Chương 17: Cậu bé*, đừng trông mặt mà bắt hình dong 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện coppy tại DiendanLequydon

*Chỗ ngày nguyên bản là “hài đồng” nhé ^^

Long Tuyền đứng im ở một bên nhìn Lâm Lung là quần áo, thật không ngờ đôi tay nhỏ bé của cô lại nhanh như vậy. Thậm chí anh còn cảm thấy người chồng tương lai của cô nhất định sẽ rất hạnh phúc, cô đúng là môt người vợ hiền.

Cô gái này lại một lần nữa phá vỡ phỏng đoán trước đó của Long Tuyền và sự chắc chắn của mẹ Long. Bọn họ đều cho rằng Lâm Lung là một tiểu thư nhỏ nhắn không biết làm việc nhà, thật không ngờ rằng, thậm chí cô còn không cần nhân viên bán hàng giúp đỡ một tay, bởi vì họ không am hiểu chuyện này bằng cô. 

Lâm Lung giải thích, mẹ cô vì không thể làm diễn viên múa chính nên sau này khi lớn tuổi thì đổi nghề làm nhà thiết kế trang phục múa. Khi cô vừa tốt nghiệp trung học liền giúp mẹ thiết kế trang phục, l]q[d trước khi giao hàng cho khách thì việc là phẳng là công đoạn cuối cùng. Một số người làm việc qua loa không cẩn thận chưa là phẳng áo đã đưa đi, cô là người chịu trách nhiệm cho lô hàng nên lại tự động thủ.

Vừa nói chuyện cô vừa nói Long Tuyền xoa nhàu những nơi có nếp gấp, rồi cô cẩn thận là hơi những chỗ đó. Xử lý như vậy thì quần áo sẽ không có vẻ quá mới.

Long Tuyền bĩu môi, nói: “Thật kiểu cách, rõ ràng là mới lại còn không được quá mới.”

Lâm Lung nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không còn cách nào khác. Bình thường khi đi xem mắt nếu mặc những bộ quần áo quá mới sẽ tạo cho đối phương cảm giác anh quá coi trọng lần xem mắt này, khi đó nhà gái sẽ tạo nên những sức ép không cần thiết. Thậm chí đối phương còn cảm thấy người này bình thường không có quần áo gì đẹp để mặc, là một người nghèo nàn.”

*Mình xin giải thích chỗ này một tẹo: Ý của Lâm Lung là nếu như mặc quần áo quá mới thì sẽ gây cho người nhìn cảm giác Long Tuyền quá coi trọng lần xem mắt này, và bình thường anh k có quần áo đẹp, chỉ có 1 bộ này nên phải để dành mặc vào những lúc quan trọng ^^

“Bình thường tôi đúng là không có quần áo gì đẹp, chỉ có quân trang và quần áo dân công nguỵ trang.” Long Tuyền mặc quần áo mới đã được là thẳng còn mang theo hơi ấm, anh đứng trong cầu thang máy im lặng nhìn trời. Từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên anh biết đi xem mắt còn phải chú ý nhiều vấn đề như vậy.

“Dừng, anh mang đồ tập huấn và vài thứ quân trang không phù hợp ra để biểu diễn cái gì? Đây mới là nguyên liệu cao cấp nhất có được hay không." Lâm Lung khinh thường chỉ vào túi xách trong tay Long Tuyền: “Những thứ này chỉ bán kiểu dáng và thương hiệu mà thôi. Thực ra may mặc là một nghề có lợi nhuận khổng lồ. Anh đừng nhìn giá chiếc áo kia trong cửa hàng rất đắt, thật ra thì nó không đáng bằng đấy tiền. Giá thành nguyên vật liệu và kỹ thuật chỉ chiếm khoảng 10%, hoạt động quảng cáo cho sản phẩm này nhiều lắm là 30% - 40%. Có nghĩa là trừ khi nó đã được giảm giá, nếu không các doanh nghiệp sẽ kiếm được một khoản lợi nhuận khổng lồ.”

Long Tuyền liếc mắt nhìn chiếc váy lụa mỏng mềm mại của Lâm Lung, nhìn kiểu gì cũng thấy đó là một chiếc váy hàng hiệu có giá trị xa xỉ, vì vậy anh nghi ngờ hỏi: “Vậy… Quần áo cô mua không phải ở trung tâm thương mại??”

Lâm Lung nói hàng cô mua là hàng bị lỗi nên được giảm giá rất nhiều, sau khi mua về thì cô sửa chữa lại một chút, phần eo phía sau và ở làn váy cô đính thêm ít đá thành bông hoa, vì vậy sau khi chiếc váy được sửa lại thì càng độc đáo hơn so với nhà sản xuất.

“Chuyện tôi thích làm nhất là mua quần áo hạ giá, sau đó tự tay chỉnh sửa, lại phối thêm đồ trang sức để nó thoạt nhìn vô cùng đắt tiền!!” Cô gái nhỏ vui vẻ nói, nhận tiện khoe khoang đồ trang sức của mình một phen: “Ừm, dây chuyền bạch kim và dây chuyền hồng ngọc, lắc tay và khuyên tai trân châu đều là hàng thật. Khắp người không thể chỉ có hàng hạ giá được… Cần phải tiêu tiền một cách khôn ngoan, quần áo mặc vài lần là hỏng, nhưng đồ trang sức châu báu có thể sử dụng lâu dài, thậm chí giá trị của nó còn có thể bảo đảm.”

Cô rất hợp với cha tôi, đều là những người theo chủ nghĩa thực dụng, Long Tuyền nghĩ thầm.

Đi đến nơi bán giầy ở tầng 1 thì đã đến giờ xem mắt của Lâm Lung, cô không thể làm gì khác hơn đành nói Long Tuyền đi chọn một đôi giày da màu đen hoặc nâu sẫm, mũi giày hình tròn hoặc hơi tròn, l;q,d đừng mua loại có mũi giày như mõm cá sấu. Cô lại nói với anh sau khi mua đồ xong thì gửi hết những túi xách kia lại không được cầm trên tay như một tên ngốc đi xem mắt.

Sau đó một mình cô với ý chí chiến đấu sôi sục đi theo con đường Long Tuyền chỉ đến nơi xem mắt. Trên đường đi cô nhận được một tin nhắn của Long Tuyền, trong đó có địa chỉ email của bộ đội và địa chỉ email của anh, anh nói muốn làm bạn bè với cô.

Đến khi Long Tuyền chuẩn bị xong mọi thứ thì cũng là 12h20p. Anh đi đến nhà hàng Tây nơi hẹn xem mắt, vừa vào cửa đã thấy Lâm Lung ngồi ở vị trí gần cửa sổ chếch cửa ra vào, cô đang buồn chán nghịch điện thoại di động, chỗ ngồi đối diện cô không có ai, xem ra là đối phương đến trễ.

Sau khi dùng ánh mắt chào hỏi cô, Long Tuyền đi thêm mười mét ngồi vào một vị trí đối diện cửa, phía sau lưng anh là một bức tường. Thói quen lúc nào cũng phải giữ vững cảnh giác này đã được anh rèn luyện trong quân đội. Vì vậy ở những nơi công cộng anh sẽ không ngồi cạnh cửa sổ thuỷ tinh, cũng sẽ không mất cảnh giác đưa lưng về phía cửa ra vào.

Không lâu sau hai đối tượng xem mắt đã đến. Một người là đàn ông hơi mập mặc áo phông tay ngắn cổ bẻ, một người là cô gái mặc chiếc váy màu xanh xám mặt mũi tiều tuỵ.

Lâm Lung nhìn vị “thanh niên tài tuấn” trước mắt mà không biết nói gì. Cô nhớ rõ cô đã khéo léo từ chối những người đàn ông có vóc dáng “mượt mà” trong bản giới thiệu của mình. Vậy mà người đàn ông trước mắt này có làn da bóng loáng, bộ dạng thì như một chiếc bánh bao lớn, trắng nõn non mềm, trên bánh bao còn phủ không ít vừng -  đậu thanh xuân tầng tầng lớp lớp!!

Thường nói không cần quá coi trọng tướng mạo của một người đàn ông, nội tâm mới là điều quan trọng nhất, bộ dạng đẹp trai cũng không thể thay cơm ăn. Thế nhưng vấn đề là khi ăn cơm cô phải nhìn anh ta đấy!!! Thật là ảnh hưởng đến chất lượng bữa ăn mà…

Thật ra thì Lâm Lung không kỳ thị người béo, nhưng vì khi cô còn học tiểu học đã bị một cậu bé béo ức hiếp nên trong lòng vẫn có một bóng ma. Khi đó giữa học sinh nam nữ thường thích kẻ một đường giữa bàn học, l[q]d nghiêm cấm đối phương vượt qua “ranh giới quốc gia”, họ gọi đó là đường vĩ tuyến 38*. Giữa Lâm Lung và cậu bé mập đó cũng kẻ đường vĩ tuyến 38 này, Lâm Lung ba còn cậu bé kia bảy. Vì cậu ta quá béo nên cần diện tích lớn, đáng thương cho cô gái bé nhỏ Lâm Lung thường bị chen lấn dán cả người vào tường, hoặc là bị đẩy ra khỏi bàn học.

*Vĩ tuyến 38: Được chia thành vĩ tuyến 38 Bắc và vĩ tuyến 38 Nam. Vĩ tuyến 38 Bắc đi qua TQ và một số nước khác, nó có ý nghĩa quan trọng trong lịch sử bán đảo Triều Tiên

Nghĩ lại chuyện cũ mà sợ!!

Lâm Lung vô cùng buồn bực nhìn vị tiên sinh bánh màn thầu này, cô không ngừng nhắc nhở mình không được trông mặt mà bắt hình dong, cần phải nói chuyện tử tế với đối phương. Ai mà ngờ được càng nói chuyện cô lại càng tức giận buồn bực.

Sở thích hứng thú, cách giải trí, giá trị quan* của hai người hoàn toàn khác nhau!

*Giá trị quan: quan điểm về giá trị, tiền bạc.

Lâm Lung thích đọc sách, thích âm nhạc cổ điển và văn nghệ điện ảnh, không hút thuốc lá uống rượu, không đi bar không đánh mạt chược, mà tiên sinh bánh bao uống rượu hút thuốc cái gì cũng thích, thích xem phim Hồng Kông và phim truyền hình, sở thích bên lề là mạt chược và đi bar. Hơn nữa anh ta còn cảm thấy Lâm Lung đánh đàn tỳ bà, đàn tranh vào lúc rảnh rỗi là chuyện vô cùng kỳ lạ, anh ta cho rằng cô nên xuyên đến cổ đại thì tốt hơn. Anh ta ngụ ý nói rằng bản thân mình chưa gặp ai mà kỳ quái như Lâm Lung, quá là quái dị.

Đã vậy anh ta còn phê phán quan niệm tiêu dùng của Lâm Lung quá mức bảo thủ và lỗi thời. Người trẻ tuổi sao có thể không chạy theo trào lưu, không mua sản phẩm điện tử đang thịnh hành chứ?? Điện thoại di động chỉ thịnh hành trong một tháng thì có sao, ít nhất thì mình được dùng trong thời kỳ nó thịnh hành nhất!! Việc dùng thẻ tín dụng trả góp hàng tháng là việc vô cùng bình thường. Cứ mua về hưởng thụ trước đã, còn trả tiền thì để sau, vô cùng dễ dàng mà lại thời thượng!!

Lý luận của anh ta khiến người kiên quyết không đổi điện thoại, năm nay phải kiếm đủ tiền sinh hoạt phí và tiền tiêu vặt như Lâm Lung cô nương rất khó tiếp nhận. Thật ra thì giá trị quan này cũng không có gì là sai, tóm lại hai người không có chung quan điểm nên không thể khai thông.

Nói đến giá trị quan, tiên sinh bánh bao lại quay trở lại chủ đề cách sống của Lâm Lung, một lần nữa phê phán cuộc sống không chuyên nghiệp và cách thức tiêu dùng như những người cổ hủ, thế kỷ bao nhiêu rồi mà còn thích nhạc dân gian??!! Hiện tại đã không còn lưu hành tài nữ cầm kỳ thư hoạ cái gì cũng biết nữa rồi, có tài có mạo, lên được phòng khách xuống được phòng bếp vào được phòng ngủ mới là một cô gái tốt.

Nghe đến đó Lâm Lung thật sự nổi giận, đây mà gọi là xem mắt sao?? Quả thực là muốn ăn đòn mà!! Chẳng lẽ chỉ có chơi mạt chược đi bar uống rượu mới là cách thức giải trí tốt?? Rảnh rỗi tôi nghe nhạc đọc sách đánh đàn thì trêu chọc đến ai à??

“Người thích nhạc dân gian là kỳ quái ư?? Lúc rảnh rỗi đánh đàn tiêu khiển là việc sai trái à? l;q'd Không ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, cũng không ô nhiễm lỗ tai của anh. Cha tôi chính là người đánh đàn tỳ bà cho đoàn ca múa, cả đời ông đều đánh đàn!!” Lâm Lung tức giận nói, sau đó lườm anh ta một cái:“Anh có gan thì nói những lời này trước mặt cha tôi xem ông có dùng đàn tỳ bà đánh vỡ miệng của anh ra không?!!”

Tiên sinh bánh bao rắc vừng trợn mắt nhìn Lâm Lung, cô gái này mới vừa rồi còn là thục nữ vậy mà trong nháy mắt đã biến thành khủng long bạo chúa. Cô xách túi lên, lấy ví rút tờ 100đồngrồi vỗ lên bàn, cứng rắn nói: “Tôi thanh toán tiền, anh cứ tự nhiên. Nhân viên, tính tiền!!”

Chờ đến khi người đàn ông kia ảo não rời đi, rốt cuộc thì Lâm Lung cũng thở phào một hơi. Cô nghĩ thầm: thật may còn chưa chọn đồ ăn, nếu không ăn vào lại phải phun ra!! Lại còn lên được phòng khách xuống được phòng bếp vào được phòng ngủ… mệt anh ta còn nói ra miệng với một đối tượng hẹn hò xa lạ được. Hơn nữa, thân là người Trung Quốc, chưa nói đến việc thích nhac dân gian nhưng ít nhất cũng không thể chê bai xem thường như vậy.

Được thôi, đạo bất đồng bất tương vi mưu*!!

*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: đây là một trong ba tiêu chí để kết bạn của Khổng Tử. Câu này có nghĩa là: tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được.

Uống một ngụm nước trái cây trong cốc của mình, Lâm Lung bất giác quay đầu lại muốn nhìn xem Long Tuyền đang làm gì, kết quả là bị doạ giật mình.

Một cô gái tóc tai bù xù ngồi đối diện anh không ngừng khóc, càng kinh sợ hơn đó chính là bên cạnh cô gái đó còn có một anh chàng không ngừng vuốt vai cô ta.

Ngất, đi xem mắt với người khác còn mang theo người bạn trai hiện tại của mình ư??

Long Tuyền liên tục gật đầu như đang đồng ý cái gì đó. Sau đó Lâm Lung thấy hai người kia mừng rỡ ôm nhau rời khỏi bàn, đồng chí thiếu tá thấy cô cũng chỉ có một người như mình nên ra hiệu mời cô đến ngồi cùng.

“Có chuyện gì vậy??” Lâm Lung cầm cốc nước của mình bước nhanh tới, vừa ngồi xuống đã tò mò hỏi thăm.

Long Tuyền day trán bất đắc dĩ nói: “Gia cảnh anh chàng kia không tốt nên người lớn muốn chia rẽ hai người này, l,q/d họ xin tôi trở về nói với người giới thiệu là tôi không coi trọng cô ta.”

“Ha ha, Lương Chúc phiên bản hiện đại!!” Lâm Lung vui vẻ cười nói: “Vậy thiếu chút nữa anh đã trở thành Mã Văn Tài rồi!!”

“Mã Văn Tài cũng là người vô tội bị hại, trên đường đón dâu thật không may mắn cô dâu chết.” Long Tuyền cảm thán: “Nam nữ quen nhau luôn nói điều kiện trước, thật không tốt.”

“Việc xem mắt không nhìn điều kiện thì nhìn cái gì??” Lâm Lung hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh tin việc vừa thấy đã yêu?”

-Hết chương 17-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net