Chương 29-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác dắt theo A Mang đến trước sân nhà cô, nhìn những mầm cây non, hỏi: "Cây gì thế?"

"Cây lê." Trình Tiêu đem dụng cụ xếp sang một bên, mở vòi nước, rửa những chỗ lấm tấm bùn trên tay và trên chân cô.

Trong vườn nhà cậu có rất nhiều loại hoa đã nở rồi, cô lại ở trong vườn nhà cô trồng một cây lê. Vương Nhất Bác nhìn cô dùng tay cọ bùn đất trên chân, cô đứng cạnh bức tường, ánh đèn bị bức tường ngăn lại, hình thành một góc xám mờ, vừa vặn đem cô bao phủ.

Bóng cô tuy rằng xám mờ mờ, nhưng đôi chân của cô lại như tuyết trắng, trong bóng tối vẫn có thể nhìn rõ ràng hình dáng thon dài, thẳng tắp.

"Thích ăn lê à?" Vương Nhất Bác cũng không nghĩ ra được lý do vì sao cô lại trồng cây lê.

Trình Tiêu rửa hết bùn đất dính trên người, đôi chân bị gió đêm thổi qua, mát lạnh, cô lau chân, bước tới bên cạnh Vương Nhất Bác, hai người đứng cách nhau một bức tường, Trình Tiêu cười nói: "Không phải, mẹ tớ thích ăn lê, tớ muốn trồng một cây, tháng sau là ngày giỗ của bà ấy."

Trình Tiêu không phải là người mong muốn đem cảm xúc tiêu cực của bản thân truyền cho người khác, cho dù nhắc đến ngày giỗ của mẹ, cô vẫn luôn mang theo nụ cười rạng rỡ, cô không phải không buồn, chỉ là biết cách che giấu.

Vương Nhất Bác nhìn cô, hỏi: "Muốn trở về sao?"

Mẹ của Trình Tiêu được chôn cất tại Đông Trấn, nơi đó cách An Thành hơn mấy nghìn km, khoảng cách giữa An Thành và Đông Trấn kéo dài cả một vùng lãnh thổ.

"Không." Trình Tiêu sờ sờ mũi nói: "Hôm đó lại đúng kì thi cuối kì."

Cô vốn dự định sau khi thi xong sẽ trở về Đông Trấn một chuyến, nhưng lời Thái Hân Bội nói khiến cô quyết định năm nay sẽ không về nữa, so với người đã mất, người còn đang tồn tại trên đời càng quan trọng hơn. Năm nay bà nội vừa qua đời, tinh thần và sức khỏe của ba đều không tốt, công việc lại bận như vậy. Trước lúc mẹ mất, cũng nói với cô, bà có lỗi với Trình Tử Thiện, dặn dò cô giúp bà bù đắp lại, việc bù đắp khoan nói tới, nhưng cô sẽ cố gắng ở bên cạnh ông nhiều hơn.

"Năm sau." Vương Nhất Bác đột nhiên nói một câu.

"Hả?" Trình Tiêu ngẩng đầu lên nhìn cậu, cơn gió thổi qua làm mấy sợi tóc vương trên mặt cô.

Vương Nhất Bác thấy cô đang thất thần, nhàn nhạt nói: "Năm sau thì có thời gian rồi."

Nghe xong lời nói của cậu, Trình Tiêu cười lên tiếng đáp: "Đúng vậy."

Đợi bọn họ thi đại học xong, kì nghỉ hè sẽ kéo dài 3 tháng, đến lúc đó cô nhất định sẽ trở về Đông Trấn một chuyến.

Các anh chị lớp 12 bị dày vò 3 ngày liền, đối với những học sinh lớp 10 khoảng cách này vẫn còn xa lắm, nhưng đối với những học sinh lớp 11 mà nói khoảng cách này tương đối gần. Vì sau khi kết thúc kì nghỉ hè này, bọn họ sẽ lên lớp 12. Cho nên thi đại học 3 ngày này tổ chức hoạt động tham quan, học sinh lớp 10 rõ ràng là hào hứng sôi nổi hơn nhiều so với học sinh lớp 11.

Mấy ngày thi đại học này, đại đa số thầy cô tham gia coi thi, cho nên các thầy cô giáo đưa bọn họ đi tham quan viện bảo tàng và viện khoa học kĩ thuật tương đối ít. Ban đầu còn có thể thành một đại đội, sau đó phân tán ra, đi theo các hướng dẫn viên tại các địa điểm khác nhau.

Buổi chiều đi tham quan chỉ có hai giờ, sau khi kết thúc, mọi người tự về nhà, đối với những học sinh nội trú thống nhất bố trí ngủ lại. Thầy giáo đứng ở đại sảnh tầng ba vừa thông báo giải tán, học sinh liền vội vàng chạy ra cửa.

Sau khi Trình Tiêu và Hồ Ngâm Ngâm chào tạm biệt mọi người xong, liền tìm Vương Nhất Bác, chuẩn bị cùng cậu ấy trở về nhà. Hiện tại bọn họ đang ở tầng 3, cần phải đi thang cuốn xuống lầu, trước khi xuống, Trình Tiêu gọi Vương Nhất Bác đang đứng ở phía trước.

"Vương Nhất Bác."

Trường học tổ chức tham quan, cần phải thống nhất ăn mặc, Vương Nhất Bác đang mặc đồng phục trường, áo sơ mi trắng tôn lên khí chất tuổi trẻ, trên cổ cậu đeo tai nghe, sau lưng mang cặp sách. Nghe thấy tiếng gọi của Trình Tiêu liền quay đầu lại.

Chàng trai vừa quay đầu lại, ngũ quan xinh đẹp cùng với khí chất tuổi trẻ dung hòa làm một, bên cạnh vài nữ sinh đi qua nhìn thấy, sau khi nhìn nhau cười, mặt cũng đỏ lên.

Trình Tiêu nhìn thấy khuôn mặt của Vương Nhất Bác, cũng cười, nói với cậu: "Tớ đi toilet một chút."

Sau khi Vương Nhất Bác đáp ứng, Trình Tiêu liền đi toilet, trong toilet chủ yếu là các em nữ sinh lớp 10, Trình Tiêu bước vào trong, khi đang định đẩy cửa đi vào, góc áo bị người bên cạnh kéo lại.

Trình Tiêu quay đầu, đứng cạnh cô bây giờ là hai nữ sinh tóc dài, kéo cô lại gần một chút, nhìn dòng chữ thêu trên áo đồng phục của cô, là lớp 10.

Dung mạo của cô gái rất xinh đẹp, lông mi dài mắt to, da trắng môi anh đào, thấy Trình Tiêu quay đầu, cô có chút xấu hổ, cô mím mím môi lấy hết dũng khí nói một câu: "Học tỷ, em muốn nhờ chị giúp một việc."

Sau khi Trình Tiêu ra ngoài, Vương Nhất Bác vừa chơi xong một ván game. Thời gian Trình Tiêu vào trong không dài, nhưng biểu tình hình như có chút khác lạ. Đợi cô bước tới gần, Vương Nhất Bác đem điện thoại cất đi, hỏi một câu.

"Sao vậy?"

Trình Tiêu "Ừ" một tiếng, lắc lắc phong thư trên tay, kể tóm tắt chuyện vừa phát sinh trong toilet cho Vương Nhất Bác nghe: "Có học muội nhờ tớ chuyển thư tình cho cậu."

Vương Nhất Bác nhận được thư tình nhiều như cơm bữa, đã học giỏi lại đẹp trai, hơn nữa còn độc thân, đủ khiến cho những nữ sinh lớp 10 vì cậu mà điên cuồng.

Trình Tiêu nói xong, nhìn Vương Nhất Bác cười. Vương Nhất Bác nhìn thấy cô cười, lại nhìn thư tình màu phấn hồng trên tay cô, không cần nhìn kĩ, cũng có thể biết nội dung trong thư là gì.

Cô vậy mà thật sự giúp người khác đưa thư tình cho cậu.

Ánh chiều tà chiếu vào tầng 3 viện khoa học kĩ thuật, khiến tim của Vương Nhất Bác có chút khô, cậu thu hồi tầm mắt, quay lưng bước tới thang cuốn.

Vương Nhất Bác đột nhiên quay lưng đi, Trình Tiêu vẫn chưa định thần được, chân Vương Nhất Bác dài hơn chân cô, Trình Tiêu đuổi theo có chút hụt hơi.

"Tớ vẫn chưa nói xong mà." Trình Tiêu nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác, khóe môi đã cong lên, cô bắt kịp Vương Nhất Bác, đưa tay kéo cậu ấy lại.

Hai người đứng trong hành lang của viện khoa học kỹ thuật, ánh mặt trời chiếu lên làn da trắng nõn của chàng trai khiến nó gần như trở nên trong suốt. Hai mắt cậu đen như mực, yên lặng nhìn Trình Tiêu nói: "Nói cái gì, nói trên tay cậu đang cầm là cái gì à?"

Giọng nói Vương Nhất Bác bình tĩnh, nhưng có thể cảm nhận được tâm tình của cậu giống như bộ lông của A Mang lúc xảy ra tĩnh điện, có một chút xù lông, Trình Tiêu đem bức thư tình thu lại, nói: "À, thư tình của học muội. Cô ấy muốn tớ giúp cô ấy vứt đi."

Phía ngoài viện khoa học kỹ thuật được làm bằng kính, bây giờ bọn họ đang đứng dưới hàng lang. Tuy rằng trong viện điều hòa rất mát, nhưng nắng chiếu tới khiến mặt Trình Tiêu có chút đỏ.

Vương Nhất Bác yên lặng nhìn cô, quay người đứng phía trước cô, đem ánh nắng mặt trời trước mặt cô chắn lại, phía sau lưng bị phơi có chút nóng, trong lòng Vương Nhất Bác đem theo một chút khô hạn, cậu hỏi Trình Tiêu: "Tại sao?"

Chàng trai cao hơn cô nửa cái đầu, cả người cô đều bị vây trong cái bóng của cậu ấy, Trình Tiêu cúi đầu khẽ nhăn mày, cười nói: "Bởi vì tớ nói với cô ấy hiện tại chúng ta đang ở chung một chỗ."

Một câu nói này giống như mở một chai coca ướp lạnh trong lòng cậu "xì", dập tắt những bực tức trong lòng cậu, yết hầu Vương Nhất Bác khẽ động, hai lông mày giãn ra, mắt nhìn Trình Tiêu lại hỏi một câu "Tại sao?"

Nghe cậu nói lần thứ 2 "Tại sao?" Nụ cười bên khóe môi của Trình Tiêu dần dần lớn hơn, cô chớp chớp mắt nói: "Giống như A Mang, che chở."

Cô vừa nói xong, từ trước đến nay những vui buồn đều không lộ trên nét mặt của Vương Nhất Bác, đôi mắt trong veo đen như mực chứa đầy ý cười.

"Trình Tiêu." Vương Nhất Bác gọi một tiếng.

Nhìn ra được cảm xúc của cậu đã thay đổi, Trình Tiêu cười rộ lên, lên tiếng: "Cái gì?"

Chàng trai trước mặt sau khi nhận được câu trả lời của cô liền đưa tay ra xoa xoa đầu cô giống như lần đầu tiên họ mới gặp mặt, lòng bàn tay cậu hơi lạnh, giọng nói điềm đạm: "Có muốn ăn kem không?"

Trình Tiêu liếm liếm môi dưới, cúi đầu nói: "Có ~"

Lời tác giả muốn nói: Vương Nhất Bác: Cậu cũng rất ngoan.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net