Chương 39-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô vẫn thích Vương Nhất Bác, cho dù hiện tại anh đã là Vương Nhất Bác của tám năm sau, cô vẫn thích. Người thì vẫn là người đó, dù có biến thành như thế nào.

Nhưng cô thích anh thì thế nào chứ? Hiện tại cơ thể bố cũng mới bắt đầu phục hồi thuận lợi, cô cố lấy dũng khí trở về An Thành, nghĩ có thể nhìn anh từ phía xa là tốt rồi. Nếu muốn ở lại trong nước, vẫn phải đợi sức khỏe bố hồi phục xong... nhưng sẽ dễ dàng sao?

Bệnh nhân lâu ngày, không chỉ là thân thể bị tàn phá, mà tinh thần cũng bị ăn mòn. Cho dù từ đầu quyết tâm phục hồi, nhưng đi theo con đường này thỉnh thoảng sẽ làm ra một số hành vi có chút cực đoan.

Chuyện kinh thiên động địa của bốn năm trước, cô không muốn trải qua một lần nữa.

Trình Tiêu lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Alan.

Lúc này ở Anh là buổi sáng, Trình Tiêu gọi điện thoại đến, Alan dường như vừa dậy luyện thanh xong. Nhận được điện thoại của cô cậu rất vui, dùng tiếng trung không giỏi trả lời.

"Chị."

Alan vừa mới luyện thanh xong âm thanh rất lảnh lót, xuyên qua ống nghe truyền đến, Trình Tiêu có thể nhìn thấy những giọt sương nhỏ trên ban công ngôi nhà ở Anh.

Phấn chấn tinh thần lên, thanh xuân đã qua không thay đổi được, chuyện Vương Nhất Bác đã qua cũng như vậy.

"Ừm." Trình Tiêu cười đáp lại, khen ngợi nói: "Tiếng trung tiến bộ không ít nha."

Alan nghe xong rất vui vẻ, tiếp tục dùng tiếng trung nói: "Hôm nay em sẽ cùng thầy giáo đi bệnh viện, lần trước bác sĩ có khen thầy hăng hái tích cực, hồi phục không tồi."

Biểu đạt của người Anh so với người Trung Quốc cởi mở hơn một chút, như hiện tại Alan nói rõ ràng là bác sĩ khen ngợi bố, nhưng hôm qua gọi video cho bố, bố không nói với cô.

Chỉ cần bố dần phục hồi theo đúng quỹ đạo, Trình Tiêu yên tâm rồi. Cô nói cảm ơn với Alan, Alan cười lắc đầu biểu thị không có gì, ở trước màn hình điện thoại, còn không quên biểu hiện "Mở" một chút.

"Chị, chị mau về đi, nhà hoa hồng của em sắp mở rồi, em muốn tặng đóa đầu tiên cho chị."

Cúp điện thoại của Alan xong, Trình Tiêu định thần lại, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không tùy tiện gọi điện cho bố. Đợi đến quán rượu, Trình Tiêu vào phòng, ngồi ở ghế sô pha bên cửa sổ, nhấn dãy số của bố.

Cuộc sống của Trình Tử Thiện rất có quy luật, so với Alan thì dậy sớm hơn. Trình Tiêu nghe thấy âm thanh hiền từ của bố, trong lòng liền thả lỏng.

"Bố đang làm gì vậy?" Giọng nói của cô mang chút ý cười, giống nói chuyện phiếm ngày xưa.

Trình Tử Thiện vốn vẫn làm phê bình chỉnh sửa kịch bản của sinh viên, kịch bản của sinh viên tuy rằng tính quy tắc không đủ, nhưng có những tình tiết thú vị, có những lúc Trình Tử Thiện tâm tình tốt, đọc cho Trình Tiêu nghe một đoạn.

Hôm nay tâm tình ông rõ ràng không tồi, Trình Tiêu nghe ông đọc, khóe môi cong lên, kéo rèm cửa ra, nói với bố: "Thật thông minh nha."

Trình Tử Thiện cười lên, biểu thị đồng ý, nói: "Đúng, chỉ cần gọt giũa một chút là có thể trực tiếp viết kịch bản rồi."

"Con hiện tại chụp một quảng cáo không tồi." Trình Tiêu nói.

Trình Tử Thiện cười, nói: "Bố cũng nghe nói qua, nhưng màu sắc thương nghiệp hơi nặng, còn kịch bản thì vẫn quá bình thường. Đúng rồi, còn hai mươi ngày nữa là con quay về rồi đúng không?"

Ông tuy không nói, nhưng trong lòng vẫn nhớ kĩ.

Cắn nhẹ môi, Trình Tiêu khẽ lên tiếng, nói: "Vâng."

Trình Tử Thiện nghe ra trong giọng điệu của con gái có gì không đúng, ông khép kịch bản lại, ngữ điệu ôn nhu hỏi: "Có chuyện gì sao? Muốn quay về muộn chút à?"

Trong lòng Trình Tử Thiện mẫn cảm, cô có cái gì ông đều có thể phát giác ra ngay. Trình Tiêu có chút hối hận, có thể sau khi gặp Vương Nhất Bác, có chút váng đầu.

"Không phải", Trình Tiêu nói, "Con sẽ về đúng hạn, con không muốn rời xa bố quá lâu."

"Không muốn rời xa bố quá lâu, hay là sợ rời xa quá lâu?" Trình Tử Thiện hỏi lại cô.

Trình Tiêu bị hỏi không biết nói lời nào, nhưng cô nghe ngữ khí của Trình Tử Thiện, dường như không có chút chấn động nào, cô cười, thừa nhận: "Đều có."

Bên kia đầu điện thoại, Trình Tử Thiện nhẹ nhàng thở một hơi, hỏi Trình Tiêu một câu: "Cứ muốn nhìn bố như vậy sao?"

Trình Tiêu không trả lời, Trình Tử Thiện ngữ khí vừa chậm, vừa cười nhẹ nói: "Con muốn làm cái gì thì làm cái đó, bố tin rằng con làm chuyện gì đều là vì tốt cho bố và con."

Bố so với tưởng tượng của cô càng hiểu cô hơn.

Trình Tiêu gọi điện cho bố, thực chất là muốn nhận quảng cáo của công ty Vương Nhất Bác. Cô thừa nhận mình có tâm tư, muốn lúc chụp quảng cáo có thể gặp Vương Nhất Bác nhiều hơn. Nhưng cô cũng không phải đơn thuần là vì cái này, thù lao phong phú cũng là điểm quan trọng thu hút cô.

Cô vốn muốn gọi điện thoại thăm dò bố, nhưng bản thân lại không thể thường xuyên xa ông, cô còn chưa nói xong, bố đã đồng ý rồi.

Trình Tiêu cầm điện thoại của mình, chuẩn bị hỏi Hồ Ngâm Ngâm phương thức liên lạc với Vương Nhất Bác. Cô muốn hỏi Vương Nhất Bác một chút, có thể đợi chụp xong ảnh quảng cáo của công ty YI, sau đó chậm lại nửa tháng để chụp ảnh quảng cáo cho công ty họ. Nếu không được, cô liền không tính nhận nữa.

Cô vừa mở điện thoại, gửi một tin nhắn cho "Đường Đường" ở đầu tiên.

Một lúc sau có tin trả lời lại, cô không cần mở ra, liền có thể biết Vương Nhất Bác gửi gì.

Đường Đường: "Anh nhớ em, em là người con gái đầu tiên anh thích."

Vương Nhất Bác vẫn ngồi trong phòng làm việc, anh cầm điện thoại, đôi mắt trầm nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, trên màn hình, vẫn còn tin chưa gửi.

Cũng là người duy nhất anh thích.

Anh ấn vào phím hủy, xóa sạch, mặt khác nhắn tin khác gửi đi.

Đường Đường: "Tháng sau chụp hình quảng cáo, thù lao do cô định. Tháng sau tôi muốn gặp cô"

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Đường: Anh nhớ rõ em, em chính là người con gái duy nhất anh thích.

Vương Nhất Bác bắt đầu theo đuổi lại Trình Tiêu rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net