Chương 6 : Lo Lắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ngoài ý muốn, Liễu Thuần Đình nghe thấy tiếng bút rơi ở đầu dây bên kia.

"Anh ta... Bị sao vậy?" An Thy lo lắng hỏi.

"Ai biết! Anh ta luôn mồm kêu tại anh ta thật tình chưa đủ, không đáng giá mấy tiền đồng... Tám phần là bị cô ả kia đá rồi! Đúng! Tối hôm nay cậu có rảnh không? Chúng ta đi ra ngoài uống một chén đi!"

"Không...Buổi tối tớ có việc, để lần sau đi!" Tâm tình không yên, An Thy vội vàng từ chối.

"Vậy sao? Vậy thì lần sau đi!" Tắt điện thoại, Liễu Thuần Đình khẽ cười.

Đêm dài tĩnh mịch, trên đường người đi lại thưa thớt.

Một bóng đen nhanh chóng tiến vào trụ sở tập đoàn NUS.

Bằng vào bản lĩnh An Thy nhanh tróng tránh được bảo vệ tuần tra, hướng thẳng phòng làm việc của tổng tài đi đến.

Ở ngoài cửa phòng, cô do dự hồi lâu chưa dám bước vào. Cô tự an ủi mình: “Chỉ là xem chút thôi, không có gì cả.” Nhẹ hít vào, cô khẽ hé cánh cửa, đưa mắt nhìn vào trong.

An Thy không khỏi giật mình.

Văn kiện vứt đầy sàn nhà. Thủy tinh nát vụn. Rượu đổ lênh láng. Rèm cửa sổ cũng bị kéo xuống phân nửa. Cả căn phòng trông như bãi chiến trường.

Anh đâu? Anh ở đâu? Không để ý tới những thứ bừa bãi dưới sàn nhà, An Thy lo lắng đi tìm anh. Cuối cùng cũng tìm thấy dưới bàn làm việc.

Hình ảnh anh lọt vào mắt cô khiến cô ngừng cả hô hấp.

"Quân..." Cô lo lắng gọi anh.

Ngồi dựa vào dưới bàn làm việc, hình ảnh Lâm Đình Quân chỉ có thể dùng một chữ thảm để hình dung.

Đầu tóc rối tung, quần áo xốc xếch, mặt không huyết sắc, ánh mắt vô hồn.

"Quân, nhìn em đi..." An Thy ôm lấy mặt anh.

Lúc này, cô không còn tĩnh táo nữa, chỉ có sợ hãi, không có tức giận, trong lòng còn thấy đau đớn.

"An Thy... Thy Thy..." Anh không ý thức lầm bầm nói, ánh mắt không tiêu cự. "Không... Cô ấy sẽ không để ý đến tôi..."

"Em có! Em có! Quân, em ở đây!" An Thy vội vàng phủ nhận, nâng mặt anh lên để anh nhìn cô rõ hơn.

"Không…. Cô ấy sẽ không đến... Không quan tâm đến tôi...Không quan tâm tôi yêu cô ấy..."

Nghe anh nói, An Thy không khỏi nghẹn ngào, "Không.
. Em muốn... Em muốn..."

"Cô không hiểu... Cô ấy sẽ không muốn... Vì sao, vì sao, vì sao cô ấy không tin tôi. Yêu từ lần đầu gặp mặt... Vì cái gì lại không tin tôi !" Hốc mắt anh phiếm hồng, trên khuôn mặt hiện vẻ yếu ớt. Lúc đầu nói thì thào, cuối cùng là khàn rống lên.

Qua một hồi cuồng loạn, ánh mắt anh mới chậm rãi tìm về tiêu cự. Lâm Hạo Quân một hồi thất thần, liền ôm lấy má cô, thấp thanh khóc nức nở.

"Em... Em đến đây làm gì," Anh chật vật không nghĩ bị cô nhìn thấy. Cổ Tinh Nhã không nói, chỉ biết không ngừng khóc nức nở.

Nhìn cô khóc nức nở, anh cảm thấy thật đau lòng.

Đối với cô, anh không muốn cô phải rơi một giọt lệ chứ đừng nói để cô khóc nức nở như vầy.

"Anh không muốn em nhìn thấy anh như vậy!" Anh không khỏi thỏa mãn thở dài.

"Vì sao?" Cô nghẹn ngào hỏi.

"Anh…"

"Em không đáng để anh phải như vậy!" Khẽ đẩy anh ra, cô nhìn vào mắt anh nói.

"Vì sao?" Anh khó hiểu, bàn tay to lại lần nữa ôm chặt cô, không cho cô thoát khỏi cái ôm của anh.

"Đừng hỏi. Xin anh đừng hỏi..." An Thy lắc đầu, càng khóc lớn hơn.

"Không, anh muốn hỏi, anh muốn biết." Anh nắm hai vai cô, kiên trì muốn có đáp án, "Em yêu anh có phải hay không, nếu không, em sẽ không đến đây. Đúng không?!"

"Không... Không phải..." Cô kịch liệt lắc đầu phản đối, "Người yêu là gánh nặng của em, nhất là người như em."

Thấy cô kiên quyết phủ nhận, Lâm Hạo Quân vừa có chút hy vọng lại bị dập tắt ngay tức thì. Anh thô lỗ đẩy cô ra.

"Em đi đi! Đi vĩnh viễn! Tốt nhất đừng gặp lại anh nữa." Anh đau đớn đẩy cô ra cửa rồi quay lưng để khỏi nhìn thấy cô dời đi...

Kết thúc, tất cả đều kết thúc.

Anh nắm chặt hai tay, cắn răng chờ đợi thời khắc cô đi ra khỏi cánh cửa kia, ra khỏi cuộc đời anh.

Mãi không nghe thấy tiếng đóng cửa, anh hoang mang quay lại. Chỉ thấy cô vẫn đang đứng đó, khuôn mặt đẫm lệ bình tĩnh nhìn anh.

Ánh mắt hai người giao nhau!

Hai người nhìn nhau thật lâu như tìm kiếm điều gì đó. Rồi bất chợt, cả hai cùng lao vào nhau. Trong vòng tay nhau họ tìm thấy yêu thương mà từ lâu chưa ai có được.

Lâm Hạo Quân nâng mặt cô lên, ôn nhu hôn lên môi của cô.

Hai người lưỡi cùng lưỡi không ngừng trong miệng nhau giao quấn.

Quần áo hai người nhanh chóng được cởi bỏ. Anh ôm đặt lên bàn làm việc thông thoáng. Không cần nói gì, cúi xuống hôn cô.

"Gọi tên anh!" Tay anh không ngừng xoa nắn đôi nhũ hoa mềm mại.

"Ưm... Quân... Quân..." An Thy không ngừng gọi anh.

Ngón tay anh lập tức thăm dò vào hoa huyệt đã có phần ướt át của cô.

"Quân... Quân...em...ưm..."

Lâm Hạo Quân rút tay ra. Nam căn cứng rắn đã để trước lối vào hoa huyệt.

"Quân, Lâm Hạo Quân!" Cô đáng thương gọi anh, thắt lưng động đậy muốn anh đưa vào.

"Ngoan, hứa với anh... Anh sẽ thỏa mãn em..." Anh thở gấp. Cố gắng đè nén dục hỏa đang thiêu đốt trong người.

"Hứa... Hứa cái gì?  " Cô chủ động nâng lên thắt lưng cọ xát vào anh, chờ mong anh.

"Em không hứa anh sẽ không thỏa mãn em." Mặt anh đầy mồ hôi, chống lại sự hấp dẫn của cô đến phát điên.

"Em sẽ không rời khỏi anh... A ——" Cô miễn cưỡng hứa với anh, vật to lớn của anh đã vọt vào bên trong cô, làm cô thét chói tai.

"Hứa với anh... Không bỏ anh đi nữa..."

Lâm Hạo Quân càng cuồng dã đong đưa, mỗi lần ra vào đều là chạm đến chỗ sâu nhất mẫn cảm. Anh muốn cô ở dưới thân anh mà điên cuồng thừa nhận.

"Nói yêu anh!" Ánh mắt anh đỏ ngầu tràn đầy dục vọng, nhìn cô đang rên rỉ dưới thân anh.

"Yêu anh... Ừ... yêu anh!!! "

"Yêu ai? Em nói xem" Nhìn vào mắt cô, anh muốn cô biết là ai làm cô điên cuồng.

"Anh, Lâm Hạo Quân..."

Có được đáp án như mong muốn, anh lại càng thêm phấn khích. Mỗi lần ra vào đều là dùng hết sức đâm vào tận cùng hoa huy*t, chạm đến hoa tâm. Khiến cô luôn miệng cầu xin.

"Ưm ưm ——" Đến cuối cùng cao trào, anh ở trong hoa huy*t bắn ra dòng nhiệt lưu nóng hổi của mình. Cô chìm đắm trong khoái cảm anh mang lại, khóe mắt rơi ra những giọt lệ vui sướng và hạnh phúc.

Cả đêm, phòng làm việc không ngừng vang ra âm thanh rên rỉ và những tiếng gầm nhẹ, xuân ý dạt dào.

An Thy tỉnh dậy dụi dụi hai mắt, cảm thấy toàn thân mệt mỏi cứng đờ không cử động được.Tối hôm qua, bọn họ làm từ phòng làm việc rồi sang đến phòng nghỉ ngay bên cạnh. Cả đêm miệt mài.

Di động đổ chuông báo thức. Mở mắt ra điều đầu tiên đập vào mắt An Thy là một lồng ngực quen thuộc. Thắt lưng bị anh bá đạo ôm chặt. Chân anh vòng qua kẹp chặt lấy chân cô làm cô không cách nào cử động được.

Ngẩng đầu nhìn anh. Anh vẫn đang ngủ, trên môi luôn nở nụ cười thỏa mãn.

Trông như đứa trẻ vậy! Nhìn anh cô cũng cười theo. Đột nhiên, anh mở mắt.

"Sớm vậy!" Cô cười rồi nhẹ nhàng hôn anh một cái.

"Không đủ!" Bất mãn với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, Lâm Hạo Quân ôm lấy má cô, dùng cách thức quen thuộc hôn cô. Cho đến khi hai người đều hít thở không thông mới buông cô ra.

Lâm Hạo Quân ý cười đầy mắt, ôm người con gái mềm mại trong tay thật lâu. Sáng sớm có cô ở bên làm anh thấy thật hạnh phúc, không muốn rời đi. Trước đây anh không như vậy. Nhưng đối với cô lại hoàn toàn ngược lại.

Anh không ngờ rằng có ngày anh lại có ý nghĩ muốn độc chiếm một cô gái đến vậy. Lúc mới bắt đầu anh chỉ nghĩ muốn nói chuyện với cô mà thôi. Không nghĩ quan hệ lại đi quá xa như vậy. Đến nỗi hiện giờ anh chỉ muốn cô là của anh mãi mãi.

Với anh, cô thật đặc biệt, thật tốt. Dù cô có thế nào anh cũng chỉ yêu chiều mỗi cô mà thôi. Nghĩ đến đây, bất giác anh nở nụ cười hạnh phúc.

"Thế nào, thế nào anh lại cười vui vẻ vậy?" An Thy ôn nhu hỏi.

"Không có, chỉ là đột nhiên anh cảm thấy rất hạnh phúc, ha ha. . . . . ." Nói xong, anh lại không ngừng ngây ngô cười .

"Tốt lắm, biết làm nũng rồi!"

Cô kéo bàn tay anh đang ôm chặt thắt lưng mình, ý đồ muốn đứng dậy. Chỉ là vừa mới đứng lên lại lập tức ngã xuống.

"Sao, thế nào? " Vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, anh lo lắng hỏi.

"Đều là tại anh…. !" An Thy hai má ửng hồng giận dữ nói.

Ngẩn ra một hồi anh mới ý thức được cô đang nói gì. Khóe miệng khẽ nhếch lên cười tà nhìn cô.

"Xem ra tối qua anh khiến em rất mệt?" Đang nói, anh tà ác ghé vào tai cô thổi khí. Khiến cho cô rùng mình.

"Anh lui ra. Em muốn đi tắm!" Hai tay nhỏ bé cuả cô cố đẩy anh ra.

"Anh lui ra liệu em có đi vào phòng tắm được không?" Anh cười gian trá làm cô tức điên.

"Không cần anh lo!"

"Nhưng anh rất muốn lo!"

Anh vô lại đáp. Vòng tay ôm cô lên đưa vào phòng tắm, mặc cho cô phản đối. Bỏ cô đứng xuống anh vẫn không đi làm Cổ Tinh Nhã lại lần nữa tức giận.

"Đi ra ngoài!" Cô chỉ tay ra cửa.

"Em cứ mặc anh, anh hầu hạ em!" Lâm Hạo Quân vô lại nói, nhất quyết không chịu đi.

Trừng mắt nhìn anh, An Thy đành phải rửa mặt chải đầu, mặc kệ anh đứng bên cạnh.

Ây da! Cô tức giận rồi ! Nhìn cô đánh răng chải đầu làm hai bầu ngực trắng nõan đung đưa trước mắt anh, nơi nào đó liền rục rịch ngóc đầu dậy. Bàn tay to thừa dịp cô bận rộn liền chụp lấy hai bầu ngực đẫy đà.

"Lâm Hạo Quân, anh làm gì đó, bỏ tay ra." An Thy vội bước lùi tránh.

"Anh làm gì đâu." Người nào đó giả ngốc.

"Vậy tay anh đang để đâu đó?" Miễn cưỡng lui từng bước, cô cẩn thận hỏi.

"Tại anh muốn em mà thôi." Lâm Hạo Quân lưu manh cười.

"Không muốn, không muốn, đêm qua lchúng ta àm nhiều lần rồi." Lưng cô chạm tường.

"Anh vẫn cảm thấy chưa đủ, em vẫn xuống giường được mà!" Anh bước một bước ép cô vào tường.

"Em… ưm..."

Anh bá đạo cúi xuống hôn cô. Hai tay bắt đầu vuốt ve kích thích….

"Chúng ta tiếp tục nhé!"

Qua một hồi, trong phòng tắm vang ra những tiếng rên rỉ yêu kiều và những tiếng gầm đầy sung mãn.

Ba ngày liên tiếp, An Thy không có đi làm mà Lâm Hạo Quân cũng không bước ra khỏi cửa phòng làm việc. Tất cả mọi việc đều do Liễu Thuần Đình sắp xếp. Ai cũng tưởng tổng tài vẫn đang nổi giận nên không ai dám đến gần.

Ngẩng đầu nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, Liễu Thuần Đình cười cười.

Mùa xuân, thật sự đến rồi!

Đứng ở trước nhà An Thy , Lâm Hạo Quân trong lòng vừa mừng vừa lo.

Mừng vì, cô đã chấp nhận anh.

Lo vì, cô có hai con, không biết chúng có thích anh không nữa.

Dù sao, anh vẫn rất ích kỷ .

Mà anh tự nhận là người đàn ông bình thường nên cũng có khúc mắc như người bình thường., Lâm Hạo Quân trong lòng vừa mừng vừa lo.

Mừng vì, cô đã chấp nhận anh.

Lo vì, cô có hai con, không biết chúng có thích anh không nữa.

Dù sao, anh vẫn rất ích kỷ .

Mà anh tự nhận là người đàn ông bình thường nên cũng có khúc mắc như người bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net