5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thưa chị, không cần đâu."

Mỹ Kim đút tay vào túi áo bà ba, nàng đứng dậy định bụng sẽ chào chị cả rồi đi ra ngoài. Nàng sợ làm phiền Ngọc Tiên lắm, chị cả bận trăm công nghìn việc, vả lại vợ cả chăm sóc vợ ba cũng không được phải đạo cho lắm.

Ngọc Tiên đang loay hoay tìm thuốc, nghe được lời nói của Mỹ Kim khiến cô mỉm cười mà quay người sang. Cầm tuýp thuốc mỡ trên tay, Ngọc Tiên tiến lại gần rồi ấn Mỹ Kim ngồi xuống giường. Cô nhẹ nhàng cầm tay nàng, đưa ra khỏi túi áo, trả lời.

"Nhưng đây là tấm lòng của chị. Em không muốn nhận sao?"

Mỹ Kim có hơi ngượng ngùng vì hành động của chị cả. Nàng cố gắng thoát khỏi cái nắm tay của Ngọc Tiên, nhanh chóng tiếp lời.

"Dạ thưa, em sợ chị không tiện. Để em về phòng rồi sai Bưởi mang thuốc đến cũng được chị ạ."

Ngọc Tiên thở dài, cô lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng vì cái sự cãi lí của nàng. Lòng thành của Ngọc Tiên, biết bao con người ngoài kia thèm khát mà còn không có được, em ba hiện tại đang có mà sao lại không biết nhận lấy chứ?

"Bưởi hôm nay theo ông cả ra ngoài rồi. Vả lại, thuốc này là thuốc chị mang từ Pháp về, hiệu quả lắm."

Nói rồi Ngọc Tiên bèn mở nắp thuốc, lấy một ít ra đầu ngón tay. Dự định sẽ thoa nhè nhẹ lên lòng bàn tay rướm máu không ngừng của Mỹ Kim, nhưng chưa gì hết thì nàng đã vội đứng lên rồi cúi đầu lễ phép, tiếp lời.

"Thưa chị, em..."

"Kim, em không nghe lời chị?"

Còn chưa để Mỹ Kim nói hết câu, Ngọc Tiên đã trầm giọng chen vào. Cô chau mày nhìn nàng, cái nhìn căng thẳng đang biểu lộ cho việc cái tính nết Ngọc Tiên đang khó chiều lắm rồi đó!

"Dạ không, em nào dám."

Nhận thấy chị cả đang có phần nóng giận, Mỹ Kim như con mèo thu vai lại, sợ hãi đan bàn tay vào nhau.

"Ngồi xuống."

Nghe lời Ngọc Tiên, nàng đành phải ngồi xuống. Mỹ Kim đương nhiên biết trong nhà này Ngọc Tiên là lớn thứ hai, mọi sự đều là do vợ cả quyết, vợ hai hay vợ ba thì cũng có là cái gai gì trong mắt cô đâu. Mỹ Kim sợ nếu lần này không nghe lời, thì ắt Ngọc Tiên sẽ bẩm lại với ông, lúc đó còn thiệt cho nàng hơn nữa.

Thấy sự ngoan ngoãn của Mỹ Kim, chân mày Ngọc Tiên từ từ dãn ra. Coi đó, cứ phải để chị cả lớn tiếng thì mới chịu nghe.

"Đưa tay cho chị."

Mỹ Kim liền đưa tay ra, để lộ lòng bàn tay thảm đến đáng thương.

Ngọc Tiên lấy thuốc, chạm nhẹ lên từng lằn roi sưng vù, tứa máu ghê rợn kia, chậm rãi mà xoa. Cô xoa đến đâu, nàng rít đến đấy, thuốc man mát xót không chịu được. Ngọc Tiên mỗi lần nhìn thấy Mỹ Kim mím môi chịu đựng, cô cũng tự biết lực đặng làm cho nhẹ nhàng hơn.

Cơ mà chị cả có nhẹ thế nào thì em ba vẫn đau đấy thôi!

"Em ráng một chút, sắp xong rồi."

Ngọc Tiên lên tiếng trấn an nàng. Tội nghiệp, Mỹ Kim nãy giờ mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ròng chảy rã trên gương mặt xinh đẹp, làm Ngọc Tiên cũng không nỡ trách mắng nửa lời.

Đúng là tiếng lành đồn xa, vợ ba của ông cả Trịnh tựa cành liễu yểu điệu, mềm mỏng trong gió, càng khiến cho người ta không chịu được mà yêu chiều, che chở.

"Lần sau em cẩn thận, đừng làm bể đồ đạc gì của ông nữa."

Ngọc Tiên dừng xoa, cô vén nhẹ mái tóc nàng sang bên mang tai, dịu giọng căn dặn.

"Dạ thưa, em đã biết."

Mỹ Kim khoanh tay lại, nàng cúi người như nhận lời dạy từ chị cả.

"Em không cần phải cúi lạy chị, làm như vậy chị khó xử lung lắm."

"Thưa chị, ông dặn em..."

Ngọc Tiên day day thái dương. Cái gì cũng một lời ông dạy, hai lời ông dặn. Cô thiết nghĩ, sau này mình dạy thì liệu Mỹ Kim có nghe lời mình như nghe lời ông không ta?

"Đây là lời của chị, không liên quan đến ông."

Mặc dù chị cả đã miễn cho nàng cái việc lễ phép theo đúng đạo nhà, nhưng sao Mỹ Kim vẫn cảm thấy ngại ngùng quá. Có lẽ nàng sống trong đạo lí từ lúc làm ca nữ, nên cái máu nghe lời nó thấm sâu vào trí nhớ của nàng mất rồi. Hết chị hai rồi giờ tới chị cả, rủi sau này đứng trước mặt ông mà Mỹ Kim không giữ khuông phép, chắc hẳn ông cả sẽ tức giận lắm.

"Em..."

Cái sự ấp úng, e thẹn lẫn nhút nhát của Mỹ Kim càng khiến Ngọc Tiên nhà này cảm thấy buồn cười quá. Nàng sợ hãi quá mức, lễ phép cũng quá mức, làm vậy chẳng khác nào đem vai vế của nàng bằng với đám gia đinh chân lấm tay bùn trong nhà. Khỏi phải bàn cãi, trong cái gia trang họ Trịnh thì chỉ có duy nhất Mỹ Kim xưng mợ gọi em với tụi gia đinh thôi đó. Bởi tụi nó cũng khoái mợ ba, chứ mợ hai, đặc biệt là mợ cả hung dữ thì có mấy đứa ưa đâu.

"Em còn cãi nữa là chị sẽ thay ông phạt em liền đó."

Không cách này thì cũng cách khác để ép. Ngọc Tiên giả vờ nghiêm giọng, nói.

Mỹ Kim do nghe chị cả doạ, nàng giật mình để ứa nước mắt. Không phải nói chứ nàng sợ đau, sợ đòn roi kinh khủng khiếp. Hồi nãy bị ông cả đánh ở trước sảnh chính, Mỹ Kim đã muốn chết quách đi cho rồi. Cơn đau từ lòng bàn tay vẫn còn râm ran, khiến cho môi nàng cũng vì vậy mà tái nhợt.

"Thưa chị, em nào dám."

Cuối cùng Mỹ Kim cũng phải khuất phục trước sự uy nghiêm của chị cả. Ngọc Tiên mỉm cười hài lòng. Còn riêng Mỹ Kim, nàng lần đầu tiên thấy chị cả nở nụ cười với mình, lại còn là nụ cười ấm áp, dịu ngọt đến vậy nữa chứ. Mỹ Kim thiết nghĩ, hoá ra chị cả cũng biết cười á!

"Hôm nay nói chuyện với chị rồi, có còn thấy chị dữ nữa không đa?"

Có nha, rất là có luôn!

Nhưng Mỹ Kim chỉ dám nghĩ chứ nàng nào có dám nói ra sự thật đâu.

"Dạ thưa, không ạ."

Em ba không nghĩ xấu gì cho mình đã là tốt quá trời tốt rồi! Coi như giải oan cho bản thân, chứ đi đâu ai cũng đồn mợ cả nhà họ Trịnh đẹp mà ác thì có tội không kia chứ.

"Chị nghe nói trước khi về làm dâu, em từng là ca nữ à?"

Ngọc Tiên đứng lên đi cất lại tuýt thuốc vào tủ, cô vừa đi vừa nói.

Mỹ Kim nghe có người nhắc đến thân phận của mình khi trước, nàng có chút buồn tủi, nhưng rồi cũng phải trả lời.

"Dạ thưa, đúng ạ."

Ngọc Tiên nhếch môi, cô lại hỏi.

"Em theo đoàn hát nào?"

"Thưa chị, em đi theo đoàn hát Dạ Lý."

Cô gật đầu, xem như là đã hiểu.

Mỹ Kim ở đây không khỏi phập phồng lo lắng. Tự dưng chị cả lại hỏi về việc nàng làm ca nữ khi xưa để làm gì chứ? Mỹ Kim lại sợ vừa rồi mình làm gì không đúng, lỡ phật ý nên Ngọc Tiên mới cố tình châm biếm nàng. Nhưng rồi Mỹ Kim cũng bấm bụng đặng chịu, dù sao mình không bằng ai, cớ chi mà đi sân si, ganh ghét với người khác.

Ơ kìa em ba, chị cả chỉ muốn nói chuyện với em lâu lâu một xíu thôi mà!

"Về làm dâu được hơn hai tháng nhưng chị vẫn chưa nghe em hát lần nào. Em hát cho chị nghe được không?"

Ngọc Tiên uốn lưỡi nói dối, chứ thực chất vào cái đêm đầu khi quay về quê hương, cô đã lén nghe Mỹ Kim hát một đoạn rồi. Nhưng do đêm khuya thanh vắng, lại ở khoảng cách xa nên Ngọc Tiên cũng không có nghe được rõ. Nhân cơ hội Mỹ Kim ở đây, cô phải bắt nàng hát mới được.

"Thưa chị, nhưng..."

"Hửm?"

Cái nghiêng đầu của Ngọc Tiên khiến Mỹ Kim biết mình không thể từ chối lời yêu cầu của chị cả. Nàng đành gật đầu.

Ủa rồi hỏi người ta hát được không, thì ra là ép người ta hát cho mình nghe á hả?

"Bèo dạt mây trôi chốn xa xôi

Em ơi, anh vẫn đợi bèo dạt...

Mây trôi, chim ca tang tính tình cá lội

Ngẫm một tin trông

Hai tin đợi ba bốn tin chờ

Sao chẳng thấy đâu...

Một mình trăng treo suốt canh thâu

Em ơi, trăng đã ngả ngang đầu

Thương nhớ ai chim ơi cho nhắn một đôi lời

Người đi xa có nhớ

Là nhớ ai ngồi trông cánh chim trời

Sao chẳng thấy đâu..."

Giọng ca buồn đến não ruột, trầm ấm, bay bổng của Mỹ Kim vang lên thật nhẹ nhàng trong căn phòng tĩnh mịch. Ngọc Tiên đứng ngắm nhìn Mỹ Kim, tiếng ca của nàng hình như đã làm động đến một người mê coi hát như cô rồi cũng nên. Mỹ Kim hát xong, mắt nàng cũng ươn ướt, hình như nàng hiểu lắm lời bài hát thoạt nghe qua tưởng như bình lặng này.

Ngọc Tiên bước đến, cô ngồi xuống bên cạnh Mỹ Kim, nói.

"Hay quá."

Mỹ Kim nhìn chị cả, nàng cúi đầu để che đi nụ cười trên môi, sau đó đáp.

"Dạ thưa, em cảm ơn chị."

"Chị thích nghe hát lắm. Hay là sau này nếu rảnh, em hát cho chị nghe nghen?"

Được chị cả ngỏ lời ca, Mỹ Kim cảm thấy lòng nàng như thoải mái hơn được một chút, không còn gò bó như thuở ban đầu nữa. Ít ra bây giờ có thêm chị cả, con người trước giờ nàng tưởng hung dữ nhưng hoá ra là không phải.

Chắc nàng trách lầm chị cả mất tiu rồi cũng nên!

"Thưa chị, em sẵn lòng."

Lời đồng ý của Mỹ Kim càng khiến Ngọc Tiên vui vẻ hơn gấp mấy lần. Cô nhẹ nhàng xoa đầu nàng, như để kéo gần lại hơn mối quan hệ vợ lớn vợ bé xưa nay xa cách, bất hoà.

"À chị quên mất, ông dặn chị hôm nay phải đưa em đi theo để xem xưởng dệt nhà mình. Loay hoay mãi bây giờ chị mới nhớ ra."

"Dạ thưa..."

"Em về phòng chuẩn bị đi rồi chị em ta cùng đi."

Nói rồi Ngọc Tiên dịu dàng đỡ Mỹ Kim đứng dậy, nàng khoanh tay lại, định cúi chào thì bị chị cả ngăn.

"Chị đã nói không cần."

"Thưa, vậy em xin phép về phòng để chuẩn bị."

Dứt lời, Mỹ Kim đã nhanh chóng ra khỏi phòng để thay đồ như lời mà Ngọc Tiên dặn. Cái tay đau của nàng vừa nãy được cô xoa thuốc, bây giờ cũng đỡ đau hẳn lên. Nhưng Mỹ Kim lo quá, đây là lần đầu tiên nàng được phép đi theo chị cả làm việc, lại còn là lần đầu xem xưởng dệt nức tiếng Nam kỳ lục tỉnh xưa nay của ông cả. Nàng sợ có gì lỡ lời hay sơ ý thì sẽ không hay.

Được nửa giờ sau, Ngọc Tiên đã cùng Mỹ Kim ngồi trên xe để lái xe đưa cả hai đến xưởng dệt. Hôm nay Ngọc Tiên mặc áo dài trắng, còn Mỹ Kim thì vẫn chung thuỷ với áo bà ba gấm vân xanh nhẹ. Nàng ngồi bên cạnh Ngọc Tiên, nhìn vào đôi mắt đen láy, sắc sảo của cô, lại cảm giác sao mắt cô lại trông buồn quá. Ở phía dưới mắt Ngọc Tiên lại có thêm nốt ruồi, người ta nói đó là nốt ruồi tuyến lệ, những người như vậy thường hay khóc lắm. Mỹ Kim nghe thế thôi chứ chẳng biết có phải thật hay không, vì nàng có bao giờ thấy chị cả rơi nước mắt đâu.

"Em nhìn gì mà nhìn quài vậy?"

Bị chị cả phát hiện, Mỹ Kim chỉ biết ngồi lại ngay ngắn, nép sát vào góc xe.

"Dạ thưa, không có gì chị ạ."

Ngọc Tiên bật cười. Nãy giờ cô nhìn ra cửa kính, cái hình ảnh Mỹ Kim nhìn vào mắt cô đăm đuối thì kính nó đã phản chiếu rõ mồn một rồi, ở đó mà chối.

"Một lát nữa đến xưởng em nhớ đi theo chị. Xưởng rộng lớn, chị sợ em đi lạc."

"Dạ chị, em nhớ."

Đi thêm được một đoạn ngắn, chiếc xe hơi đã dừng lại trước cổng của xưởng dệt. Đánh xe tức tốc chạy xuống mở cửa cho Ngọc Tiên và Mỹ Kim, rồi rất nhanh sau đã có hai đứa gia đinh mang dù đến, cẩn thận che nắng cho cả hai người.

"Bẩm, con mời hai mợ vào trong."

Nói rồi Ngọc Tiên đi trước, Mỹ Kim theo sau. Trên đường tiến vào xưởng dệt, nàng dáo vát nhìn đủ thứ, đủ đường, đủ kiểu. Xưởng dệt không có khô khan như nàng nghĩ, ở đây trồng nhiều cây kiểng, cây mận rồi cây bòn bon, thêm cả một căn chồi nho nhỏ để mỗi lần mợ cả hay ông cả ra đây đều có thể ngồi đó đặng uống trà ngắm cảnh. Nhìn không gian xung quanh tươi mát như vậy, Mỹ Kim thích lắm.

Ngọc Tiên quay đầu xuống nhìn, cô thấy nàng cứ ngó tới ngó lui, giống như đây là lần đầu Mỹ Kim tới xưởng dệt vậy. Ừ thì cũng đúng, đây là lần đầu chứ còn gì nữa!

"Em cẩn thận bậc thềm đó."

Ngọc Tiên lên tiếng nhắc nhở. Bậc thềm này vừa trơn vừa cao, chỉ sợ nàng lo mải miết ngắm cảnh mà lỡ trượt chân té thì khổ.

"Ây."

Lời nhắc nhở ấy chưa được mười giây thì y như rằng luôn.

"Cẩn thận em."

Ngọc Tiên nhanh chóng đỡ lấy thân người Mỹ Kim đang xém té đập đầu xuống đất. Một tay cô chống trụ lên eo nàng, tay còn lại ôm cả người Mỹ Kim vào lòng, giữ cho nàng không bị bật ngửa ra sau. Mặt đối mặt, Mỹ Kim như muốn nín thở khi nhìn gần hơn với dung nhan tuyệt sắc nổi tiếng của người vợ cả.

"Mợ ba, mợ có sao hông mợ?"

Một đứa hầu nhanh trí bỏ dù xuống rồi chạy lại đỡ Mỹ Kim đứng dậy. Nàng được một phen hú hồn hú vía, tim đập thình thích, lo sợ vì sự bất cẩn vừa rồi của mình.

"Em...em xin lỗi chị cả."

Ngọc Tiên thở dài, thiệt hết biết!

"Đi đứng coi chừng đó Kim."

Miệng nói nhưng lòng an tâm được chết liền. Ngọc Tiên đành lùi xuống một bậc thềm, ngang hàng với Mỹ Kim, đi vậy cho bớt lo, có gì em ba té còn đỡ kịp.

Tiếp tục đi sâu vào trong, nơi này là nơi các công nhân bắt đầu lựa ra từng tấm vải đẹp nhất, hoàn hảo nhất để chuẩn bị bán cho các tay buôn vải từ khắp mọi tỉnh đổ về. Ngọc Tiên dẫn Mỹ Kim đến bàn của cai quản. Khi chỉ vừa nhìn thấy mợ cả lẫn mợ ba, cai quản đã tự động đứng dậy, lễ phép chào.

"Dạ bẩm mợ cả, mợ ba đến thăm xưởng."

"Ừa."

Ngọc Tiên ậm ừ một tiếng rồi ngồi xuống cái ghế gỗ đã được chuẩn bị sẵn.

"Kim, ngồi đi em."

Lời nói của Ngọc Tiên đã giúp Mỹ Kim hoàn hồn trở lại sau khi cái hồn của nàng bay theo mấy chậu cây kiểng ngoài kia. Nàng lật đật ngồi xuống ghế, bên cạnh chị cả, im lặng không nói lời nào.

"Dạo này xưởng làm ăn sao rồi?"

Cai quản chắp tay lại, nhanh chóng báo cáo.

"Dạ bẩm, xưởng vải làm ăn vẫn phát đạt như trước. À, vừa rồi xưởng mình mới vừa bán được lô vải lớn lắm đó mợ, tiền vô như nước."

Ngọc Tiên nghe tới đây chợt phì cười. May là ăn nên làm ra, chứ mà thua lỗ hay mất tiền là coi chừng ông cả nổi đoá đòi đánh chết hết cai quản ở đây thì mệt.

"Ừ, vậy thì tốt."

"Dạ dạ. Nghe nói mợ mới từ Pháp về, mợ đi vui không mợ?"

Cô liếc nhìn cai quản đang cố lấy lòng mình, lạnh lùng đáp.

"Đó không phải chuyện của anh. Nhưng sao tôi không thấy anh nhắc đến mợ ba vậy?"

Nghe chị cả gọi đến tên mình, Mỹ Kim chợt quay đầu lại nhìn. Nàng có biết cái gì đâu.

"Dạ bẩm, mợ ba lần đầu ghé xưởng."

Cai quản nhanh chóng sửa lại lời nói. Đúng là mợ cả, chỉ giỏi nắm thóp.

Mỹ Kim không biết nói gì cho phải, nàng chỉ đành gật đầu chào lại hắn. Nhưng dù vậy Ngọc Tiên vẫn cảm thấy may mắn lắm, Mỹ Kim chịu ra xưởng vải là hay, chứ còn Thị Nương dù có quỳ lạy năn nỉ thì chắc gì em đã chịu ra cái chỗ nóng nực này đâu. Mỗi lần nhắc Thị Nương ra trông coi xưởng dệt thì y như rằng em sẽ nói.

"Thôi, em hổng đi đâu. Ra đó vừa nực vừa bụi, vả lại em đi nắng noi tội nghiệp."

Ừa, là vậy đó!

**

"Hắt xì. Trời ơi ai nhắc mình vậy chèn."

Thị Nương vừa dụi dụi mũi lại vừa thuận miệng mắng một câu.

Tức ghê, sớm giờ cứ nhảy mũi quài luôn.

"Chắc do em ở ngoài vườn nắng quá đó."

Cô út Vân đặt ly trà nóng xuống chiếc bàn gỗ đặt ngoài sân vườn mát mẻ, ngồi đối diện Thị Nương.

"Nắng mà cũng làm nhảy mũi nữa hả ta."

Thị Nương nhăn nhó mặt mày, rồi em cầm ly trà nóng hổi kia nhấp một ngụm. Trà đắng vừa phải, thơm thơm nữa, đúng là trà cô út Vân pha có khác.

"Em uống nhanh đi rồi mình vô nhà, chứ ở đây mãi kẻo em nhức đầu đó."

"Dạ chị."

Thị Nương ngoan ngoãn nghe lời Vân, em nhanh chóng thổi thổi cho trà nguội rồi uống tù tì vài hớp. Mà nói mới để ý, nãy giờ ngồi ngoài đây làm cái đầu em cũng muốn lân lân theo luôn.

"Em về nhà cha má hôm nay, rồi khi nào em định về lại nhà ông cả?"

Vân hỏi, cô cũng có đôi chút ngạc nhiên khi Thị Nương lấy chồng sớm như vậy. Chả bù cho cô, hai mươi tám rồi mà vẫn chưa có ai.

Cơ mà cái cô út Vân để ý nhất chính là tánh nết của Thị Nương đó. Ai đời có chồng rồi mà vẫn vô tư, hồn nhiên như vậy. Thật, chả hiểu nổi mợ hai nhà này như thế nào!

Vân còn nhớ ở dưới xứ cô có mợ hai Phạm Hồng Như, làm dâu nhà người ta mà sớm ra phải đánh thức chồng dậy, rồi còn hầu chồng rửa mặt, dùng cơm, đến tối chồng còn bắt xoa lưng, ôm ngủ, hát đến tận đêm cơ đấy. Vân cứ tưởng lấy chồng là sẽ như thế, nhưng khi qua đến Thị Nương thì lại khác một trời một vực.

"Thôi chị đừng nhắc đến ông cả nữa, em hổng muốn nói tới."

Vân tròn mắt ngạc nhiên. Chồng mình mà mình không muốn người ta nhắc là thế nào?

"Sao vậy em?"

Thị Nương thở dài một hơi, em trả lời.

"Nói chung là vậy đó. Tới tối em về lại nhà chồng, rồi cuối tuần sau em lại sang nhà cha má tiếp."

Cô út Vân cũng chẳng biết nên hỏi gì nữa. Có lẽ Thị Nương ghét ông cả Trịnh lắm, cô nhìn mà cô còn biết nữa là. Cũng tội Thị Nương, em phải chịu đựng những điều có mấy ai thấu đâu.

**

Vote vote cho bạn tác giả nàooo!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net