Chương 16 : Lần Này Thê Thảm Nữa Rồi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng khách có một người khách đang ngồi. An Thy nhíu mày, sau đó không buồn để ý, đi thẳng đến bàn ăn, ăn bữa sáng của mình. Trong lúc ăn cô không quên liếc nhìn người đang ngồi chờ, trong lòng không khỏi âm thầm cười trộm.

Chậm rãi giải quyết hết bữa sáng, cô mới mang khuôn mặt xinh đẹp tươi cười ra đón khách. "Ai nha... ai nha! Đây không phải là bác Lâm sao? Sao lại rảnh rỗi đến thăm tệ xá vậy?"

Cố gắng nhẫn nhịn, Lâm lão gia nói, ngữ khí cứng ngắc nở nụ cười lạnh.

"Lại đây nhìn xem mà thôi." Ông đưa mắt nhìn bốn phía, như đang tìm gì đó.

Muốn đến gặp cháu nội thì cứ nói, việc gì phải nói muốn lại xem. Quên đi! Hai đứa nhỏ sớm muộn gì cũng đều muốn nhận tổ quy tông , để ông gặp bọn chúng trước cũng tốt.

"Bọn nhỏ đang đi học, bác muốn gặp sao?"

Gương mặt Lâm lão gia ngượng ngùng nhìn cô, "Sao cô biết ta..."

"Cháu đương nhiên biết." Cô không có ý nhường nhịn : "Vô sự không đăng tam bảo điện."

"Cô không sợ ta đến để đưa chúng đi sao? Dù sao..."

Ông đã xem qua tư liệu của cô. Thật lòng ông cũng phải công nhận cô rất có năng lực, cũng có tài sản. Nhưng nếu so sánh với Lâm gia, xem ra còn kém xa. Cho dù cô có đến hai học vị đi chăng nữa. Nhưng tuổi cô còn nhỏ, rất khó hòa nhập được vào gia nghiệp của Lâm gia.

Cô chắc không muốn bước chân vào chỗ chết chứ, nhưng lại phải...

"Cháu nên sợ sao?" Cô cười đến tự tin.

"Chẳng lẽ không phải sao?" Cô làm ông thấy khó hiểu.

" Cháu không bao giờ làm tôi tổn hại lợi ích của mình." Mà cô tất nhiên là tuyệt đối nắm chắc, nếu không sẽ không để ông gặp bọn nhỏ.

"Cô... Rất không giống nhau!" Ông nhìn cô, ánh mắt có phần tán thưởng.

"Không! Cháu thực bình thường, chỉ là cháu có tự tin biết làm việc có lợi cho mình mà thôi."

"Là sao?" Lâm lão gia cười cười, không hề nhiều lời.

Quên đi! Tùy ý bọn hắn đi thôi! Hơn nữa, cô gái trước mắt tuy không có gia thế, nhưng bản thân cô đã có giá trị rồi.

"Bác muốn đi đến trường xem bọn nhỏ học không ? Cùng đi nào?" Cô thành khẩn đưa ra lời mời.

"Đương nhiên."

Hiện ở... Này có phải là phim truyền hình không vậy?

An Thy nhìn cô gái đứng trước mặt, tay cầm dao mà không biết phản ứng thế nào.

"Đều là ngươi! Đồ tiện nhân, dựa vào cái gì được Quân sủng ái? Vì sao?" Lộc Na điên cuồng nhìn trừng trừng An Thy.

Đúng vậy! Đều là tại cô ta, là cô ta cướp đi người đàn ông của cô. Cô ta chính là nguyên nhân Ngụy không thích cô nữa. Chỉ cần cô ta biến mất, mọi chuyện liền quay về như trước! Chính là như vậy!

"Chuyện này rốt cuộc là sao?" Nhíu mày, Lâm lão gia đứng chắn giữa hai người lên tiếng hỏi.

"Không rõ lắm." Nhưng đại khái có thể đoán. Cô tâm lý bổ sung nói.

"Ha ha! Ngươi nhất định rất sợ hãi đi! Vô dụng, không ai dám cứu ngươi đâu, ngươi nói có phải không? Ngươi nói xem?" Tinh thần lâm vào trạng thái điên cuồng. Lộc Na mặc kệ đang đứng ở ngoài đường, tay khua dao loạn xạ, dọa người xung quanh chạy hết.

"Mục tiêu của cô ta là cô, cô đi trước đi." Lâm lão gia cân nhắc tình thế.

Đối phó với người điên, muốn an toàn thật khó, hơn nữa, dù không vừa lòng với cô nhưng dù sao đó cũng là cô gái con ông đã chọn.

"Không, bác đi trước vẫn tốt hơn." Cô thản nhiên nói.

"Không! Cô đi trước!"

"Bác đi trước!"

"Cô trước!"

"Bác nhất định phải tranh cãi với cháu sao?"

"A... Không cần ầm ỹ, hai người đều chạy không thoát!" Lộc Na cất cao giọng , cắt đứt trận tranh cãi của hai người.

"Bác không đi cũng được, nhưng bác hãy đứng sau cháu, đừng cản trở cháu là được rồi."

An Thy khoát tay, bắt đầu suy tính cách đối phó.

"Sao có thể? Cô là con gái, cô mới phải đứng ra sau đấy!" Nói gì chứ! Làm như ông là ông lão vô dụng vậy.

Lạy trời! Ai đến kéo ông già này đi cho cô nhờ với. Nếu không phải vì sợ Lâm Hạo Quân về kiểm tra, cô chẳng cần nhanh chóng giải quyết cô ta.

"Chuyện này mình cháu có thể xử lý được, bác không cần phải lo đâu?" An Thy một bên ứng phó Lâm lão gia, một bên muốn giải quyết Lộc Na thật nhanh.

"Đừng lo lắng, các ngươi rất nhanh liền cùng nhau xuống địa phủ báo danh, ha ha..." Nói xong, Lộc Na vung dao nhanh như chớp chém về phía hai người.

"Cẩn thận!" Lâm lão gia hô to.

Cảnh tượng sau đó khiến mọi người không kịp phản ứng, thật lâu không cách nào nói được.

Vừa rồi rốt cuộc phát sinh chuyện gì rồi hả ?

Cô gái điên cầm dao lao vào chém, rồi mới, rồi mới... Cô gái bị chém tay không đoạt được dao, rồi... Không hiểu bằng cách nào con dao lại kề vào cổ cô gái điên rồi…

"Phù... Cuối cùng cũng giải quyết xong, thật là! Làm lãng phí thời gian của ta." Chỉ thấy An Thy khẽ chớp mắt, thu lại con dao giao cho cảnh sát, không nhỏ một giọt mồ hôi.

Mọi ngươì xung quanh nhìn cô nghi hoặc. Rốt cuộc cô là ai vậy?

"Tốt rồi, phiền phức đã giải quyết xong, chúng ta có thể đi rồi." Cô gái kia nếu sớm xông laị đây thì cô đã không phải nghe nói nhảm nhiều như vậy rồi.

"Cô..." Lâm lão gia chưa hết bàng hoàng, không sao hoàn hồn được.

Đột nhiên, điện thoại trong túi xách của An Thy kêu lên: "Thật ngại quá, cháu nghe điện thoại chút." Vừa nói cô vừa rút điện thoại ra nghe.

"An Thy, cậu xem tivi chưa?" Liễu Thuần Đình cố nén cười hỏi.

"Xem tivi, vì sao?" An Thy khó hiểu.

"Cậu đang ở ngoài đường đúng không?" Sắp có người gặp đại nạn rồi!

"Ừ, sao cậu biết?"

"Xem tivi! Cậu thành anh hùng rồi. So với năm đó không giảm sút tí nào nha!" Liễu Thuần Đình không có lương tâm nhạo báng.

"Xem tivi? Ý cậu nói..." Đáng chết! Tốt nhất đừng như cô nghĩ .

"Chính là vậy!" Liễu Thuần Đình rất cao hứng tuyên bố, báo cho cô biết cô sắp thảm rồi.

Tội nghiệp! Lâm Hạo Quân vừa mới nghe thấy tin tức liền tức giận, thiếu điều đập vỡ luôn tivi. Nếu như lại nhìn thấy cả bố mình ở đó nữa ...! Tình huống kia thật là thê thảm, kết cục lại càng thê thảm hơn... Không phải đơn giản chỉ một câu nói là có thể hình dung được!

"Vậy anh ấy đâu?" Không quan hệ! Chỉ cần cô nhanh chóng đón hai con, đuổi kịp anh trở về là có thể rồi ! Cô tự mình an ủi .

"Đã trở về nhà!" Phải biết nhanh trở về thôi!

"Ừ! Mình lập tức về nhà!"

Lậy trời ! cho cô về trước anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net