Chương 57: Tôi có một đôi cánh vô hình 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đang nói chuyện thì bỗng có một chiếc taxi đi về phía Thành Đô dừng cạnh họ. Anh chàng tài xế rất nhiệt tình dò hỏi: “Xem hai người đi hướng này là muốn trở về Thành Đô sao? Có muốn đi nhờ xe không?”

Đó là một chiếc taxi màu xanh lá cây giống như màu của cỏ xanh mềm mại, tràn đầy sức sống và sự nhiệt tình kín đáo.

Đúng, là nhiệt tình.

Mọi người vẫn luôn cho rằng màu đỏ mới là màu đại biểu cho sự nhiệt tình, nhưng hôm nay, Lâm Lung bỗng cảm thấy dường như màu xanh lá cây trước mắt cũng truyền đi lòng nhiệt huyết. Nó không khoa trương không rực rỡ nhưng vẫn đại biểu cho lòng nhiệt huyết và sinh mạng.

Bởi vì không lâu sau kể từ khi xảy ra động đất, những người tài xế taxi biết được chính phủ có nhu cầu cấp bách cần xe để vận chuyển vật liệu cứu tế và vô số người gặp nạn bị thương cần được đưa tới Thành Đô để chữa trị thì rất nhiều “anh trai” tốt bụng nhiệt tình tự động lái chiếc xe yêu quý của bản thân mình lên tuyến đầu để cứu nạn. Một chiếc tiếp một chiếc, không cần đền đáp đỗ thành một hàng màu xanh biếc thật dài trên đường cao tốc.

Lúc đầu Long Tuyền không chút do dự cự tuyệt ngồi lên chiếc xe taxi kia, vì anh và Lâm Lung đã trực tiếp chạm vào thi thể nên rất có thể đã dính chất lưu huỳnh và những chất có độc khác. l/q\d Hơn nữa lại mặc một bộ quần áo ba ngày trong đống phế tích trong thời tiết mùa hè, toàn thân cao thấp vô cùng bẩn. Không chỉ không sạch sẽ mà còn tản ra mùi khó ngửi. Anh ngại ngồi vào xe của dân vào trong thành phố, muốn chờ xe của quân đội.

Anh chàng tài xế nhiệt tình lại nói bản thân anh ta không thèm để ý, thậm chí còn cười nói: “Tôi cũng đã lái xe tang lễ, chẳng lẽ còn sợ hai người sống các cậu?! Nhanh lên nhanh lên, đừng khách khí! Tự tôi biết tiêu độc…”

Cuối cùng hai người cũng không cưỡng lại được lòng nhiệt tình của anh chàng tài xế kia ngồi vào hàng sau. Sau khi lên xe ngồi nói chuyện, bọn họ mới phát hiện bác gái ngồi ở cạnh xe tài xế kia cũng là được mời đi nhờ xe mà không phải người thân bạn bè của tài xế.

“Bác là bà chủ khu du lịch nông trại ở Hồng Khẩu?!” Lâm Lung nghe bác gái tự giớ thiệu thì giật mình: “Chúng tôi định đi du lịch ở Hồng Khẩu vào ngày 13, ngày 12 đang ghi danh ở nhà nghỉ thì gặp phải động đất…”

“Vậy hai người gặp may rồi!” Bác gái cảm thán một câu, lại rất thương cảm nói: “Động đất ở Hồng Khẩu mạnh lắm! Rất nhiều người bị tai nạn, còn bị mất tích. Không biết ông xã nhà bác ở nơi nào… Lúc bác đang ở nhà thì ông ấy ra cửa mua đồ, sau đó thì không gặp được… Bác tìm ở gần nhà mấy ngày rồi… cũng không thấy…”

Bác gái nói xong liền nghẹn ngào, nước mắt lăn xuống.

“Không tìm được cũng chưa chắc là chuyện xấu.” Lâm Lung vội vàng đưa khăn giấy cho bác gái, sau đó an ủi: “Có khi là được người tốt bụng đưa đến Thành Đô cứu chữa rồi, tạm thời chưa có liên lạc mà thôi.”

“Đúng vậy, bác cũng nghĩ như vậy.” Bác gái lau nước mắt đáp lời, giọng nói vẫn nức nở nghẹn ngào: “Bác nghe trong radio nói rất nhiều bệnh viện ở Thành Đô, còn có quảng trường có rất nhiều người. Con gái chúng tôi làm việc ở Thành Đô cũng đi tìm.”

Lâm Lung vươn tay, nhẹ nhàng vô bả vai của bác gái, dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi: “Đúng, đi thăm con gái của hai người trước đã. Một mình cô ấy ở Thành Đô chắc cũng rất lo lắng cho hai người. Khi gặp con gái thì nói chuyện với cô ấy, rửa mặt nghỉ ngơi một lát rồi đi tìm bác trai. Yên tâm, tất cả rồi sẽ tốt thôi, chuyện không tốt đều đã qua rồi, bây giờ chúng ta rất an toàn. Thả lỏng một chút, chúng ta suy nghĩ xem, đến Thành Đô thì tắm một cái cho thoải mái dễ chịu, còn phải ăn một bữa cơm nóng ngon lành, sau đó nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, cả người thoải mái đi gặp chồng bác…”

Bác gái ở trong khu vực bị nạn được Lâm Lung khai thông tâm lý thì dần dần bình tĩnh lại, thậm chí sau khi bộc lộ hết tiêu cực ở trong lòng, không biết đã bị cô gái thông minh này dời đề tài đi từ lúc nào. Từ việc nghỉ ngơi đến việc tìm người, lại đến việc xây dựng lại nhà cửa, rồi đến ăn đồ bổ sau lần kinh hãi này. Cuối cùng lại hàn huyên đến phương pháp nấu nướng cụ thể của những món ăn bổ dưỡng, hơn nữa còn kéo dài vấn đề đến rất lâu sau đó.

Là một bà chủ khu du lịch nông trại nên tất nhiên có nghiên cứu về công việc nấu nướng, Lâm Lung cũng chỉ có thể đáp lại bác gái này về phương diện dinh dưỡng mà thôi, còn phần lớn thì cô mỉm cười lắng nghe, sau đó thỉnh thoảng nói vài lời: “Món đó? Ồ! Thật sao? Như vậy ạ! Nghe có vẻ không tệ!” Chỉ là một câu nói đáp lại đơn giản.

Long Tuyền nhẹ nhàng nắm tay Lâm Lung, sau đó hai người nhìn nhau cười khẽ một tiếng. Anh biết, không phải Lâm Lung muốn học nấu ăn, mà chỉ là muốn tìm một cơ hội để dời đi lực chú ý của bác gái này không để bác ta hoàn toàn đắm chìm trong nỗi buồn chồng mình mất tích, từ từ để cho bác ấy hiểu trừ khóc ra thì bản thân bác còn cẩn phải tỉnh táo lại, kiên cường đối mặt với con gái, đối mặt với cuộc sống.

Lúc trước anh cũng muốn làm những chuyện tương tự như này, nhưng lại bị cô bạn gái nhỏ bé của mình cười nhạo. l0q\d Mà bây giờ xem ra quả thật Lâm Lung làm tốt hơn anh. Ít nhất bác gái này đã bắt đầu quan tâm đến vì sao hai người Long Tuyền không gặp tai hoạ mà vẫn còn lưu lại tại Giang Đô Yển tận bốn ngày.

“Chúng tôi ở lại giúp đỡ.” Long Tuyền nói hời hợt những gì mà hai người từng trải qua.

Lâm Lung cũng tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Vâng, đúng vậy, giúp người khác cũng cảm thấy bản thân mình hạnh phúc.”

Hai người rất ăn ý tránh nói đến việc cứu viện ở trường tiểu học. Không chỉ vì tinh thần làm chuyện tốt không lưu danh của Lôi Phong, mà quan trọng hơn vì trường học kia xảy ra thương vong nghiêm trọng như vậy, không khó để tưởng tượng một khi nói với bác gái này nhất định sẽ kích thích tuyến lệ của bác ta.

Khoảng cách từ Đô Giang Yển đến Thành Đô không xa, đi ô tô cũng chỉ hơn một giờ mà thôi. Mọi người vừa nói chuyện, xế chiều lúc 4h tiến vào Tây Tam Hoàn. Dưới sự yêu cầu của Long Tuyền, xe dừng lại, hai người họ xuống xe.

“Chờ anh một chút.” Long Tuyền bảo Lâm Lung đứng chờ trên lối dành cho người đi bộ, nhắc nhở một câu rồi dùng tốc độ không phải của con người tiến vào cửa hàng bán quần áo độc quyền Song Tinh, mua ba lô, ví tiền, áo lót dùng cho vận động, áo khoác, ngay cả giày vớ cũng mua. Sau đó lại chạy vào siêu thị ở sát vách mua một gói dung dịch trừ độc 84 độ, một túi khăn giấy tiêu độc lớn, bình nước xua muỗi dạng sương mù, thùng nhỏ inox, bao tay, khăn lông, gói dầu gội… Cuối cùng anh xách một bọc đồ lớn đưa Lâm Lung vào khách sạn cách vách siêu thị.

“Này, anh muốn làm gì vậy?” Bởi vì động tác của Long Tuyền thực sự quá nhanh nên đến khi Lâm Lung đứng trong đại sảnh khách sạn mới lên tiếng hỏi được.

“Tắm, thay quần áo, khử độc những vật phẩm tuỳ thân rồi mới có thể về nhà.” Long Tuyền kéo tay cô đi nhanh đến trước quầy tiếp tân, lấy chứng nhận sĩ quan của mình ra để ghi danh.

“À, hiểu. Đời em chưa bao giờ bẩn thành như vậy…” Lâm Lung 囧 gật đầu. Sau khi tiến vào Thành Đô an toàn sạch sẽ, lúc này cô mới phát hiện quả thật hai người không khác gì dân chạy nạn trong thời kỳ kháng chiến. Bẩn từ đầu đến chân, hơn nữa cô vô cùng bội phục đồng chí Long Tuyền có thể không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, không coi ai ra gì chạy thẳng đến mục tiêu hoàn thành hoạt động mua đồ.

Sau khi vào phòng, Long Tuyền ném những đồ sạch sẽ mình vừa mua được lên giường, sau đó lại đặt đồ cần thiết của hai người vào trong phòng tắm, rồi yêu cầu Lâm Lung chọn những đồ bỏ đi và còn sử dụng để vào hai chiếc túi khác nhau của nhân viên phục vụ. Anh nghiêm trang nói rõ ràng: “Giá trị không cao hoặc không có ý nghĩa kỷ niệm, phàm là không cần tốt nhất không giữ lại.”

“Sợ có vi khuẩn?” Lâm Lung hơi do dự. Long Tuyền chỉ có mấy bộ trang phục, một chiếc ba lô và một chai nước, nhưng cô thì mang đi không ít.

“Ừ, mặc dù chuẩn bị tiêu độc, nhưng chỉ là tiêu độc đơn giản mà thôi. Anh thì không sao cả, nhưng em nên vất nhiều một chút. Sắp tới cũng phải chú ý đến thân thể, sợ sẽ xảy ra bệnh, đau đầu đau bụng gì đó, nếu cần có thể uống kháng sinh.” Long Tuyền vừa nói chuyện, vừa đổ nước phun muỗi trong bình vào bồn cầu. Sau đó dùng thép không gỉ pha loãng dung dịch tiêu độc 84 độ rồi đổ vào trong bình.

Cuối cùng, giống như tưởng tượng của Long Tuyền, Lâm Lung làm việc tuyệt không dài dòng dây dưa, trong một đống lớn đồ vật cô chỉ để lại một xấp kí hoạ, máy chụp ảnh, điện thoại di động, hộp bút của Nhạc Thiên, còn có cây tiêu làm từ vỏ đạn. Ngay cả máy chụp ảnh và điện thoại di động cô cũng nói chỉ cần giữ lại thẻ nhớ là được, máy móc thì không cần.

“Giữ lại cũng được, không cần thần hồn nát thần tính.” Long Tuyền cười khẽ một tiếng: “Anh xử lý một lát là được, em đi tắm trước đi rồi đến đại sảnh chờ anh. Nhưng là giấy vẽ hơi khó xử lý, giấy không tiện phun nước tiêu độc.”

“Rõ ràng chính anh hù doạ người ta mà! Em lại không hiểu về việc tiêu độc này. Giấy vẽ thì không sao, hơi nhăn hoặc loang màu cũng không đáng kể, em chỉ muốn cất giữ phần kí ức chân thật này thôi.” Lâm Lung nói thầm vài câu, sau đó dựa theo yêu cầu của Long Tuyền bắt đầu đi tắm rửa thay quần áo.

“Được rồi, là anh thần hồn nát thần tính.” Long Tuyền nhìn cửa phòng tắm được đóng chặt bất đắc dĩ cười, quả thật thần kinh anh có hơi nhạy cảm.

Nếu đổi thành anh, dù cho ở chiến trường trong rừng cũng có thể ăn có thể uống, khi trở về tắm gội một cái là không sao, thậm chí lý do tắm rửa là vì muốn rửa sạch khói thuốc súng và mùi máu tươi nhiều hơn. Nhưng cô là một cô gái mềm yếu, cho nên anh cần phải cố gắng làm tất cả các biện pháp đề phòng thì cô mới không chịu bất kỳ ảnh hưởng xấu nào.

Không lâu sau, Lâm Lung đổi một thân quần áo thể thao màu hồng nhạt, vừa lau tóc vừa đi từ từ ra khỏi phòng tắm, trên gương mặt mang theo một nụ cười ngượng ngùng, thậm chí có hơi e sợ nhìn thẳng vào mắt Long Tuyền.

“Vậy… Em đi đến đại sảnh trước.” l\q;d Lâm Lung dùng âm thanh không lớn hơn con muỗi là bao nói với Long Tuyền, sau đó lướt qua bên cạnh anh mở cửa ra ngoài.

Theo bước chân cô đi còn có một làn khí nóng mang theo mùi dầu gội vị chanh thoang thoảng. Đến lúc này, đồng chí Long Tuyền không có kinh nghiệm yêu đương mới ý thức được bản thân mình và người con gái mình yêu tắm rửa trong phòng tắm chỉ cách nhau một bức tường. Thật là sinh động biết bao, hấp dẫn biết bao, tuyệt diệu biết bao, mà…. Bản thân anh lại chỉ ngơ ngác chú ý đến việc tiêu độc mà quên đi việc hưởng thụ hoặc tưởng tượng hình ảnh động lòng người này…

Thôi, Long Tuyền vỗ ót để bản thân mình tỉnh táo lại. Mặc dù có tiếc nuối, thế nhưng anh vẫn có ý định mặc dù không làm được Liễu Hạ Huệ* người đẹp ngồi trong lòng mà vẫn không loạn thì  cũng phải làm một chính nhân quân tử** không thừa nước đục thả câu.

*Liễu Hạ Huệ: Liễu Hạ Huệ (720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm. Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

**Chính nhân quân tử: người chính trực, đoan chính.

Sau khi nhanh chóng dọn dẹp, xử lý vật phẩm xong, Long Tuyền cầm ba lô mới mua và túi rác đến quầy tiếp tân tính tiền. Anh nghi ngờ nhìn Lâm Lung ngồi trên ghế sô pha đang lau nước mắt.

“Sao vậy?” Long Tuyền vỗ nhẹ lên mái tóc dài vẫn còn ẩm ướt của cô, nhẹ giọng hỏi thăm.

“Xem này.” Lâm Lung giơ tờ báo trên tay lên, chỉ vào chính giữa số báo đặc biệt động đất có tiêu đề “Đôi cánh vô hình”, rất xúc động nói: “Là phỏng vấn Trần Hi, chính là cô bé ngồi cùng bàn với Nhạc Thiên! Cô bé còn nhớ rõ em, hy vọng em đi thăm!”

Long Tuyền cúi đầu nhìn tờ báo, nhất thời chú ý đến một hàng chữ được tô đậm: “Trần Hi nói: em mất đi đùi phải nhưng em lại không khó chịu, ít nhất em còn sống. Em cũng không khóc, bởi vì em còn có một đôi cánh vô hình, nó sẽ mang em bay, cho em hi vọng…”

“Thật kiên cường.” Đồng chí Trung tá khen ngợi gật đầu một cái.

Lâm Lung cũng không ngừng gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, là một cô bé rất thông minh, em ấy hiểu những gì em nói rồi.”

“Em nói cái gì?”

“Cũng không có gì, em chỉ hát cho cô bé một bài tên “Đôi cánh vô hình” của Trương Thiều Hàm mà thôi.” Lâm Lung thở dài giải thích: “Không phải lúc ấy anh nói chân cô bé bị đè chặt sao? Ba mươi mấy tiếng mới cứu ra được, em đoán chân cô bé ấy có thể sẽ phải cắt đi nên đã hát rất nhiều lần bài hát này. Mặc dù không thể biểu hiện rõ rệt yêu cầu cô bé phải kiên cường, nhưng lúc ấy thật sự em hy vọng cô bé có thể lĩnh ngộ tinh thần tích cực hướng về phía trước từ những lời ca này, tương lai có thể thuận lợi đối mặt với cuộc sống.”

Sau khi nghe xong, Long Tuyền vuốt đầu Lâm Lung khẽ cười, nói: “Làm tốt lắm! Giúp người cũng như giúp mình.”

“Đừng sờ đầu em… Sờ cũng lùn đi rồi!” Lâm Lung khó chịu kháng nghị, lại cao giọng nói: “Em quyết định rồi, phải đi Hoa Tây ngay, đi tiêm trước rồi đi gặp Trần Hy, ngày mai về nhà.”

“Em… Tự em đi có được không?” Long Tuyền nghi ngờ hỏi, lại giải thích: “Anh phải đi về trước đốt cháy những bộ quần áo và đồ bỏ đi này.”

Lâm Lung sảng khoái gật đầu một cái, l;q-d cô cũng không phải người bất cận nhân tình*, tất nhiên có thể tiếp nhận ly do vắng mặt của anh. Hai người hẹn nhau sẽ liên lạc bằng điện thoại, sau đó tự mình thuê xe rời đi…

*Bất cận nhân tình: Không hợp với đạo làm người.

-Hết chương 57-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net