50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 50
Thật ra thì quan hệ tỷ muội trong hoàng thất giống như các nàng đã ít lại càng hiếm thấy hơn. Bên ngoài người vào không hiểu nhiều, nhưng trong lòng các nàng thì biết rõ, bất quá cũng chỉ tín nhiệm lẫn nhau.

Tiêu Trì từ trong ngự thư phòng đi ra, không nghĩ đến Minh Lâm, căn bản đối với nàng cũng không chút ảnh hưởng. Hiện tại thời tiết rất tốt, mặt trời ấm áp chiếu lên người, nàng đứng trên bậc thang miễn cưỡng ngáp một cái, lại xem xét thời gian một chút, nghĩ ngợi một lát liền đi đến giáo trường phía tây nam.

Thị vệ trong cung đều được huấn luyện tại nơi đó, đoán chừng vị thống lĩnh vừa mới được an bài kia cũng sẽ không ngoại lệ mà ở đó. Tiêu Trì cười đắc ý, nếu Tiêu Hàm biết được nàng đã uy hiếp Nam Nguyệt, đem hành trình cùng tin tức về Minh Lâm tiết lộ cho nàng, không biết nàng có phát cáu đến nỗi muốn giết người không? Nam Nguyệt đi theo nàng lâu như vậy, hẳn là không nỡ xuống tay đâu nhỉ?

Minh Lâm đứng trên đài cao nhìn xuống đội ngũ đang luyện tập theo nhịp, mỗi người mỗi một động tác đều để trong mắt nàng là nhiệt huyết dâng trào. Cũng đã lâu chưa nhìn thấy qua cảnh tượng này, nàng đã lâu mới được phấn khởi bắt đầu lăn lộn.


Lương Như Phong mải mê vui đùa, lơ là quốc sự binh lính trong ngoài cung đều có chung một ý nghĩ, bệnh bệnh đau đau, uể oải, chỉ có duy nhất một mình nàng thống lĩnh riêng một góc. Nhìn thủ hạ binh lính của Tiêu Hàm hiện tại, thì đó cũng không thể nào tìm được một nửa mà bồi đắp cho đủ tâm ý viên mã. Thành bạ thắng thua thật ra đã sớm định, Lương quốc tiêu vong, chẳng qua cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

''Đại Nhân.'' Bỗng một người trong cung đứng bên cạnh gọi nàng một tiếng, quay đầu lại, liền thấy có vài người lác đác đang đi đến, dẫn đầu là một nữ tử thân cao vai rộng, mặc y phục thống lĩnh tương tự như nàng, bất quá tỉ mỉ nhìn lại mới thấy phẩm cấp cũng khác nhau, đúng là một phó thống lĩnh.

Xem ra khí thế kia của đối phương cũng không để nàng trong mắt, đi thẳng đến bên cạnh, những người khác vội vàng liền hành lễ, nàng cũng chỉ hơi cúi người một phần eo vẫn giữ thẳng băng, quan sát một chút cũng nhìn thấy rõ sự khinh thường trong mắt nàng.

Nghe nói bên dưới thống lĩnh có tất cả bốn phó thống lĩnh khác, trước kia Minh Lâm cũng đã từng học qua cũng biết được vài người, dựa vào tính cách mà ngồi lên, liền biết được người này là ai.

Mặc dù người này đối với nàng vô lễ, nhưng Minh Lâm cũng không phải là loại người tính tình nong nảy, vấn lấy lễ nghĩa mỉm cười đối đãi với nàng, ''Nghiêm phó thống lễ độ.''

Nghiêm Dục tuổi cũng không lớn lắm, nhưng hiển nhiên mà đem so với Minh Lâm thì lớn hơn cũng không ít, lên làm phó thống cũng được năm ba năm, thời gian nhìn thấy trong quân đội không ít, là người có danh vọng, năng lực, kinh nghiệm, mọi thứ đều rất là nổi bật.

Thống lĩnh vốn đã hy sinh vì nhiệm vụ, nàng hẳn là người có tư cách thăng chức nhất trong số bốn vị trong kia. Đó là điều chắc chắn nếu như Minh Lâm không xuất hiện. Hiện nay mọi thứ tốt nhất lại bị người khác phá hỏng, không biết từ đâu lại xuất hiện cái vị thần này, trẻ tuổi, tướng mạo nhu hòa, thân hình nhỏ bé nói ra cũng không biết bao nhiêu cân, từ trước đến giờ nàng cũng chưa từng thấy qua, nhưng vừa mới xuất hiện đã tranh mũ ô sa của nàng.


Bất quá danh hiệu của nàng là Minh Lâm nghe được từ trong miệng những lời đồn đại, Nghiêm Dục cũng có chút giật mình. Chẳng qua là một cái bé nhỏ cũng không thể so với đại địch, hiện tại nàng đang nhìn khuôn mặt Minh Lâm khá dễ nhìn, nhưng mà lại có điều không được thoải mái. Vì vậy mở miệng cũng có chút khó khăn, muốn cho Minh Lâm một cái ra oai phủ đầu.

Ngược lại  Minh Lâm cũng không hề sợ, binh đến tướng đỡ, nước đến nước ngăn, tuy nàng ra chiến trường không lâu, thân thủ có chút không thạo, nhưng hiện tại đã sẵn sàng, cũng chưa chắc là một trái hồng mềm dễ dãi cho người khác nắn bóp.

''Đây là mũi tên giống như vậy mới đến, hạ quan nhìn qua xem thử có bị ăn xén gì bên trong hay không, bắn thử xem có được thuận tay không, cảm phiền thống lĩnh giúp đỡ nghiệm chứng dùm cho.'' Trong lúc còn sang nói, thì đoàn người từ trên đài cao đã đi đến khu vực bắn tên, Nghiêm Dục rút một mũi tên ra từ trong giỏ tên, đi theo phía sau là một người hầu, trên mặt cũng là vẻ khiêu khích giống như nàng, thật giống như đang chuẩn bị cùng nàng xem kịch hay.

Bên cạnh Minh Lâm cũng chỉ có một người, chính là nha đầu tổng quản mà Tiêu Hàm đã an bài theo từ trong cung đến, tên gọi là Thu Lang. Hai phe đối lập nhau trên trận, tiến lên một chút thì khí thế hai bên cũng yếu đi không chỉ là một chút ít.

Bất quá Minh Lâm cũng không thèm để ý, nàng bình tĩnh cầm lấy mũi tên Nghiêm Dục đưa cho, mới vừa đưa tay nắm cũng biết được sâu cạn, tay còn lại cầm trường cung, ''Một hai cái cũng chỉ sợ là thử không ra, không bằng như vậy đi, phó thống cũng cùng ta thử, mỗi người một mũi tên cùng nhau thử bắn ra.'' Dứt lời liền liếc nhìn Nghiêm Dục cùng mấy người sau lưng, ''Mấy vị có muốn cùng nhau gia nhập luôn hay không?''

Rõ ràng nàng đang khiêu khích chín thành chín, nhưng bề ngoài không hề nhìn ra tia sắc bén nào, giọng nói dịu dàng bất thình cũng có thể dẫn người ta đi vào hố sâu, ngươi cho nàng mặt nàng như vậy thì nhìn cũng vô hại, nhưng mà đến cuối cùng làm sao tự mình *** mà cũng không hay biết.

Mấy tên tiểu tướng kia đột nhiên sợ hãi không nghĩ tới nàng lại đem mũi dùi chỉ ngược lại hướng của mình, lúc đầu còn sững sốt một chút, ngay sau đó liền đồng loạt lắc đầu, khuôn mặt nhất thời cũng biến đổi, nhún nhường  từ chối.

Minh Lâm cũng không cưỡng cầu gì nhiều, quay đầu nhìn trên tay còn thiếu một thứ, trong lòng cũng đoán chừng Minh Lâm không biết sống chết liền làm một động tác 'mời' với Nghiêm Dục, rồi sau đó tự mình lắp tên vào cung giơ lên, nhắm về hồng tâm ở đằng xa, dùng lực kéo ra.

Nghiêm Dục nhìn nàng hồi lâu không thấy động tĩnh gì, ngược lại cũng giống như bộ dạng, bất quá tám phần thì cũng chỉ là cái bình hoa để trưng bày mà thôi. Cổ họng phát ra một tiếng hừ nhẹ, nàng tính toán trong lòng chiến thiếp của Minh Lâm, từ bên cạnh cũng cầm lên một cái cung giương ra, đang tính ngẩng đầu, bên tai lại 'viú' một tiếng, ngày thường đối với nàng bất quá cũng chỉ là một âm thanh bình thường, giờ phút này nó lại vang lên có lực dị thường.

Dõi mắt nhìn lại, dễ như trở bàn tay bắn trúng bên rìa hồng tâm.

Trong lòng Nghiêm Dục lộp bộp, ánh mắt nhìn về phía Minh Lâm cũng khác đi, nàng chưa từng nghĩ qua, thân thể gầy yếu kia lại có một thành tích ưu việt như vậy.

Minh Lâm cũng giống như nàng đang nhìn mũi tên kia, hơi nhíu mày, bộ dạng nhìn cũng có vẻ chưa hài lòng.

Nghiêm Dục không nói gì, tự tin của nàng nhất thời nát bét không còn một mống, sau đó cả người cũng trở nên áp lực. Nhưng trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng may mắn, nghĩ ngợi một chút cùng lắm thì mũi tên khi nãy Minh Lâm rút ra có vận khí tốt hơn mà thôi. Trong lòng dự định, mũi tên rời khỏi tay, liền bay ra ngoài.

Ngay sau đó là một trận vui mừng đè nén trong lòng, sợ hãi bao nhiêu hay là ngại vì mặt mũi Minh Lâm, cũng không dám lên tiếng khích lệ. Một mũi tên này của Nghiêm Dục, so với đối phương thì chính xác hơn một chút, trong lòng Minh Lâm lại co thắt vài lần, biết mình không nên khinh địch, lần nữa rút ra mũi tên, lần này hiển nhiên là so với khi nãy càng chú ý hơn, mũi tên bay ra, trúng giữa hồng tâm.

Phong thủy luân chuyển, lần này Nghiêm Dục nhìn qua cũng biết, Minh Lâm thật sự là có bản lĩnh, hai mũi đã nằm trong hồng tâm, cũng không phải tự nhiên mà có vận khí tốt được như vậy huống chi chỗ này cũng chỉ là nơi tập bắn tên, khoảng cách xa như vậy, nếu thật sự chỉ là cái bình hoa, sợ là mũi tên chỉ vừa bay được một nửa đã phải rơi xuống đất rồi. Địa vị trong lòng cũng luống cuống, trên tay cũng run một cái, cuối cùng rơi trúng vòng tròn thứ chín bên ngoài.

Minh Lâm chỉ nhìn mũi tên của nàng, trong lòng bất động thanh sắc, sắc mặt cũng không được lãnh tĩnh, lại mũi thứ ba mũi thứ tư liên tiếp được bắn ra, từng mũi từng mũi với tốc độ như gió.

Nghiêm Dục vẫn là lần đầu tiên thán phục tài bắn cung của nàng, nhưng rất nhanh sự háo thắng trong lòng liền thôi thúc, nàng tinh thông nhất chính là thuật bắn cung, tất nhiên không thể vì cuộc so tài như vậy mà buông xuống, đưa tay rút ra ba mũi tên, rồi sau đó trước mặt Minh Lâm đồng loạt bắn ra, một chiêu này như là ép hết khí lực tinh thần của nàng, ba mũi tên xếp đủ thành hàng trên hồng tâm, hai cái trúng vào vách gỗ, đủ để nhìn ra nàng dùng khí lực bao nhiêu lớn.

Tròng mắt Minh Lâm trầm xuống, cúi đầu nhìn trường cung trong tay nàng, vốn là dây cũng được căng thẳng nhưng vì kéo với lực khá lớn mà khiên cho nó bị cong lại dây cung bị lỏng. Ngay sau đó là ánh mắt khinh ngạc của mọi người, nàng rút ra năm mũi tên còn lại trong giỏ cùng kéo một lúc.

Bên tai yên tĩnh đến dọa người, cho đến khi tất cả mũi tên nằm yên trên bia tập bắn, thì lúc này mọi người mới giật mình định thần lại, thở ra một hớp khí lạnh.

Ba mũi tên kia của Nghiêm Dục đã hết sức hoàn mỹ, Minh Lâm lại suy nghĩ mình phát huy bình thường như thế nào, cũng bất quá là một gang tay. Nàng mới vừa đến, muốn hạ mã uy thật ra cũng không có gì, nhưng lại không thể bỏ xuống được, nhất định phải thể hiện bản lĩnh của chính mình để cho những người này khâm phục. Cho nên nàng đánh cuộc một lần, cầm hơn hai chi.

Trong lòng thật ra cũng có vài phần không giám nắm chắc, trước kia tuy là nàng đã tập bắn cung qua, nhưng cũng chưa từng có với khoảng cách xa như vậy, cho nên kết quả cũng không thể làm hết hài lòng người được. Năm mũi tên, ở giữa là ba mũi, coi như cũng ngang ngửa với Nghiêm Dục rồi, bên trên cách hai vòng một mũi, một mũi nghiêng về phía hồng tâm, mũi nữa dịch ra một chút, chỉ có chín vòng.

Bất quá dù gì cũng không mất thể diện.

Lần này hẳn là Nghiêm Dục phải tâm phục khẩu phục rồi, ít nhất cũng đã nể mặt không làm khó nàng rồi. Minh Lâm thở ra một hơi, quay đầu mỉm cười với nàng, ''Ta cũng thử rồi, đại khái thì những mũi tên này vẫn còn đều mới,Nghiêm phó thống mới cảm thấy không tiện tay thôi, dùng một chút sẽ khá hơn.''

Không đợi cho Nghiêm Dục trả lời, 'Bộp bộp bộp' liên tiếp ba tiếng vỗ ray vang lên, từ trong đám người liền có một người thân hình thật cao bóng lưng ưu nhã bước ra, Minh Lâm theo tiếng vang nhìn lại, trong lòng thầm kêu không tốt. Hôm qua trong yến tiệc nàng đã bị Tiêu Trì nhìn chằm chằm như ngồi lên bàn chông, bây giờ ở chỗ này lại đụng phải nàng ta, nàng cũng không biết có phải do trùng hợp hay là cái gì khác không.

''Minh thống lĩnh quả nhiên có tài bắn cung rất tốt!'' Khuôn mặt Tiêu Trì vĩnh viễn như vậy duy trì một nụ cười ấm áp, cả người khiến cho người ta cảm thấy chính là dịu dàng và nho nhã. Nhưng trong lòng Minh Lâm biết, mọi chuyện cũng không phải là như vậy.

''Tham kiến Vinh Thân Vương!'' Mọi người liền qùy rạp dưới đất, Minh Lâm cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, chỉ nháy mắt liền khôi phục không khí lạnh lẽo, theo mọi người qùy một chân xuống cung kính hành lễ.

''Vương gia quá khen.'' Nhớ đến ngày hôm qua cũng như vậy mà cám ơn Tiêu Trì, bất quá khi đó cũng là do Tiêu Trì khen nàng xinh đẹp.

Tiện tay phất một câu miễn lễ, Tiêu Trì đi đến một khoảng trống trên sân cách đó không xa, ''Hiện tại tiết trời rất tốt, bổn vương có hứng thú muốn hoạt động chân tay một chút, đúng dịp lại nhìn thấy một màn hay này. Chính là không biết được Minh thống lĩnh kiếm thuật hơn người, công phu tay chân thì như thế nào?''

Ý nói, chính là muốn Minh Lâm luyện tay một chút. Tất cả mọi người nghe cũng đều hiểu được, không dám nói ra nhưng trong lòng cũng có chút mong đợi. Dù sao thì Tiêu Trì cũng là hoàng thân quốc thích, địa vị lại gần với đương kim thánh thượng, bất kể thân thủ thật sự của Minh Lâm như thế nào, thắng được Vương gia chỉ sợ là không có mặt mà nhìn Vương gia được nữa. Thua, thì lại khiến cho Minh Lâm trở nên khó coi, hai mặt vô tích sự còn không được cám ơn, mấy người bên kia vừa thua một trận trong tối cũng đang thầm cười trên sự đau khổ của người khác đoán nàng sẽ chọn lựa như thế nào.

Đây là mệnh lệnh của vương gia, cho dù có không thích như thế nào đi chăng nữa, Minh Lâm cũng không thể từ chối được, âm thầm nắm chặt thành đấm, rốt cuộc nàng cũng phải gật đầu đồng ý.

Tiêu Trì mặc dù nhìn qua tao nhã lịch sự, nhưng công phu tay chân không hề kém cạnh một chút nào, về phương diện tốc độ lại hơn nhiều về phương diện áp đảo người, bên này gót chân Minh Lâm còn chưa kịp đứng vững, nàng liền cất vài bước là có thể tiến lại gần, Minh Lâm trở tay không kịp, cũng may kịp thời tránh thoát, mới không bị nàng làm cho ngã xuống đất.

Mới bắt đầu đã chơi ác như vậy, bộ dạng không hề lo ngại gì khiến cho đám người bên ngoài thần kinh cũng trở nên căng thẳng. Nghĩ lại bên cạnh vẫn còn có người đang xem cuộc chiến, ngược lại Minh Lâm cũng không suy tính nhiều như các nàng được, quyết tâm cũng không cho Tiêu Trì mở đường.

Liên tục đánh qua đánh lại, tình trạng chiến đấu cũng không thể ngăn ra được, năng lực của hai người tương đương nhau giằng co một hồi cũng không hạ xuống được, đã nhiều lần sớm đổ mồ hôi như mưa.

Chẳng qua đột nhiên bên tai Minh Lâm lại bị thổi khí một cái, Tiêu Trì thấp giọng truyền tới, ''Để cho ngươi thắng, nhớ là đừng quên đền đáp cho bổn vương thật tốt nha.''

Minh Lâm cũng không hiểu ý nàng nói những lời này là gì, nhưng chiêu số trên tay cũng không thể thu lại được, một cánh tay liền vung ra ngoài, Tiêu Trì bị đánh mà không hề được thiên vị, lảo đảo ngã lùi vài bước, cũng may có người bước lên đỡ mới không bị ngã xuống đất.

Lúc này Minh Lâm vừa quay đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm một cái, mới phát hiện một bên mắt đã bị nàng đánh thành gấu mèo. Nàng kinh ngạc, mở miệng một cái, một câu cũng không nói ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net