Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Tiêu thức dậy rất sớm, nhìn ra ngoài cửa sổ, cách lớp rèm cửa, bên ngoài bóng tối vẫn bao chùm. Mặt trời còn chưa mọc, chỉ thấy xa xa ánh sáng mặt trời sắp mọc nhuộm đỏ phía đường chân trời.

Cô khẽ cử động, vòng tay của Vương Nhất Bác từ phía sau ôm cô chặt hơn, khóe môi Trình Tiêu khẽ cong lên, đôi mắt khẽ nhắm lại, nằm gọn trong vòng tay của Vương Nhất Bác.

Trong phòng nhiệt độ vừa phải, nhiệt độ trên người đàn ông này cũng khiến cô cảm thấy rất thoải mái, Trình Tiêu dựa vào ngực anh, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Không ngủ được à?" Vương Nhất Bác vừa tỉnh, giọng nói vẫn có chút khàn khàn, anh vẫn chưa mở mắt, lông mi dày và cong vút, mang theo một chút lười biếng cùng gợi cảm.

Tám giờ tối hôm nay là buổi ra mắt đầu tiên của "Thanh Phong Phù Nguyệt", phòng vé phim lần này, quyết định sự nghiệp của cô có khởi đầu tốt đẹp hay không, tối qua Trình Tiêu ngủ rất muộn, hôm nay lại dậy rất sớm. Cô là người theo đạo Phật, thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc lo lắng, chứng minh là cô đặc biệt quan tâm chuyện này.

Hơi thở của người đàn ông phả lên tai cô, Trình Tiêu nhẹ giọng đáp, sau khi cô nói xong, bên tai liền bị cắn một cái, Trình Tiêu khẽ cười, vành tai phát nóng, quay đầu lại hôn anh.

Tình cảm của hai người rất sâu đậm, ngươi tới ta đi, phòng ngủ từ từ trở nên kiều diễm triền miên.

Tình ái cũng giúp cho người ta buông lỏng tinh thần cùng thân thể, Trình Tiêu thích cùng Vương Nhất Bác dùng loại phương thức mới này để giải tỏa căng thẳng.

Sóng tình qua đi, mặt trời cũng đã mọc, Trình Tiêu được Vương Nhất Bác ôm đi tắm. Hôm nay là chủ nhật, Vương Nhất Bác không cần đi làm, sau khi tắm xong, Vương Nhất Bác lại ôm Trình Tiêu đi ngủ tiếp, Trình Tiêu dậy trước, cô muốn chuẩn bị bữa sáng.

Sau tuần trăng mật, thời gian làm việc của Trình Tiêu rất lẻ tẻ, nhưng phần lớn đều ở bên Vương Nhất Bác, trước khi kết hôn hai người không ở chung, vẫn chưa cảm thấy gì, sau khi kết hôn Trình Tiêu thật sự cảm thấy Vương Nhất Bác rất dính người, nhưng cô cũng dính Vương Nhất Bác.

Trước khi làm bữa sáng, Trình Tiêu mở cửa trước bước ra sân vườn. Mặt trời đã lên cao, nhưng giữa tháng năm những cơn gió buổi sáng vẫn rất mát mẻ.

Mở cửa, trong sân vườn toàn bộ đều là những chậu hoa đã nở, Trình Tiêu lấy ống nước, như thường lệ, bắt đầu tưới hoa.

Trình Tiêu rời đi không lâu, Vương Nhất Bác liền tỉnh, vừa mở mắt không nhìn thấy Trình Tiêu. Anh từ trên giường bước xuống, sau khi mặc quần áo xong ra khỏi phòng ngủ. Khi đến phòng khách ở tầng một, nhìn qua chiếc cửa sổ hình mắt cáo thấy Trình Tiêu đang tưới hoa.

Trên tay cô đang cầm vòi nước nhỏ bằng nhựa, mặc chiếc váy ngủ, mái tóc dài màu nâu lạnh tùy ý xõa trên vai, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện, mang theo chút phong tình của người phụ nữ trưởng thành.

Khi Vương Nhất Bác học cấp 3, thường ở trong phòng nhìn Trình Tiêu. Khi đó, Trình Tiêu cao cao gầy gầy, mặc áo dây màu nâu và quần đùi, dáng người thon dài. Cô so với trước kia, bề ngoài không có gì thay đổi nhiều, khí chất có thay đổi lớn nhất. Thời gian trước, thanh xuân tuổi trẻ, hiện tại lại là gợi cảm mà lười biếng.

Anh rất thích xem Trình Tiêu tưới hoa, năm đó anh đem hoa cỏ trong vườn nhà cô đến trồng tại đây, sớm đã nghĩ sẽ có ngày này, sáng sớm rời giường, có thể nhìn thấy Trình Tiêu tưới hoa.

Hiện tại, mộng tưởng của anh đã trở thành sự thật rồi.

Đuôi mắt của Vương Nhất Bác khẽ giương lên, kéo cửa đi ra ngoài.

Anh vừa bước ra khỏi cửa, Trình Tiêu nhìn sang, thấy Vương Nhất Bác, khóe môi Trình Tiêu giương lên, đem vòi nước từ cây lê rời qua, hướng Vương Nhất Bác phun tới.

"Xem chiêu!"

Từng dòng nước nhỏ li ti bắn tung tóe, Vương Nhất Bác trừng mắt, Trình Tiêu đã cười rộ lên, nụ cười sau dòng nước có chút rung động lòng người, Vương Nhất Bác quên né tránh, liền bị dòng nước phun lên người.

"Sao anh không tránh?" Trình Tiêu đem ống nước thu về, nhìn trước ngực Vương Nhất Bác ướt một mảng lớn, anh mặc áo phông trắng, sau khi bị ướt có thể nhìn thấy làn da trắng nõn có chút hồng ẩn hiện bên dưới.

Trình Tiêu mặt có chút đỏ.

Mà lúc cô đang có chút ngại ngùng, Vương Nhất Bác đã đi đến. Trình Tiêu nhìn tư thế kia, anh hẳn là muốn bắt cô, cô cười rộ lên, cầm vòi nước chạy vội đi, mới vừa chạy được hai bước, bị Vương Nhất Bác từ phía sau bắt được.

"Em không dám nữa." Trình Tiêu cầu xin tha thứ trước.

Vương Nhất Bác đã không nghe lời cô nói, mỗi ngày cô không nghịch ngợm một chút liền không chịu được. Vương Nhất Bác cười rộ lên, đem Trình Tiêu vác lên.

"Thay quần áo cho anh." Vương Nhất Bác nói.

Bị Vương Nhất Bác vác trên vai, Trình Tiêu cười ha ha, giãy giãy chân nói: "Được được được, anh thả em xuống trước đã."

Khi bị vác lên, đầu hướng xuống dưới đất, chung quy vẫn là có chút không thoải mái, Vương Nhất Bác ôm lấy eo của cô, đem Trình Tiêu bế lên. Trình Tiêu mặt có chút nóng lên, ôm cổ của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Tại sao lại phun nước vào anh?"

Trình Tiêu bị anh ôm, hai chân khẽ cựa quậy một chút, vừa rồi khi bị Vương Nhất Bác đuổi theo, trên người cô cũng dính một chút nước, bên tai sợi tóc ướt sũng dính trên mặt, giống một con mèo hoang. Cô cười rộ lên, khóe mắt cong cong nói: "Muốn giúp anh thay quần áo."

Khi Vương Nhất Bác ôm lấy cô yết hầu khẽ động, anh nhìn cô cười đến vui vẻ, cũng chỉ là khẽ cười một tiếng, thanh âm trầm thấp khẽ nói một câu.

"Nghịch ngợm."

Nghịch ngợm mới thú vị mà.

Trình Tiêu thích nghịch ngợm, Vương Nhất Bác cũng thích sự nghịch ngợm của cô, hai người bổ sung cho nhau.

Khi thay quần áo cho Vương Nhất Bác, lại thêm một phen chiến đấu trong phòng thay đồ, Trình Tiêu thật không dễ dàng mới thoát khỏi miệng cọp, tách khỏi cơ thể nóng rực của Vương Nhất Bác, như tên trộm hướng phòng bếp mà chạy.

"Em đi làm bữa sáng." Trình Tiêu cười hì hì quay đầu nói, trong phòng thay đồ Vương Nhất Bác nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

Trải qua một buổi sáng lăn lộn, Trình Tiêu đã không còn khẩn trương nữa. Đi tới phòng bếp, Trình Tiêu chỉ cắt hai miếng bánh mì nướng, chiên trứng làm bánh sandwich, lại chuẩn bị thêm hai cốc nước ép hoa quả.

Khi Vương Nhất Bác đến, bữa sáng đã chuẩn bị xong, anh bước đến phía sau Trình Tiêu, khẽ hôn lên má cô, bê khay đồ ăn trước mặt cô, hai người một trước một sau đi ra phòng ăn.

Trong phòng ăn mở cửa sổ, bên ngoài gió lành lạnh lướt nhẹ qua rèm cửa, ánh mặt trời tươi sáng mà ấm áp, trong phòng ăn phủ một tầng màu sắc ấm áp nhàn nhạt.

Hai người mỗi người ngồi một đầu bàn ăn, Trình Tiêu uống một ngụm nước trái cây, nói: "Vừa rồi ba gọi điện thoại tới hỏi em, bữa trưa anh muốn ăn gì, ba nói dì Lý làm cho."

Để thuận tiện cho việc phục hồi sức khỏe, Trình Tử Thiện bây giờ vẫn ở căn nhà gần bệnh viện, sau này công việc của Trình Tiêu quá bận rộn, cô liền thuê một dì giúp việc đến nấu cơm cho Trình Tử Thiện. Thực ra dì giúp việc này cũng là do Dương Thư Nhữ giới thiệu.

Sau khi ăn sáng xong, bọn họ muốn đi giúp ba làm phục hồi sức khỏe. Tuy rằng đã lấy chồng, nhưng Trình Tử Thiện phục hồi sức khỏe, Trình Tiêu vẫn muốn tự làm, sau này khi cô bận chụp hình ở bên ngoài, Vương Nhất Bác sẽ tự mình chăm sóc ba.

"Anh với ba khẩu vị không khác nhau lắm, em nghĩ xem em muốn ăn gì?" Vương Nhất Bác trả lời, cô vẫn chưa ăn quen những món ăn địa phương.

Mắt Trình Tiêu khẽ giật giật, cười hỏi: "Anh làm sao?"

Vương Nhất Bác nhìn ý cười trong ánh mắt cô, hỏi: "Em ăn gì?"

Trình Tiêu cười ha ha, lần trước Vương Nhất Bác nấu món thịt xào ngũ sắc, suýt nữa làm cháy phòng bếp. Anh mọi chuyện đều có thể làm rất tốt, nhưng chỉ riêng nấu cơm. Trình Tiêu nghĩ lại vẫn bật cười.

Hai người sau khi ăn cơm xong, liền đưa Trình Tử Thiện đến bệnh viện, quá trình phục hồi sức khỏe của ông hiện tại đã đơn giản hơn trước rất nhiều. Sau khi kết thúc mới 10h sáng. Bệnh viện tìm Trình Tiêu, nói lại với cô tình trạng của ba cô.

"Tiếp tục duy trì tình trạng phục hồi sức khỏe như bây giờ, ước chừng cuối năm nay có thể kết thúc quá trình phục hồi bằng máy móc, nhưng ông Vi bệnh đã nhiều năm, bắp thịt nhất định có chút suy yếu. Sau khi kết thúc quá trình phục hồi bằng máy móc, thường ngày ông ấy cũng cần chú ý sử dụng nhiều phần cơ thể bên phải."

Khi ba cô mới bắt đầu bị bệnh, bệnh viện ước chừng khoảng thời gian phục hồi cần mười năm, thế nhưng ông nửa năm trước đã kết thúc rồi. Mấy năm nay, ba cô chịu không ít khổ cực, cô cũng trải qua những năm tháng phiêu dạt, có điều hiện tại, tất cả cũng kết thúc rồi.

Sự việc cũng tiến triển theo hướng tốt lên, Trình Tiêu trong lòng vô cùng vui vẻ.

Cô vui vẻ, trong lòng ba cô càng vui vẻ, một nhà ba người trở về mới hơn mười giờ, Vương Nhất Bác chơi cờ vây cùng ông, Trình Tiêu đến phòng bếp hỗ trợ.

Dì Lý là người nhanh nhẹn, chuyện trong phòng bếp rất nhanh đã làm xong, Trình Tiêu đi rửa tay, chuẩn bị đến phòng sách gọi ba cô và chồng xuống ăn cơm, bước tới cửa, cô đẩy cửa ra, bên trong hai người đồng thời quay đầu lại.

Khi Trình Tiêu đứng ở trước cửa, nghe thấy hai người nói chuyện, nhưng khi cô vừa bước đến, hai người lại dừng cuộc nói chuyện. Trên bàn cờ quân đen và quân trắng đã thu lại hết, nhìn hai người có lẽ đã kết thúc ván cờ vây rồi.

"Nói gì vậy? Em vừa bước vào liền không có động tĩnh gì nữa?" Trình Tiêu bước vào, nắm lấy bả vai của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa nhẹ một chút, cười nói: "Không có gì."

Nghe Vương Nhất Bác nói như vậy, Trình Tử Thiện cũng cười, nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, không có gì, chỉ là nói chuyện vài câu, cơm trưa đã xong rồi hả?"

Trình Tiêu hiển nhiên là không tin, cô nghiêng đầu ghé vào bên vai Vương Nhất Bác, ngó nhìn vào mắt Vương Nhất Bác. Lông mi anh khẽ động, lông mi dày và cong ẩn dưới đó là đôi mắt đen bóng.

Hai người thân mật trước nay cũng không kiêng dè người khác, nhưng là Trình Tử Thiện cô cũng không dám làm càn, Trình Tiêu nhìn cũng không phát hiện ra điều gì, đợi tới buổi tối về nhà mới tiến hành bức cung. Cô đứng lên, kéo tay Vương Nhất Bác nói: "Cơm làm xong rồi, đi ăn cơm thôi."

Sau khi ăn cơm xong, Vương Nhất Bác lại ngồi đánh cờ vây cùng Trình Tử Thiện, nhưng Trình Tiêu lại bắt đầu bận rộn với lễ ra bộ phim đầu tiên. Đến 6h tối, sau khi Vương Nhất Bác và Trình Tử Thiện ăn tối xong, cùng đến rạp chiếu phim.

Rạp chiếu phim chỗ ngồi đã kín, Trình Tiêu cũng cần lên sân khấu hỗ trợ, cho nên sớm đã đến hậu trường để trang điểm, Vương Nhất Bác ngồi trên ghế, im lặng chờ buổi lễ khai mạc.

Sau khi hỗ trợ mọi người, Trình Tiêu lướt qua đám người đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, ngồi bên cạnh đều là những cô gái trẻ, sau khi nhìn thấy Vương Nhất Bác đều khẽ cảm thán, hiện tại nhìn đến Trình Tiêu, xác nhận thân phận của Vương Nhất Bác, nhóm người đều khẽ kêu lên một tiếng.

Cách thức yêu đương của Vương Nhất Bác rất đơn giản, lần đầu tiên khi nói Trình Tiêu là bạn gái, độ nóng cũng chưa tính là cao, đến lần thứ hai thứ ba, thậm chí còn nóng hơn so với lần đầu.

Trình Tiêu quả thực là người rất may mắn, chồng chẳng những có tiền, mấu chốt cũng quá đẹp trai, không thua kém chút nào nam diễn viên chính trong bộ phim này.

Phía trước có những tiếng thảo luận nho nhỏ Trình Tiêu cũng nghe được một chút, cô cũng không để ý lắm, chỉ là chờ khai mạc bộ phim, chờ bộ phim mở màn.

Trước màn hình, Vương Nhất Bác nhìn bộ dáng đang nhíu mày của Trình Tiêu, anh nắm lấy tay cô, cùng cô tán gẫu để giảm bớt sự khẩn trương cho cô.

"Chuyện buổi trưa ba nói với anh, em vẫn muốn biết sao?" Cơ thể Vương Nhất Bác khẽ nghiêng, đôi môi kề sát bên tai Trình Tiêu, nghe được thân thể cô đang tê rần.

Thành công rời đi lực chú ý của Trình Tiêu, cô nhìn Vương Nhất Bác, nhỏ giọng hỏi: "Muốn, hai người nói gì vậy?"

Vương Nhất Bác không giấu diếm cô: "Ba hỏi chúng ta khi nào muốn sinh con?"

"Cái gì?" Trình Tiêu giọng trở nên cao hơn một chút, cô nhìn thoáng qua bốn phía, tựa sát vào Vương Nhất Bác hơn một chút, hỏi: "Anh muốn có con sao?"

"Không có người đàn ông nào không muốn có con cùng người phụ nữ mình yêu." Vương Nhất Bác nói.

Trình Tiêu nâng mắt nhìn anh, cổ họng khẽ động. Lúc này, trên màn hình chính thức mở màn, khúc nhạc dạo vang lên, âm nhạc êm dịu và ấm áp. Anh lại càng nắm chặt tay cô hơn.

"Nhưng khi nào thì cũng còn tùy vào em". Vương Nhất Bác nói: "Em đừng sợ thất bại, em có thể từ từ thành công. Có anh ở đây, cuộc sống của em không cần quá vội vàng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net