Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lý Hiển! Hồn về nơi nào?

Là kẻ nào đang gọi ta? Là kẻ nào? Đầu ta như đang quay cuồng. Tiếng khóc của đứa trẻ vừa chào đời như đang giày vò ta. Mắt ta dần mờ đi, mọi thứ xung quanh đều trở nên khó coi. Khuôn mặt xinh đẹp của trưởng tỷ biến thành mặt quỷ với hai cái răng nanh sắc nhọn. Đứa trẻ đỏ hỏn kia nhảy khỏi lòng của hoàng hậu. Cả hai thứ ma quỷ ấy lao đến. Ta nghe thấy tiếng oán trách.

Vì sao người lại bắt con trai ta phải sống như vậy?

Vì sao ngươi lại không tha cho chồng của ta?

Vì sao cậu lại bắt con làm con gái? Vì sao cậu lại hại chết chàng?

Vì sao...?

"Biến hết đi, loài ma quỷ!", ta gầm lên giận dữ: "Biến hết đi!"

Mọi thứ trở nên yên tĩnh. Ta nhìn lại, không còn trưởng tỷ, không còn đứa trẻ kia, chỉ còn hoàng hậu yếu ớt đang nằm trên giường bệnh. Mặt nàng vốn dĩ trắng bệch, bây giờ vì bạo bệnh mà trở nên xanh xao đến mức khó coi.

"Quan gia, trước khi qua đời, trưởng công chúa có nhờ thần thiếp bảo vệ Tĩnh An quận chúa...", nàng khó nhọc, thở dốc, nói từng chữ khó khăn: "Thần thiếp nuôi dạy Lý Diệu hơn ba năm, coi quận chúa như Bạch Mai mà chăm sóc..."

Ta biết rõ nàng muốn nhắn nhủ điều gì.

Nàng yếu ớt nở một nụ cười, nói tiếp: "Lý Diệu là con cháu của ngài."

Nàng muốn xin cho Lý Diệu một đường sống.

"Quan gia, chuyện ngài và anh trai, phận đàn bà như thiếp không dám nói, càng không dám oán trách.", thấy ta im lặng, hoàng lại lên tiếng: "Số ngài định sẵn cô độc, thiếp lại không nỡ ngài một mình lẻ loi. Đáng tiếc, thọ mạng của thiếp ngắn ngủi..."

Ta hỏi nàng: "Có muốn gặp con không?"

Nàng yếu ớt mỉm cười: "Thiếp ngại tụi nó bị doạ sợ."

"Có lý đâu con cái lại đi chê cha mẹ!"

Nàng bật cười, ánh mắt lại không che giấu được nỗi buồn.

Khung cảnh xung quanh trở nên trắng xoá.

"Phụ hoàng ơi, phụ hoàng ơi, hôm qua Lý Diệu làm diều tặng cho con đấy. Người xem có đẹp không?"

Tiếng nói lảnh lót của trẻ con làm ta giật mình. Đứa trẻ nắm tay ta, gọi ta một tiếng "Phụ hoàng" vừa thân thuộc vừa xa lạ. Đó là đứa con gái Bạch Mai đáng yêu của ta.

"Lý Diệu, chị lại gần đây đi!"

Vừa nói, con bé vừa chạy đến, tay vẫn còn ôm con diều, kéo Lý Diệu đến.

"Thần thất lễ, xin quan gia thứ tội."

Lý Diệu quỳ xuống dưới chân ta. Dáng vẻ của nó toát lên sự cam chịu. Một đứa nhỏ mới mười tuổi lại không có dáng vẻ hoạt bát nên có. Cả người nó chỉ mang vẻ u uất.

"Đứng lên đi."

Lý Diệu ngẩn đầu lên, chớp mắt, cảnh vật liền thay đổi. Trước mắt ta, Lý Diệu đã trưởng thành.

Dung mạo của Lý Diệu luôn khiến ta nhớ đến gã Uy Bắc vương ấy, nhưng đồng thời, nét mặt thanh tú ấy lại khiến ta nghĩ đến trưởng tỷ. Sự tồn tại của nó luôn khiến ta chột dạ. Dẫu nó là đứa bán nam bán nữ, dẫu cho nó ngoan ngoãn nghe lời, dẫu cho nó cả đời bị giam chân trong hoàng cung, ta vẫn luôn sợ hãi.

Lý Diệu vẫn đang quỳ, nó nói: "Khẩn xin quan gia thu hồi thánh mệnh. Con nguyện cả đời ăn chay niệm Phật, không lấy chồng sinh con."

Tàn dư của Uy Bắc vương vẫn còn, ta luôn lo sợ Lý Diệu sẽ phản bội. Vậy nên ta đã ban hôn nó với con nuôi của ta: Đô Hiến hầu Hoàng Thanh.

Một mối hôn sự chỉ được nói bằng miệng, trói buộc hai kẻ mà ta ái ngại. Vừa giữ được Lý Diệu mãi mãi ở kinh thành không có đường thoát, vừa khiến Hoàng Thanh không thể kết thân với các nhà quyền quý, chỉ có thể trung thành với ta, đây gọi là một mũi tên trúng hai con nhạn.

Hôn sự mãi mãi sẽ không xảy ra, nhưng mãi mãi sẽ trói buộc cả hai đứa nó.

"Ngươi là cháu gái mà ta yêu thương nhất, Hoàng Thanh lại là anh tài hiếm có, là con nuôi của ta. Lý Diệu, chẳng lẽ ngươi chê Hoàng Thanh sao?"

Lý Diệu im lặng.

Dẫu biết trong ảo mộng, nhưng ta vẫn cố chấp mà hỏi: "Lý Diệu, con sẽ hận ta sao?"

Câu hỏi này, ta đã hỏi nó rất nhiều lần.

"Quan gia tha tội! Con không dám."

Không dám hận vì nó sợ ta, nhưng nếu nó không còn sợ ta nữa, có phải nó sẽ hận ta, hận không thể giết chết ta?

"Quan gia, con xin người. Thân thể con vặn vẹo khiếm khuyết, bán nam bán nữ, con không thể gả...", Lý Diệu cúi sấp người, hai vai run rẩy, gần như sắp khóc: "Con không thể gả cho Hoàng Thanh."

Ta lạnh lùng nói nó: " Ngươi sinh ra đã là nữ, được ban hiệu Tĩnh An quận chúa, lại ăn nói hàm hồ. Thân thể ngươi có vặn vẹo, có bán nam bán nữ, ngươi vẫn phải gả. Ta là quân, hắn là thần, chẳng lẽ hắn dám ruồng rẫy ngươi."

Nó đáp: "Quan gia, con xin người! Con ghét Hoàng Thanh, con không thể gả..."

Ta đập bàn, hét lớn: "Chuyện này, ngươi không có quyền nói nữa! Hôn ước đã định, khi nào thích hợp, ta sẽ tổ chức hôn lễ cho hai ngươi."

Ánh mắt của Lý Diệu trở nên bi thương. Lúc nó khóc, trông nó giống y hệt trưởng tỷ.

Ta rất muốn ôm nó vào lòng, xoa đầu nó, an ủi nó.

"Đội ơn quan gia.", Lý Diệu lau nước mắt, lạy tạ ơn rồi lui ra ngoài.

Trưởng tỷ chắc chắn sẽ oán trách vì ta lại làm khổ đứa trẻ đáng thương của chị.

Lý Diệu đáng thương, Lý Diệu vô tội nhưng vậy thì làm sao? Cha của nó tạo nghiệp, nó phải thay hắn chịu sự trách phạt của ta. Nó được sống là do ta nhân từ. Nó trở thành quân cờ của ta là số mệnh của nó.

Nhưng dẫu có nghi kị nó, thì nó vẫn là máu mủ của ta. Khi nó mất, ta vẫn đau lòng.

Vẫn ở căn phòng này, người hầu vào báo với ta: Lý Diệu ốm nặng, sợ rằng không qua khỏi.

Đời này, ta nhìn thân thuộc - máu mủ ra đi không biết bao nhiêu lần. Khi ta còn bé, mẫu hậu tự sát trước mắt. Khi thiếu thời, anh em tranh ngôi vị với ta đều bị ta ép chết. Sau khi lên ngôi hoàng đế, trưởng tỷ và hoàng hậu đều lần lượt bỏ ta mà đi. Đường con cái của ta bạc bẽo, đứa sinh ra thì mất, đứa sống không quá năm tuổi, những đứa còn sống thì đều lần lượt xa cách. Đã quen nhìn cảnh sinh tử, nhưng ta chẳng thể nào tin nổi chuyện: Lý Diệu cũng sắp bỏ ta mà đi.

Lý Diệu, đứa trẻ bị coi là cái gai trong mắt ta, đứa trẻ ấy cũng là tấm gương để ta có thể nhìn thấy trưởng tỷ, đứa trẻ ấy sắp rời xa ta rồi!

Lý Diệu ngồi trên giường, tóc xõa dài, nhìn ra cửa sổ. Nó giống trưởng tỷ, nhưng nhìn kĩ lại không giống lắm. Nét mặt nó nhìn nghiêng có vài phần anh tuấn giống cha.

Thấy ta đến, nó vội vàng bước xuống giường, chắp hai tay, cúi người lạy tạ lỗi: "Quan gia thứ tội."

Lý Diệu vẫn luôn là đứa trẻ hiểu chuyện như vậy. Một đứa trẻ khiêm nhường, quen nhìn sắc mặt, cẩn trọng đến mức khó ai có thể bắt lỗi.

"Nghe nói con không khoẻ?"

Sắc mặt Lý Diệu tái xanh, bộ bạch bào thêu hoa cúc có vương vài giọt máu nhỏ. Lý Diệu lễ phép đáp: "Con đáng tội, để quan gia phải lo lắng."

Ta hỏi nó: "Có muốn ra ngoài ngắm hoa đào không?"

"Lời của quan gia là mệnh lệnh."

Ta dìu nó ra vườn. Nó bảo sợ lây bệnh cho ta nhưng cuối cùng vẫn để ta dắt đi. Ta nhận ra bàn tay nó lạnh như nước mùa đông. Cơn ho ở cổ họng, nó cố gắng nén lại, dường như sợ ta trách tội.

Cậu -cháu ta ngồi trên một cái sạp tre, người hầu mang ra ấm trà và vài món bánh. Lần đầu tiên cũng là lần cuối, cậu cháu ngồi uống trà với nhau.

Lý Diệu bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Bẩm quan gia, thi hài của chồng con về đến đâu rồi ạ?"

Hoàng Thanh chinh phạt phương Nam, không may tử trận.

"Đã về đến ải Bắc Quang."

Ánh mắt của Lý Diệu không che giấu nỗi đau. Nó ngửa đầu, tránh để những giọt nước mắt rơi xuống.

"Bẩm quan gia, vài ngày trước, con có nằm mơ thấy mẹ."

Ta hỏi nó: "Có gặp cha ngươi không?"

Nó mỉm cười, đáp: "Con không nhìn rõ mặt ông ấy. Ông ấy cao lắm!"

Nói xong, Lý Diệu sặc sụa.

"Nhà Phật có thuyết nhân quả, bàn đến chuyện luân hồi. Quan gia đoán thử xem kiếp sau con sẽ trở thành thứ gì?", Lý Diệu bỗng nhiên tinh nghịch hỏi ta: "Có lẽ đầu thai thành một nữ nhân bình thường là tốt nhất, nhỉ?"

Ta không quát mắng nó mà chỉ nói: "Làm nữ phải chịu khổ trăm bề, ngươi nên làm nam nhân. Làm nam nhân, thi đỗ khoa bảng, rồi làm một kẻ quyền cao chức trọng, mang tài kinh bang tế thế giúp đời."

Lý Diệu rất thông minh. Vì nó thông minh nên ta để nó đi dạy học cho cung nữ. Một đời của nó không ra khỏi hoàng cung, chỉ chuyên tâm nghiệp gõ đầu trẻ. Nó sinh ra là nam, lại bị bắt uống thuốc, cả đời sống như nữ nhân. Tài năng kinh bang tế thế của nó bị chôn vùi trong thù hận.

Nó nhẹ nhàng trả lời: "Con không có tài năng đức độ hơn người, càng không có lòng gánh mang thiên hạ. Con chỉ muốn làm một nữ nhân bình thường, sinh con đẻ cái, cùng trượng phu sống một đời bình an, không tranh không đấu."

"Con mệt quá...", bỗng nhiên Lý Diệu thở dài: "Quan gia, người cho phép con dựa vào người một lúc được không?"

Ta không đáp mà ôm nó vào lòng.

Hơi thở của Lý Diệu yếu dần. Nó nói: "Con từng rất hận quan gia."

Lý Diệu không phải là đứa trẻ ngoan, nó dám nói dối với ta cơ đấy!

Lòng ta đầy nặng nề và chua xót. Lý Diệu lại cứ cười. Nó lại lớn gan mà nói tiếp: "Sau khi con mất, quan gia chôn con chung với Hoàng Thanh được không?"

"Không phải ngươi ghét hắn sao?"

Mắt Lý Diệu trĩu xuống, giống như sắp ngủ, giọng nói nó nhỏ dần: "Con ghét chàng, nhưng chàng là chồng của con mà. Làm sao mà bỏ được?"

Lý Diệu trút hơi thở cuối cùng trong lòng ta.

Hoa đào rơi đầy sân. Cảnh đẹp nhưng nhuốm màu thê lương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net