Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liêm Quân từ chỗ U Minh Vương trở về, biết được Khánh Lâm ở rừng Mê Trúc. Thượng thần Uý Trà đưa cho chàng vảy Kì Lân, bảo chàng viết tin báo lên đó rồi làm phép đưa đồ đến khu rừng kia.

"Khánh Lâm sẽ sớm tìm ra hồn ạ?", Liêm Quân lo lắng nói: "U Minh Vương đã nói hồn của gã hoàng đế kia rời xác được năm ngày rồi."

Uý Trà chỉ khẽ thở dài rồi nói: "Chuẩn bị có kẻ đến làm phiền rồi."

Nói rồi, bà gọi đám Linh Hương tỉnh dậy. Cả ba đứa ngồi ngay ngắn trước mặt bà, ngoan ngoãn chờ lệnh. Uý Trà chỉ bảo rằng: "Lát nữa, các ngươi nấp cho kĩ."

Cả đám ngơ ngác, không hiểu chuyện gì. Linh Hương bạo gan hơn, bèn hỏi lại: "Thưa Thượng thần, có chuyện gì đang xảy ra ạ?"

Uý Trà nhìn nàng một cái rồi nói: "Riêng con, trốn càng kĩ càng tốt."

Nói xong, bà tiện tay lấy dao cắt một nhúm tóc của nàng.

Bà quay sang Liêm Quân cũng đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, bảo chàng: "Con dẫn ba đứa này đến chỗ chuông Vọng. Dù chuyện gì xảy ra, cả bốn đứa đều không được rời khỏi đó. Nhớ đánh chuông Vọng ba hồi. Thời gian không còn nhiều, đi mau kẻo trễ "

Thấy Liêm Quân vẫn chần chờ, Uý Trà quát nhẹ: "Đi mau!"

Liêm Quân bất đắc dĩ phải làm theo. Chàng ta phụng phịu nói với ba quỷ hồn: "Còn rề rà đứng đó làm gì? Không nghe lời à! Khánh Lâm dạy dỗ các ngươi thế à!"

Cả ba vội vàng đi theo Liêm Quân. Trước khi đi, Linh Hương còn cố ngoái đầu nhìn lại. Liêm Quân cốc đầu nàng một cái, quát: "Chuyện của thiên nhân, đến lượt ngươi quản à!"

Linh Hương sững người. Đúng rồi, nàng là quỷ, là thân mang sát nghiệp. Đến tư cách làm người còn không có thì sao lại dám chen vào chuyện của thiên nhân. Chẳng lẽ chỉ vì được thần nhà nàng nuông chiều, nàng liền quên mất thân phận? Quả nhiên ông bà dạy đúng: nuông chiều sinh hư hỏng.

Nàng tự giễu cợt bản thân hồ đồ rồi lẽo đẽo theo sau Liêm Quân.

Lũ trẻ đã rời đi, Uý Trà thở ra một hơi. Một vầng sáng xuất hiện quanh bà. Cái lưng còng thẳng dần. Làn da nhăn nheo bỗng chốc căng trở lại. Trút bỏ lớp vỏ già nua xấu xí, dù mái tóc bạc phơ như sương không, như khói không biến mất, hình dáng hiện tại của bà giống như thiếu nữ đôi mươi.

Bỉ ngạn đã tàn hoa. Ngày mới ở Địa phủ đã đến.

"Lâu rồi không gặp, thượng thần!"

Vọng Hương Đài rung lên từng hồi. Cửa gỗ xuất hiện những vết nứt dài. Mặc cho những điều ấy, Uý Trà vẫn điềm nhiên ngồi kiết già.

Bang!

Bình hoa trên bàn rơi xuống, vỡ tan. Những cánh hoa nhanh chóng trở nên héo úa. Từng cánh cửa gỗ cũng dần hoá thành bụi mịn. Ánh sáng đỏ xuyên qua đám bụi ấy. Từng bóng dáng uy nghi hiện ra.

Uý Trà ngước mắt nhìn.

Bốn thiên ma lực lưỡng đang khiên một cái kiệu sơn màu đỏ. Phía sau tấm màn lụa che giấu bóng hình của một người.

"Hoá ra là ngài, thượng thần Uý Trà!"

Giọng của gã khá trầm, ngữ điệu có vài phần tôn kính với người trước mặt.

Uý Trà từ tốn đứng dậy. Bà hỏi: "Bà Sa Lị đúng không?"

Gã ta vén rèm, nhảy xuống kiệu. Gã đảo mắt nhìn quanh, rồi chép miệng: "Chẳng lẽ bị lừa?"

Đó là một thiên ma có nước da sáng như đồng, trên cổ đeo một dải hoa cúc. Gã có tám tay: hai tay cầm giáo, hai tay mang bình thuốc, hai tay cầm sọ người, hai tay ôm đàn. Gã từ tốn ném hai cây giáo cho thuộc hạ cầm, rồi chắp tay trước ngực, như hành lễ trước thượng thần.

"Thượng thần, xin ngài ngài hãy để ta mang người rời đi.", gã nói: "Ba Sà Lị này không đến để đánh nhau."

Uý Trà bình thản đáp: "Không có ai cả."

Ba Sà Lị rất kiên nhẫn. Gã đáp: "Thượng thần, ta biết ở đây có một quỷ hồn tên Linh Hương, sát khí rất nặng. Ta đến là để đem cô ấy đi."

Uý Trà cười nhẹ rồi nói: "Chi bằng đợi Khánh Lâm trở về."

Ba Sà Lị cũng cười mà đáp trả: "Thượng thần cần gì giả vờ. Người vốn cũng biết ta đã hao tâm tổn trí để tách Khánh Lâm khỏi Vọng Hương Đài. Bản thân người ở thời kỳ thiên nhân ngũ suy, vốn không thể đánh thắng ta. Để tránh việc không đáng có, sao không giao Linh Hương ra?"

Uý Trà lắc đầu. Bà gõ gõ cây gậy xuống sàn, đáp rằng: "Uống say thì nhìn gà hoá cuốc. Linh Hương là Linh Hương, chẳng có điểm nào giống người kia cả."

Ba Sà Lị cười lớn. Gã nói: "Một quỷ hồn mà khiến Khánh Lâm trở về Thiên phủ đòi công bằng. Một quỷ hồn mà lại khiến Khánh Lâm hao tâm tổn trí giữ lại bên mình để tích công đức. Thượng thần, kẻ như vậy, dẫu không phải là nàng, ta vẫn muốn tận mắt gặp mặt."

Gã lại nói: "Thượng thần, có muốn trao đổi không? Người của ta đang giữ hồn của Lý Hiển. Hôm nay đã là ngày thứ sáu rồi. Bảy ngày rời xác, hồn không thể về. Thượng thần, người hiểu mà!"

Chuông Vọng vang lên ba hồi.

"Bà Sa Lị, Khánh Lâm ở lại Địa phủ đã vạn năm, rừng Mê Trúc là do nó sửa sang lại. Ngươi nghĩ ngươi thắng được không?"

Bà Sa Lị nhún vai, tỏ ý bất lực: "Vậy thì ta buộc phải ra tay với thượng thần thôi. Thượng thần hãy thứ tội cho ta."

Uý Trà cười trừ, không thèm đáp lại.

Tám bàn tay của Bà Sa Lị kết ấn. Gã lao đến, dùng chân, định đạp vào người của Uý Trà. May mắn, Uý Trà nhanh chóng né được. Bà huơ cây gậy rồi đập nó xuống sàn. Bốn tên hầu của Bà Sa Lị ngay lập tức ngã ra đất.

Bà Sa Lị vỗ tay, nhẹ nhàng tán thưởng: "Hổ già vẫn là hổ. Ta đã đánh giá thấp người rồi!"

Uý Trà nói: "Đại vương đã nương tay với bà già này rồi!"

Bà Sa Lị tặc lưỡi. Gã đáp: "Thượng thần, người theo đạo Phật, đã vân du nhiều năm. Chuyện của hậu thế bọn ta, người đừng nên quản, được không? Chuyện năm đó, dẫu là Thiên phủ cũng có phần lỗi. Khánh Lâm đã không thể bảo vệ Mị Lạc."

"Thượng thần, Thiên phủ không chứa chấp Mị Lạc, Khánh Lâm không bảo vệ được cho nàng. Ta nguyện ý dung túng cho nàng."

Uý Trà nhịp nhịp cây gậy. Bà nói: "Hai hồn của Mị Lạc đi vào luân hồi, không rõ đã đầu thai chốn nào. Nhưng ta đảm bảo với đại vương, Linh Hương không phải là kiếp sau của Mị Lạc."

Bà Sa Lị ảo não hỏi: "Khánh Lâm vẫn chưa tìm thấy nàng?"

Uý Trà đáp: "Đúng như ngươi nói: chuyện của hậu thế, ta không quan tâm. Khánh Lâm đã tìm ra Mị Lạc hay chưa thì ngươi phải hỏi nó."

Bà lại nói: "Khánh Lâm có cách riêng để bảo vệ Mị Lạc. Nó tự nguyện bỏ hết tất cả, đến Vọng Hương Đài này không phải để trốn tránh."

Bà Sa Lị thở dài, đáp: "Thượng thần, ta chỉ tin vào mắt mình. Thất Tình đã nói Linh Hương có nét giống Mị Lạc. Lục Dục lại nói sát khí của nàng ta rất nặng. Chẳng lẽ, hai người ấy lại lừa ta?"

Uý Trà nhìn dáng vẻ cố chấp của Bà Sa Lị. Bà giơ tay lên thề độc: "Ta thề với Đại Từ Phụ: Nếu ta có nửa lời dối trá, sẽ bị rút lưỡi ở Bạt Thiệt."

Bà Sa Lị vốn đa nghi. Dẫu Uý Trà đã quy y, gã cũng chẳng tin tưởng. Rút lưỡi ở Bạt Thiệt nghe đáng sợ nhưng Uý Trà từng là chiến thần. Núi đao đâm xuyên người, độc trùng khoét da thịt, Uý Trà đều từng trải qua. Lời thề này liệu có đáng tin?

Gã toan bước đến, định đánh lén. Nhưng chưa kịp ra tay đã thấy một sợi lông vũ từ đâu rơi xuống. Bên tai gã vang lên tiếng đàn. Thanh âm như dao sắc, đâm vào óc. Thân hình cao lớn của gã không thể trụ nổi, chân run rẩy mà khuỵu xuống. Hai tay gã bịt chặt lỗ tai. Khuôn mặt gã nhăn nhó vì khó chịu và đau đớn.

Uý Trà kinh ngạc nhìn gã quằn quại. Bà nhìn thấy sợi lông vũ rơi trên mặt đất. Bà không nghe thấy tiếng đàn, nhưng nhìn thấy cảnh này, bà đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Bà nói với Bà Sa Lị: "Đại vương, e là hôm nay, ngài đành phải về tay không rồi."

Bà Sa Lị hằn học nhìn bà. Cơn đau vẫn không thuyên giảm mà càng lúc càng tăng. Hắn cố hết sức để đáp lời: "Đành vậy! Bạch Ngọc Chung Đài đã lên tiếng, chẳng lẽ ta lại không hiểu lễ nghĩa."

Rồi gã quay ra nhìn đám hầu đang nằm la liệt, chưa thể đứng dậy. Gã quát: "Một lũ vô dụng!"

Gã nói: "Thượng thần muốn giết hay thả chúng nó đi thì tùy! Ta không cần đám hầu này nữa!"

Dứt lời, gã xoay người bỏ đi. Uý Trà vội gọi gã đứng lại. Bà hỏi gã: "Còn chuyện của Lý Hiển, ngài tính thế nào?"

Bà Sa Lị lắc lư đáp lại: "Ái chà! Đây là nghiệp chướng của cháu ngài, sao lại đi hỏi ta? Tộc chúng ta yêu thương lẫn nhau, ta chỉ góp ít gió, chuyện còn lại đều là Mạt Tư Đà làm. Thượng thần tu hành nhiều năm, sao lại không hiểu đạo lý này chứ?"

Uý Trà gượng cười, trả lời: "Để đại vương chê cười. Vậy nên ta cũng khuyên ngài chuyện nào ra chuyện nấy, đừng có kéo thêm người vô tội vào, gây thêm nghiệp chướng."

Bà Sa Lị chắp tay chào rồi bỏ đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net