45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 45
"A..." Tiêu Hàm hít một hơi, mặc dù cũng không có quá đau, nhưng vẫn khiến cho da bị rách, bên trên còn rướm lại chút máu. Theo bản năng nàng cũng chỉ kinh ngạc có một chút, cũng không để trong lòng, tiếp tục đút nước vào miệng cho Minh Lâm.

Người trong ngực cũng phối hợp với tốc độ Tiêu Hàm đút vào, cái miệng nhỏ uống thật thỏa mãn, cho đến khi uống no rồi, mới chịu dời ra ý muốn Tiêu Hàm cầm chén nước ra. Tiêu Hàm liền đem chén nước bỏ qua một bên, thu tay về giúp nàng lau đi phần nước còn đọng lại trên miệng, chính lúc này Minh Lâm lại hé miệng ngậm nhẹ lấy ngón tay của nàng.

Thoạt nhìn như vậy cũng là thuận theo tự nhiên, Tiêu Hàm sửng sốt, cánh tay như lơ lửng, không biết nên làm như thế nào. Tiếp đó nàng liền cảm giác nơi ngón tay bị cắn đứt kia đang được người nhẹ nhàng mút vào, vô tình chạm vào cái lưỡi linh hoạt kia, cả người nàng giống như đang mơ mộng không mông lung.

"A Lâm...?" Tiêu Hàm có chút khẩn trương, cúi đầu nhẹ giọng gọi tên nàng, Minh Lâm rũ tròng mắt, thân thể lười biếng không nhúc nhích, chỉ có động tác nàng đang mút vào thật nhẹ chứng minh nàng vẫn còn đang tỉnh táo.


Nhưng được một lúc thì nàng lại buông miệng, mím môi một cái, vẫn cúi đầu mà không nói lời nào. Lúc này Tiêu Hàm mới phát hiện, nơi nàng ngậm chính là ngón tay vừa bị cắn đứt của mình.

Minh Tuyết cũng ngoài ý muốn thức thời hiểu chuyện, nhìn thấy tình huống có chút không phù hợp liền lén đi ra khỏi xe, Tiêu Hàm nhìn chiếc rèm được buông xuống lần nữa, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má đang khôi phục được chút huyết sắc của Minh Lâm, để lộ yêu thích thường ngày không muốn buông tay.

"Sao lại đột nhiên ngoan ngoãn như vậy hả?" Tiêu Hàm cười trêu ghẹo nói, thanh âm ôn nhu giống như là gió xuân tháng ba, phảng phất trong lòng người, thực tế khiến cho người ấm áp, "Chẳng lẽ vẫn còn lo lắng ta sẽ giết đám người cũ kia của nàng?''

"..." Thật chất thì đầu óc Minh Lâm đã sớm tỉnh táo rồi, chẳng qua trong lúc nhất thời tỉnh lại, không biết phải đối mặt với Tiêu Hàm như thế nào. Nàng vốn tưởng rằng mình sẽ chết, sẽ không thể nói được những lời mà khi bình thường không nói được, còn muốn để Tiêu Hàm có thể nghe được, lại trực tiếp khiến trong lòng xấu hổ. Nhưng mà khi Tiêu Hàm nghe được nửa câu sau, đột nhiên lại khẩn trương một chút, một hồi lâu sau không thể hiểu được nên lắc đầu một cái.

Tiêu Hàm nhìn phản ứng của nàng, lại nhìn cái đầu nàng bị băng bó có chút quái dị, "A Lâm chẳng lẽ bị đụng đến hỏng đầu rồi, sao đột nhiên lại hiểu chuyện như vậy?"

Nếu như lúc này mà có sức lực nhất định Minh Lâm sẽ trừng mắt với Tiêu Hàm vài cái. Cái con người này sao lúc nào cũng toàn làm chuyện đáng ghét như vậy chứ, được tiện nghi còn làm ra vẻ như thể mình thông minh lắm! Nhưng mà có thế nào cũng không được, nàng có chút ai oán thở dài một cái, "Người để nàng đi rồi?"

Vừa nghe như vậy, dù gì Tiêu Hàm cũng đã có vài phần chắc chắn, đầu của Minh Lầm vẫn hoàn hảo. Nhưng ngoài miệng vẫn không muốn tha cho nàng, "Ả ta làm nàng bị thương như vậy, nàng còn vì ả mà nói chuyện sao? Nàng có biết, thấy nàng bị thương không thể tỉnh dậy, trong lòng ta có bao nhiêu lần muốn giết chết ả ta mà hả giận cho nàng không hả? Nhưng ta biết tính tình của nàng, sợ rằng nàng tỉnh lại sẽ oán hận ta, cho nên ta đành phải nhẫn nhịn tất cả lại."


"..." Tất nhiên Minh Lâm cũng biết, nhưng kết quả cuối cùng cũng là một bất ngờ, nàng đã gánh vác trên lưng cả một nước, cũng không thể ngay đến cả nhân nghĩa cũng phải bỏ ra. La Tiếu cũng vì nàng mà ngăn cản biết bao đao thương, bồi nàng đi qua núi đao biển lửa, trong toàn quân thì lại thân với nàng nhất, nhìn ánh mắt nhau cũng có thể thống nhất ý nghĩ, nói gì, thì cũng không thể giết.

Tiêu Hàm cũng biết tâm tư của nàng, cũng thở ra một hơi, không muốn ép nàng nữa, "Tốt lắm. ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi vui vẻ, ta sẽ để cho nàng đi khỏi, nàng ta muốn đi đâu cũng không liên quan đến chúng ta, được không?"

"Ừ." Minh Lâm cuối cùng cũng an tâm mà gật đầu. Không bao giờ gặp lại, có lẽ là con đường giải thoát tốt nhất.

Tiêu Hàm thấy nàng đáp ứng, cũng không muốn quấn lấy vấn đề này nữa, "Đầu còn đau lắm không?"

"Ừ." Minh Lâm ngoài ý muốn cũng không có khoe khoang, khẽ hừ một tiếng, ngược lại có mùi vị giống như là đang làm nũng. Tiêu Hàm nghe được thì trong lòng cũng khó chịu, cuối cùng nữ nhân cũng có thể yên tâm thoải mái, không có chút kháng cự nào mà tựa đầu vào vai của nàng, dựa vào trong ngực nàng. Một người gầy gò yếu ớt, ôm vào trong ngực thật tỉ mỉ cũng sợ làm cho nàng bị thương, cũng không biết làm sao người này có thể lên chiến trường, không biết trong cái thân thể nhỏ bé này đã phải ẩn dấu bao nhiêu khí lực để mặc lên chống đỡ bộ khôi giáp trên người, cầm lên đao thương?

"Haiz." nhắc tới cũng thấy đau lòng, "Lần sau đừng để ý đến chuyện khác, dù sao cũng phải bảo vệ đầu mình, nàng cũng là người tập võ, nhưng sao đến cả điều cơ bản như vậy lại cũng không hiểu hả?"

"..." Chuyện đột nhiên xảy ra, cũng là ngoài dự đoán của nàng, muốn ngăn lại cũng không được, làm sao có thể giận luôn nàng chứ? Ngón tay Minh Lâm nắm chặt lấy y phục, cũng không biết là y phục của mình hay là của Tiêu Hàm, nàng cũng lười đi phân biệt, chỉ vặn vẹo im lặng, tùy ý Tiêu Hàm nhắc tới.

Tiêu Hàm nhìn nàng im lặng, cúi đầu nhìn y phục mình bị túm chặt lấy, hành động nhỏ như vậy chẳng khác gì một hài tử, không khỏi khiến cho nàng cảm thấy buồn cười, "Nàng còn không thích nghe nữa hả?" Nàng bỗng nhiên đè tay Minh Lâm lại, cắt đứt cái ý nghĩ sớm nắng chiều mưa của nàng, một tay khác vòng qua ôm lấy nàng tay còn lại khẽ nâng mặt nàng lên, "Vậy thì đổi đề tài vậy."

Trong lòng Minh Lâm có chút lộp bộp, lập tức cảm giác được sẽ có chuyện không tốt phát sinh.

"Nàng còn nhớ, trước khi hôn mê, nàng đã nói với ta cái gì không?"

Quả nhiên...

Minh Lâm vặn vẹo tránh đi bàn tay ngả ngớn trên mặt nàng, lần nữa lại cúi đầu xuống, cắn môi dưới nhỏ giọng nói: "Nào có nói gì?"

Tất nhiên Tiêu Hàm cũng không thể để cho nàng ấy chơi xấu như vậy được, lần nữa đưa tay nâng cằm nàng lên, khí lực không quá lớn cũng không hề nhỏ, túm lại lại cũng không để cho nàng trốn tránh lần nữa, hạ mi mắt đối mặt với nàng, "Muốn giựt nợ?"

Muốn! Minh Lâm để trong lòng không chút do dự sẽ liền phản ứng. Nhưng mà cũng không thể được, ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Hàm gần như cắn nuốt hết tất cả đến cả mảnh xương vụn trên người nàng cũng không để thừa lại. Cũng là do cái miệng của nàng gây nợ, chết liền chết, không có việc gì cũng bày đặt tưởng sắp chết còn đi tỏ tình, ngược lại kết quả tốt rồi, không có chết, lại còn khiến cho cục diện lí giải càng thêm rối rắm.

"..." Bất thình lình nàng nuốt nước miếng một cái, bỗng nhiên lại ngồi dậy không biết tiến lùi như thế nào.

"Hửm?" một tiếng hừ nhẹ không rõ ý, âm lượng lên cao trong đó có ngoại trừ có thúc giục nghi vấn còn có thêm một tia uy hiếp không cho lảng tránh, thật giống như Minh Lâm gật đầu nói có, thì nàng sẽ dùng phương pháp không thể tưởng được mà ép nàng đi vào khuôn khổ.

Minh Lâm bị buộc ngẩng đầu nhìn về phía nàng, đôi con ngươi màu đen trong suốt mông mông hơi nước, "Đau..."

Nháy mắt đầu óc Tiêu Hàm rỗng tuếch, vội vàng buông cái bàn tay đang túm cằm nàng, quan tâm lo lắng hỏi han, "Đau chỗ nào?"

Cúi thấp đầu xuống, được như ý khóe miệng Minh Lâm chợt con lên, tiếp đó lại bắt đầu như vậy yên lặng dựa vô người Tiêu Hàm, cái miệng nhỏ vểnh vểnh lên, giọng mũi nồng đặc, "Nhức đầu, muốn ngủ."

"Ngủ cũng lâu lắm rồi, vẫn còn muốn ngủ nữa sao?" Tiêu Hàm cũng không biết phải làm sao, lại suy nghĩ đại khái thì nàng ấy bị thương cũng mới vừa tỉnh lại, thân thể còn yếu ớt, "Vậy thì ngủ đi." Đem áo choàng dày khoác kín khắp người, ôm Minh Lâm thêm chặt hơn, "Có lạnh không?"

Nhưng mà...

Thiên a, trong lòng nàng lại cảm thấy ngọt đến lợi hại, tựa như đang ăn mật, rõ ràng là muốn ngủ, nhưng lại khiến cả người không thể ngủ được, chỉ có bề ngoài là còn thích hợp cho việc ngụy trang. Nhưng khi nghe nhịp tim Tiêu Hàm đang phập phồng đập, nàng cũng có chút lúng túng không thể khống chế được hô hấp của chính mình.

Giả bộ hồi lâu, cơn buồn ngủ cũng chạy xa mất dép, cẩn thận động đậy nhiều lần, đến lần cuối cùng, Tiêu Hàm không thể hiểu nổi được nhìn nàng, "Không phải đã ôm chặt rồi còn gì, tại sao lại không ngủ vậy?"

"..." Minh Lâm lại nuốt nước miếng một cái, "Nóng."

Sao có thể nóng được chứ? Tiêu Hàm hồ nghi sờ lên trán của nàng, hình như là có nóng một chút, nâng mặt lên nhìn một chút, còn có chút đỏ, giống như đi từ trong một chỗ nóng hừng hực ra, mà trong mắt cũng toàn là hơi nước, lúc nào cũng có thể chảy ra ngoài.

"Sốt?" trong lòng Tiêu Hàm căng thẳng, quay đầu nhìn ra ngoài xe, vừa muốn gọi Lý thái y, lại cảm thấy vạt áo hình như có người níu lại, nàng vừa kịp ngăn lời trong cổ họng, chưa có nói ra.

Minh Lâm đáng thương nhìn nàng, không biết là có ý gì.

"Rốt cuộc thế nào, đau không chịu nổi sao? Khó chịu không ngủ được? Ta gọi Lý thái đến xem cho nàng một chút, nếu xem nàng không khỏe, ta liền trị tội nàng ta!"

"Tiêu Hàm." Minh Lâm đột nhiên gọi nàng lại, nắm chặt lấy vạt áo nàng vẫn không hề buông, lại hô hai tiếng, tựa như đã dùng hết dũng khí, "Ngươi có xem thường ta hay không?"

Tiêu Hàm nhíu mày, nhìn nàng ý không hiểu, "Tại sao?"

Minh Lâm nhìn nàng, há hốc miệng không nói nên lời, cúi đầu xuống rồi lại nóng nảy lần nữa, sau đó mới miễn cưỡng mở miệng nói: "Ta, ta vốn tưởng rằng mình sẽ phải ra đi, ta, là tướng quân Lương quốc, ta vốn không nên như vậy... ta không chịu nổi cám dỗ, ta..."

"Đừng để những ý niệm kia hành hạ mình." Tiêu Hàm đột nhiên cắt đứt lời nói của nàng, từ trên cao nhìn xuống bốn mắt đối nhau, "Nàng không hề làm gì với bất kỳ người nào, nàng cũng có quyền lựa chọn con đường cho mình. Ta chưa từng bao giờ xem thường nàng, tâm tư của nàng ta đều biết, ngược lại ta rất bội phục nàng, cũng chính là tính tình quật cường của nàng, cho nên ta mới có thể yêu nàng." Nàng vừa nói chợt cười một tiếng, "Nàng có biết ta thích bao nhiêu cái bộ dạng nàng tức giận không được tự nhiên mà đấu với ta không, thật à cực kỳ khả ái."

"Ngươi...!" Sao có thể ngay lúc tâm tình như vậy cái con người vẫn có thể đùa bỡn vô lại như vậy chứ?

"Đừng tức giận, đừng tức giận, Lý thái y nói, không được động khí." Tiêu Hàm lại bận rộn vuốt ve ngực cho nàng, cười nói, bàn tay cứ liên tục không ngừng chiếm tiện nghi, đem hình dáng bộ ngực Minh Lâm thận trọng họa lại một lần, "Cũng vì vậy mà nàng không thể ngủ được sao, hay còn muốn nói gì, hay là không thể nói ra khỏi miệng được?"

"..." Minh Lâm không nói, hậu tri hậu giác đánh rớt cái tay đang làm bậy của Tiêu Hàm ngay trước ngực mình, "Lúc đó ta nghĩ rằng mình sẽ phải chết, trong đầu cũng còn rất nhiều chuyện."

"Chuyện gì?" Tiêu Hàm rửa tai lắng nghe.

Minh Lâm do dự liếc nhìn một cái, "Ta còn nghĩ là vào lúc đó sẽ nghĩ tới Minh Tuyết, hoặc là cha mẹ, nhưng mà... lại không phải." Thần sắc của nàng có chút ảo não, "Những lời lúc đó ngươi nói với ta, ta cũng không biết là người nói thật hay ngươi nói dối, ta cũng không biết trong lòng mình đã xảy ra chuyện gì. Lúc ấy, chỉ sợ là đầu óc cũng không được ổn định, mới đột nhiên, nói ra như vậy... Ngươi thật ra thì, không cần cho là thật."

Nghe lời này, nhất thời Tiêu Hàm cũng không thấy vui nữa, đứng dậy thở hổn hển, "Làm sao có thể không coi là thật được? Nói cũng là do cái miệng nàng nói ra, ta cũng nghe rất rõ ràng, như thế nào lại xem như một chuyện qua loa không quan trọng chứ, nói là không cần coi trọng thì không cần coi trọng như vậy sao?"

"Ta..."

"Nàng là đang muốn đùa giỡn với ta sao?" trong lòng Tiêu Hàm cũng thắt lại, sắc mặt khó coi giống như ăn phải ớt cay, "Hay là trong lúc đó, nàng còn muốn trả thù ta một chút, khiến cho lòng ta không được vui? Ta có phải là thật lòng hay không, đến bây giờ mà nàng còn không nhìn ra sao, nếu không phải còn muốn ta moi tim gan đưa ra trước mặt cho nàng xem, thì nàng mới chịu tin sao?"

"..."

Bình tĩnh lại thì thấy mình có chút kích động, Tiêu Hàm nhắm hai mắt lại, hung hăng thở ra một hơi. Quay lại nhìn thấy Minh Lâm giống như là bị phản ứng lớn làm cho hoảng sợ, trong lòng có chút hối hận. "Nàng nói nàng lúc đó, trong lòng không nghĩ đến người nha, vậy... nghĩ tới là ai vậy?"

"..." đầu Minh Lâm lại càng cúi thấp hơn, trực tiếp giơ lên cái ót còn đang quấn đầy băng lên trước mắt nàng.

Tiêu Hàm bất đắc dĩ nhìn nàng, âm thanh cũng mềm xuống, từ từ nâng mặt nàng lên, giống như đang bưng trân bảo vậy, "Là ta sao?"

"..." Minh Lâm không lên tiếng, cũng không dám nhìn nàng, mắt nhìn chằm chằm vào góc xe ngựa, không biết là đang nghĩ cái gì. Chẳng qua cách một lúc lâu mới khẽ gật đầu một cái.

Nháy mắt Tiêu Hàm lại mang theo cái vẻ mặt tươi rói cười yêu, toe toét cái miệng, "Thật sao?" Ánh mắt sâu hoắm bóng loáng mong chờ câu trả lời của nàng, thật sự thì trái tim nhỏ cũng bay lên tận trời xanh rồi.

"Ừ." Minh Lâm nhìn bộ dạng nàng cảm thấy buồn cười, miễn cưỡng mặt dày có nàng một cái đáp án.

"Ta đã nói rồi mà, thật ra trong lòng A Lâm vẫn còn có ta mà, vẫn luôn có ở đây đúng không, chỉ là nàng không dám nói, không dám thừa nhận. Bởi vì nàng còn đang băn khoăn, nàng sợ... thật ra thì cũng không cần phải sợ, chưa bao giờ là thật như vậy. Nàng sợ cái gì, ta đều có thể giúp nàng cản lại hết, để nàng không buồn không lo, cũng sẽ không để cho nàng bị thương thêm nữa."

Sắc mặt Minh Lâm lại đỏ lên, liếc đầu không dám nhìn thẳng nàng, tim thì lại đập kịch liệt mà chỉ có chính nàng biết.

"Nhưng mà nàng cần gì phải để cho Thừa Phong đến..."

"Bộ dạng của hắn đẹp như vậy, có bao nhiêu nữ nhân lại không thích chứ?"

"Làm sao mà ta có thể thích được, trong mắt ta, hắn còn thua xa không bằng một phần vạn của nàng." Nói những lời này, lại cảm giác được Minh Lâm lại mím môi, trong lòng lại tản mát một cổ vị chua nhàn nhạt, "Hình như ta cảm thấy nàng đang ăn dấm chua?"

Minh Lâm không thừa nhận, lắc đầu một cái, "Ta còn cho là ngươi sẽ thích, thật ra thì khi đó, ta, ta thấy hối hận."

Tiêu Hàm sửng sốt một chút, đợi một chút thì mới hoàn toàn phản ứng kịp với lời nói của nàng, đột nhiên lại bị khống chế, cúi đầu xuống cắn lên môi nàng một cái. Giống như đang giận dỗi trừng phạt, trăn trở gặm cắn, "Nàng có biết là lúc đó ta đã giận tức mức nào không?"

"Biết.. cũng nhìn thấy." Lần đầu không hề kháng cự Tiêu Hàm hôn mình, Minh Lâm hơi thở dốc, trong lòng  cũng cất dấu nhiều ủy khuất. Lúc đó dáng vẻ Tiêu Hàm thật sự rất dọa người, sợ là nàng cũng không thể quên đi được.

"Vậy thì không được chọc ta cho ta giận nữa, biết không?"

"Ừ.... ưm ưm..."

Che chở phần đầu của nàng, cái hôn của Tiêu Hàm càng thêm sâu hơn hỗ trợ lần nhau càng thêm tuyệt vời, "Ta không ép nàng nữa, ta hiểu ý nàng, Phượng Hậu ta sẽ chọn thật tốt, nhưng mà, nàng phải bồi bên người ta, được không?"

Khổ sở vô hình trong lòng, nhưng Minh Lâm vẫn nhắm mắt đồng ý lời nàng.

"Đừng sợ, ta sẽ không để cho bất kỳ ai khi dễ nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net