50 (Hết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn hôm sau, trong nhà đã có một sự thay đổi khá lớn. Trên bàn thờ đặt ở ngoài sảnh trước đã thêm được gai tấm bài vị vừa mới khắc. Một bên đề "Vũ Thị Nương", còn một bên bài vị thì chẳng ghi gì cả, chỉ là một tấm gỗ nâu sẫm trơn mà thôi. Nhiều người khi nhìn vào sẽ không biết tấm bài vị ấy thờ ai, để cho người nào. Nhưng thật ra, đó chính là do Ngọc Tiên, cô muốn thờ chính đứa con đã chết lưu trong bụng mình năm xưa.

Nhang khói nơi ấy lúc nào cũng trong tình trạng đỏ mà nghi ngút. Mỹ Kim còn chu đáo đặt lên cái dĩa sành một xâu chuỗi được thỉnh từ chùa về, với hy vọng rằng cả Thị Nương và đứa trẻ kia sẽ được siêu thoát, không còn phải chịu khổ ải nữa.

Mà trong những ngày đó, ông chánh cũng không còn trở về thăm con gái mình, thứ duy nhất mà ông sai người đem đến chính là tờ hôn thú đã bị xé, một bao tiền bạc, một bao tiền đồng, hai cái nhẫn vàng, một chiếc kiềng vàng, một đôi hoa tai và một mâm lễ trầu cao tươm tất. Ông không để lại lời nhắn gì cả, chỉ biết rằng sau khi chuẩn bị những thứ này xong thì ông đã về Sóc Trăng với cái lí do là về quê ngoại thăm bà con một thời gian.

Ngọc Tiên cũng biết ý cha, biết rằng dù tức lắm nhưng ông vẫn đành phải chấp nhận cái mối duyên của con mình với Mỹ Kim. Ấy thế nên mà những thứ ông gửi sang cũng được coi như là lễ vật, mà đã là lễ vật thì miếng trầu buồng cau cũng đã đầy đủ rồi.

Hôm nay đã đúng ngày đốc tờ tới thăm bệnh cho Ngọc Tiên như kì hạn. Từ sớm, Mỹ Kim đã bắt cô phải ăn uống đầy đủ, uống thuốc đúng cử, đúng bữa đặng đốc tờ còn biết đường mà chẩn bệnh. Ngồi đến trưa thì đốc tờ cũng tới, lần này Mỹ Kim là người đích thân ngồi bên cạnh trông chừng cô, chứ không phải là Bưởi nữa.

Đốc tờ đặt ống tai nghe, xem mạch, hỏi tình hình rồi dặn dò thêm một vài điều.

"Tôi thấy mợ đã khoẻ hơn rồi. Bây giờ mạch máu trong mắt đã được lưu thông, mợ đã có thể nhìn lại được."

Nói xong, đốc tờ bèn tháo miếng vải che mắt đã được Mỹ Kim thay mới từ ba hôm trước cho Ngọc Tiên ra. Ông nâng cằm cô để một lát mắt cô có thể nhìn thẳng được vào mình. Đốc tờ xoa nhẹ lên hai bên thái dương của Ngọc Tiên vài cái rồi nói.

"Bây giờ mợ mở mắt ra đi. Từ từ thôi."

Ngọc Tiên chậm rãi hé mắt, nhưng một luồng sáng bất ngờ xông đến khiến cô phải giật mình mà nhắm tịt mắt lại. Ngọc Tiên cúi mặt xuống, định đưa tay dụi mắt thì đốc tờ đã ngăn.

"Ấy, mợ đừng chạm vào."

"Tôi nhức mắt quá."

Đốc tờ chỉ cười rồi đáp.

"Là do lâu ngày mợ không mở mắt, sống trong bóng tối khiến mắt đã quen, bây giờ nhìn thấy ánh sáng nên có chút nhức đó mà. Nhưng mợ đã thấy được ánh sáng, có nghĩa là mợ đã thấy đường lại được rồi."

"Thật không?"

Ngọc Tiên vui mừng hỏi lại.

"Thật. Bây giờ mợ nghe lời tôi, mở mắt từ từ, từ từ..."

Cố gắng làm theo những lời đốc tờ đang chỉ bên cạnh, Ngọc Tiên cẩn thận hé mắt ra. Ban đầu cô còn e sợ, nhưng một cái nắm tay dịu dàng của Mỹ Kim như đã tiếp thêm dũng khí cho cô. Rốt cuộc sau vài lần thử lại, đôi mắt Ngọc Tiên đã được mở hẳn ra mà không còn bất kì sự lo lắng nào.

Mọi thứ xung quanh đã được đôi mắt Ngọc Tiên nhìn thấy rõ ràng. Cô mỉm cười, và rồi cô quay sang Mỹ Kim.

"Kim, chị thấy lại được rồi. Chị nhìn thấy em rồi."

Ngọc Tiên lao đến ôm chầm lấy nàng. Bây giờ cô mới có thể thấy được nàng, thấy được gương mặt mà cô ngày đêm mong nhớ. Chính Mỹ Kim cũng đã rơi nước mắt vì xúc động. Nàng thầm cảm tạ trời đất, cảm ơn vì đã giúp cho Ngọc Tiên tai qua nạn khỏi.

"Mợ thấy đường được là một điều tốt lắm. Thôi, coi như công chuyện của tôi tới đây là xong. Chào hai mợ, tôi về."

Ngay sau đó, đốc tờ cũng rời khỏi buồng và được Bưởi tiễn ra trước cổng. Và ở đây, Ngọc Tiên vẫn chưa thôi cái việc ngắm nghía Mỹ Kim. Khi nhìn thấy rồi mới biết, Mỹ Kim xanh xao quá, nàng ốm quá. Ngọc Tiên nhìn mà không khỏi xót xa, không khỏi giận hờn nàng vì không biết lo cho bản thân như lúc trước.

Nhưng đối diện với đôi ba câu trách mắng yêu thương từ Ngọc Tiên, Mỹ Kim chỉ đáp rằng.

"Sau này rồi bồi bổ, chị à."

Ngọc Tiên sờ vào má nàng, tình thương trong con người cô càng lúc càng nồng đậm hơn.

"Cả đời luôn, chớ sau này cái gì."

Mỹ Kim dựa đầu mình vào lòng cô, rồi nàng nói.

"Vậy sau này có chị nuôi. Người ta nói đờn bà con gái như vầy là ăn bám lắm."

"Ăn rồi bám à? Thế bám cả đời nhé."

Đứng trước lời ngỏ mời không thể nào chân thật hơn từ Ngọc Tiên, Mỹ Kim đỏ mặt gật đầu.

"Oa oa, oa oa."

"Con khóc kìa em."

"Để em."

Mỹ Kim vội vàng bước đến nôi, đung đưa nôi vài cái rồi ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh. Nàng dùng khăn lau mấy vệt nước dãi chảy ra từ miệng con, sau đó bắt đầu hát ru.

"Ầu ơ...

Ta rằng áo yếm tương phùng

Đi qua cầu lại mưa phùn gió bay

Mẹ về mẹ trách sau này...

Bà Nguyệt hỏi mối... ông Tơ se tình."

Lâu lắm rồi, phải nói là lâu lắm rồi Ngọc Tiên mới nhìn thấy được cảnh tượng yên bình như thế này. Cô đứng đằng sau lưng Mỹ Kim, say mê nhìn bóng hình người con gái mà ngày đêm cô thương nhớ. Ngọc Tiên lắng nghe tiếng hát ru của nàng, nó êm quá, nhẹ quá, như là lông vũ vậy.

Còn nhớ cái đêm lần đầu sau hơn nửa năm đi Pháp trở về, cái Ngọc Tiên nghe được cũng chính là giọng hát của Mỹ Kim. Tối đó trời quang mây tạnh, Mỹ Kim lại ngồi trước bậc thềm nhà sau, lủi thủi khóc vì tủi nhục khi về nhà chồng, rồi nàng cũng hát. Ngọc Tiên đứng nấp sau cột đình, cô nghe không sót chữ nào. Càng nghe càng mê, mê hoài không chán.

"Ầu ơ...

Xàng xê liêu cống, ngổn ngang

Đờn khuya phụng tấu chăn màn lá bay...

Cái lý là lý hỗm rày

Lý tình em ở ờ...lý chàng hẳn đi."

Ngọc Tiên rón rén tiến lại gần Mỹ Kim, cô ôm nàng từ sau, tựa đầu vào vai nàng một hồi. Ngọc Tiên nhìn đứa trẻ đang nằm trong nôi, cô hỏi.

"Em đã nghĩ ra cái tên gì cho con chưa? Chớ gọi nó quài, coi sao được."

Mỹ Kim âu yếm quay sang nhìn cô, nàng ngẫm nghĩ như để nhớ ra cái tên mà mình vốn đã đặt từ mấy hôm trước. Rất nhanh sau đó, Mỹ Kim vừa đưa nôi vừa đáp rằng.

"Nguyễn Ngọc Mỹ An. Chị nghe tên đó có hay không?"

"Hay, hay lắm. Ơ nhưng..."

Như chợt nhớ ra điều gì đó, sắc mặt Ngọc Tiên nhanh chóng chuyển sang đo đỏ.

Biết được Ngọc Tiên đang nghĩ gì, và nàng cũng đoán được rằng cô sẽ ngạc nhiên lắm khi nghe cái tên này. Mỹ Kim đứng dậy sau khi thấy con đã ngủ, nàng hôn lên trán Ngọc Tiên như để giúp cô quên đi cái sự bất ngờ đó.

"Em lấy họ của chị đặng đặt cho con."

Đúng theo nghĩa, con phải lấy họ cha. Tức là đứa nhỏ phải mang họ Trịnh. Nhưng ở đây trái là trái việc Mỹ Kim không lấy họ chồng để đặt tên con, mà nàng lại lấy họ vợ cả của chồng làm chính. Nhưng cái gì cũng có cái lí của nó, Mỹ Kim làm vậy là sở dĩ...

"Chị đã nói là sẽ che chở cho má con em mà. Tức là ngay từ bây giờ chị vừa làm cha, vừa làm má cả của nó luôn rồi."

Nghe được lời giải thích tuy vô lí mà lại rất hợp lí của Mỹ Kim, Ngọc Tiên rốt cuộc cũng hiểu ra mọi chuyện.

"Vậy nó là con chị, là...là..."

"Nó sẽ gọi chị bằng má cả. Công sinh không bằng công dưỡng mà."

Hai hàng nước mắt đã chảy xuống đôi gò má của Ngọc Tiên. Một cái cảm xúc lẫn lộn bao trùm lấy cô, rồi cô ngồi xuống bên cạnh nôi, không ngừng đưa tay xoa đầu An.

"Má cả đây, má cá đây con. Từ giờ má sẽ thương con, thương luôn cả má của con nữa."

Nhìn thấy Ngọc Tiên hạnh phúc như vậy, tự động trong lòng Mỹ Kim cũng sung sướng theo. Không nói thêm lời nào nữa, Ngọc Tiên bỗng thấy Mỹ Kim đi lại góc buồng lôi ra một tấm chiếu manh nhỏ. Nàng mang nó lại trước mặt Ngọc Tiên, trải ra rồi quỳ xuống đó.

"Hai lạy này, em xin."

Nói rồi, Mỹ Kim nhanh chóng cúi người lạy đủ hai lạy.

Hiểu ý, Ngọc Tiên cũng đứng lên đối diện nàng. Cô chắp tay, vái lại một vái

Tục nói rằng, buổi đêm sau khi kết thúc lễ cưới, cặp đôi vào buồng riêng của nhau. Rót rượu ra chum rồi nhấp một ngụm, người chồng sẽ lấy trầu trăm đưa một nửa cho vợ. Vợ trải chiếu lạy chồng hai lạy, chồng thì vái trả vợ một vái. Như vậy xem như đã nên duyên, nên được nghĩa vợ chồng.

Nhưng ở đây trầu trăm không có, chỉ có lễ làm chính, nhưng tình thì không thể chối cãi được nữa. Đờn bà với đờn bà cũng như thường, cũng có thể vái lạy nhau để nên cái nghĩa trầu cau. Mặc dầu không ai đứng ra làm chứng cho, nhưng cả Mỹ Kim và Ngọc Tiên đều đã là những người làm chứng cho nhau nhau. Nghĩa là duyên vợ chồng tự nguyện đã thành. Cũng có nghĩa là từ đây đến trọn đời, cái sợi tơ tình ấy chỉ có thể quấn quanh cả hai, mãi mãi không thể chia cắt được nữa.

**Hết**

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bạn tác giả trong thời gian qua. Bây giờ truyện đã xong rùi, hic, cảm động quá. À mà bạn tác giả cũng xin thông báo rằng SẼ KHÔNG CÓ NGOẠI TRUYỆN nha ạ! Mong mọi người đừng giận tui về khoảng này nha.

Nhưng bạn tác giả vẫn sẽ đăng truyện mới cho mọi người đây ạ. Truyện mới tên là Cò lả, cũng là thể loại bách hợp Việt Nam luôn. Truyện đã đăng được một chương rồi, mong mọi người sẽ vẫn tiếp tục ủng hộ bạn tác giả nhiều nghen!

Vote vote cho bạn tác giả nào!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net