41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 41
Đừng như vậy? Sao có thể chứ, chuyện vui của Tiêu Hàm đều ở đây, không khi dễ Minh Lâm thì khi dễ ai đây?

Với lại mà nói, người khác cầu nàng khi dễ, nàng còn không thèm. Suy nghĩ một chút thì lại có một cổ đắc ý nổi lên, Tiêu Hàm cười một tiếng, cúi đầu mổ một cái hệt như như con gà con đang mổ thức ăn vậy, quay lại đột nhiên còn nổi hứng thâm nhập sâu vào bên trong hơn, gió nổi mây vần, không đạt đến trình độ cao nhất thề không bỏ qua!

Bất quá nàng quên lúc này hai tay Minh Lâm đang còn tự do, thình lình cảm giác được trên cổ đau nhói, đã thấy ngón tay Minh Lâm đặt trên đó.

"Ngươi, còn dám làm bậy, ta..." Nàng thở hổn hển suy nghĩ một chút, mặc dù có vài phần có thể tin, nhưng vẫn cố gắng làm ác, "Ta bóp chết ngươi!"

Tiêu Hàm nhìn thấy bộ dạng sắc mặt nàng ửng đỏ, không khỏi buồn cười, bất quá còn chưa kịp, tay Minh Lâm lại càng siết chặt nàng, nàng bị đau không khỏi muốn kêu lên, nhưng vì cổ họng bị bóp không kêu thành tiếng được.


Nhưng thật ra nàng đoán đúng Minh Lâm cũng sẽ không làm nặng tay, nếu không Tiêu Hàm cũng có thể xuất thủ chuyển bại thành thắng, nàng lay động lông mày nhìn nàng ấy, nụ cười không che dấu được, "Tay run cái gì?"

"Tay?" Minh Lâm nghe nàng hỏi như vậy, theo bản năng nhìn xuống tay mình, nhìn xong mới phản ứng được, tức giận trừng nàng, ''Chỗ nào run?!'' Hỗn đản, tên lường gạt!.

''Khụ khụ....''  phải nói lời cứng rắn, quay đầu nước bọt khiến mình sặc muốn chết, Minh Lâm sớm bị nàng làm cho sợ thả lỏng tay ra, trong lòng Tiêu Hàm cao hứng, sau đó không ngừng ho khan, còn giả vờ như không có gì, '' Nàng nhìn nàng, khụ khụ..., nhẫn tâm, lại, khụ khụ..., ra tay nặng như vậy.''

''Ta...'' chết tiệt! Nàng lo lắng cái gì chứ? Trong lòng Minh Lâm buồn bã, nhưng nhìn Tiêu Hàm ho khan mặt đỏ tới mang tai, bộ dạng vạn phần thống khổ, nàng không hiểu tại sao lại bận tâm. Suy nghĩ một chút lại đưa tay vỗ lưng cho Tiêu Hàm, suýt chút nữa làm Tiêu Hàm hộc máu ra ngoài.

''Được rồi, được rồi, được rồi...'' Tiêu Hàm nhận thua, lúc này liền dừng ho khan lại, ''Ta đưa nàng quay về.'' Nhưng trong lòng lại không nói ra được mỹ tư vị, thật giống như mỗi một cái vỗ, nhiệt độ lòng bàn tay Minh Lâm như khắc lên xương của nàng.

Minh Lâm thu tay, trong đầu còn suy nghĩ có phải mình nên vỗ cho nàng đỡ hơn chút nữa, nhưng cũng không cảm thấy có chỗ nào lạ.

Sửa sang lại quần áo, nhìn thấy không còn vấn đề gì, Tiêu Hàm cũng nói giúp không lộ ra sơ hở gì, Minh Lâm mới dám quay lại vào trong xe ngựa. Lúc đó đụng phải ánh mắt của Minh Tuyết, bất thình lình khiến nàng tự nhéo một cái đến toát mồ hôi lạnh.

Lúc đó Minh Tuyết vẫn đang còn lo lắng, mọi người thường nói rằng không nên nhìn đồ vật trong một cái lỗ kim, nàng lại nhìn thấy nhiều như vậy, vậy thì phải cần bao nhiêu cái lỗ kim thì mới đủ? Vốn là muốn đến xem tỷ tỷ nhà mình và nữ vương vĩ đại nhưng lại thấy cảnh ôm nhau này, lại khiến nàng sợ hết hồn, từ cửa sổ thu đầu lại, nhưng mà lại không thể nhẫn nại được lòng hiếu kì nho nhỏ kia, lại lén nhìn trộm bên ngoài, lần này thì tốt hơn, trực tiếp nhìn thấy hết được từ đầu đến đuôi, cái gì nàng cũng không thể tưởng tượng được tình cảnh hiện lên trong mắt, ghi tạc trong đầu.


Tỷ tỷ nhà mình lại cùng nữ vương đại nhân... Cái gì đó!

Cho nên lúc Minh Lâm đi vào, ánh mắt bất ngờ không kịp đề phòng cũng không kịp che dấu nữa, liền bị mình nhìn chằm chằm. Nhưng mà Minh Lâm so với nàng cũng không tốt hơn được chỗ nào, trong lòng mỗi người lại cất dấu vài suy nghĩ nho nhỏ, không thể cho đối phương biết.

''Sao vậy?'' Minh Lâm cố gắng giả bộ làm như không có chuyện gì hỏi nàng.

''Ha ha, không có gì.'' Minh Tuyết hé miệng, cười ngu ngốc, lắc đầu một cái, '' Mới vừa nãy còn đang ngẩn người, đột nhiên tỷ tỷ đi vào, bị giật mình.''

''...'' Minh Lâm lại tận lực cách xa nàng một chút, sợ bị nàng nhìn ra cái gì. Nàng vội vã đi thay xiêm y, chuyện vừa rồi cũng không có xử lý thêm, nàng luống cuống bên dưới lại có chút khó chịu. Nghĩ tới đây lại thầm mắng Tiêu Hàm một lần, một bên lại vội vàng đuổi Minh Tuyết ra ngoài, ''Tiêu Hàm nói phải dẫn ngươi đi gặp người, đang chờ người ở bên ngoài.''

Minh Lâm nhất thời khoa trương che miệng, ''Trời ơi, tỷ tỷ, sao ngươi không dừng kêu tục danh của nữ hoàng đại nhân lại, như vậy không thấy bất kính sao?''

Không nhìn được khiến nàng giận run người, Minh Lâm xem thường cũng không muốn chờ thêm nữa, ''Còn nhỏ tuổi mà...'' Nàng còn muốn nói nhiều đạo lý hơn, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không nên nói. Minh Tuyết không còn dính tới Lương quốc, cũng nên coi là chuyện tốt, tuy nàng không cam lòng, nhưng cũng không cần phải đổ thêm gánh nặng lên người Minh Tuyết.

Nhìn Minh Lâm đột nhiên không nói, sắc mặt âm trầm, Minh Tuyết thận trọng đánh giá nàng, hồi lâu không nhịn được mới lấy dũng khí nói, ''Tỷ tỷ, người có phải ngươi không muốn nháo với nữ vương vì không được tự nhiên?''

''Không có.'' Gì mà nháo không được tự nhiên? Hài tử sao, sao mà lại nháo không được tự nhiên? Nàng cùng Tiêu Hàm cũng không phải là bằng hữu, sợ là số mạng tương khắc, sinh ra là địch chính là ý trời! Đột nhiên lại cảm thấy không đúng, đột nhiên sao Minh Tuyết lại hỏi cái này? Ngẩng đầu phát hiện đối phương đang mịt mờ quan sát mình, trong lòng Minh Lâm cả kinh, vòng vo hỏi nàng, ''Lúc nãy, ở trong xe ngươi một mình có chán không?''

''Không có.'' Minh Tuyết nhất thời kích động, lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ mình trong sạch, ''Ta chỉ có một mình, ngẩn người cũng không có gì, chờ vài ngày nữa là đến kinh thành Tiêu quốc rồi.''

Đôi mắt tròn to của Minh Lâm nhất thời sáng lên, ''Nghe nói kinh thành Tiêu quốc rất đẹp còn phồn hoa nữa, đồ chơi hiếm lạ gì cũng đều có, đồ ăn ngon gì cũng đều có, đến lúc đó tủ tỷ đem ta đi chơi có được không?''

''...'' Minh Lâm há miệng một cái, không thể trả lời. Nhưng nàng vó thể làm chủ sao, Tiêu Hàm đã đem nàng khóa lại bên người, tự do sớm đã là lời sáo rỗng, đâu phải muốn đi ra ngoài là có thể đi ra được? Đến lúc đó vào cung, còn có cơ hội đi ra ngoài thành sao?

Ngược lại là làm khó Minh Tuyết, tuổi còn nhỏ, tính tình còn ham chơi, nhưng lại bị kẹt trong hoàng thành to lớn, sợ là sẽ bị ép đến điên đi.

"Không được sao?" Gương mặt đáng yêu lập tức ảm đạm xuống, bày ra sự thất vọng lớn.

Minh Lâm cảm thấy không tư vị, đưa tay xoa lên khuôn mặt nộn thịt của nàng, "Chỉ cần Tiểu Tuyết ngoan ngoãn." Có thể, đến lúc đó nàng đi cầu Tiêu Hàm. Chuyện cũng đã tới nước này, cũng không thể nói tôn nghiêm mặt mũi gì nữa rồi. Tóm lại, nàng cũng không thể nhìn nổi Minh Tuyết như vậy.

Nàng thật sự là không có tư cách nói chuyện với Tiêu Hàm, rõ ràng mình đã đem nha đầu này cưng chiều lên đến trời.

Nháy mắt tiểu tử này vui vẻ ra mặt, lại tùy ý nói đôi câu, rốt cuộc Minh Lâm cũng kêu nàng ra ngoài, một mình ngồi trong xe, suy nghĩ một vài chuyện.

Tiêu Hàm bên ngoài xe, hai người bên trong xe nói chuyện nàng cũng không phải không nghe rõ. Minh Tuyết muốn đi ra ngoài chơi, Minh Lâm cố kỵ nàng cũng hiểu. Duỗi tay một cái, lập tức kéo Minh Tuyết đến, lảo đảo thúc ngựa đi lên trước, "Ngươi muốn đi kinh thành chơi?"

"Ân ân." Minh Tuyết vội vàng gật đầu, "Có được không? giống như tỷ tỷ thật tự do, có phải không được không a?"

"Được, dĩ nhiên được." Tiêu Hàm hào phóng liền nhận lời, "Đến lúc đó, ngươi theo Hà Dương học hỏi, nói nàng mang ngươi ra ngoài chơi. Chỉ cần không ra khỏi thành, muốn đi đâu cũng được."

Minh Tuyết ngồi phía trước vui vẻ huơ tay múa chân, chợt phát hiện ra có vấn đề khó hiểu, "Hà Dương là ai?"

"Nàng ta là quân sư bên cạnh ta, thiên văn địa lý không cái nào là không biết, tất cả cũng không làm khó ngươi."

"Thật chứ?" Minh Tuyết không tin, "Ta tùy tiện hỏi nàng một vấn đề, nàng cũng không thể không biết."

"Lợi hại như vậy sao?" Tiêu Hàm không khỏi cười lên, dáng vẻ một bộ mong chờ.

Hà Dương theo quân ngũ đi phía trước, tuy là quân sư văn nhược, nhưng vì đi theo quân đội, cũng tốn không ít công phu cưỡi ngựa, năm đó còn té không ít lần bị thương khắp người, trải qua không bao lâu, quả thật cũng đã tiến bộ rất nhiều.

Tiêu Hàm chỉ cho Minh Tuyết biết, "Kia, chính là nàng."

Minh Tuyết nghiêng đầu quan sát, khoảng cách liền kéo gần, cũng nhìn rõ hơn được một chút, mặc dù không nói tới nhiều là một nữ tử xinh đẹp, nhưng dù gì thì khí tức rất rõ ràng và thoải mái, khiến người mình thuận mắt. Nhưng bất quá cái miệng cũng không chịu buông tha người ta, chẹp chẹp cái miệng, "Ta thấy nào có thần thông giống như ngài nói, cũng chưa nhìn rõ hình dáng là gì mà."

"Ha ha, còn nhỏ tuổi mà cũng biết trông mặt bắt hình dong rồi sao?" Tiêu Hàm lại bị nàng chọc cười, Hà Dương quả thực nhìn vào cũng không có lực sát thương gì, "Đúng rồi, ngươi có từng tập qua võ công."

"Có học qua một chút, tỷ tỷ dạy, dùng phòng thân."

Tiêu Hàm vỗ đùi, thầm nghĩ sợ là mình an bài cho Hà Dương một vấn đề khó khăn. Hà Dương kia ngoại trừ biết cưỡi ngựa, thật sự cũng chỉ còn chút khí lực để cầm bút viết, cả ngày cũng chỉ nhớ tới thi thư, ngũ kinh, thành thạo văn hóa vững chắc, bàng môn tà đạo sợ là không thể so với cơ trí quỷ quái của tiểu nha đầu này.

"Bệ Hạ!" Ngồi trên ngựa, hàng đại lễ tất nhiên là không thể, Hà Dương hơi cúi người liền coi như là hành lễ. Dương mắt đã nhìn thấy một tiểu nha đầu bộ dạng lanh lợi, trong lòng cũng hiểu rõ.

Đúng lúc Tiêu Hàm lại nói: "Trẫm mang môn sinh đến cho người, nhìn xem có hợp hay không hợp?"

"Thần không dám." Hà Dương lại cung kính cúi đầu, hoàng đến lựa môn sinh, nàng ăn gan báo mới dám đi bắt bẻ? Ngẩng đầu một cái nhìn thấy tiểu nha đầu đang nhìn nàng chằm chằm, cơ hồ là từ đầu đến chân, hoàn toàn không có chút đánh giá khách khí, nhất thời da đầu tê dại, khắp người không được tự nhiên, hoàng đến là trời ngay trước mặt lại không dám nói gì.

"Ừ." Tiêu Hàm gật đầu một cái, không chú ý đến ánh mắt Minh Tuyết, "Dạy cho thật tốt, dạy tốt sẽ ban thưởng, dạy bậy..." Nàng dừng một chút, chuyện ấy không nói cũng rõ.

Hà Dương nhất thời nuốt nước miếng một cái, "Thần, nhất định sẽ tận lực..."

"Nữ hoàng bệ hạ, ta có thể đổi một sư phó khác hay không?" Nhưng còn chưa đợi Hà Dương nói xong, tiểu nha đầu cũng đã quan sát xong, nói ra một câu khiến mọi người muốn rớt con mắt. Hà Dương không dám chê nàng, ngược lại nàng ghét bỏ Hà Dương trước.

"Cái gì?" Tiêu có chút không theo kịp ý nghĩ của nàng.

Minh Tuyết đưa tay chỉ Vương Thuần mặc khôi giáp đứng bên cạnh Hà Dương, so với Hà Dương khí chất thư sinh thì sự tương phản không phải chỉ là một chút. Hai người một văn một võ, Minh Tuyết chỉ như vậy chỉ một cái, coi như sở thích cũng đã biểu hiện ra ngoài.

Vương Thuần lấy lại tinh thần, tay kia giống như đang chống đỡ, cả người tại chỗ phập phồng. Nhưng mà, phần thắng lớn nhất hẳn là bên chiến giáp chiếm ưu thế, khiến cho khuôn mặt vốn anh tuấn không ai sánh lại suất khí thêm mười phần.

Có lẽ tình huống này có chút không đúng, dường như cho cùng thì Minh Tuyết cũng chỉ chọn cái đẹp, hai nữ tử này đến cả tay nam tử còn chưa chạm qua, lại bị một tiểu nha đầu lựa chọn một cách hứng thú.

"Ngươi muốn tập võ?" Tiêu Hàm có lẽ cũng đã hiểu nháo như vậy là gì.

"Đúng vậy, tập võ cưỡi ngựa oai phong nhiều hơn. Ta cũng muốn giống như tỷ tỷ vậy, chinh chiến sa trường. " Minh Tuyết nói như hướng tới rồi, con ngươi trong veo ánh lên sắc sáng kì dị.

Nhưng lần này Tiêu Hàm lại không đáp ứng nàng, lắc đầu một cái, "Tỷ tỷ ngươi sợ là sẽ không đáp ứng."

"Tại sao?"

"Quân nhân, mạng luôn phải đặt trước mũi giáo, phần lớn sinh mạng không thể thoát khỏi da ngựa bọc thây. Nhà các ngươi có một tỷ tỷ làm tướng quân là đủ rồi, nàng sẽ không cho ngươi đi nữa, lẽ nào ngươi lại nhẫn tâm để nàng cả ngày vì ngươi lo lắng sợ hãi sao?"

Minh Tuyết nghe xong cũng sững sốt, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái, "Ta biết, lúc tỷ tỷ xuất chinh, ta cũng cả ngày lo lắng, sợ sẽ không còn gặp lại được nàng."

Tiêu Hàm vui vẻ xoa xoa mặt nàng, quay lại suy nghĩ đến một ý hay, cười nói: "Như vậy đi, ngươi theo Hà Dương học, khi muốn tập võ thì đến doanh trại tìm Vương Thuần, trẫm cho ngươi đặc quyền này. Chẳng qua là ý niệm muốn nhập ngũ, ngươi đừng có nghĩ đến nữa." Nghĩ tới việc dạy ra một muội muội văn võ song toàn, quay đầu lúc giao phó lại Minh Lâm, cũng có thể có mặt mũi một chút.

Vương Thuần ở giữa khó hiểu, mặt còn đầy đau khổ muốn nói lý không được, lại bị Tiêu Hàm dùng ánh mắt trợn ngược nhìn đến. Trong lòng không phục chắp tay nói "Vâng", lại cùng Hà Dương đáp lại một cái, ánh mắt trao đổi nhất định chính là tỷ khó muội cũng khó: Nữ hoàng đây là hết cứu. Cưng chiều người kia giờ lại cưng chiều cả muội muội trên ngươi, nên có bao nhiêu thích chứ?

Nghĩ đến vấn đề 'Phượng Hậu' trước đó, Hà Dương lại âm thầm nhéo một cái toát mồ hôi lạnh.

"Như vậy ngươi hài lòng?"

"Hài lòng, nữ hoàng bệ hạ thật tốt!" Minh Tuyết vỗ vỗ tay, nhưng là rất vui vẻ.

"Đúng rồi, trước kia có vấn đề gì, là cái gì, bây giờ cứ lấy ra hỏi một chút, xem thử kết quả trí khôn của Hà quân sư có thể trả lời ngươi hay không?"

"Ta xem trong sách có một đoạn, nghĩ mãi mà vẫn không ra. Đại khái là có hai đứa bé cãi nhau. Một đứa cho rằng mặt trời lúc mới mọc thì gần người, đến giữa buổi thì xa. Đứa kia lại cho rằng mặt trời ban đầu lúc mới ló dạng thì xa người, đến giữa buổi lại gần. Không biết là tiên sinh có thể giải thích vì sao không?"

"Cái này..." Chính mình cũng không hiểu được a. Tiểu nha đầu này cố ý gây khó khăn, lão phu tử Khổng Tử đều nói Không phải là một câu hỏi về lý do tại sao, yêu cầu nàng làm thế nào để trả lời?

"Ha ha ha, vấn đề này, sợ là quân sư cũng không trả lời được đâu." Nhìn sắc mặt Hà Dương khó khăn, Tiêu Hàm không khỏi cười nói.

Đang nói chuyện, phía sau một tướng dĩ đem tới một con ngựa nhỏ khỏe mạnh, chiều cao vừa vặn với Minh Tuyết. Bên này cảm thấy khuôn mặt già nua của Hà Dương không nén được giận, Tiêu Hàm thuận lợi giúp nàng một cái, cúi đầu hôn Minh Tuyết nói: "Có biết cưỡi ngựa không?"

Minh Tuyết vẫn còn đang đắc ý, nhìn con ngựa nhỏ màu nâu một cái, lập tức lại càng vui vẻ hơn. "Biết, dĩ nhiên là biết."

"Vậy ngựa này ban cho ngươi, nhớ, không được đưa ra mấy câu hỏi làm khó tiên sinh biết chưa?"

"Biết, biết." có thứ mới đã vui vẻ, đâu còn nhớ lời Tiêu Hàm, nắm một tay, liền xoay mình leo lên cưỡi. Ngược lại không hề giả, nàng cưỡi lên gần như vững vàng, còn hơi có chút tư vị.

Cái núi này mặc dù dụ không phỏng tay, lần này cũng coi như giao lại cho ra ngoài, trong lòng Tiêu Hàm có chút ổn định, cuối cùng cũng không còn người quấn lấy Minh Lâm của nàng nữa, ai mà biết được điểm này nàng lại ăn chút cảm giác khó chịu chứ? Không khỏi cười một tiếng, "Trước hết thầy trò các ngươi trao đổi tình cảm đi, ta đi lên xe ngồi."

Đơn giản là dùng ngựa lấy lòng, người đi đường đều biết a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net