53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 53
"... có đuổi tiếp nữa hay không?" Minh Lâm hỏi.

"..." Ngọc thì vẫn phải lấy về, nhưng chỗ này sao có thể tùy tiện đi vào, để người khác nhìn thấy, há chẳng phải lại bị nghi ngờ là nối gót Tiêu Trì.

Nhưng lại không thể không vào, nếu làm mất ngọc Mẫu Hoàng để lại cũng là một tội lớn rồi.

Cái Nghênh Xuân lầu này là chỗ mà ai cũng biết, chẳng qua lúc này còn chưa đến thời gian đó, mấy vị công tử lúc trước cũng chưa có lắc eo chạy ra cửa đón khách.

Tự mình xác định một phen, Tiêu Hàm ngẩng đầu lên cũng đã có chủ ý quyết định. Không phải chỉ là một cái thanh lâu thôi sao, nàng đường đường là vua của một nước, sao lại có thể sợ mấy người nam nhân kia? Đáng lo là quay đầu tội danh cũng lại giao hết cho Tiêu Trì, nàng tiêu sái trở về cung, ai dám hỏi trên đầu nàng.

Nhưng mà mới định chuẩn bị kéo Minh Lâm vào cùng, thì trong cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng của một đám nam nhân, nồng nặc mùi phấn hương ùn ùn kéo đến tấn công tới tấp, Tiêu Hàm phất phất tay áo làm sạch không khí, khi nhìn lại đã thấy có ba công tử phấn son lòe loẹt diêm dúa, bách mị sinh tư ném ánh mắt quyến rũ đến hai người họ.


Bước chân dừng lại, thật ra thì đây cũng là lần đầu Tiêu Hàm nhìn thấy một đám nam nhân đi đến đối diện với mình, trong lòng không tránh khỏi sự khẩn trương, có thể bề ngoài mạnh mẽ tinh thần giả vờ như không có gì. Minh Lâm lại càng không dễ hơn, bị buộc liên tục lùi về phía sau, nhưng rất nhanh bị vây kín đường lui. Tốc độ của mấy vị công tử kia cũng rất là nhanh, chỉ vài bước dài đã xông đến đem hai nàng vây quanh ở chính giữa, thân thể nhu nhược như là không xương liền dán lên người Tiêu Hàm và Minh Lâm.

Hai người đều chưa dính qua nam sắc bao giờ, nào dám đụng loạn, một hồi luống cuống tay chân đẩy trái cản phải, cũng không để ý cái gì khác, bị tay của bọn họ đưa đẩy, thường xuyên qua lại, vốn hai người đang đứng cùng nhau bất tri bất giác lại bị kéo ra xa.

"Các ngươi làm gì, đi ra!" Tiêu Hàm nhìn thấy liền nóng nảy, thẹn quá thành giận mà quát, lại có người dám thừa lúc nàng thả lỏng, nhào vào trong ngực ma sát, lúc này giống như là lâm vào đại địch trợn to hai mắt.

Làm gì được đây cũng là kinh nghiệm trăng gió ở đây lăn lộn mà ra, cho dù ngươi chịu đựng bao nhiêu nổi giận bọn họ cũng đều không chịu buông tay. Đây là vị khách đầu tiên mở cửa nhất định phải giữ chặt, huống chi y phục hai người không phải bình thường, nhất định là người có tiền, "Ai nha, vị tỷ tỷ này, tới đây rồi cũng đừng xấu hổ mà ~"

"Các vị công tử xin tự trọng, ta..." Minh Lâm bị bao vây một vòng đến choáng váng, có trách thì trách gương mặt đó của nàng, vô tình lại để cho mấy cái ma trảo này sờ đến, dù sao đối mặt cũng là những nam nhân tay không tấc sắt, nàng lại không thể động thủ, ngăn cản che đi hay là nên tìm nơi mở đường. Trong lòng cực kỳ không ưa!

"Đến nơi này còn tự trọng cái gì, tiểu tỷ tỷ chắc là lần đầu đến rồi, vào trong nhà này, đảm bảo ngài đến lần đầu tiên, sẽ còn muốn đến tiếp lần thứ hai!"

"..."

Như vậy đánh cũng không thể đánh được, đẩy lại đẩy không đi, trốn càng không trốn thoát, cuối cùng bị lôi lôi kéo liền kéo lên trên lầu. Trước mắt thoáng một cái, liền có một nam nhân ăn mặc hoa lệ cười nịnh nọt đón tiếp, chỉ nhìn hai người bọn họ một cái, trong bụng liền phần chia, thật giống như trên mặt Minh Lâm và Tiêu Hàm cùng dán một cái nhãn, trên đó viết 'ông thần tài'

"Ai nhô ~ hai vị khách quý là lần đến đây nha, đừng có khẩn trương, thích dạng công tử như thế nào thì cứ nói thẳng, nơi này của ta dạng nam nhân nào cũng không thiếu, trên lầu còn có chuẩn bị một gian phòng thượng đẳng, đảm bảo hài lòng với các ngài."


Chuẩn bị cũng đầy đủ hết? Không cẩn thận liền bị lời nói của hắn câu đi, Tiêu Hàm ảo não tỉnh hồn, giơ tay kéo tên nam nhân còn đang kéo ống tay áo mình ra.

"Không cần@!" Tiêu Hàm nhấn mạnh thêm lần nữa, trong lòng suy nghĩ, bình thường Tiêu Trì cũng từng đến những nơi như thế này, cho nên quy công là nhìn thấy nàng cũng đã thấy quen mắt. Ánh mắt quét qua mọi người chung quanh, "Chúng ta đến tìm người."

"Tìm người? Tìm được người a, nguyên lại tiểu tỷ có bằng hữu thân thích, nói xem coi là ai nào, ta đi gọi hắn ra."

"..." Sắc mặt Tiêu Hàm càng đen hơn, mặc dù trong lòng hết lần này đến lần khác tự dặn lòng phải bình tĩnh, nhưng khí tức bên ngoài tản ra vẫn khiến cho người khác lạnh chết. Nếu là ở trong cung, làm gì có nam nhân nào lại dám lớn gan như vậy, quả thật là nơi dơ bẩn, coi trinh tiết như là cặn bã, có một nữ tử cũng cố gắng dâng hết thân mình.

Nàng càng nghĩ lại càng có cảm giác như là dê vào miệng cọp, mắt nhìn qua Minh Lâm một cái, hiển nhiên tâm tư của hai người giống như nhau.

Tiêu Hàm không phản ứng lại lời vị công tử kia, tự mình đảo mắt nhìn mọi người nói: "Mới vừa có một nữ tử mặc y phục xám chạy vào, búi tóc, cao cỡ chừng này." Vừa nói Tiêu Hàm vừa giơ tay khua chân một cái, "Nàng trộm nhẫn... đồ của ta, phiền các ngươi giao ra!"

Quy công* nhất thời liền sững sốt, con ngươi đảo một vòng, lại tiếp tục chuyện cười niềm nở, "Tiểu tỷ tỷ chớ có nói chuyện cười, trong Nghênh Xuân lâu này của chúng ta đều là nam nhân, sao có thể có nữ tử y phục xám được chứ?"

Quy công: là dạng người đi pha trà rót nước đãi khách trong các kỹ viện thời xưa, lâu lâu thường ra trước cửa rước khách phụ cho các tú bà. Nhưng vì trong này là nữ tôn nên thân phận của hắn cũng tương đương như tú bà trong thanh lâu mấy bộ truyện bình thường ấy.

"Một người to cao như vậy chạy vào, ngươi cho là mắt ta mù hay sao?" Nhìn một cái là biết tên quy công này cố ý giữ lại rồi, Tiêu Hàm liền đề cao âm điệu, giọng không vui, đó là điềm báo trước sự nổi giận. Trong lòng Minh Lâm toát mồ hôi một cái, đây là miếng ngọc bội mà nàng thường nhìn thấy Tiêu Hàm mang theo bên mình, vốn cũng không biết tại sao, nhưng khi phát hiện Tiêu Trì cũng có một cái, ý nghĩa kia cũng có chút nghiêm trọng.

Thật ra thì Minh Lâm rất lo sợ Tiêu Hàm sẽ tức giận, bởi vì quả thật rất dọa người, đôi mắt kia giống như là muốn xuyên thủng người, huống chi nàng là bậc tối cao nắm quyền sinh sát, muốn lấy mạng ai chẳng qua cũng chỉ là một câu nói.

Mà quy công kia bất quá cũng chỉ là một tiểu dân phố chợ không thể so với Minh Lâm được, nhìn qua sắc mặt cùng lời nói lại kiên cường mạnh mẽ, thấy Tiêu Hàm thật sự là sắp nổi giận, tự nhiên cũng thấy sợ mà chân mềm xuống, cũng không dám qua loa thêm nữa mà chu toàn mọi thứ, nở nụ cười đem đám nam nhân giải tán. Đúng lúc trong này đã có khách đi vào, hắn suy nghĩ một chút liền nói: "Như vậy đi, hai vị lên phòng khách trên lầu đợi ta, ta đến hậu viện giúp các ngài tìm một chút, tìm được liền đem nàng lên cho các ngài xử lí."

"Hậu viện?"

"Đúng vậy, hậu viện ở đây chỉ có vài nữ tử tiểu nhị làm việc nặng, bất quá trên người các nàng còn dính bùn mang theo đất, không được đến tiền thính này, hậu viện lộn xộn bẩn thỉu, cũng không thể để các tiểu tỷ tỷ đi vào được. Để ta đến hỏi trước một câu vậy?" Quy công này cũng thật là sợ phiền toái, hai tôn đại thần dưới lầu cũng không phải là chuyện nhỏ, khí tràng lạnh léo như vậy cũng dọa cho khách chạy hết, khiến cho hắn tổn thất càng lớn hơn.

Mặc dù trong lòng mười phần cũng không muốn, nhưng cũng không còn cách nào khác tốt hơn, dù sao người cũng đi vào nơi này, nàng tin tưởng Minh Lâm sẽ không nhìn lầm, nếu quy công kia không tìm ra cái người có hình dáng như nàng đã giao đem người và ngọc giao ra, thì quay lại chuyện đầu tiên mà nàng sẽ làm là cho người bao vây chỗ này lại! Đến lúc đó cũng không sợ là tìm không được!

"Các ngươi nhìn kìa, hai vị tiểu thư kia dáng dấp thật là xuất chúng. Nhất là người bên phải đó, thật là so với các ngươi còn đẹp hơn!"

"Hứ ~ nữ tử như vậy cần gì đẹp chứ? Ngươi nhìn người bên cạnh nàng kìa, đó mới gọi là anh tuấn tiêu sái, thật là mong ước sao có thể được nàng nhìn trúng a."

"Ngươi, đừng có nằm mơ! Ngươi nhìn các nàng cùng đi với nhau, cũng không phải là mua vui, tám phần, chính là loại quan hệ đó!"

"Loại nào, loại nào?"

...

Các nam nhân không ngừng thì thầm lải nhải, nhưng cũng rơi vào tai hai người rõ ràng, cho đến khi đi xa hơn mới phai đi. Mặt Tiêu Hàm đen lại hai tay nắm chặt thành đấm kêu răng rắc, trước giờ cũng chưa có ai dám nghị luận nhìn mình chỉ trỏ này nọ, Minh Lâm nhìn nàng khẽ lắc đầu, tạm thời nàng cũng thả lỏng.

"Thật càn rỡ!" Đóng cửa lại, Tiêu Hàm liền đem hỏa khí phun ra ngoài, hung hăng vỗ một cái bốp trên mặt bàn, ly nước trên bàn cũng bị chấn động va chạm vang lên thanh âm.

"... ngươi cũng đừng quá tức giận như vậy, nhân gian tất nhiên sẽ không thể so với trong cung được, bọn họ cũng là do không biết thân phận của ngươi nên mới như thế."

Tai Tiêu Hàm nghe Minh Lâm nói rất là thoải mái, nhưng oán khí trên miệng vẫn còn chưa đi ra hết, đặt mông ngồi xuống cạnh bàn, "Ngươi xem bọn họ ánh mắt như lang như hổ nhìn người, giống như muốn đem ngươi ăn tươi nuốt sống, nào có cái kiểu nam nhân bộ dạng như vậy, thật không hiểu tại sao Tiêu Trì lại thích đến chỗ này như vậy?"

Minh Lâm không khỏi buồn cười, đi đến rót cho nàng ly trà, "Ngươi cũng đừng nói ta, nhưng ta cũng nghe có người nói nhìn trúng ngươi nha."

"Ghen?"

Minh Lâm liếc mắt nhìn nàng một cái, "Ăn không ngon."

Miệng cứng lòng mềm cái tật xấu này thật khả ái. Thừa lúc trong phòng chỉ còn lại hai người, mọi kiêu căng của Tiêu Hàm liền hạ xuống, nhận lấy ly trà Minh Lâm đưa tới, cười hì hì nhấp một miếng, chợt lông mày nhướng lên, vui vẻ nói: "Ừ, trà ngon, mùi thơm này trong cung cũng không có, nếu không nàng nếm thử một chút đi!"

"Ta không khát."

"Đến đây đến đây nào..."

Sớm nên nghi ngờ đến Tiêu Hàm không phải là một người đơn thuần chỉ biết khen trà ngon, Minh Lâm căn bản cũng không có cơ hội cự tuyệt, người kia liền uống một hớp, đứng dậy mưu tính ôm nàng, một hớp đó dán lên.

"Ưm ưm..." Sao đột nhiên lại phát bệnh, Minh Lâm ứng phó không kịp liền bị nàng áp vào trong ngực, hơi thở đều là mùi vị của Tiêu Hàm, xem lẫn cùng hương thơm nhàn nhạt trong phòng, nàng lại cảm thấy thoải mái cũng không muốn phản kháng, đơn giản như vậy lại càng khích lệ thêm cho Tiêu Hàm, hôn đối phương đến sắp nghẹt thở mới chịu dừng lại.

"Như thế nào?" Tiêu Hàm lau đi vết trà bên miệng, cười hỏi nàng.

"..." Minh Lâm giương mắt trừng nàng, bị sặc nước trà nói không ra lời.

Mặt Tiêu Hàm đầy thỏa mãn, lại kéo cổ áo mình một cái, "Haiz, sao ta lại cảm thấy trong phòng nóng như vậy chứ?" Buông Minh Lâm ra, nàng quạt quạt một chút gió, lúc này mới chú ý đến trang sức được trưng bày trong phòng này, dường như cũng hiểu được quy công nói 'Chuẩn bị đầy đủ hết' là ý gì.

Mới vừa rồi là một bụng đầy oán khí còn đang càu nhàu, hiện tại mới nhìn thấy trên trường ngay chỗ bọn họ treo một tấm xuân cung đồ rất lớn, phía trên là nam nhân nửa thân trần nghiêng nước nghiêng thành, bày ra bản năng cám dỗ hết sức yêu mị, càn rỡ câu dẫn. Nếu là nữ tử bình thường, nhìn thấy cảnh như vậy, sợ là trước mắt chảy nước miếng mà cởi đồ.

Nhưng Tiêu Hàm lại không cảm thấy gì, cũng không thấy kỳ quái, nàng vốn cũng không yêu nam nhân. Đặc biệt quay đầu nhìn Minh Lâm một cái, nàng lại cúi đầu, gò má kia ửng đỏ dị thường ngượng ngùng, cũng không khép lại động tình.

Tiêu Hàm cười một tiếng, biết nàng chưa từng nhìn qua mấy thứ đồ thẳng thừng như vậy, mình cũng không xem nhiều, tránh cho người khác hiểu lầm. Tiện tay cầm lên mấy cái hộp nhỏ không khóa tinh xảo, chỉ nhìn xem đồ vật bên trong, chỉ có mỗi Tiêu Hàm là da mặt dày, cũng trong nháy mắt khí huyết dâng trào, so với cái xuân cung đồ kia còn có hiệu quả hơn.

Tuy nàng cảm thấy quá đáng, nhưng trong lòng lại không thể áp chế được kích thích, thuận tay đem mấy cái hộp nhỏ mở ra, đầy rẫy những thứ đồ dùng biểu diễn thủ đoạn bịp bợm khiến cho nàng phải trợn mắt há mồm, có nam nhân dùng, có nữ tử dùng, có cả thứ cũng không thể nói ra tên, lại càng không biết tác dụng là như thế nào.

Đây quả thực là...

Bất quá cái này dường như cũng chưa phải là toàn bộ, trong ngăn kéo tủ, trên bàn dài, cạnh đầu giường... đột nhiên quay đầu nàng lại phát hiện trên đầu giường có một con ngựa gỗ, trên lưng ngựa có mộ cái cây không lóa mắt nhô lên, đem ranh giới cuối cùng của nàng phá vỡ hoàn toàn.

Nhưng là... Tiêu Hàm đỏ mặt quay đầu mặt đầy vô tội nhìn Minh Lâm không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng thật muốn, muốn có Minh Lâm, có cái dáng vẻ ấy ấy a!

Trên không biết tại sao, càng thêm nóng ran khó chịu, trong người bốc hỏa khô nóng cũng không phải là do tức giận, mỗi một cái nhìn đến Minh Lâm càng làm cho nàng thêm khó chịu vạn lần, hận không thể lập tức đem nàng đè dưới thân, càn rỡ một phen.

"Tiêu Hàm ngươi..." ánh mắt Tiêu Hàm rất nhanh bị ngọn lửa trên người đốt sạch, cứ như vậy trực tiếp nhìn chằm chằm Minh Lâm, bất thình lình khiến cho nàng rùng mình một cái.

Mà trên thực tế, Tiêu Hàm cũng không thể nhịn được, đột nhiên nàng tiến lên bắt lấy tay Minh Lâm, quăng lên giường, sau đó là nặng nề đè lên.

"A Lâm không cảm thấy trong phòng nàng rất nóng sao?" Giọng nói trầm thấp không biết tại sao lại thêm một chút khàn mập mờ, vang vọng bên tai Minh Lâm, không cho cổ họng nàng không nhịn không được mà hoạt động.

"..." Minh Lâm không dám động đậy, với kinh nghiệm của nàng, lúc này mà còn cho dù có chết cũng không theo chỉ sợ là nàng sẽ nhanh bị ăn sạch sẽ hơn. Nhưng mà nhắc tới cũng kỳ quái, thật ra nàng cũng cảm thấy, nhưng cái nóng này không giống như cái nóng mùa hè mặt trời chiếu lên da, nhưng là từ bên trong tỏa ra đốt, rất nhanh khiến cho miệng khô lưỡi khô, trong lòng trống rỗng, hận không thể dùng cái gì đó lấp đầy.

Nghĩ đến đây, thứ vừa mới dùng qua 'Trước khi ăn cơm sẽ có món khai vị' Tiêu Hàm cũng hiểu được cách ăn này là thế nào lại lần nữa hôn đến, trăn trở hồi lâu, hô hấp hai người cùng hỗ trợ lẫn nhau, ánh sáng trong phòng mờ ảo càng khiến cho bầu không khí trong phòng càng trở nên quỷ dị. Tiêu Hàm thở hổn hển, đưa miệng cắn vành tai Minh Lâm, "Làm sao đây, A Lâm, đột nhiên ta rất muốn nàng."

Thật ra khi vừa uống trà xong mọi hành động cũng không phải là đột nhiên, khi đó mơ hồ cũng đã có một loại xung động khác, cũng không biết là do không khí trong phòng này, hay là hương đốt trong phòng nhàn nhạt tỏa ra, hay là do hớp trà kia nàng uống có vấn đề. Nhưng chuyện cho đến bây giờ, những chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa, mi mắt Tiêu Hàm hòa hợp, giương mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Minh Lâm, chỉ chờ nàng đáp ứng một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net