Chương 462: Ngoại truyện Đế Hậu (38): Cơm hộp của Giang Bùi, Oanh Trầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Bùi bị đá trúng gáy, mất thăng bằng, ngã lộn qua lan can xuống.

Đúng lúc này...

"Rầm!"

Cánh cửa dẫn ra sân thượng bị đá văng ra, đội trưởng Tưởng cầm súng trong tay, dõi mắt nhìn quanh một vòng, di chuyển họng súng khắp bốn phía: "Người đâu?"

Không nhìn thấy kẻ phóng hỏa đâu, trên nóc nhà chỉ có hai người là Dung Lịch và Tiêu Kinh Hòa.

Dung Lịch nói: "Đá xuống dưới rồi."

Cạn lời!

M* kiếp! Mạnh tay thế!

Đội trưởng Tưởng lập tức chạy tới lan can nhìn xuống, phía dưới đang rất hỗn loạn, không rõ tình hình thế nào. Anh ta vội vã dùng bộ đàm hỏi thăm đồng chí ở phía dưới: "Dưới đó thế nào rồi? Đã bắt được chưa?"

"Bắt được rồi, đội trưởng Tưởng."

Đội trưởng Tưởng vừa kích động vừa chửi thầm trong bụng, đồng thời cũng rất lo lắng: "Hắn ta thế nào, đã chết chưa?"

"Chưa chết."

Nghe vậy đội trưởng Tưởng mới yên tâm, bắt được là tốt, bắt được là tốt, nhưng mà...

Anh ta quay lại nhìn Dung Lịch: "Chuyên gia phá bom dưới lầu là do anh mời tới phải không?"

Ít nhất phải có cả một đại đội: phá bom, đặc chủng, cảnh sát vũ trang, mợ nó, còn toàn là nhân vật trâu bò, anh ta chưa từng thấy thế trận lớn như vậy bao giờ.

Dung Lịch không ư không hừ: "Bên cảnh sát nói rằng loại sát nhân biến thái này có tỷ lệ đặt bom tập kích rất cao, phải chuẩn bị sẵn công tác phá bom."

Đúng, điều này anh ta không phản đối, thế nhưng...

"Toàn bộ tầng 5 của Trung tâm thương mại Kinh Bách đều tạm ngừng kinh doanh để sửa chữa, tất cả nhân viên sửa chữa đều là người của anh, ngoại trừ kẻ bị trói kia, con số thương vong bằng 0." Đội trưởng Tưởng cất súng vào, "Đừng nói với tôi đều là ngẫu nhiên."

Dung Lịch bình tĩnh nói thẳng: "Không phải ngẫu nhiên, là do tôi sắp xếp."

Cũng đúng.

Đừng nói một đại đội, kể cả cậu Sáu nhà họ Dung ở Đế Đô có điều động cả một sư đoàn tới cũng không có gì là lạ. Anh ấy không chỉ có quyền mà còn có tiền nữa, lực mạnh đến thế nào chứ. Trên tầng 5 của tòa nhà Kinh Bách tối thiểu cũng có 40, 50 cửa tiệm, đùng một cái nói nghỉ một ngày là nghỉ luôn như thế, cũng phải tổn thất cả mấy chục triệu. Ôi, có tiền có thể đã đành, lại còn thông minh, tội phạm IQ cao cũng không làm khó được anh ấy. Đừng đố kị, tạo hóa chính là không công bằng như vậy đấy.

Đội trưởng Tưởng hít sâu một hơi, nhưng vẫn không đè cơn tức xuống được: "Anh không phải cảnh sát hình sự, sao có thể tự ý hành động một mình như thế?!"

Ít nhất cũng phải thông báo với cảnh sát bọn họ một tiếng chứ!

Dung Lịch nói: "Điện thoại di động của các anh đã bị nghe lén."

Đội trưởng Tưởng ngây người.

Hả? Còn có cả việc này à?! Thế mà anh ta lại không! Biết! Gì! Cả!

Đội trưởng Tưởng lau mồ hôi chảy ra do phơi dưới ánh mặt trời chói chang, gương mặt vốn đã đen lại càng đen hơn: "Móa nó, rốt cuộc anh đã điều tra bao nhiêu chuyện sau lưng cảnh sát chúng tôi?!"

Dung Lịch không trả lời, đi tới trước mặt Tiêu Kinh Hòa, giơ tay che nắng cho cô: "Em có nóng không?"

Cô gật đầu, trên người cô vẫn đang mặc đồng phục bảo hộ của lính cứu hỏa được làm từ vải sợi tổng hợp kín khí rất dày, trên cổ cô toàn là mồ hôi, nóng đỏ cả lên.

Dung Lịch nhìn mà xót cả ruột, anh dùng mu bàn tay lau mồ hôi cho cô: "Còn chuyện gì thì lát nữa tôi sẽ đến đồn cảnh sát lấy lời khai."

Anh dắt Tiêu Kinh Hòa rời đi trước.

Vừa xuống tới dưới lầu, còn chưa kịp đi ra khỏi đám đông vây quanh, đã có người gọi cô lại.

"Tiêu Kinh Hòa."

Tiêu Kinh Hòa dừng chân, cô quay đầu, nhìn thấy Lâm Oanh Trầm đang được hai nhân viên cứu hộ dìu đi, ánh mắt cô ta nóng rực: "Cô có biết hôm nay ai hẹn tôi tới đây không?"

Tiêu Kinh Hòa thầm nghĩ, không phải cô hẹn tôi tới đây đấy sao?

Bàn tay Dung Lịch đang nắm tay cô bỗng siết chặt lại, cô quay sang thì thấy ánh mắt Dung Lịch đã nhanh chóng sa sầm xuống.

Lâm Oanh Trâm mấp máy môi rồi lại dừng rất lâu, đôi môi bợt bạt không có chút màu máu hơi run rẩy: "Là Dung Lịch."

Trên chân cô ta vẫn đang mang đôi giày cao gót màu đỏ không vừa chân, khập khiễng cố gắng tiến về phía trước.

Cô ta mỉa mai với giọng vừa tức giận vừa không cam lòng, "Không phải cô là lính cứu hỏa sao? Không phải cô chuyên giải nguy cứu người sao? Vậy cô không biết ư, chính Dung Lịch đã đẩy tôi ra làm mồi dụ."

Cô ta muốn nói, nếu không phải Dung Lịch hẹn cô ta, cô ta sẽ không giẫm vào vũng nước đục này.

Cô ta đang lên án Dung Lịch bụng dạ nham hiểm cỡ nào, mưu mô thủ đoạn cỡ nào, vô lương tâm cỡ nào.

Tiêu Kinh Hòa hiểu hết những ý cô ta muốn nói đến.

"Ừ."

Cô đáp lại một chữ.

Lâm Oanh Trầm không thể tin nổi: "Dung Lịch là..."

Tiêu Kinh Hòa ngắt lời cô ta, ngữ điệu vô cùng bình tĩnh hòa nhã, nhưng âm sắc rất lạnh: "Hình như cô đã quên rồi nhỉ, là cô hẹn tôi tới đây, không phải cô cũng muốn đẩy tôi ra làm mồi câu sao?"

Con người lúc nào cũng thích cầm đóm soi chân người, còn chân mình thì chẳng thấy.

"Nếu như cô không nảy sinh suy nghĩ không chính đáng thì bản thân cô cũng sẽ không bị nhận quả báo. Lâm Oanh Trầm à..."

Cô dừng lại một chút, chiếc mũ bảo hiểm của lính cứu hỏa hơi nóng, cô thuận tay đưa nó cho Dung Lịch, "Đừng đẩy hết mọi sai lầm lên người người khác, chẳng qua cô cũng chỉ tự tạo nghiệp thôi."

Nói nhiều lời cũng vô ích, cô kéo Dung Lịch đi ra khỏi đám đông hỗn loạn.

Lâm Oanh Trầm mất hết sức lực, cô ta ngồi bệt trên mặt đất, vừa khóc vừa cười.

Xe của Dung Lịch đang đậu trong gara bên cạnh, Tiêu Kinh Hòa thay quần áo trên xe. Cô toát mồ hôi đầy người nên Dung Lịch không dám chỉnh điều hòa quá thấp, đành phải dùng khăn ướt lau mồ hôi cho cô, hạ nhiệt độ bằng phương pháp vật lý.

Từ lúc lên xe đến giờ cô vẫn không nói một lời nào.

Dung Lịch lau mồ hôi trên cổ giúp cô, động

tác cực kỳ nhẹ nhàng: "Em giận à?"

Tiêu Kinh Hòa hỏi lại: "Anh không biết em đang giận chuyện gì sao?"

Anh chỉ sợ cô giận mình, sẽ làm cho người ta bó tay hết cách. Lúc này anh chỉ có thể thẳng thắn, sau đó tuyệt đối thuận theo thôi: "Anh đã lợi dụng Lâm Oanh Trầm."

Cho dù xuất phát từ mục đích gì thì thủ đoạn của anh cũng là khuất tất. A Hòa không như thế, tính tình của cô chính trực hơn anh nhiều.

Cô nhíu mày nói: "Em không giận chuyện này."

Động tác lau mặt cho cô của Dung Lịch đã hơi hoảng loạn rồi, anh chột dạ: "A Hòa, em nói cho anh biết anh đã sai ở đâu đi." Anh mềm giọng lựa theo ý cô, dỗ dành, "Em không nói cho anh thì anh không biết phải sửa như thế nào."

Thấy anh cẩn thận dè chừng như vậy, Tiêu Kinh Hòa cũng tức không nổi nữa, giọng nói của cô rất buồn bực: "Em không thích anh giấu giếm em chuyện gì đó."

Ví dụ như chuyện hôm nay, đến giờ cô vẫn chưa hiểu đầu đuôi ra làm sao cả.

Dung Lịch lại rút một tờ khăn ướt nữa ra, lau ngón tay của cô, sau đó nâng lên hôn một cái: "Anh sợ em gặp nguy hiểm."

Cô thu tay về, không cho anh hôn: "Em không muốn nghe lý do."

Dung Lịch rất ít khi thấy cô cáu kỉnh như vậy, hơi hờn lẫy kiểu trẻ con. Anh bật cười, nắm lấy tay cô: "Anh sai rồi." Nét cười trên khóe môi anh không che đậy được, "Từ nay về sau anh không như vậy nữa, em tha thứ cho anh được không?"

Nhận sai nhanh thật đấy.

Cô chọc chọc vào má của anh, bên trái hai cái, bên phải hai cái, sau đó liền vứt hết nguyên tắc mà tha thứ cho anh.

Cô móc một sợi dây chun trong túi áo Dung Lịch ra, buộc mái tóc chạm vai của mình lên: "Sao anh biết Lâm Oanh Trầm muốn làm chuyện xấu?"

Vốn dĩ cô muốn cắt tóc ngắn nhưng Dung Lịch không cho, lúc ấy cô đã nhét mấy sợi dây chun vào túi áo anh, bắt anh lúc nào cũng phải mang.

Không ngờ Dung Lịch lại mang thật.

"Cô ta đã tự tiết lộ." Dung Lịch vén tóc ra sau tai giúp cô, nói, "Lâm Oanh Trầm nói với anh, cô ta là Định Tây tướng quân."

Sợi dây chun trong tay đứt phựt một tiếng, tóc xõa cả xuống.

Cô dừng tay lại: "Vậy cô ta có phải là Định Tây tướng quân không?"

"Em mới là Định Tây tướng quân." Dung Lịch gỡ tóc cô ra, vòng tay qua cổ của cô, buộc tóc lại cho cô, "Có lẽ cô ta đã tự làm rối loạn trận tuyến của mình, cô ta nói với anh một vài chuyện thời Sùng Tông, Viêm Hoằng. Những chuyện đó trừ anh ra, chỉ có bác sĩ tâm lí trước đây của anh biết. Anh không tin cô ta là Ô Nhĩ Na Giai Oanh Trầm nên đương nhiên có thể điều tra ra được quan hệ giữa cô ta và vị bác sĩ tâm lý đó."

Những chuyện này, Tiêu Kinh Hòa đều không biết.

"Quan hệ thế nào?"

"Bác sĩ Trương là ba ruột của cô ta, còn làm thế nào cô ta thấy được bệnh án và tư liệu thì anh không biết."

Dung Lịch vô cùng kiên nhẫn vuốt suôn từng lọn tóc cho cô, chiều dài vừa vặn có thể cột thành đuôi ngựa. Anh cột tóc cô thành một búi tròn, không phải là lần đầu làm nên động tác đã rất nhuần nhuyễn rồi.

"Lúc anh điều tra cô ta và bác sĩ Trương, còn phát hiện thêm một chuyện."

Anh gạt tóc mái trên trán cô sang bên, "Lần đó, lúc em làm thôi miên tâm lý, Lâm Oanh Trầm cũng tới, camera giám sát đã quay được cô ta, còn có cả Giang Bùi nữa."

Tiêu Kinh Hòa kinh ngạc: "Lúc đó anh đã biết Giang Bùi là hung thủ rồi à?"

"Vẫn chưa biết, Giang Bùi đứng ở góc chết của camera giám sát, chỉ quay được một tay của hắn, lòng bàn tay có nốt ruồi, nhưng có thể xác định một chuyện."

Dung Lịch thong thả nói, "Lâm Oanh Trầm có thể nhận ra hung thủ."

Nói cách khác, Lâm Oanh Trầm đã thấy được hồ sơ tư vấn tâm lý của cô.

"Về sau, cô ta gọi điện thoại hẹn em ra ngoài, ông cụ nhà họ Lâm lại tìm anh đánh cờ. Anh đoán, chắc cô ta đã biết ai là hung thủ rồi nên muốn giữ chân anh, dùng chiêu mượn dao giết người."

Đương nhiên Lâm Oanh Trầm cũng không nắm chắc mười phần, chỉ là đánh cược một phen, làm cho A Hòa nhà anh một mình tới tòa nhà Kinh Bách, tạo cơ hội cho Giang Bùi hạ thủ.

Vậy nên anh bèn tương kế tựu kế.

Vẫn còn một chuyện nữa cô nghĩ mãi không ra: "Vậy tại sao cuối cùng người bị Giang Bùi bắt lại là Lâm Oanh Trầm?"

Lâm Oanh Trầm cố ý hẹn gặp cô ở tầng 2 của tòa nhà Kinh Bách, đối diện với buổi ký tặng sách, thời gian cũng coi như vừa khớp.

Nhưng tại sao Giang Bùi và cô ta phạm sai lầm?

"Lúc em tới phòng tư vấn tâm lý, Giang Bùi cũng đi theo. Ngoại trừ cảnh sát và anh thì không ai biết chuyện em đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng hắn lại biết rõ hành tung của em như vậy, chỉ có một khả năng, hắn đã cài thiết bị theo dõi để nghe lén ở em hoặc cảnh sát."

Dung Lịch dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên cổ của cô, thấy đã mát hơn rồi, anh bèn chỉnh điều hòa trong xe lên 2 độ, "Anh đã bảo Hoắc Thường Tầm điều tra, điện thoại di động của em đã từng bị động tay động chân, và cả một cảnh sát cấp dưới của đội trưởng Tưởng cũng đã bị nghe lén điện thoại."

Chẳng trách anh lại giấu luôn cả cảnh sát.

Tiêu Kinh Hòa bỗng nhớ ra: "Hồi tháng Ba em từng bị mất điện thoại một lần, lúc ấy phòng bảo vệ nói là Giang Bùi đưa đồ bị mất tới thông báo cho người mất của đến nhận.

Không ngờ hắn đã để mắt theo dõi cô từ lâu như vậy.

"Sau khi em làm thôi miên xong, anh đã đi điều tra camera xung quanh địa điểm xảy ra chuyện kia, và đã tìm được đoạn ghi hình nhân viên giao đồ ăn mà em nói. Anh nghi ngờ hung thủ ở cùng khu nhà với em nên đã đi làm so sánh khuôn mặt, nhưng chất lượng hình ảnh của camera không rõ nên không so được." Dung Lịch nói.

"Cho nên, anh dùng Lâm Oanh Trầm để dụ hắn ra mặt?"

Anh gật đầu, vô cùng thẳng thắn: "Hắn đã để mắt tới em, giữ lại hậu họa vô cùng, anh phải nhanh chóng bắt được hắn ta."

Bất chấp thủ đoạn, hèn hạ thì hèn hạ thôi, tóm lại, anh phải nhanh chóng diệt trừ hậu họa. Chuyện liên quan đến cô, anh có thể không có nguyên tắc, cũng có thể không từ thủ đoạn.

Dung Lịch tiếp tục: "Điện thoại di động của em bị hắn ta theo dõi, anh bèn dùng điện thoại di động của em sửa lại thời gian và địa điểm gặp mặt của em và Lâm Oanh Trầm."

Sau đó, anh hẹn Lâm Oanh Trầm tới đó.

Anh muốn bắt quả tang tội phạm, muốn bắt người ngay tại chỗ với chứng cớ vô cùng xác thực.

Bước nào cũng được tính toán chuẩn xác không sai sót.

Lâm Oanh Trầm nhiều tâm cơ nhưng rốt cuộc vẫn không đa mưu như Dung Lịch.

"Chị Dung Đường nói anh xem binh pháp Tôn Tử từ lúc 4 tuổi."

Tiêu Kinh Hòa dựa vào ghế xe, hơi ngửa đầu, nở nụ cười, "Quả nhiên là không uổng công đọc nó."

Anh ở trong hoàng tộc 35 năm, làm sao lại không có chút thủ đoạn âm hiểm nào được chứ.

"A Hòa này," Dung Lịch duỗi hai cánh tay vòng quanh eo cô, bế cô vào lòng, anh nói,"Anh chỉ tính toán người khác, anh sẽ không dùng những suy tính không quang minh chính đại này với em đâu."

Tiêu Kinh Hòa buồn cười, lòng ham sống của bạn trai cô tương đối mạnh đấy nhỉ.

Cô giơ tay lên nắm cằm Dung Lịch: "Ừm, nếu anh dám tính toán em, em sẽ mua sầu riêng cho anh quỳ."

Anh mỉm cười bằng lòng: "Được."

Anh lật người, ôm cô trong lòng, tựa cầm lên vai cô. Hơi thở hơi nóng ở ngay bên tai Tiêu Kinh Hòa, giọng rất trầm thấp, nói: "Em có trách anh lợi dụng người khác không?"

Anh không muốn lấy mạng của Lâm Oanh Trầm, người của đội phòng cháy chữa cháy tới khá nhanh, người của anh cũng ở tầng 5, Lâm Oanh Trầm không chết được, nhưng nói thế nào thì cô ta cũng vẫn là mồi câu của anh.

"Nếu người khác thì em không đồng ý, nhưng Lâm Oanh Trầm," Tiêu Kinh Hòa ngẫm nghĩ một chút, "Cô ta đáng đời."

Nếu như không phải do cô ta tính kế trước, Dung Lịch cũng sẽ không tương kế tựu kế.

Dung Lịch mỉm cười, thuận theo bạn gái, "Đúng, cô ta đáng đời."

Tiêu Kinh Hòa hơi giận: "Em với cô ta không thù không oán, cô ta lại muốn giết chết em."

Sớm biết như vậy, cô đã không đi cứu người phụ nữ xấu xa đó, tốt nhất là để cho cô ta hít nhiều khói đặc thêm một chút.

Dung Lịch tiếp tục hùa theo bạn gái: "Đúng, cô ta là một người phụ nữ xấu xa."

Tiêu Kinh Hòa cuộn người trong lòng anh một lát, sau đó đẩy anh ra: "Nghĩ đi nghĩ lại, thì cũng không tính là không oán không thù, cô ta coi em là tình địch mà. Nói cho cùng, đây là khoản nợ hoa đào của anh đấy."

Yêu mà không được nên nổi điên biến thành ma, lòng đố kỵ của phụ nữ quả thật còn đáng sợ hơn thiên quân vạn mã.

Dung Lịch ngoan ngoãn, bạn gái nói gì cũng đúng: "Em nói đúng hết, là anh không tốt."

Lại nhận lỗi.

Tiêu Kinh Hòa dở khóc dở cười: "Không phải kiếp trước anh là Hoàng Đế sao? Tại sao lại không có một chút dáng điệu cửu ngũ chí tôn nào cả thế."

Anh hỏi lại: "Em nói thử xem?"

Không đợi cô nói, anh đã hôn lên khóe môi cô, đôi mắt anh sáng như sao trời: "Nếu như khi đó em làm Hoàng hậu của anh, anh nhất định sẽ là Hoàng đế sợ vợ đầu tiên của Đại Sở."

Đối với cô, quả thật anh không có ranh giới cuối cùng.

Tiêu Kinh Hòa không nhịn được cười phá lên.

Đồn cảnh sát.

Hai tiếng sau khi Giang Bùi sa lưới, đội hình sự liền thẩm vấn hắn ta, gần như cùng lúc đó, Dung Lịch cũng tới đồn cảnh sát lấy khẩu cung.

Tiểu Triệu đi từ phòng thẩm vấn ra, vẻ mặt rất phức tạp.

"Sao vậy?" Đội trưởng Tưởng vừa mới ghi khẩu cung cho Dung Lịch nên không tự mình thẩm vấn, "Hắn ta không nhận tội sao?"

Tiểu Triệu nói: "Đã khai hết toàn bộ rồi."

Đội trưởng Tưởng nhìn cậu ta mấy lượt: "Vậy tại sao còn mang vẻ mặt này?" Dáng vẻ 'sờ sợ' thế này thật sự là đáng xấu hổ.

Tiểu Triệu sờ lên gáy mình, cậu ta thấy lạnh toát ngay giữa mùa hè, xoa xoa cánh tay nổi đầy gai ốc: "Đội trưởng, anh tự xem thì hơn." Thật đấy, cậu ta thẩm vấn xong thì thế giới quan cũng sụp đổ luôn rồi.

Đội trưởng Tưởng lập tức đi mở đoạn băng ghi hình buổi thẩm vấn ra.

Giang Bùi ngồi rất ngay ngắn, hắn đã cởi áo khoác, bên trong mặc áo màu trắng, khẩu trang và mũ trùm đầu cũng đã bỏ ra. Hắn lại trở nên nho nhã như thường ngày, duy chỉ có ánh mắt là âm u lạnh lẽo đến quỷ dị.

"Mấy con đàn bà đê tiện trong trại trẻ mồ côi thích tụ tập uống rượu vang, sơn móng tay rồi vừa nghe nhạc vừa dâm ô với các bé trai trong trại."

Ngón trỏ bàn tay trái của hắn hờ hững vuốt ve nốt ruồi trong lòng bàn tay phải: "Mấy ả sợ đám chúng tôi sẽ nói lung tung nên hay chọn những đứa còn nhỏ, 7, 8 tuổi là tốt nhất, cơ thể cũng non nớt. Nếu chúng không nghe lời, mấy ả sẽ dùng giày cao gót dạy dỗ, không được để người ngoài nhìn thấy vết thương nên các ả toàn giẫm vào chỗ kín nhất."

Hắn ta nói xong, liền nở nụ cười.

"Bọn tôi càng khóc to, đám đàn bà khốn nạn kia lại càng cười vui vẻ hơn."

Hắn ngửa người ra sau, chiếc còng tay bị kéo ra sau, cạ vào mặt bàn phát ra âm thanh chói tai: "Sau đó tôi đã bỏ thuốc diệt chuột vào trong rượu vang của mấy ả, cả bốn người phụ nữ đó đều chết hết."

Đồng tử đôi mắt hắn tối đen nhưng ánh mắt lại nóng rực, hình như nói đến chỗ thích ý, hắn ta bắt đầu cười to: "Ha ha ha ha ha ha... Đám đàn bà đê tiện đều chết hết."

"Thi thể đâu?" Cảnh sát thẩm vấn hỏi.

Giang Bùi thu lại nụ cười trên khóe miệng, ánh mắt bỗng sáng lên như có một ngọn lửa cháy hừng hực ở bên trong: "Không phải mấy ả thích rượu vang sao? Tôi bèn móc nội tạng của mấy ả ra băm nhỏ, nấu cùng với rượu vang, nấu đặc lại rồi mang cho chó ăn."

Con ngươi của hắn ta nở to, hắn cọ lưng vào ghế, bật cười dữ tợn, "Đến chó cũng không thèm ăn."

"Anh xem, mấy ả đê tiện đến nỗi chó cũng chê."

"Tôi bèn tự mình ăn hết nồi canh đó." Hắn ta vươn cổ ra, hất cằm, gân xanh trên cổ nổi lên, tơ máu trong hốc mắt lan rộng, ánh mắt vừa hung ác nham hiểm vừa vặn vẹo, "Dù sao mấy ả cũng không cho tôi ăn cơm, lần này thì hay rồi, tôi ăn hết mấy ả."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Hai cảnh sát hình sự tham gia thẩm vấn đều phát run, sởn tóc gáy.

Đội trưởng Tưởng vẫn nhớ vụ án đó, bốn người bị hại đều là nữ, chỉ tìm được chân tay, hơn 20 năm vẫn không tìm được thi thể. Lúc ấy cảnh sát hình sự Giang Nam điều tra rất lâu cũng không điều tra thêm được gì, không ai ngờ được kẻ gây án lại là người của trại trẻ mồ côi. Năm đó, Giang Bùi vừa mới 9 tuổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net