Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thành Vương bị ám sát.

Vào ngày hắn nạp người thiếp thứ chín vào cửa, nhân lúc người trong phủ nhộn nhịp đông đúc, thích khách đã ra tay. May mắn, hắn không hề bị thương. Nhưng Phương Thiều chẳng may mắn như vậy. Vì đỡ cho hắn một dao mà mạng của nàng suýt không giữ được. Không phải nàng còn yêu nên mới hi sinh cho hắn. Là vì nàng quá lương thiện. Người càng lương thiện càng dễ bị chịu thiệt.

Tỉnh lại sau lần dạo quanh cửa tử ấy, nàng nhận ra thái độ của Thành Vương dường như thay đổi. Hắn không còn vô cớ kiếm chuyện, cũng không còn quát mắng nặng lời. Một lần đang đọc sách, vô tình ngẩn đầu lên, nàng bắt gặp người kia nhìn mình chăm chăm.

Không có vọng tưởng, sẽ không đau lòng.

Không để tâm, sẽ không có tổn thương.

Trưởng công chúa có đến gặp nàng. Trưởng công chúa hỏi: "Thiều, nếu em muốn, ta có thể đưa em rời đi."

Trưởng công chúa là người phóng khoáng, xởi lởi. Nàng biết chuyện em trai cư xử không đúng mực với Thiều. Nàng rất tức giận, đứng ra bảo vệ nàng trước Thành Vương. Không phải một lần, đã rất nhiều lần, Phương Thiều nghe công chúa nói muốn đưa nàng rời đi.

Nhưng đi đâu? Nàng không thể trở về nhà nữa. Nếu rời đi, có nơi nào cho nàng dung thân. Con chó hoang không có nhà chỉ có thể lang thang đầu đường xó chợ, bị người ta đánh đập. Nàng quen sống ở nơi sơn cước, nơi mà người ta sống với nhau thật lòng, yêu ghét đều để lộ ra mặt. Nàng không hiểu lòng người, không hiểu nhân tình thế thái, không nhìn thấu những trò lừa lọc, càng không hiểu đường đi nước bước của hoàng tộc. Rời khỏi vương phủ, nàng chỉ có đường chết.

Ba tháng sau ngày Thành Vương bị ám sát hụt, một lần nữa, sao quả Tạ lại chiếu xuống vương phủ. Đại thần đồng loạt dâng tấu hạch tội Thành Vương. Hoàng đế nổi giận, lệnh tống hắn vào ngục. Vương phủ tan đàn xẻ nghé, thê thiếp mang theo người hầu kẻ hạ đồng loạt bỏ trốn. Nhưng Phương Thiều vẫn ở lại.

Trưởng công chúa lại đến, hỏi nàng có muốn rời đi không.

Đi đâu bây giờ? Nàng không biết.

Trưởng công chúa nói có thể đến phủ của nàng ta.

Phương Thiều suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu. Phủ Thành Vương hay phủ Trưởng công chúa thì vẫn là lồng giam của kinh thành này. Nhà của nàng là ở vùng đất biên giới kia. Cả đời bị giam tại kinh đô, ở đâu cũng như nhau. Nàng từng sợ chết nên không dám rời khỏi vương phủ, tuy nhiên khi mạng sống ngàn cân treo sợi tóc như bây giờ, nàng lại không sợ nữa. Nhưng nàng vẫn không rời đi. Đó là lựa chọn của nàng. Đi cũng chết, không đi cũng chết, vậy thì đi làm gì...

...----------------...

Tôi mang cơm vào cho Thành Vương. Hắn hằn học nhìn tôi rồi nói: "Ta không bao giờ thích cô đâu!"

Trong lòng rủa hắn, nhưng miệng tôi không tự chủ được mà đáp: "Lỡ rồi, kiếp sau đừng gặp lại nữa."

Mấy tháng sau, Thành Vương được thả ra. Kinh thành bắt đầu nổi sóng gió.

Thái tử bị bắt vì tội mưu phản. Hoàng đế phế gã làm thứ dân. Người có khả năng trở thành thái tử tiếp theo chính là Thành Vương...

...----------------...

Nhìn cái bụng to vượt mặt của mình, lòng tôi cảm thấy ớn lạnh.

Thành Vương ngồi bên lấy tay xoa bụng tôi, vừa xoa vừa hỏi: "Con trai ta có đòi không? Con đừng có quậy mẹ chứ!"

Hắn cười rồi quay sang bảo: "Nàng xem, con của ta nó hiểu đấy!"

Hắn thật sự rất vui vẻ.

"Thiều này, đợi nàng sinh xong, ta sẽ đưa nàng về thăm cha. Ông ấy chắc hẳn rất nhớ nàng!"

Hắn liên tục nói, nhưng ta lại chẳng đáp lời. Hắn không nhìn thấy nụ cười chua chát treo trên miệng ta. Hắn không nhìn thấy ánh mắt đầy thương hại của ta dành cho hắn.

"Phương Thiều, sao nàng cứ im lặng vậy? Không khoẻ chỗ nào à?", hắn lo lắng nắm lấy tay ta.

"Nên tỉnh mộng rồi, vương gia của ta!"

Hắn ngơ ngác nhìn ta. Hắn hoàn toàn không hiểu.

Ta cười lớn, nước mắt chảy dài. Mà hắn, cứ cố chấp ôm chặt lấy ta.

Một tiếng chuông ngân dài, cảnh tượng trước mắt chúng ta đã thay đổi.

...----------------...

Thành Vương và ta, trước mắt chúng ta là một Thành Vương và một Phương Thiều khác. Thành Vương hoàn toàn không chấp nhận được chuyện này, hắn liên tục gào thét, nhưng mỗi tiếng la của hắn đều rơi vào hư không, chẳng ai nghe thấy, kể cả ta.

Ta thản nhiên nhìn cái kết của câu chuyện...

Trưởng công chúa vốn thích nữ nhân, nàng ta đã nhắm đến Phương Thiều từ lâu. Sau khi thái tử bị phế, để củng cố quyền lực, hắn đã chấp nhận để vợ của mình, lúc này vừa có thai, đến ở với trưởng công chúa. Đổi lại, chính là sự giúp đỡ của công chúa để đưa hắn lên ngôi thái tử.

Phương Thiều bị mang đi trao đổi như một món hàng mà không hay biết.

Trưởng công chúa đối xử với nàng cực kì tốt, Phương Thiều vô cùng biết ơn. Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc công chúa có thứ tình cảm kia với mình. Mãi đến khi công chúa uống say, xông vào phòng nàng, hôn nàng rồi đè nàng ra...

"Tôi cầu xin người tha cho tôi!", Phương Thiều khóc lớn, nói: "Xin người tha cho tôi!"

"Tha cho em?", công chúa hỏi ngược lại. Ánh mắt của nàng ta đầy dục vọng, chẳng quan tâm người kia khóc than, nói: "Hắn đã bán em cho phủ công chúa rồi! Giờ em là người của ta!"

Phương Thiều cố gắng vùng vẫy thoát ra. Nàng vừa giãy giụa, vừa nói: "Tôi đã có thai rồi! Trưởng công chúa, chị tha cho tôi đi!"

Nghe những lời này, trưởng công chúa giống như hoá đá. Những hành động suồng sã mà nàng ta đang làm, tất cả đều dừng lại.

"Hahaha! Có thai rồi!", nàng ta cười lên như một kẻ điên.

"Nàng có thai? Là con của hắn?", trưởng công chúa chua xót hỏi: "Vậy ta là gì hả? Ta bị hắn lừa một vố sao?"

Vừa khóc vừa cười, trưởng công chúa đỡ Phương Thiều ngồi dậy rồi hỏi: "Em có yêu ta không?"

Phương Thiều lắc đầu.

"Vậy em vẫn còn yêu hắn chứ?"

Không có sự tiếng đáp lại.

Trưởng công chúa không nói thêm câu nào nữa. Nàng rời khỏi căn phòng, để lại Phương Thiều ngơ ngác.

Nhiều tháng sau, Thành Vương trở thành thái tử. Việc đầu tiên hắn làm là quay ra cắn ngược công chúa, hạch tội nàng dâm loạn với nữ nhân, trái với đạo trời. Hắn tố giác công chúa si mê em dâu nên bắt cóc vương phi của hắn. Trưởng công chúa trở tay không kịp, bị giáng làm thường dân, tịch thu thái ấp. Phương Thiều cũng được đưa về Đông cung. Lúc này, bụng của nàng đã to vượt mặt.

Người trong cung bắt đầu đồn đoán cho rằng nàng đã không còn trong sạch. Dù sao nữ nhân ở với trưởng công chúa, chuyện gì xảy ra ai mà nói được. Các cung nhân liên tục bàn tán, hoàng tộc xì xào mà Thành Vương lại tỏ vẻ lạnh nhạt, tất cả đều như muốn bức chết Phương Thiều.

Nàng dùng dao rạch tay, nhưng may mắn được cứu sống. Lúc này, Thành Vương mới bắt đầu biết sợ mà sai người canh chừng nàng. Thậm chí hắn còn mang tấu chương đến phòng nàng để phê duyệt chỉ để canh nàng không làm những điều dại dột. Nhưng tất cả đều đã muộn, Phương Thiều vẫn tìm đến cái chết...

Hôm ấy, Thái tử từ đại điện trở về thì được tin báo thái tử phi đuổi hết cung nhân ra ngoài rồi châm lửa tự thiêu. Khi hắn hớt hải chạy đến, Đông Cung đã chìm trong biển lửa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net