trước mặt Đặng Thành An

"Wao Wao, kèo thơm. Tui chốt!"

Trần Đăng Dương lại gục xuống bàn, thoát được kiếp nạn tên Đặng Thành An xong là anh nhẹ cả người

Không có gì to tát, thứ mà anh cho cậu xem là đoạn chat giữa anh và một tài khoản tên 'Tuấn Tài' - Crush của bé An. Đặc biệt là anh đã giúp cậu rủ crush đi chơi, kèo thơm Đặng Thành An mà không nhận thì chắc chắn là Út Khờ!

...

[DingDong.. DingDong-]

Quang Anh mệt mỏi lững thững đứng dậy, trên người vẫn khoác bộ đồ ngủ mà rời khỏi giường

Hôm nay em bị bệnh, là do hôm trước tắm mưa chạy ra ngoài tìm mèo chứ đâu nữa. Giấc ngủ bị phá đám bởi tiếng chuông cửa dồn dập ở ngoài, nếu nói em không khó chịu sẽ là nói dối trắng trợn

Cánh cửa được mở ra với tốc độ chậm như sên. Ánh sáng từ ở bên ngoài chiếu vào, đôi mắt Quang Anh bất ngờ nheo lại. Cả ngày nằm trong phòng, đến tận bây giờ mới được tiếp xúc với ánh sáng từ phía bên ngoài căn nhà

Mất một lúc lâu Quang Anh mới xác định được đối phương là Trần Đăng Dương, một người không mấy xa lạ

"Tới đây làm gì?"

"Anh mua cháo cho em, còn có thuốc nữa"

Nhìn anh tay xách nách mang một đống đồ, hình như toàn là mua cho mình. Quang Anh có chút hoảng hốt

"Mua cho em làm gì, thăm em là được rồi"

"Nào nào, tránh ra cho anh vác đồ vào. Anh mà không mua thì em mới chịu lết thân đi mua"

Quang Anh lọ mọ đứng gọn lại, chừa đường cho Trần Đăng Dương vào. Lúc này em mới ngó ra ngoài cửa, thật sự không phải chỉ có hai túi mà anh cầm thôi đâu... Bên ngoài còn vài túi đồ đang nằm dưới mặt đất nữa

Thật sự quá nhiều rồi!

"Này, anh mua cả siêu thị rồi mang về đây à?"

Trần Đăng Dương vừa đi ra ngoài xách thêm vài túi đồ mang vào nhà, miệng vừa liên tục nói:"Hôm trước cùng em tìm mèo, vô tình thấy em hầu như chẳng có viên thuốc nào ở trong nhà. Nên tiện đường mua giúp em và chút đồ ăn nữa"

Quang Anh đứng ngẩn ngơ, cứ thế nhìn đàn anh đang làm việc. Lần đầu em bị bệnh mà có người đến thăm, còn tận tâm mua thuốc mua đồ ăn cho em

Khoé môi vô thức nhếch lên, có người bầu bạn là cảm giác như vậy sao. Dường như sự cô đơn đều không còn xuất hiện trong em từ khi Trần Đăng Dương xuất hiện

Giờ đây em hiểu rồi, thật ra yên bình một mình cũng không tuyệt vời bằng thứ cảm xúc vui vẻ cùng bạn bè đâu

"Anh Dương"

Giọng nói khàn khàn phát ra ở góc nhà khiến Trần Đăng Dương chú ý tới. Dừng lại việc xách đồ, anh quay đầu lại về phía em:"Hử? Em mệt à"

"Không" Quang Anh mỉm cười

"Em cảm ơn anh Dương, được quan tâm vậy em vui lắm!"

===========
30/07/24
*Note: Đặng Thành An-Negav nếu thật ra thì bằng tuổi Quang Anh-Rhyder cơ (2001). Nhưng ở đây chỉnh sửa một chút, coi như Út Khờ bằng tuổi Trần Đăng Dương-Dương Domic nhé. (Tránh mọi người thắc mắc)

*P/S: Comment nhiều lên nè, end fanfic này tôi sẽ tiếp tục viết những chiếc fanfic mà tôi DROP như:
[CapRhy] Chăm Vợ Bầu
[CapRhy] Make love

•Gọi mình là Ảnh Quân hoặc LowK!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC