Chương 22 : Tình thế cẩu huyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay hắn hẫng ra giữa không trung, mắt vẫn nhìn lấy ta không rời. Đại điện đến giờ vẫn chưa hết nhốn nháo.

"Nàng sao vậy ? Tâm trạng không tốt sao ?". Hắn ngồi phục xuống cạnh ta, đôi mày khẽ chau lên chút lo lắng.

Ta đứng dậy không đáp.

"Tiếu nhi ! Nói ta biết nàng làm sao vậy ? Khó chịu ở đâu đúng không ?". Hắn đứng dậy theo, tiến gần một bước.

Ta lui ra sau một bước.

"Tiếu nhi ! Có phải gần đây ta đi vắng không ai nấu ăn cho nàng, vì ăn không ngon miệng nên tâm trạng nàng không vui không ?". Hắn lại tiếp tục bước đến hỏi.

Tên này xem ta là heo sao ? Không được cho ăn sẽ cáu kỉnh la ó à ?

"Ngươi nghĩ ngươi nấu ăn rất ngon sao ?". Ta lạnh giọng trả lời.

Xung quanh trở nên ồn ào đến náo nhiệt.

Hình như có gì đó không ổn, đối thoại này nghe hoàn toàn không ổn, để người ta biết chiến thần như ta và Ma Vương tàn bạo ở cùng một chỗ, thật không biết họ sẽ suy diễn ra những gì, không khéo làm ô uế luôn thanh danh của ta thì không hay chút nào. Nghĩ đoạn quyết định trong lúc chưa ai nhận ra mình phải nhanh chân rời khỏi đây.

Lúc ta quay đi bỗng có một lực tay níu lại.

"Tiếu nhi ! Nàng đừng vậy mà !"

"Có gì khó chịu thì cứ trút vào ta được rồi, đừng tự làm mình không vui. Ta sẽ rất đau lòng.". Nói xong liền ôm chầm lấy ta từ phía sau.

Khóe môi ta khẽ giật. Tư thế này thật sự quá ám muội. Có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch nổi.

Ta chưa kịp phản ứng thì nữ hồ nọ tiến đến cất giọng.

"Đây là kiếm tiên năm ấy....".

"Ở đây không có chuyện của nàng.". Đắc Kỷ chưa kịp nói dứt câu đã bị hắn trừng mắt cảnh cáo. Vẻ mặt nàng ta có chút không cam nhưng vẫn ngoan ngoãn lùi về sau.

"Tiếu nhi ! Nàng nói gì đi !". Cánh tay hắn siết chặt, mặt kề sát vào tóc ta.

"Dạ Phong đế Vương ! Vị bằng hữu của ta cùng người không thân không thiết. Thỉnh người tiết chế.". Tiểu Du đứng dậy kéo tay hắn rời khỏi người ta, nhàn nhạt cất lời.

Hắn toan kéo ta về nhưng bị tiểu Du chắn giữa, đáy mắt nhìn nàng ta bùng lên lửa giận.

"Tránh ra !". Tiểu Phong khẽ gầm.

Tiểu Du không nói, chỉ thẳng lưng nhìn hắn như thách thức.

Tại sao mỗi lần hai người này gặp nhau tình hình luôn căng thẳng như vậy, chẳng phải kẻ ngốc cùng kẻ ngốc trước nay luôn rất hòa hợp sao ?

Tiểu Phong nhếch môi. Mắt hiện lên sát khí.
"Ta không ra tay với nữ nhân. Nhưng nếu đã muốn chết thì ta sẽ giúp ngươi toại nguyện.". Vừa nói vừa khẽ phẩy tay áo. Lập tức cuồng phong nổi lên. Ta liền giăng kết giới bảo vệ tiểu Du. Chợt trước mặt một luồn sáng màu tím vút đến, y cầm tay tiểu Phong đôi mày trên khuôn mặt luôn luôn hòa nhã kia khẽ chau, ánh mắt phủ theo một tầng mỏng phẫn nộ .

"Ma Vương chẳng lẽ trước mặt ta lại thảm sát người của ta như vậy sao ?"

"Ai là người của ngươi ? Nếu là nàng ta thì đúng vậy !". Vừa nói vừa chỉ về phía tiểu Du. "Còn nếu là nàng ta thì người ta thảm sát sẽ là ngươi.". Lại nhìn về phía ta tiếp lời.

"Cả hai đều là người của Thiên giới, là người của ta.". Chiếc quạt trên thắt lưng Tử Hạo khẽ phe phẩy.

"Ta chỉ nói một lần mà thôi. Tiếu nhi là của ta.". Trên tay tiểu Phong, hình dáng trường kiếm cũng lờ mờ ẩn hiện.

Hàn khí hai bên tỏa ra lúc này khiến tiên gia lẫn ma nhân đều cảm thấy lạnh. Tại sao một buổi tiệc đang vui vẻ mà ra nông nỗi này chứ. Rõ ràng hai vị Vương của họ mới nãy còn kính rượu nhau cười vui vẻ, vừa xuất hiện hai nữ nhân nọ thì lập tức đứng dậy đánh nhau. Như vậy chẳng phải hồng nhan họa thủy sao ?

Ta nhìn hai kẻ như sắp lao vào uống máu nhau đến nơi kia liền thở dài. Chuyện nhỏ xíu tại sao lại làm cho đến nông nỗi này chứ ? Tên đầu đất hiếu chiến kia thì không nói, tại sao đến cả Tử Hạo cũng thiếu suy nghĩ theo hắn như vậy ?

"Tiểu Phong ! Đủ rồi, thu kiếm vào đi. Chúng ta về !". Ta lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Tiểu Phong lập tức nhìn về phía ta, mắt cùng môi khẽ cong một nụ cười, rồi phi thân vút qua kết giới lao đến cạnh ta.

"Nếu ta không đi trước thì sẽ có chuyện mất. Tiểu Du ngươi ở lại lo cho Tử Hạo đi.". Lời ta vừa dứt đã bị tiểu Phong nhấc bổng mang đi.

Từ khi gặp hắn ta luôn cảm thấy mình rất giống một con rối, luôn tùy tiện bị hắn ôm bay đi đông đi tây, còn dễ dàng hơn lúc hắn cầm củ cải trong bếp.

Haiz ! Chiến thần ta đang làm gì với cuộc đời mình thế này ?

Ta làm thế nào với cuộc đời mình thì ta thật sự không rõ, nhưng sau hôm đó cuộc đời ta đã được thêu dệt khắp bát hoang tứ hải này như một huyền thoại họa quốc. Đám yêu ma cùng tiên nhân có mặt hôm đó tư duy cũng rất phong phú, họ đồn rằng tại yến tiệc tại biên thành ma khu ngày ấy có một nữ nhân bí ẩn xuất hiện cùng Hạ Du cung chủ. Nữ nhân này lai lịch không nhỏ, được Ma Vương yêu chiều hết mực, nghe nói vì nàng khó ăn mà nguyện ý nấu ăn mỗi ngày. Thiên đế Tử Hạo cũng một lòng hướng về nàng, trong lúc yến tiệc cử hành đã không ít hơn mười lần hướng mắt về phía nàng ta, cho nên khi thấy Ma Vương kia mạo phạm ôm chặt nàng liền không kiềm được mà lao đến ứng chiến. Chỉ vừa xuất hiện đã gây nên cuộc chiến giữa Thiên Đế Tử Hạo và Ma Vương Dạ Phong. Cả hai vì tranh giành tình cảm từ nàng ta mà không màn động chạm binh đao, nhưng đáng tiếc tim nàng đã sớm thuộc về Hạ Du cung chủ, có thể thấy lúc hai vị Vương đang giao đấu khốc liệt thì nàng ta chỉ một mực giăng kết giới bảo vệ Hạ Du. Đến cuối cùng vì không muốn sinh linh đồ thán mà nàng đã đồng ý theo Ma Vương trở về. Trước khi bị Ma Vương cướp đi nàng vừa kịp thì thầm gì đó với Hạ Du cung chủ, chỉ thấy sau khi nàng đi khóe mắt Hạ Du ánh lên sự bất lực cùng bi thương. Thật sự là câu chuyện cẩu huyết đến mức cả Tinh Mệnh Tinh Quân cũng không dễ gì mà nặn ra được, vậy mà họ lại nhào nấu ra, thật sự vô cùng bản lĩnh.
Rất lâu sau đó ta mới biết đến sự tồn tại của tin đồn này.

Phản ứng của ta lúc đó ?

Chính là chẳng phản ứng được gì. Cơ mặt tựa hồ hoàn toàn đông cứng.

------****------

Lại nói về chuyện vủa ta và ma đầu đáng ghét nọ, mấy ngày nay hắn luôn lẽo đẽo theo ta khiến ta vô cùng khó chịu, vốn dĩ đã quen với việc bị hắn làm phiền nhưng từ sau hôm yến tiệc, mỗi lần nhìn mặt hắn, ta đều cảm thấy trong người như có thứ gì gặm nhấm, thật sự rất khó chịu.

"Tiếu nhi ! Nàng vẫn còn giận sao ? Nói ta biết kẻ nào chọc giận nàng đi, nhất định ta sẽ phanh thây hắn hả giận cho nàng.". Hắn vẫn lải nhải không ngừng nghỉ.

Phanh thây ? Ta thật sự muốn biết hắn sẽ tự phanh thay thế nào ?

"Tiếu nhi !"

"Tiếu nhi !"

"Nàng lên tiếng đi !"

"Tiếu nhi !"

Nhức đầu đến mức không chịu được, ta liền đứng dậy bước vào phòng đóng sập cửa lại. Hắn định làm phiền ta đến lúc nào đây ?

Ta nằm trên giường nhìn bóng hắn in lên màn cửa.

"Tiếu nhi !"

"Tiếu nhi !"

"Nàng nói gì đi !"

Ta vẫn im lặng xem như không nghe.

"Nàng đừng im lặng nữa ! Ta....". Giọng hắn nặng nề đứt quãng." thật sự... rất sợ !"

Sợ ? Ta nghe nhầm sao ? Hắn sợ gì ? Ta hơi ngạc nhiên, bật người dậy nhìn ra phía cửa.

"Không nghe thấy nàng cũng không nhìn thấy nàng. Ta thật sự... rất sợ !". Hắn tựa đầu sát cánh cửa, bóng dáng trông như một đứa trẻ bị người thân bỏ rơi.

Ta có chút mủi lòng, cơn giận hình như đã tan sạch, chầm chậm bước đến mở cửa. Hắn nhìn thấy ta, ánh mắt lấp lánh vui mừng, cánh tay siết vai ta thật chặt.

"Tiếu nhi ! Nàng không còn giận nữa đúng không ?".

"Ừ ! Ta không giận nữa !"

"Thật tốt ! Ta không muốn nàng giận, trên đời này điều ta sợ nhất là thấy nàng không vui.". Từng lời hắn mang theo hơi thở phả bên tai ta ấm nóng. Trong lòng cũng thấy ấm áp theo.

Chợt một dòng suy nghĩ cắt ngang khiến toàn thân trở nên lạnh buốt, ấm áp này liệu có phải là dành cho ta ? Ánh mắt ta miên man thả theo mấy cánh hàm tiếu bay trước gió. Cả núi hoa này nữa, từ đầu chưa từng dành cho ta. Nữ nhân tên Tiếu nhi này thật sự rất may mắn, có một người yêu thương nàng hết mực, đường đường là Ma Vương trời đất không sợ, lại vì sự biến mất của nàng mà sợ hãi đến điên loạn. Nếu nàng ấy biết được hắn vẫn nhớ nhung nàng ấy đến vậy liệu nàng ấy sẽ đau lòng hay hạnh phúc đây ? Nghĩ đến đây tim ta khẽ hẫng một nhịp, là cảm giác gì ta cũng không rõ, chỉ biết không phải là cảm giác giận dữ hôm nọ, nơi cổ họng khẽ dâng lên một vị đắng ngắt.

"Ngươi đừng cứ tùy tiện ôm ấp như vậy. Ta và ngươi... không thân đến thế.". Ta khẽ đẩy người hắn quay mặt đi rồi chầm chậm tiếp lời.

"Ngươi với người tên Tiếu nhi đó quan hệ ra sao ?"

"Tiếu nhi là nàng !"

"Ừ ! Vậy ngươi với ta từng có quan hệ ra sao ?"

"Ta yêu nàng nhiều nhưng cũng nợ nàng rất nhiều. Chỉ cần nàng muốn bất cứ thứ gì ta cũng sẽ cho nàng, chỉ cần nàng vui dù khiến thiên hạ này tẫn tán trước mặt nàng ta cũng không ngại."

"Ừ !". Ta đáp nhẹ như không. Nhưng trong lòng như có ngàn cân đè nặng.

Ta bây giờ chẳng phải đang hưởng thụ sự chiều chuộng đáng lẽ là dành cho người khác sao ? Nếu một ngày nào đó Tiếu nhi thật sự xuất hiện thì sao ? Hắn sẽ còn đối xử với ta tốt như bây giờ ? Hay sẽ xem ta như kẻ lừa gạt mà khinh miệt ?

Huống hồ để thiên hạ biết ta lợi dụng danh phận người khác chỉ để có người hầu ăn hầu ngủ lúc đó chắc hẳn sẽ rất ngượng ngùng. Khoảng khắc đó một suy nghĩ ích kỷ bỗng xoẹt qua tâm trí. Để bảo vệ danh dự của Thiên Tiếu chiến thần ta thì nữ nhân tên gọi Tiếu nhi kia tốt nhất..... đừng xuất hiện. Vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net