Chương 5: Cô Dâu Phượng Hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cứ muốn khóc là khóc như thế sao?

Đừng nói là hắn không hiểu, đến chính Liễn Đẩu cũng không hiểu. Sao tự nhiên lại khóc? Nàng đâu có bị hắn làm cho đau đớn gì. Nhưng mà không hiểu sao lại có cảm giác sợ hãi, giống như bản thân vừa bị cướp đi thứ gì đó. Cảm giác rất thiệt thòi.

Hoàng Ân cứ đứng đó nhìn nàng khóc, đợi đến khi tiếng nấc nhẹ hẳn mới lên tiếng chất vấn.
"Nè! Tại sao lại khóc?"

Nàng chỉ lắc đầu nguẩy nguậy.

"Ta hỏi ngươi sao lại khóc?". Hắn gằn giọng lặp lại.

"Ngài...ngài sàm sỡ con!"

"Sàm sỡ?"

"Là...ngài đụng chạm vào người con."

"Có phải trước đây ta chưa từng đụng đâu?"

"Nhưng lần này ngài đụng những chỗ... Chỉ có tướng công của con mới được phép đụng."

"Ai là tướng công của ngươi?"

"Con..chưa có! Nhưng...nhưng những người lớn trong làng nói nữ nhân bị người khác ngoài tướng công đụng chạm vào những chỗ đó chính là thất tiết. Nữ nhân thất tiết là dơ bẩn, chỉ có một cách là tự vẫn chuộc tội thôi!"

"Tự vẫn?". Hắn nhíu mày." Là chết sao?"

Liễn Đẩu gật đầu.

Hoàng Ân nghe xong cơ miệng co rút. Nguyên Thủy Thiên Vương! Ông ngó xuống mà coi, coi ông đã tạo ra cái giống loài điên khùng gì đây này. Đang yên đang lành chỉ đụng nhẹ một cái là đòi tự tử, đòi chết. Trời ơi! Chắc ta điên sớm mất.

"Đừng nói với ta ngươi thật sự nghe theo đám người đó định đi chết đó?". Hắn nhìn nàng, thở dài bất lực.

"Con...con không muốn chết. Tất nhiên con không chết. Nhưng mà.."

"Không chết là được rồi!". Hắn thở phào ngồi xuống."Nào! Đến đây!"Lại đưa tay ngoắc nàng.

Liễn Đẩu lại đứng yên lắc đầu.

"Lại gì nữa!"

"Con không ôm ngài được nữa!". Nàng kiểm lại một lượt, nghĩ kĩ thì từ đầu hành động hai người đã rất...thất tiết rồi. Làm sao khuê nữ như nàng ngay lần đầu gặp mặt lại ôm chầm một nam nhân, đã vậy đêm nào cũng ôm ôm ấp ấp như vậy. Hơn nữa y còn hôn nàng những hai lần. Còn...còn làm vậy với nàng nữa. Không bình thường, không bình thường chút nào cả.

"Ngươi lại muốn gì nữa!". Hắn ôm đầu khổ sở.

"Nói chung là không thể được! Rất sai trái!"

"Vậy ta làm tướng công ngươi là được chứ gì!". Hắn suy nghĩ một hồi rồi thốt ra mấy chữ nhẹ như không, nhẹ đến mức len qua tai thành công quậy tung trái tim Liễn Đẩu.

"Ngài..ngài biết mình đang nói gì không?". Nàng ngước đôi mắt ngơ ngác nhìn lên.

"Tất nhiên là biết!". Hỏi thừa, hắn nhếch môi khinh khi.

"Ngài có biết tướng công là gì không?". Liễn Đẩu quả thật thấy có chút không đúng, bèn hoài nghi hỏi lại.

"Không!". Chính xác thì hắn không biết đó là gì, nhưng cần thiết biết sao? Chỉ cần mỗi ngày nàng đều ngoan ngoãn ôm hắn thì làm gì chẳng được?

Liễn Đẩu nghe xong thở dài bất lực. Biết ngay mà!

"Thế đó là gì?". Hắn nhìn biểu tình nàng cảm thấy có chút ngứa ngáy bèn lên tiếng hỏi lại.

"Là hai người nam nữ, yêu thương nhau, cùng nhau tổ chức hôn lễ, sau đó sống bên cạnh nhau một đời. Là vậy đó!". Nàng phẩy tay đáp qua loa cho xong. Một kẻ đến yêu là gì còn chẳng biết còn hy vọng hắn biết cái gì là phu thê sao?

"À! Ta biết tổ chức hôn lễ là gì!". Hắn gật gù, lại nhớ đến ngày tên Kỳ Lân ngu ngốc kết hôn, tên ngốc đó cứ một mực ép hắn phải tham dự với lý do không thể ngu ngốc hơn, hắn muốn có người phá tân phòng cho náo nhiệt mà khắp thiên hạ bấy giờ kẻ dám cả gan chọc đến hắn chỉ có Phượng Hoàng Hoàng Ân cùng Nghê thần Dạ Phong. Dạ Phong thì lúc đó đã bị đám Thiên giới phong ấn ngủ sâu, chỉ còn một mình Hoàng Ân là hắn. Nên tên Kỳ Lân nọ cứ lẽo đẽo theo làm phiền đến mức hắn chịu không nổi đồng ý mới thôi. Nhưng rốt cuộc mong ước của Kỳ Lân Diệp Nghiêm cũng không thành hiện thực, vì hắn có biết phá tân phòng là cái gì đâu? Cứ ngồi đó đến tàn lễ khi mọi người về thì đi về theo. Hôn lễ đầu tiên và duy nhất hắn tham dự chính là như thế.

"Vậy ta với ngươi tổ chức hôn lễ đi!". Hắn phất tay hóa xung quanh thành cung điện lộng lẫy, y hệt ngày đám cưới của Diệp Nghiêm. Hắn vẫn chưa biết nàng nói hai người yêu thương nhau kia là gì, chỉ nghe vế sau bên cạnh nhau cả đời, thật sự không tệ, cứ ở bên cạnh hấp thu nguyên thần, như thế rất tốt.

"Ngài....". Liễn Đẩu thất thần nhìn khung cảnh xung quanh. Lại cúi xuống nhìn hỷ phục lộng lẫy mình đang mặc

Quan khách xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện khiến cho nơi này vốn yên tĩnh bỗng náo nhiệt hơn hẳn. Liễn Đẩu ngước đầu nhìn lên, Hoàng Ân trước mặt nàng bấy giờ cũng đang mặc áo tân lang, sắc đỏ thẫm của hỷ phục tương phản với làn da hắn nhợt nhạt, nhưng lại toát lên một vẻ cuốn hút lạ kì.

"Cái này?". Nàng ngước mắt hỏi lại.

"Chúng ta tổ chức hôn lễ, ta sẽ là tướng công của ngươi, vậy ngươi tiếp tục ôm ta được rồi!"

Liễn Đẩu đã hiểu, hắt ra cái cười nhẹ. Qủa thật kẻ này chẳng hiểu gì cả, chẳng biết gì cả.

"Ngươi thế là sao?"

"Ngài có biết nếu con và ngài kết hôn, con sẽ trở thành nương tử của ngài, ngài phải có trách nhiệm với con cả đời, phải che chở bảo vệ con. Ngài có biết không? Còn con...". Con sẽ yêu thương ngài cả một đời, chỉ duy nhất một mình ngài thôi. Nàng ngập ngừng rồi lại nuốt hết những lời này vào trong.

"Chẳng phải ta đang làm rồi sao?". Hắn nhíu mày nhìn nàng không hiểu.

Liễn Đẩu hơi ngẫn người rồi khẽ bật cười. Phải rồi! Chẳng phải người này luôn che chở, bảo vệ nàng sao? Nghĩ đoạn lại tiến đến ôm chặt người trước mặt, dụi đầu vào lòng y.

"Vậy được! Con với ngài thành thân đi!". Nàng biết có lẽ y chẳng biết yêu là gì, cũng chẳng hiểu được thành thân có ý nghĩa như thế nào. Nhưng tất cả không quan trọng, nàng biết, nàng hiểu, vậy là được rồi.

Hoàng Ân cho cử hành hôn lễ theo đúng tất cả những gì mình đã thấy, có người chứng hôn, có bà mai, có từ đường lão Thiên gia. Mọi thứ đều hoàn hảo vô cùng. Sau khi hôn lễ kết thúc tất cả trở lại với bóng tối đen đặc quen thuộc. Liễn Đẩu đứng đó dịu dàng vươn tay sờ mặt Hoàng Ân. Hắn có chút khó chịu, trừng mắt nhìn nàng.

"Đây là đặc quyền của nương tử đối với tướng công của mình!". Nàng lên tiếng giải thích, Hoàng Ân nghe xong ngoan ngoãn thu mắt về.

Nhìn dáng vẻ vô hại của người trước mắt, nàng khẽ mỉm cười.

"Từ bây giờ con thuộc về ngài, thể xác trao ngài, linh hồn trao ngài, cả trái tim cũng là của ngài. Chỉ cần ngài đừng bao giờ bỏ rơi con."

Hắn nhìn nàng bâng quơ gật đầu.

Liễn Đẩu hạnh phúc sà vào lòng người nọ. Vậy là bây giờ nàng không còn lẻ loi trên đời nữa, nàng có gia đình, có tướng công, có người quan tâm, bảo vệ, có một nơi để thuộc về. Giây phút này, nàng có tất cả những điều hằng khao khát. Như vậy là đủ rồi!

-------------------------

Tà rang.... tui đã trở lại rồi đây. Sau lần phẫu thuật trước sức khỏe mình tốt hơn nhiều nhưng phải lo dưỡng bệnh nên phụ mẫu ít cho tiếp xúc ba cái đồ công nghệ, thành ra mình lặn hơi lâu. Thành thật xin lỗi mọi người. Mình sẽ cố lấp hố thật năng suất. Yêu thương <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net