Phiên ngoại - Lâm Hàm(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phiên ngoại - Lâm Hàm (1)
Nghe nữ hoàng bệ hạ vừa nói muốn xuất cung thì các thái y trong Dưỡng Tâm điện liền quỳ hết cả xuống, từng tiếng 'Bệ hạ nghĩ lại' Tiêu Hàm nghe cũng thấy nhức đầu vì khuyên ngăn. Suýt chút nữa liền vỗ bàn hạ lệnh chém người, nhưng rốt cuộc vẫn không thể. Cũng may Tiêu Trì đến đúng lúc, giải tán hết đám thái y còn đang kinh hồn tán đản, rồi hướng Tiêu Hàm nói đạo lý một phen.

Vết thương chỉ mới vừa có khép lại, cũng không chịu nổi một chút lắc lư, nếu như nửa đường xảy ra chuyện gì, há chẳng phải lại thất bại trong gang tấc sao? Tiêu Hàm thở dài một tiếng, không thể không thừa nhận nàng nói có lý. Nhưng khi nghe nói Minh Lâm bị Tô Nghiêu hãm hại, còn động tư hình làm cho toàn thân bị thương nặng hơn, hiện tại cũng không thích hợp để vào cung.

Tiêu Hàm siết chặt nắm đấm, trong lòng vô số lần muốn đem Tô Nghiêu đi thiên đao vạn quả! Nhưng mà...

"Truyền ý chỉ của trẫm, đem Hoàng Qúy quân Tô Nghiêu, trong ngày hôm nay đày vào lãnh cung!"

"Nói ra chứ?" Tiêu Trì hỏi.

Tiêu Hàm ngẩng đầu trừng nàng một cái, "Lời của trẫm còn muốn nói ra cái gì?" Hắn dám can đảm làm Minh Lâm bị thương, chết cũng không có gì đáng tiếc! Nếu không phải vì tình nghĩa với ân sư đã từng dạy dỗ khi xưa, thì nàng làm sao có thể bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy được?

"Hảo hảo hảo, hoàng tỷ nói cái gì thì chính là cái đó." Tiêu Trì cũng không biết phải làm sao cười một tiếng, giống như là dỗ hài tử.


Như vậy, bất đắc dĩ nghỉ ngơi năm ba ngày, Tiêu Hàm cũng không chịu nổi, liền an bài người để ra ngoài cung, nhưng không đúng lúc Tiêu Trì lại xuất hiện ở đây lần nữa. Tiêu Hàm tức giận đem y phục ném xuống đất, buồn bực cũng không còn chút uy nghiêm nào, làm động đến vết thương lại không thể làm gì khác hơn là về giường ngoan ngoãn nằm xuống, trong phòng cũng không có người ngoài.

"Còn hai ngày nữa, thần muội đảm bảo, sẽ không ngăn hoàng tỷ nữa."

Thật ra thì thương thế của Tiêu Hàm cũng không có gì đáng ngại nữa, ung dung hành động cũng không xảy ra sai lầm lớn, chẳng qua là chuyện trong tay nàng nửa đường cũng không thể buông được, càng không thể cho Tiêu Hàm ra ngoài cung một mình được.

Tiêu Hàm đảo mắt một vòng, bỗng nhiên cũng không cãi nữa, chỉ giơ lên hai ngón tay, ''Nhiếp chính thêm hai tháng.''

''...hoàng tỷ!'' Tiêu Trì hận đến cắn răng nghiến lợi.

Vì vậy, hai ngày sau, Tiêu Hàm rốt cuộc cũng được như ý nguyện đi gặp cho được cái người mà phủng trong tâm mỗi ngày. Ảo giác thoáng như cách một đời người khiến cho chóp mũi nàng từng trận chua xót, nhưng mà thân là người hoàng gia không thể khóc, nàng chỉ có thể ngẩng đầu dị thường một cái nhìn bầu trời quang đãng, sau đó từ từ mà đi, người trước mắt giống như nằm trong mơ, đưa tay ôm lấy nàng.

Xúc cảm thật chân thực, thân thể gầy gò như vậy lại khiến cho nàng đau lòng.

''Nhớ ta sao?'' Cạ lên gò má Minh Lâm , Tiêu Hàm thì thầm hỏi. Cũng đã quá lâu không hề nghĩ đến chuyện khi gặp lại sẽ diễn ra lúc mình đã khỏe, đã từng luôn miệng nói phải bảo vệ tốt cho nàng, nhưng vẫn nuốt lời. Trong lòng nàng tự trách, tự mình hối hận không hết.


''Ừm.'' Minh Lâm nhắm đôi mắt chua xót lại, hiếm thấy được lại ngoan ngoãn nhỏ giọng kêu như vậy. Mới vừa rồi tiếng Tiêu Hàm kêu A Lâm, cũng không cảm thấy chân thật được như vậy, chỉ vài bước nữa thôi lại như đạp qua vạn thủy thiên sơn, nàng đứng tại chỗ cũng cảm giác được sự mệt mỏi trên người Tiêu Hàm. Cho đến khi Tiêu Hàm đem nàng ôm vào trong ngực, nghiệm chứng được nhiệt độ cơ thể chân thật, trước mắt chính là người mỗi ngày nàng luôn nhớ đến.

Lòng bàn tay vuốt ve vòng eo mỏng manh của Minh Lâm, không ngờ được thân thể kia lại lạnh lẽo như vậy, hồi lâu mới chậm rãi ấm lên. ''Ta bây giờ mới đến, nàng giận ta sao?''

''Ừm.'' Minh Lâm đáp lại một tiếng, cố ý làm cho tim Tiêu Hàm đập rộn lên, quả thật người kia liền khẩn trương.

''Nàng, nàng đừng trách ta, cũng đừng giận có được không? Ta biết là ta không tốt, thái y ngăn ta, Tiêu Trì cũng ngăn ta, ta...''

Nàng nói được một nửa đột nhiên kinh hoảng nhìn nụ cười trên mặt Minh Lâm, nhẹ nhàng bóp hông Minh Lâm một cái, ''Được a, nàng dám gạt ta?''

''Không được sao?''

''Được, Được a'' Tiêu Hàm cười tà ác, dư quanh quét nhìn chung quanh không có người nào, lén đưa tay lên khoát cho Thừa Phong đi ra, ''Bất quá, dám lừa gạt ta thì phải trả giá thật lớn.''

''Nhiều, ưm...'' Nàng còn chưa kịp hỏi, thì câu trả lời đã được Tiêu Hàm biểu thị ra rồi, cổ họng xâm nhập mùi vị quen thuộc, khiến cho người muốn ngừng cũng không thể được, nhưng mà lý trí còn sót lại khiến nàng quần bách không thể dứt được, ''Đừng, ưm....vẫn còn ở, ưm, bên ngoài...''

''A Lâm sao lại ngượng ngùng như vậy ?''

''Ngươi im miệng!'' Bất cũng chỉ chính  chắn được một khắc, Minh Lâm lại đỏ mặt sẵn giọng.

Tiêu Hàm cũng không chế nhạo nàng, đau lòng đánh giá thân thể nàng bị tàn phá, vết phỏng trên mặt đã biến mất, vết cắt oán hận bên kia vẫn còn, dấu vết còn hơi mờ, giống như đã cắt lên người Tiêu Hàm, ''Còn đau phải không?''

Minh Lâm bĩu môi, lắc đầu một cái. Hồi lâu mới ngẩng mặt, đưa tay sờ lên ngực nàng, ''Còn người?''

Tiêu Hàm không trả lời, cúi đầu nhìn tay nàng đang phủ trước ngực mình, cười kinh khủng, ''A Lâm, đang mượn cơ hội chiếm tiện nghi của ta?''

''...''

Tiêu Hàm dẫn nàng đi vô phòng, hai người bị thương chưa lành kẻ tám lạng người nửa cân, nghĩ muốn giằng co, ''Tiêu Trì đã đáp ứng ta ở lại thay thế ta hai tháng, hai tháng này, ta sẽ bù đắp cho A Lâm thật tốt.''

''Điều này cũng được sao?'' Nàng kinh ngạc nói, nhưng lại suy nghĩ một chút, cũng là chuyện tốt. Không vì mình thì cũng vì Tiêu Hàm nghỉ ngơi nhiều một chút sinh hoạt cũng sẽ tốt hơn.

''Có gì không được, thiên hạ này đưa cho nàng cũng không sao, ta cùng A Lâm lưu lạc chân trời, cũng hạnh phúc rồi.''

Rốt cuộc Minh Lâm cũng tin là sự thật mà Tiêu Trì nói về Tiêu Hàm, nói vậy, dường như cũng đều là từ một cái khuôn mà đi ra. Minh Lâm ngồi xuống bên giường, mở miệng, lại không nhịn được mà hỏi nàng một vấn đề, ''Quý quân thì sao?'' Với tính tình của Tiêu Hàm, biết được chuyện kia chỉ sợ là không thể thiếu được thay nàng ôm bất bình. Thật ra thì Minh Lâm cũng không thù người nào, gặp được mặt Tiêu Hàm cũng không oán, không nói ra được cũng có vài phần đồng tình.

Trên mặt Tiêu Hàm lúc này lại có thêm vài phần u oán, nắm tay Minh Lâm nhưng bất thình lình lại siết chặt, ''Hắn, tự có chỗ cho mình hắn đi.''

''Ngươi giết hắn?''

Tiêu Hàm lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Minh Lâm, ''Chỉ là đày vào lãnh cung thôi. A Lâm có giận khi ta làm như vậy không?''

''Không giận, hắn cũng là một người đáng thương, yêu ngươi mà thành ngây dại thôi.''

''...''

Hai người nhất thời liền trầm mặc, cho đến khi Minh Lâm nghĩ đến một chuyện không thể được, ''Vậy trong hậu cung của người, há chẳng phải là trống rỗng sao, ngay cả một người cũng không có?''

''Sợ cái gì, A Lâm đây là không ngại ăn dấm chua sao, nóng nảy cái gì chứ?'' Tiêu Hàm cười nhéo mũi nàng một cái, cưng chiều khiến cho người hâm mộ.

''Nhưng mà điều này vốn là...?''

''Không có gì vốn là không thể, ta chỉ thích một người đó là A Lâm, mấy lão gia hỏa kia cứ ép ta nhồi người vào hậu cung, ta liền hất tay đem cục dính rói rắm nang giao cho Tiêu Trì, để bọn họ ép nàng đi!''

''...'' Một quốc gia từ hoàng đế cho đến.vương gia đều không yêu nam nhân, thật khiến người ta đau đầu mà.

Nhưng Tiêu Hàm ở bên cạnh Minh Lâm cũng cứng rắn hơn, trở về cũng không được mấy ngày, quả nhiên các đại thần lại bắt đầu rối rít tấu lên, nói cái gì mà vì hoàng gia khai chi tán diệp là chuyện đại sự nhất, còn nói gì mà hậu cung bệ hạ không người gặp.người chê cười... Đủ mọi loại vân vân, mỗi ngày Tiêu Trì đều đem về một sấp để bên cạnh Tiêu Hàm lải nhải. Lúc đầu Tiêu Hàm cũng không thu để ý đến chuyện này, nhưng mà càng lúc lại càng như nước lũ mãnh thú, tấu chương cũng không chừa khe nào cho nàng thở dốc.

''Nếu ngươi không chọn tú, chỉ sợ là mấy tên kia phải triệu tập trăm họ ở ngoài cửa cung qùy gối không dậy.'' Tiêu Trì khép lại tấu chương trong tay nói, đối với chuyện này cũng thật là nhức đầu, với Tiêu Hàm cũng tràn đầy đồng tình.

Mặt Tiêu Hàm đã sớm bị tức giận đến bốc hỏa, đi qua đi lại cũng khó mà giải thích, ''Đây là chuyện nhà trẫm, dựa vào cái gì mà mấy lão già kia lại tàu hứng dính vào, trẫm không thích nam nhân, làm gì cứ nhất định phải ép trẫm như vậy? Trẫm mới là hoàng đế, các nàng có bản lãnh như vậy, để cho các nàng tới làm đi a!''

''Đừng đừng, hoàng tỷ ngươi bình tĩnh một chút.'' Tiêu Trì đè ép tay xuống tỏ ý, còn kém nữa là đem tâm can ra dỗ nàng, "Bất quá ngươi cũng là hoàng đế, hậu cung không có một bóng người thì quả thật cũng không nói được, không bằng cứ theo ý các nàng đi, dù gì cứ chọn đại vài người cho có, chặn miệng các nàng, nếu không lâm hạnh thì sau này cứ nói, cùng lắm thì mua chuộc Lý thái y, nói ngươi trời sinh không thể có con, các nàng cũng không thể ép buộc ngươi được."

"Ngươi mới là trời sinh không có mệnh sinh con!"

"Phi phi phi, xem ta vừa nói cái gì vậy!" Tiêu Trì vội vàng vỗ vỗ cái miệng mình một chút. Nhưng mà hai nữ nhân ở chung một chỗ thì cũng không sinh được a, nhưng Tiêu Hàm cũng không nguyện ý chạm vào nam nhân, thật ra thì thỉnh thoảng đụng một chút cũng không có gì, nàng không có chuyện còn đi hoa lâu tìm vài nam nhân đâu. "Đại khái thì ý cũng chỉ như vậy, hoàng tỷ, ngươi xem thử coi có được không?"

"..." Tiêu Hàm cũng thấy nàng nói có lý, suy nghĩ một chút cũng không kiềm được liền mềm lòng, "Vậy còn A Lâm bên kia phải sao đây?"

"Nàng tất nhiên sẽ hiểu cho ngươi." mặt Tiêu Trì tràn đầu biểu tình 'Ngươi cứ yên tâm', nghĩ lại thì nổi lòng ai oán, "Hoàng tỷ ngươi luôn ở trong cung đóng cửa không gặp người, ngươi cũng không biết là mỗi ngày ta đều bị mấy vị đại thần kia ngăn cản, ngay cả phủ cũng không thể về! Ta muốn trở về phủ a, mấy ngày rồi ta còn chưa được về mà!"

"Chỗ ngươi thì có ai a, lòng ngươi còn đang nhắm đến ai sao?"

"Có hoa, có cỏ, có mỹ nhân a!"

Tiêu Hàm không biết nàng nói mỹ nhân là ai, cũng không có hứng thú muốn biết. Nhưng sau đó cũng phát bảng, cùng ngày chọn tú, vì vẻ đẹp của nàng mà mọi người hết sức phấn khởi thi nhau kéo đến. Hoàng gia chọn tú là chuyện đại sự đứng đầu, tình cảnh kia cũng không thể khinh thường.

Minh Lâm thân là thống lĩnh ngự tiền thị vệ, bình thường nhận chức, cùng ngày đó cũng bị đưa đi làm ngự tiền ở bên cạnh Tiêu Hàm dùng danh tiếng nhìn người cùng nàng, mấy nam nhân như hoa như ngọc lướt qua trước mắt nàng, thấy nàng thì tim lại đập rộn lên.

'Ngươi chọn thì cứ chọn, kéo ta đến làm gì?' Tiêu Hàm vừa quay đầu liền bị Minh Lâm trừng mắt một cái, ý cũng viết rõ trên mặt, nhìn một cái cũng hiểu.

'Chuyện này dĩ nhiên là phải để cho nàng nhìn, thì nàng mới có thể yên tâm chứ.'

Minh Lâm không hiểu ý nàng, bất quá cũng rất nhanh liền hiểu được.

"Hoàng tỷ, sao rồi, năm nay chọn tú nam chất có thể nói là thượng thừa a."

Tiêu Hàm liếc mắt nhìn nàng, "Ngươi thích? Được rồi, nếu như có thích, thì đem đến phủ của ngươi đi."

"Đừng đừng, đừng mà!" Tiêu Trì tức thời im lặng, một bên an tĩnh ngây người.

Trên đại điện, âm thanh Nam Nguyệt đọc bài tử có thể nói là đinh tai nhức óc, trong lòng Tiêu Hàm cũng không thấy bình tĩnh, mới đầu còn có thể vừa ý vài lần, cho đến gần phía sau cũng chỉ qua loa lấy lệ vật vờ cúi đầu, coi như là xem xong. Ngáp một cái, liền tỏ ý có thể một ba cái.

Như vậy, đại điển chọn tú trọng thể, nhanh chóng tiến hành, tùng nam nhân mỉm cười đi vào, mặt hoa khóc lóc đi ra ngoài, may là Minh Lâm cũng không nhìn nổi. Đúng lúc bên cạnh lại có một vị đại thần dám can đảm đứng ra khuyên nhủ, bề ngoài ý nói cung kính, nhưng trong ý cũng chính là: không chọn đô lương Hoàng Hoa Thái nữa!

Tiêu Hàm biết tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, cái gì đến cũng không thể tránh thoát, chỉ đành phải nhắm mắt bắt đầu học hỏi quan sát, rốt cuộc cũng tìm được điểm chung của mọi người. Tất cả trong phút chốc đều yên tĩnh đến lạ thường, trong lòng sợ hãi cũng sắp thoát mồ hôi lạnh, nam nhân bị Tiêu Hàm nhìn trúng, tướng mạo thật sự có thể nói là: Đông thi không bằng.

Thật ra mà nói chọn tú là nam nhân, tướng mạo tính ra cũng không có xuất chúng, cũng không đến nỗi phải quá xấu xí, bất quá mà nói cũng chỉ tương đối. Ai biết được, Tiêu Hàm nhìn trúng hắn cũng chỉ vì hắn bình thường thêm cái bộ dạng cúi đầu dịu dàng, giữ lại bên người, mới có thể yên tâm.

Tiếp đó lại chọn thêm vài người, sắc đẹp cũng không khác nhau lắm, cho dù mấy vị đại thần kia có lời muốn nói, thì Tiêu Hàm cũng chỉ một câu: "Trầm thấy vui vẻ, đẹp mắt mà!" Cũng chận được họng các nàng không cho mở miệng. Thẩm mỹ có vấn đề cũng không đến nỗi là lỗi của nàng chứ?

Từ đầu đến cuối Minh Lâm đều đen mặt lại, thật sự cũng không biết là nên vui hay nên buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net