Chương 26 : Nhập Nhân Giới.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Phong đợi suốt hơn nửa năm vẫn chưa thấy Thiên Tiếu trở lại, y liền đến Cửu Trùng Thiên đòi người, vừa đến nơi đã nghe tin Thiên Tiếu nhảy xuống Đài Luân hồi, thực hiện nhiệm vụ lịch kiếp độ chúng sinh, nghe xong y lập tức xoay người toan chạy đến nhân giới tìm nàng. Lại bị một giọng nói gọi vực trở lại.

"Ma Vương ! Ta cầu xin ngươi đừng tìm Tiếu Tiếu nữa. Nàng ta chọn ra đi là muốn trốn tránh ngươi. Nên ngươi hãy để nàng yên đi. Tiếu Tiếu... nàng ta đã nhớ lại tất cả rồi !". Hạ Du đứng phía sau, âm thanh đều đều nhưng lại mang theo ngữ khí như van lơn. Lúc đầu chính nàng cũng không rõ tại sao Thiên Tiếu cứ một mực muốn lịch kiếp. Đến sau khi nàng ta ra đi, Tử Hạo mới nói cho nàng biết ký ức của Thiên Tiếu mà y phong ấn không biết đã phá khóa trở về từ lúc nào. Bấy giờ nàng mới rõ tại sao nha đầu kia lại cương quyết đến thế. Thì ra lại là muốn trốn tránh nàng, trốn tránh cả tình cảm với ma vương.

"Tiếu nhi thật sự không muốn gặp ta ? Thật sự hận ta đến vậy ?". Dạ Phong quay lại, ánh mắt đau thương đến cực cùng.

Hạ Du nhìn y chỉ yên lặng không đáp.

"Nàng ta không muốn gặp ta nhưng ta lại rất muốn gặp nàng ta. Nếu... người nàng ta gặp là ta... nhưng không phải ta thì sao ?". Y lẩm bẩm một mình như si dại. Khiến Hạ Du nhìn qua khẽ nhíu mày.

Rồi đột ngột phi thân đến đài Luân Hồi gieo mình rơi xuống.

"Ta sẽ tìm ra nàng. Chúng ta không cần phải nhớ gì cả. Chỉ cần yêu nhau lại từ đầu. Như vậy đâu khó khăn gì đúng không Tiếu nhi !". Y nhắm mắt mỉm cười, thân thể tan dần trong sương khói của đài cao.

----***----

Kinh Thành Gia Lâm đất nước Hải Minh.
Tại Huỳnh gia trang. Gia đình phú hào giàu nhất kinh thành.
Hiện tại Huỳnh lão gia đang đứng ngồi không yên cả người như lửa đốt. Lý do là gì sao ? À chỉ là Phu nhân nhà ông hiện tại đang lâm bồn, là con đầu lòng, nếu là con trai còn có thể là người nối dõi của Huỳnh gia. Sự việc trọng đại như vậy lẽ nào lại không hồi hộp. Nên Huỳnh lão gia cứ thế mà đi qua đi lại suốt hơn một canh giờ, đứng ngồi đều không yên.

"Oa...oa...oa...!". Bỗng tiếng trẻ con khóc vang vọng cả phủ.

"Lão gia ! Lão gia ! Chúc mừng lão gia ! Là con trai !". Bà mụ sau khi đỡ đẻ thành công liền hét lên báo tin mừng. Huỳnh lão gia nghe xong vui đến phát ngất, liền chạy vội vào trong nhìn mặt hài tử. Đứa trẻ còn đỏ hỏn, da mặt vẫn chưa hết nhăn nhúm, nhưng không hiểu sao vẫn nhìn ra được dáng vẻ bất phàm. Ngay lúc ấy phía chân trời mưa tạnh lại còn xuất hiện cầu vồng, đó chính là điềm lành. Cho nên đối với đứa con này ông càng yêu thương nhiều hơn.

Huỳnh lão gia đặt tên đứa trẻ là Vũ Đình, ý chỉ lúc sinh ra đã khiến mưa tạnh hẳn, là phúc nhân của cả nhà.

Vũ Đình lớn lên trong sự chiều chuộng của Huỳnh gia, càng lớn lại càng đặc biệt tuấn tú. Nên cả nhà lại càng yêu thương nhiều hơn. Nhưng có lẽ do được yêu chiều, tâng bốc quá nhiều mà Vũ Đình tính tình mỗi ngày một... quái gỡ.

Y vô cùng tự hào về vẻ ngoài của mình, cũng đặc biệt thích chăm chút bề ngoài, là một kẻ đam mê sự hoàn mỹ đến đáng sợ. Quan trọng hơn là y rất ngạo mạn, luôn khinh thường những kẻ nghèo hơn mình và.... xấu hơn mình. Mấy đứa trẻ trạc tuổi y của các phú hộ khác không ít lần bị y phun ra những lời tàn nhẫn cay nghiệt về vẻ ngoài cùng gia cảnh, khiến bọn chúng mỗi lần đi chơi cùng y về đều khóc thét, còn nói rằng rất sợ y, cả đời đều không muốn gặp y nữa.

Những lần như thế cha mẹ chúng đều sang giả lả tâm sự với phu phụ nhà họ Hùynh. Đứa trẻ mới bảy tám tuổi là y mỗi lần được phụ mẫu góp ý về việc này đều nhếch môi đáp lại.

"Chơi chung với đám thấp kém đó thật sự mất hết phẩm giá của con !"

Đại thiếu gia nhà họ Huỳnh đã sống một cuộc sống hạnh phúc trong việc chà đạp sỉ nhục người khác như vậy cho đến năm mười tuổi. Trong một lần cùng gia đình lên chùa lễ phật, kiệu của y va phải vào kiệu nhà họ Khúc- một trong tứ đại phú hào kinh thành. Y lập tức cho ngưng kiệu, bước xuống đá cửa kiệu người nọ. ( vâng là đá cửa kiệu :))) )

"Đi đường không biết nhìn hả ?"

Bên trong kiệu một nữ hài tử trạc tuổi y vén rèm bước ra.

"Ngồi trong kiệu thì làm sao mà nhìn ?". Nàng lạnh mắt nhìn về phía thành kiệu vừa bị in một dấu giày rõ rệt.

Vũ Đình nhìn người trước mặt có chút thất thần, thật sự rất xinh đẹp. So với y có lẽ ....gần bằng mất rồi !

"Không thấy đường thì cũng phải dạy phu khiêng kiệu nhà ngươi thấy đường đi chứ !"

"Vậy sao ngươi không dạy phu nhà ngươi ?". Giọng nữ hài tử vẫn lạnh nhạt đáp lại.

"Buồn cười ! Nhà ta giàu nhất ở đây, kiệu cũng to nhất ở đây, muốn đi ngang đi ngược thế nào chẳng được. Chỉ có thấp kém các ngươi mới phải nhìn đường mà tránh ta.". Vũ Đình tiếp tục lên giọng ngang ngược.

"Ngươi bị ôn dịch hay sao mà ta phải tránh ?". Nữ tử có vẻ không còn kiên nhẫn, toan quay lưng bước vào kiệu. Nói chuyện với những kẻ rỗng não khoa trương thật sự khiến nàng chán ghét.

"Ôn dịch ! Ngươi thấy kẻ ôn dịch nào tuấn tú thế này chưa ?". Y lúc này đã giận đến tím mặt. Nha đầu này vừa không nể nang gì y, vừa bảo y bị ôn dịch.

"Tuấn tú ? Ta thấy ngươi còn xấu xí hơn cả những người bị ôn dịch nữa kìa !". Nói xong liền cười lạnh bước vào kiệu, lên tiếng cho người khởi kiệu.

Vũ Đình nghe xong liền đứng chết trân. Lần đầu tiên có kẻ bảo hắn xấu xí, nha đầu này chê y xấu xí mà vẻ mặt vẫn bình thản như không chút gượng gạo nào. Nàng ta thật sự thấy y xấu xí ?

Cùng lúc đó kiệu cũng Huỳnh lão gia và Huỳnh lão phu nhân cũng vừa đến, thấy bảo bối nhà mình đang thừ người liền bước xuống hỏi han.

"Phụ thân, mẫu thân ! Con thật sự rất xấu xí sao?". Y nói mà như sắp mếu.

"Làm gì có ! Đình Vũ nhà chúng ta đẹp đến thế này, cả con gái cũng không đẹp được bằng con. Lý nào lại xấu !". Huỳnh lão phu nhân xoa đầu con trai dỗ dành.

"Thật sao? Con đẹp hơn cả con gái đúng không mẫu thân, là người đẹp nhất kinh thành đúng không ?". Y ngước mắt vui vẻ đáp lại. Nha đầu đáng ghét đó làm sao đẹp bằng y chứ. Chắc chắn là do ghen tị mới nói thế. Thứ con gái nhỏ nhen.

"Đúng rồi ! Đình Vũ ngoan ! Giờ chúng ta đi dâng hương Bồ Tát thôi !". Nói xong liền nắm tay dắt y về lại kiệu mình.

"Không được ! Con không ngồi kiệu này ! Nó bị đụng phải, màn cửa bị xước một mảnh rồi !". Vừa nói vừa chỉ vào góc trái kiệu, nơi có một sợi chỉ nhỏ xíu nhú ra.

"Vậy ngồi kiệu của cha, mẹ đi, con muốn ngồi kiệu nào ?". Huỳnh lão gia mỉm cười cưng nựng.

"Không được ! Kiệu của cha mẹ không đẹp chút nào ! Sai người đi mua ngay một cỗ kiệu mới cho con !"

"Nhưng bây giờ đã muộn rồi !". Huỳnh phu nhân nhẹ giọng.

"Con không biết ! Không có kiệu mới con không đi đâu hết !". Y phụng phịu lắc đầu.

Phu phụ nhà họ Huỳnh bất đắc dĩ phải sai người gấp gấp mua về một cỗ kiệu khác cho y.

Do chậm trễ nên khi đến được chùa cũng vừa lúc người khác gần về hết, họ bước vào bên trong vừa hay lại chạm mặt gia đình họ Khúc.

"Huỳnh huynh ! Lễ phật sao?". Khúc lão gia lên tiếng chào hỏi.

"Đúng đúng ! Lễ phật nhiều sẽ gặp may mà ! Khúc huynh bây giờ về sao ?". Huỳnh lão gia khách sáo đáp lời.

Mặc kệ hai người lớn đang giả lả cùng nhau, Vũ Đình liếc mắt gườm đại tiểu thư họ Khúc đến muốn nổ lửa.

Cái mặt lúc nào cũng lạnh tanh như cả thế giới thiếu nợ mình. Trông thật sự vô cùng đáng ghét.

"Vũ Đình ! Mau chào Khúc bá bá đi con !". Huỳnh phu nhân đẩy vai y mỉm cười.

"Con chào Khúc bá bá !". Y ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân chào theo.

"Ây da ! Thật sự là một đứa trẻ tuấn tú hơn người ! Huyền Lam ! Con cũng chào Huỳnh bá bá đi !".Khúc phu nhân cũng lên tiếng nhắc nhở.

"Tiểu nữ Khúc Huyền Lam ! Kính chào Huỳnh bá bá, Huỳnh bá mẫu !". Huyền Lam ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ, trông vô cùng gia giáo.

"Thật là một đứa trẻ ngoan, lại còn vô cùng đáng yêu !". Huỳnh lão gia bật cười khen ngợi.

"Không phiền Huỳnh huynh tỏ lòng cùng phật ! Gia đình Khúc mỗ xin cáo lui trước!"

"Khúc huynh đi thong thả !"

Sau khi trò chuyện xong liền đường ai nấy bước. Đình Vũ ngoảng đầu lại nhìn Huyền Lam thì thấy nàng đang tiến đến gần bố thí cho một người hành khất, trên môi còn nở nụ cười rất dịu dàng.

Nha đầu này chắc chắn bị điên, vừa bẩn vừa xấu xí vậy có gì vui mà đến gần, lại còn cười nữa chứ ! Nghĩ xong liền bỉu môi quay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net