Chương 63: Căng thẳng đi gặp cha mẹ 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết quả cuối cùng của đại sư huynh và Long Tuyền là Long Tuyền thua, nhưng đại sư huynh lại gào to: “Tiểu tử cậu ra tay ngày càng hung ác. Sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước, xô một cái anh liền biến mất trên bờ cát.”

“Là do những ngày gần đây sư huynh quá an nhàn rồi? Thành Đô chính là một thành phố giải trí, một khi đã tới là không muốn đi.” Long Tuyền không thừa nhận bản thân mình có vấn đề, l-q\d ngược lại còn muốn nhắc nhở đại sư huynh: “Cũng đừng ‘sống trong gian khổ, chết trong hoà bình’.”

Đại sư huynh lắc đầu một cái: “Gần đây có lưu hành câu nói: ‘Thành Đô là thành phố một tới là không muốn đi’. Vấn đề cậu ra tay hung ác không có quan hệ với anh, nhưng nói thật, về sau có thể thì tận lực tránh động thủ với đồng đội của cậu, chẳng may khống chế không được sẽ dễ dàng gặp phải sự cố.”

Long Tuyền cười cười, từ chối cho ý kiến.

Quả thật khi so chiêu với đồng đội sẽ không khống chế, nhưng là giới hạn trong việc chỉ đạo kỹ năng chiến đấu. Anh không thể nói rõ cho sư huynh biết bình thường khi anh ở trong đội huấn luyện binh lính sẽ cho phép có thương vong trong một tỷ lệ nhất định. Trong lúc luyện tập không nghiêm túc, đến lúc chiến tranh sao có thể phát huy? Những chuyện như vậy tự anh biết là tốt rồi, không cần thiết phải nói ra khiến người khác sợ hãi.

Lâm Lung ở một bên nghe, nghĩ thầm nếu đại sư huynh đã nói là ra tay hung ác, đại khái theo như sư phụ nói là am hiểu đánh nhau đến chết, hoặc là nói anh vì nguyên nhân công việc nên có thói quen đánh giết? Cô không cảm thấy sợ, mà chỉ cảm thấy chua xót trong lòng, chua xót vì người đàn ông của mình.

Cô không thể tưởng tượng trong thời hoà bình này thì dạng công việc gì mới có thể khiến cho một người hình thành nên thói quen liều mạng, nhưng cô biết rõ bản thân anh đã ở những nơi khổ cực và nguy hiểm, nơi mà cô không biết.

Lâm Lung bất giác đi về phía Long Tuyền, vô cùng thân mật nắm tay anh. Ánh mắt cô dịu dàng như có thể tràn ra nước: “Có mệt hay không?”

“Sao có thể! Chỉ rèn luyện một lát mà thôi. Cho rằng anh giống như em mới hươ quyền được có 10p liền lung la lung lay?” Long Tuyền cười khẽ lắc đầu một cái.

“Em lo anh mệt, bị thương, ngày mai sẽ không thể dẫn em về nhà! Anh luyện nhiều năm như vậy sao em có thể so sánh được? Thật không biết xấu hổ!” Lâm Lung khó được một lần làm nũng. Cô kháng nghị, không cho phép Long Tuyền xem thường mình. Nói bóng nói gió một hồi, nội dung cũng chỉ xoay quanh việc mình rất chờ mong ngày mai sẽ theo anh về nhà.

Long Tuyền không cần thương hại, chỉ cần có người nguyện ý hiểu, tiếp nhận và yêu anh, vậy là đủ. Trên phương diện hành động mà có thể tích cực phối hợp với thời gian và mong đọi của anh, vội vàng đi gặp cha mẹ chính thức xác nhận quan hệ là quá tốt.

Long Tuyền cảm thấy hơi kỳ quái, lúc trước anh nói đi gặp cha mẹ Lâm Lung cũng chỉ đồng ý mà không hào hứng, thế nào mới đảo mắt đã thay đổi thái độ rồi? Chẳng lẽ đúng như những gì đại sư huynh nói, người đẹp sùng bái những anh hùng biết võ?

Mặc kệ, tón lại có thể đạt được mục đích là tốt rồi.

Vào đêm, Long Tuyền đưa Lâm Lung về nhà, hẹn 10h sáng ngày mai sẽ đến đón cô, rồi mượn ánh đèn lờ mờ trên hành lang trộm hương trên môi cô gái mà mình yêu, sau đó hài lòng về nhà bàn luận chi tiết cụ thể cho ngày mai.

Sau khi Lâm Lung nói tình hình mới nhất cho cha mẹ xong thì mở máy tính lên bắt đầu nhảy nhót hỏi thăm vòng bạn tốt nhỏ hẹp trên QQ: “Ngày mai chị đây sẽ đi thăm nhà bạn trai, sao hả sao hả?”

Các vị thợ lặn trong nháy mắt nổi lên mặt nước, có người rất là kinh ngạc – cậu có bạn trai rồi ư? Chuyện từ khi nào? Giấu giếm cũng thật tốt!

“Tên họ, số tuổi, nghề nghiệp, gia cảnh! Nhanh chóng báo lên.” Có người hét như vậy.

Lâm Lung trả lời ngắn gọn, sau đó nói mọi người không cần lạc đề. Cô là hỏi ý kiến, chứ không phải tới chịu thẩm vấn.

Viên Viện biết chuyện này thì trả lời bằng một gương mặt tươi cười: “Chúc mừng!”

Hồng Hiểu Đình thì nói thẳng vào trọng điểm: “Long Tuyền? Quan trọng là cậu muốn hỏi cái gì?”

Lâm Lung đầu tiên là kinh ngạc một chút, thân là người bận rộn mà cô ấy lại có thời gian rảnh để lên mạng, sau đó xin ý kiến: “Chính là đến nhà anh ấy thì nên mua cái gì? Có cần phải làm việc hay không? Ví như nấu ăn rửa bát, mình cũng cần giúp một tay sao? Giúp một tay có thể ra vẻ mình quá ân cần hay không? Không giúp một tay lại có vẻ không có lễ phép. Lúc nói chuyện mình nên tỏ ra là một thục nữ xấu hổ hay là một cô gái thích nói lời ngay thẳng? Còn nữa, nếu như cha mẹ anh ấy tặng quà ra mắt thì có nên nhận hay không?”

Vấn đề quà tặng thì mọi người đều cho một đáp án giống nhau, không gì tốt hơn thuốc lá, rượu, trà, trái cây, thực phẩm chăm sóc sức khoẻ, số tiền từ 100 đến 300 đồng.

Những vấn đề còn lại thì tất cả mọi người cảm thấy cô suy nghĩ nhiều như vậy chỉ là đang tự hù doạ bản thân mình, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.

Chỉ có Hồng Hiểu Đình rất nghiêm túc đề nghị: “Biểu diễn diện mạo vốn có đi – cô gái hơi ngượng ngùng lại thẳng thắn. Không cần nói lời hay, nghe nhiều nói ít. Mục đích ngày mai của cậu là đi quan sát người nhà có phù hợp với những gì cậu mong đợi hay không, có thể chấp nhận trở thành người nhà hay không mà không phải biểu hiện mình là người hoàn mỹ, l]q\d không xảy ra việc gì là tốt nhất. Dù sao chỉ cần khi họ nói cậu nói 1 2 câu là được, biểu hiện cậu cái gì cũng hiểu rõ, thử dầu Vạn Kim một chút cũng không có vấn đề. Mới tới là khách, việc vặt thì không cần làm, nhưng cũng đừng làm Lã Vọng buông cần, mà phải đứng dậy làm bộ muốn giúp đỡ, chờ người khác cản cậu thì khách khí một chút rồi dừng tay.”

Viên Viện gửi đến mặt cười trộm: “Không tệ, nguyên tắc không nhàn rỗi cũng không làm việc! Quá ân cần sẽ khiến người khác cảm thấy cậu vội vàng theo đuổi con trai nhà người ta, không đủ dè dặt; nếu không làm việc thì sẽ khiến người ta cảm thấy cậu lười.”

Không nhàn rỗi cũng không làm việc? Độ khó khá cao! Lâm Lung nhìn trời suy nghĩ một lát. Được rồi, xếp bát gọt trái cây cũng không tính là nhàn rỗi cũng không tính là không làm việc, vậy chọn việc này đi.

“Ngộ nhỡ mình nói muốn giúp rửa bát, có người thật sự để mình đi làm thì sao? Chẳng lẽ làm bộ không tìm được giẻ rửa bát, nước rửa, chốt mở nước nóng…?”

“Cậu là đồ ngốc, những việc nhà như này làm làm gì, trực tiếp ‘chân tay vụng về’ làm rớt cái bát không phải xong chuyện rồi ư!” Hồng Hiểu Đình gửi cho cô gương mặt toát mồ hôi: “Mình nói này, bình thường cậu thật thông minh, sao vào lúc này lại trở nên ngốc rồi hả?”

“Mình khẩn trương, lo được lo mất!” Lâm Lung rơi lệ.

Sau khi bị nhạo báng vài câu, Lâm Lung tiếp tục đặt câu hỏi: “Vậy quà gặp mặt? Có nhận không?”

“Cậu quan tâm đến vấn đề này làm gì? Chưa chắc người ta đã tặng!” Có người hắt cho cô một chậu nước lạnh.

“Nhà anh ấy là người miền bắc, sẽ cho chứ?” Lâm Lung tiếp tục nhìn trời: “Hơn nữa mình là người bạn gái đầu tiên đến nhà anh ấy! Lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết lui tới đó!”

Viên Viện cười: “Gần đây cậu thiếu tiền hay tham tiền?”

“Không thiếu cũng không tham, nhưng nếu có quà gặp mặt tương đối quý trọng thì nói rõ là người ta coi trọng mình! Sâu trong nội tâm mình vẫn muốn.” Lâm Lung gửi hình thiếu nữ hoa si.

Có người bạn đã từng nhận lễ gặp mặt cho đáp án: “Không cho thì đừng hỏi, nếu cho thì từ chối nhã nhặn, sau đó nếu đối phương yêu cầu lần nữa thì phải làm như xấu hổ, bất đắc dĩ nhận lấy. Trọng điểm là ‘xấu hổ’, còn ‘thẹn thùng’, phải thuận mắt, đẹp mắt.”

“…” Lâm Lung trợn mắt nhìn cô bạn.

“Giả vờ cũng là một thử nghiệm diễn xuất, cố lên!”

Sau khi cười đùa với bạn bè được một lúc, Lâm Lung cũng không còn khẩn trương nữa. Cô đi làm một mặt nạ giữ ẩm đi ngủ, phải dưỡng sức mới có sức đánh một trận.

Đảo mắt đã tới ngày hôm sau, Lâm Lung mang theo sức phòng bị cao trải qua một ngày mới phát hiện có rất nhiều chuyện đều không có trong kế hoạch như bản thân cô đã dự đoán.

Ví như, kế hoạch của cô là sẽ đi mua quà vào buổi sáng trước khi Long Tuyền đến đón. Rượu, thuốc lá, trái cây đều rất dễ mua, chỉ cần đi đến siêu thị cách nhà 300m là có thể hoàn thành. Trà ngon trong nhà có, nhưng là bao bì không đẹp, bao bì đẹp có thể phụ trợ cho quà tặng. Cho nên Lâm Lung cũng chỉ ra cửa trước nửa giờ, vậy mà không ngờ Long Tuyền đã dựa vào xe chờ cô ở cửa. Thấy cô ra ngoài thì anh trực tiếp mở cửa ghế trước ra.

“Em còn chưa mua đồ đâu.” Lâm Lung hơi do dự.

“Mua cái gì?” Nét mặt Long thiếu hiện lên vẻ khó hiểu.

“Lần đầu tới nhà không thể đi tay không!”

“À, đến gần nhà anh mua đi, khu này cấm dừng xe, không thể đợi quá lâu.” Nói xong thì dứt khoát đẩy Lâm Lung vào trong xe, sau đó mãi đến khi anh lái xe ra khỏi khu nhà cô, thì trừ dừng đèn xanh đèn đỏ, còn lại không dừng xe một lúc nào.

Trên đường, Lâm Lung nói: “Không dừng xe em giành tay lái!” Lời uy hiếp cũng đã nói ra rồi lại chỉ nhận được một tiếng cười hả hê của Long Tuyền.

“Em giành được thì thử xem.” Anh trả lời như vậy, đáp án đương nhiên là phủ định. Lúc mới bắt đầu thì Lâm Lung còn sợ xảy ra xe cộ nên chỉ lôi kéo mang tính dò xét, vậy mà lại không nhúc nhích. Đến cuối cùng, cho dù mất hết hơi sức thì tay của anh vẫn không suy chuyển một chút nào.

….. Yên lặng!!

Quả nhiên cô gái yếu đuối liều mạng với bộ đội đặc chủng là cách làm không sáng suốt.

Đến bãi đậu xe, Lâm Lung sống chết không chịu xuống xe. Cô cảm thấy lần đầu đến nhà bạn trai chỉ mang theo hai hộp trà nhỏ thì thật là kỳ cục. Long Tuyền thấy vậy thì cười xách một túi táo từ phía sau giơ lên: l/q\d “Anh đã mua giúp em xong hết rồi, người nhà anh chỉ thích ăn táo, rượu thuốc lá thì không cần.”

Được rồi, lần đầu tiên gặp cha mẹ chồng tương lai, Lâm Lung mang đến một túi trái cây có giá trị chưa tới 30 đồng cùng với lá trà dư thừa ở nhà mình không ai uống…

Đến nhà Long Tuyền, vừa bước vào cửa cô đã quan sát xung quanh. Ừm, đồ trang trí không tệ, đồ gia dụng, đồ điện, đồ nội thất rất tốt, quả nhiên người nhiều tiền cũng có tính giám định nghệ thuật và thưởng thức.

Lâm Lung mỉm cười chào hỏi mọi người, sau đó cho ra kết luận: cha Long thoạt nhìn rất hoà ái; mẹ Long rất khôn khéo; anh trai thấp hơn Long Tuyền một chút, nụ cười rất thân thiết; chị dâu thì tò mò, ăn mặc rất lạ, khó trách lúc trước lại chọn trang phục bảnh bao như vậy cho Long Tuyền.

Vào lúc cô nhìn trộm quan sát mọi người, thì toàn thể mọi người họ Long cũng quan sát nàng dâu tương lai của con (em trai).

Cha Long cảm thấy cô ăn mặc rất thanh lịch, thoạt nhìn rất thuận mắt; anh trai thì cảm thấy giám định của anh là chính xác, quả nhiên là một người đẹp, vì vậy rất hài lòng; còn bản thân chị dâu thì không có nhiều quyền phát ngôn, cô ta chỉ hy vọng Lâm Lung là một người tính tình tốt, dễ sống chung, trước mắt nghe giọng nói cô dịu dàng, nụ cười ngọt ngào, hình như cũng không tệ lắm.

Chỉ có mẹ Long thì “lộp bộp” một tiếng trong lòng. Tại sao cô bé này lại “nhỏ nhắn” như vậy? Trong TV cũng không thấy nhỏ như vậy mà! Vào lúc này đứng bên cạnh con trai mình, nhìn thế nào cũng cảm thấy chiều cao không tương xứng.

Mượn cơ hội đến phòng bếp lấy nước lạnh, Long Phinh gọi riêng con trai vào.
    
Vừa mở mồm câu đầu tiên đã là chất vấn: “Không phải con nói cô bé này cao 1m6 sao?”

“Con có nói?” Long Tuyền nhớ là mình đã nói qua, nhưng như vậy cũng không thể cản trở việc anh giả vờ mất trí nhớ.

“Đã nói! Đêm mà con trở lại từ khu vực động đất, khi ngồi ăn trái cây xem tin tức lúc 10h chính miệng con đã nói, có cần mẹ giúp con nhớ lại con đã ăn trái cây gì không?” Trí nhớ của con trai mình là cái dạng gì, mẹ Long biết rõ, bà dứt khoát nói một chuỗi để cắt đứt ý muốn thoái thác của anh.

“À…” Long Tuyền làm như bừng tỉnh nhớ ra: “Nhớ ra rồi, con có nói. Nhưng là, cô ấy thật sự cao 1m6.”

Mẹ Long cắn răng nói: “Mẹ con cao 1m6, cô ấy cao bằng mẹ sao? Ánh mắt con kém vậy à? Cô ấy đứng cạnh con không tương xứng chút nào hết.”

“Mang giày cao gót chính là 1m6, ai bảo mẹ chuẩn bị dép đi trong nhà để cho người ta đổi. Mẹ, mẹ nhìn xem, không phải mẹ đứng cạnh con cũng có vẻ ‘nhỏ nhắn’ ư? Kém một chút cũng đâu có sao. Trừ những người có thân cao như anh trai thì người nào đứng với con cũng không tương xứng. Chẳng lẽ mẹ hy vọng con tìm một người đàn ông khoẻ mạnh thân cao 1m8?” Long Tuyền nở nụ cười, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt của mẹ mình, nghiêm túc nói: “Mẹ, cô ấy là bạn gái con, là người bạn gái thật vất vả mới theo đuổi được.”

Ngụ ý anh đã xác định, phản đối không có hiệu quả, đưa cô về nhà là để cho cha mẹ gặp mặt mà không phải tiếp nhận thẩm tra bắt bẻ.

“Biết.” Mẹ Long ngừng công kích nháy mắt thoả hiệp, sau đó bà đổi một gương mặt tươi cười vô cùng thân thiết đi ra phòng bếp tiếp đón Lâm Lung.

Cha mẹ Long và anh trai chị dâu đều rất nhiệt tình. Có thể bởi vì người nhà anh nhiều nên mẹ Long và anh trai chị dâu có rất nhiều chuyện để nói nên tuyệt không xuất hiện tình trạng tẻ ngắt, vì vậy Lâm Lung cũng không cần rối rắm mình nên nói cái gì. Cô dịu dàng đáp lại câu nói của mỗi người trong nhà, cái gì mà đơn vị, quê nhà, sở thích… Rồi lại làm một người nghe nhiệt tình về chuyện xấu thuở nhỏ của Long Tuyền, tình cảm giữa các thành viên trong gia đình rất thuận lợi.

Buổi trưa cũng không cần cô phải giúp nấu cơm rửa bát, mà là đi thẳng đến nhà hàng Văn Hạnh. Trong bữa ăn, các thành viên nhà họ Long vô cùng ân cần, một người vài gắp thức ăn đủ khiến Lâm Lung không chịu được.

Được rồi, mặc dù mọi người đều dùng chung đũa để gắp thức ăn cho cô, cô cũng không ghét bỏ dính nước miếng trên đó, nhưng là có thể đừng gắp nhiều như vậy được không?? Cô ăn không hết!! Lâm Lung vụng trộm nghiêng đầu nhìn nhân viên đổi một bát cơm lớn cho Long Tuyền, thật là muốn gắp hết thức ăn trong bát mình sang bát anh…

Buổi chiều về nhà tiếp tục nói chuyện phiếm, mẹ Long vào phòng bếp lấy trái cây đã được chị dâu rửa sạch mang ra ngoài. Bà để trái cây xuống bàn uống nước, lại nói: “Long Long, tới gọt táo.”

“Vâng!” Bắt đầu từ tối qua đã ảo tưởng đến việc giúp đỡ gọt trái cây, Lâm Lung vui vẻ đồng ý. l0q-d Cô nhanh nhẹn cầm con dao gọt trái cây lên, vừa ngẩng đầu mới phát hiện tất cả mọi người trong nhà đều rất kinh ngạc nhìn cô, còn cánh tay Long Tuyền đang duỗi tại giữa không trung chuẩn bị cầm con dao kia thì lại bị cô lấy trước.

“Sao vậy?” Lâm Lung mờ mịt: “Không phải gọi em sao?” Hình như là không phải? Lần đầu tới đây nên sẽ không ai biết tên ở nhà của cô là “Lung Lung*”, ngay cả Long Tuyền cũng không gọi như vậy… Vậy thì gọi ai? Cô nương Lung Lung ngây người.

“Tên ở nhà của anh là ‘Long Long’, Phi Long Long*.” Trên mặt Long Tuyền khó có được một lần biểu hiện sự ngượng ngùng.

*Lung Lung (珑珑) và Long Long (龙龙)

Vô cùng buồn cười! Lại có chuyện như vậy?!

Chị dâu nhìn hai người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, cười nói: “Ngay cả tên ở nhà cũng giống nhau, thật là có duyên.”

Những người còn lại nhao nhao gật đầu.

Sau đó Lâm Lung cũng không đưa dao gọt trái cây cho Long Tuyền, mà là tự mình khách khí thể hiện tuyệt kỹ gọt vỏ táo không bị đứt, biểu hiện mình mà một cô gái tốt chăm chỉ có thể làm việc nhà. Tuyệt kỹ này cô luyện được khi còn học trung học, vào lúc vô cùng nhàm chán thì nghe nói nửa đêm 12h nếu nhìn vào gương gọt táo mà không bị đứt vỏ có thể thấy được dáng vẻ của chồng mình trong tương lai.

Vì vậy, mặc dù lúc ấy cô soi gương không thấy được chồng tương lai, nhưng lại có thể tăng thêm không ít ấn tượng với nhà chồng tương lai.

Càng thêm điểm cho cô chính là một câu nói trong lúc vô tình.

Lâm Lung chỉ vào một con mèo làm bằng bạch ngọc có vẻ xưa cũ được đặt trên tủ kệ ngăn cách phòng khách và phòng ăn, tò mò hỏi: “Đây là Bát Đao thời nhà Hán? Mô phỏng?” Đời Hán, mèo là loại sinh vật không thường gặp nên tạo hình thời nhà Hán cũng có nhiều kiểu dáng khác nhau.

Nghe được câu hỏi của cô, chủ nhà Long chính Hoa vẫn bình tĩnh ôn hoà, không có vẻ gì là vô cùng vui mừng bỗng nhiên kích động: “Cháu biết Bát Đao thời nhà Hán?! Thích chơi đồ cổ?”

“Cháu làm gì có tiền chơi đồ cổ ạ.” Lâm Lung khẽ cười: “Chính là học qua khoá giám định và thưởng thức của ngành điêu khắc lúc còn học đại học mà thôi.”

“Ha ha ha, vậy cũng không tệ. Nghe khoá lúc học đại học mà bây giờ vẫn có thể nhớ, xem ra đây cũng là sở thích của cháu?” Thoạt nhìn thì ba Long có vẻ rất vui mừng. Trong nhà không một ai có tế bào nghệ thuật nên ông vẫn thiếu tri âm. Lúc này gặp được Lâm Lung thì vội vàng vui vẻ giới thiệu: “Không sai, cái này là mô phỏng. Vì còn dư chấn, sợ bị bể nên không dám bày ra, cái này coi như là đồ nhái tương đối thô sơ. Bác gái thích mèo, nên đòi bác phải mua bằng được.”

“Đúng vậy.” Long Tuyền ở một bên nói rõ: “Bởi vì em tới nhà nên cha anh mới chuẩn bị mấy đồ rẻ tiền ra trưng bày. Không ngờ bị vạch trần rồi, ha ha.”

Cha Long cũng không tức giận, tiếp tục vui vẻ nói: “Vạch trần thì có làm sao, cha vui mừng. Dù sao cũng hơn là đưa cho con không phân biệt được thật giả.”

Sau đó ông xoay người, không để ý tới Long Tuyền nữa mà bắt đầu thảo luận đến việc điêu khắc ngọc. Nói đến vui vẻ còn chạy vào phòng ngủ lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ: “Cháu cầm tinh con heo? Bác có một miếng ngọc được mô phỏng theo Bát Đao thời Hán, chất liệu và thợ đều tốt. Tặng cháu coi như là quà gặp mặt!”

Lâm Lung cúi mắt nhìn, thì ra là một miếng bạch ngọc hình con heo nhỏ, nếu nói chất liệu tốt, vậy chẳng lẽ là Điền Ngọc, thậm chí là Dương Chi Ngọc? Quà tặng quý trọng như vậy không thể nhận, lần này cũng không phải cô giả vờ từ chối nhã nhặn nữa, mà thật sự muốn cự tuyệt, nào có lần đầu tới thăm đã tặng ngọc? Mặc dù cô mong nhận được quà tặng quý trọng, nhưng vũng không cần quý đến mức độ này!!

Một người nhất định phải đưa, một người sống chết không chịu nhân.

Hai người giằng co do dự rất lâu, cuối cùng vẫn là mẹ Long ra mặt cho Lâm Lung một hồng bao nhỏ, nói là quà gặp mặt đã chuẩn bị từ trước, không cho phép cự tuyệt. Sau đó lại bảo Long Chính Hoa lấy ngọc lại, đừng lôi lôi kéo kéo nữa.

Lúc này Lâm Lung mới thở ra một hơi. Cô siết chặt hồng bao, bên trong cứng cứng, hình như là thẻ. Thẻ mua hàng sao? Vật này tương đối bình thường, so với việc đưa một xấp tiền mặt cũng không gây áp lực.

Sau khi ăn một bữa cơm vui vẻ, Lâm Lung đã hẹn bạn đến phòng thu âm nên ra về sớm. Toàn bộ hành trình Long Tuyền đều muốn hộ tống kiêm đi cùng, sau đó lại hẹn nghỉ ngơi một ngày thì đến lượt anh đến nhà Lâm Lung thăm hỏi.

Về đến nhà thì đã khuya, khi đứng ở đầu bậc thang thì Long Tuyền đưa cho Lâm Lung một cái hộp vuông nhỏ, l'q\d cười nói: “Từ khi chính thức quen nhau anh vẫn chưa tặng quà cho em, cái này em nhận đi, chỉ là trang sức nhỏ mà thôi.”

Lâm Lung cũng không nghi ngờ gì, nghĩ Long Tuyền cũng sẽ không làm chuyện gì khác thường nên cười hì hì nhận. Chờ đến khi vào nhà đổi giầy, ngồi dựa vào ghế sa lon, chậm rãi mở hộp ra nhất thời sợ hết hồn…

-Hết chương 63-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net