Phiên ngoại - Lâm Hàm (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phiên ngoại - Lâm Hàm (3)
''Không!'' Cùng lúc Minh Lâm nói ra yêu cầu thì Tiêu Hàm không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

Minh Lâm bị áp ở phía dưới lúc này lại nhăn mặt một cái, đưa tay không khách khí đẩy nàng từ trên người mình ra, bất mãn hỏi, ''Tại sao lại không được?''

''Không chính là không, làm gì còn đạo lý nào khác...''

''Vậy vi thần cáo lui!''

''Ai, nàng đừng a, không được, chờ một chút!'' Thấy nàng sắp đi, Tiêu Hàm ba bước cũng thành hai bước, dang hai tay ngăn cản nàng, thầm nghĩ lần này nhất định là nàng ấy quyết tâm muốn như vậy, rốt cuộc trong lòng vẫn phải ngậm ngùi cân nhắc một phen, hồi lâu mới khổ sở ngẩng đầu nhìn nàng: ''Cho dù nàng muốn vậy, thì sao chứ?'' Cũng không biết đang nghĩ tới điều gì, thân là quân chủ nhưng trong giọng nói cũng không khỏi có chút ề à.

Con người sắc bén Minh Lâm nhìn nàng một cái, kiên định mọi thứ, ''Dĩ nhiên là thật.''

''Không cân nhắc những điều khác sao?''

''Duy nhất yêu cầu này, không cần người muốn!''

''...Vậy chỉ một lần.'' Tiêu Hàm thở ra một hơi, rốt cuộc âm thầm giơ một ngón tay, thật vất vả mới ra được quyết định này.

Minh Lâm không khách khí trả giá, ''Năm lần.''

''Hai lần!''

Minh Lâm nhấc chân muốn bỏ đi, trong lòng Tiêu Hàm hoảng hốt, lúc này cắn răng giận chân một cái, ''Ba lần không thể nhiều hơn nữa!''

''Được.''

''...'' Nàng đáp ứng thật sảng khoái, Tiêu Hàm còn định nói gì đó, nhất thời ngây ngốc cũng không biết mở miệng. Ngay sau đó cái khuôn mặt kho nãy còn lạnh lùng tuyệt lệ cuối cùng không kiềm được ý mà nở nụ cười khó hiểu, tuy chỉ nhìn được một bên má, nhưng cũng đã khiến cho Tiêu Hàm ngây người.

Đại khái phát hiện ra Tiêu Hàm nhìn mình chằm chằm, Minh Lâm cũng không xoay đầu liền keo kiệt thu lại nụ cười, ''Đến đêm đó, thần cung kính chờ đợi bệ hạ.''


Tiêu Hàm cũng không có nghe nên không biết nàng nói cái gì, trong đầu nàng chỉ đầy hình ảnh khuôn mặt tươi cười hồi nãy, thật sự đã câu hồn nàng đi mất. Nghĩ tới người cũng là của mình, chẳng qua cũng chỉ tự mình một mình, trong lòng nàng cảm giác thỏa mãn như nổ tung, nhiệt tình trong người càng dâng cao hơn, nàng không nhịn được mà muốn ôm nàng ấy, muốn thật hùng hồn tuyên bố chiếm làm của riêng mình.

Nàng muốn để cho khắp thiên hạ đều biết, Minh Lâm là của Tiêu Hàm! Vĩnh viễn là như vậy, hơn nữa ai cũng đừng hòng nghĩ cướp đi!

Hành động luôn mau như ý tưởng, trong lúc Tiêu Hàm còn đang tơ tưởng đến nụ cười xinh đẹp của Minh Lâm, thì bước chân của nàng đã hướng đến nàng ấy, đưa hai tay nâng lên khuôn mặt khiến cho nàng si cuồng, cúi đầu tách ra làn môi kiều diễm ướt át.

Minh Lâm có chút sững sốt, có lúc hành động của Tiêu Hàm khiến cho nàng không thể hiểu được, giống như nàng vĩnh viễn cũng không nghĩ ra trong lòng Tiêu Hàm đối với nàng từ trên xuống dưới có bao nhiêu mê luyến. Bất quá, trong lúc Tiêu Hàm còn đang ngậm lấy môi nàng mút mút, nàng liền thay đổi chủ ý.

Lần đầu lý trực khí tráng (lẽ thẳng khí hùng) chủ đạo chiếm đoạt, bước lên đem Tiêu Hàm cao hơn so với mình nửa cái đầu áp lên cánh cửa dát vàng, nháy mắt đổi khách thành chủ. Tiêu Hàm kinh ngạc mở to mắt, nhìn dã miêu hóa thân thành nữ lang, trong đầu một mảng mờ mịt.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Dường như nàng đã quên mất chuyện gì đó, nghĩ đến thì cả người cũng không thoải mái. Khi nãy Minh Lâm còn nói tối đến chờ nàng, sao tình cảnh bây giờ lại thành như vậy, chẳng lẽ định...

Trong lòng như bị sét đánh giữa trời quang, may là bình thường da mặt nàng cũng dày, đổi lại vị trí lại cảm thấy không thể chịu được. Hốt hoảng đẩy Minh Lâm ra, nhưng mà ngược lại người kia lại không chịu thuận theo buông ra, lại đem nàng áp lên cửa, cả người đụng phải cửa liền phát ra tiếng rên, khiến cho đám cung nhân cùng thủ vệ bên ngoài chú ý.


"Bệ hạ! bệ hạ!" Lính gác bên ngoài cũng không biết ở trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ dám gọi Tiêu Hàm ở trong, vạn lần cũng không được xảy ra chuyện gì khác, chỉ đành lo lắng hỏi, nếu Tiêu Hàm không lên tiếng, nhất định sẽ xô cửa mà vào.

"Ưm..." Tiêu Hàm giận trợn mắt nhìn nàng, ánh mắt tỏ ý chớ có lộn xộn, nhưng mà Minh Lâm vẫn quyết muốn trả đũa nàng, chặn lại môi nàng như bình thường với tư thái nàng thường làm với nàng ấy.

Đột nhiên đến như vậy, trong đầu Tiêu Hàm cũng chậm chạp đi, dứt khoát cùng nàng quấn lấy, miệng lưỡi hai người quấn quýt nhau, giống như chỉ cần hợp lại nếu tách ra thì sẽ là ta sống ngươi chết mới chịu bỏ qua. Cảm giác đụng phải cửa từ phía sau cũng không có gì lớn, đôi môi hai người đã sớm sưng lên, hai mắt mê ly, chỉ bạc không ngừng xuất hiện, dụ dỗ lòng người nghĩ đen tối.

"Còn muốn nháo cái gì nữa?!" Đáng thương cho nàng bộ dạng như vậy còn cố ra vẻ đế vương uy nghiêm dọa người, một đám tiểu quỷ bên ngoài cũng không biết rõ được tình hình, cuối cùng để các nàng ổn định lại, nhưng vẫn thấy không an tâm, kiên quyết tự mình tránh xa các nàng không dám đến gần.

Sau đó nhìn lại Minh Lâm, nàng ấy vẫn không hề buông lỏng đè lên người nàng, ánh mắt sáng rực, giống như sắp phun ra lửa. Ai có thể nói cho nàng biết được tiểu dã miêu khả ái đi đâu rồi, trước mắt này sao lại là một người giương mắt sói đói trực chờ chuẩn bị đem nàng ăn vào bụng.

"A Lâm, nàng nghe ta nói..."

"Bệ hạ nếu muốn ở chỗ này, thần cung kính không bằng tuân mệnh vậy." Nàng đắc ý cắt ngang lời nàng ta, ai kêu Tiêu Hàm nhào đến hôn nàng trước làm chi, ai kêu Tiêu Hàm dùng lệnh lừa nàng đến, lúc này trước không có thôn sau không có khách điếm, lính gác bên ngoài cũng đã bị nàng đuổi đi, yên tâm nửa đường cũng không lo bị cắt ngang.

"Không phải, A Lâm, nàng.... này..." Nàng vừa nói được một nửa, liền phát hiện người kia đã lo tháo đai lưng của nàng, nhanh mắt vội vàng đè lại bàn tay trắng nõn của Minh Lâm.

"Bệ hạ muốn tự mình cởi, hay là để thần giúp người?"

"Ngự thư phòng còn có tấu chương gấp, A Lâm nàng đừng vội, chớ lộn xộn, buổi tối..."

"A!" một tiếng, Tiêu Hàm không nói ra lời, oán hận hai mắt nhắm lại, không cần nghĩ cũng biết, trong lúc hai người giằng co, long bào của nàng coi như xong rồi!

"Làm hỏng long bào là tội trọng! Trẫm muốn trị tội nàng!" Bỗng nhiên nàng lại hung hăng, nắm lấy bàn tay Minh Lâm thị uy nói.

Vậy mà tiểu nữ nhân này chỉ biết vùi đầu làm chuyện của mình căn bản đối với đe dọa của nàng không chút sợ hãi, bĩu môi một cái liền nói, "Tội gì? Bị đày hay là chém đầu? Người nhẫn tâm như vậy sao ~?" Nói xong, còn không quên ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàm nháy mắt một cái. Giọng nói nũng nịu, nhưng không ẻo lả khiến người không biết chán, ra vẻ thông thạo, nói là trả giá, căn bản người ta còn không nghĩ nàng sẽ làm thật, căn bản cũng không có nửa điểm lo lắng.

Tiêu Hàm dường như muốn đỡ trán mà khóc, nàng ấy để nàng đáp ứng trước, sau đó lại thêm vài điều kiện! "A Lâm, ta thật còn có công vụ, buổi tối nhất định đến tìm nàng, được không?"

"Thần thật là nhìn không ra bệ hạ có công vụ khẩn cấp gì đây? trong vòng một giờ, qua lại Nam Ngọ môn đến sáu lần dư thừa, nhưng suốt ruột cũng không biết đi đâu mất rồi?"

"..." Từ khi nào miệng lưỡi Minh Lâm lại trở nên lanh lợi như vậy, hùng hổ dọa người như vậy là muốn mạng già của nàng a! "Đó không phải là...." Muốn gặp nàng sao.

"Bệ hạ đừng có nhiều lời, có câu nói đêm dài lắm mộng, nếu bệ hạ đã có dũng khí bắt đầu, thì cũng không cần đánh xong thì lại rụt cổ. Đau dài không bằng đau ngắn, cho dù bây giờ có phải thầm cắn răng cũng sẽ qua thôi mà. Thần biết bệ hạ có thói quen ở bên trên, bất quá chuyện này nhắc đến cũng thật kỳ diệu, nếu ngoan ngoãn cũng sẽ được hưởng thụ, thần đây cũng rất có lòng!" Lời này của nàng bề ngoài nói thì rất thành khẩn, nhưng mỗi câu đều chọt đúng điểm yếu, không chỗ nào không cần, khiến cho người muốn tìm chỗ thoát cũng không thể được.

Cuối cùng Tiêu Hàm bị nàng nói không thể phản bác, há miệng muốn nói, nhưng lại nghẹn trong họng, không thể nói được. Cho đến khi trên người một trận lạnh lẽo ùa đến, mới khiến nàng khôi phục lại tinh thần, nhìn xuống đã thấy y phục mở rộng một cách mát mẻ, vạt áo trên người cũng không còn tung tích. Nhưng Minh Lâm vẫn ngang nhiên đứng trước mặt nàng, đây đúng là tình cảnh khiến cho người ngượng đến cực hạn làm cho nàng hận không thể cắn lưỡi tìm cái động mà chui vào.

Nhưng ai biết được, trong cái xấu hổ kia lại lấp đầy khoái cảm, khiến cả người nàng vô hình hưng phấn.

Nàng thật là bệnh đến không có thuốc chữa! Trong lòng yên lặng ghi nhớ, chờ mình trả nợ xong, đến lúc đó Minh Lâm cũng đừng nghĩ có thể thoát được, nàng không đem nàng ta làm đến không xuống được giường thì sẽ không xong đâu!

Đáng chết, tại sao nàng lại đáp ứng cái chuyện này chứ? Nàng mới là nằm trên mà ~!

Trong chốc lát hít một hơi lạnh, bàn tay có chút lạnh của Minh Lâm chạm lên da nàng, thân thể không kiềm chế được mà run nhẹ biểu đạt tình trạng yếu thế của nàng, thực ra cũng không phải vậy, nhưng mà mọi thứ bị ánh mắt Minh Lâm thu vào, trong phút chốc, cảm giác mình như bị thua trận.

"Bệ hạ thích không?" Minh Lâm xoa nắn đôi tuyết phong ngạo nghễ của nàng, lòng bàn tay vuốt ve viên thịt đỏ mẫn cảm, răng môi lưu luyến chạm đến vành tai nàng, dọc theo cái cổ ưu mỹ trượt xuống, cuối cùng dừng lại trên phần xương xanh quai hấp dẫn, nhẹ nhàng cắn mút.

Không thích mà ~ !

Âm thanh rên rĩ muốn phát ra lại bị Tiêu Hàm đem toàn lực nuốt vào bụng, nàng thật không nghĩ đến lại có ngày mình ở trong tay Minh Lâm lại mất khống chế mà khổ sở như vậy. Nàng không phải không muốn trả lời Minh Lâm, nhưng thật ra cũng không dám nói, bởi vì vừa lên tiếng thì cái âm thanh xấu hổ kia cũng chen nhau mà ra theo, đến lúc đó, còn gì mà nói chuyện tôn nghiêm của nữ tử được nữa, uy tín của đế vương?

"Ừm..." Nhưng mà liều cái mạng già, cuối cùng vẫn còn như ý mình. Thân thể nàng bắt đầu căng thẳng, chóp đỉnh đã dựng thẳng, chịu đựng cái miệng cùng phiến lưỡi mềm mại của Minh Lâm du tẩu thì thân thể đã không còn sức chống cự dù chỉ là một nửa. Cả người không bệnh nhưng nhiệt hỏa lại rất lớn, nơi vùng đất bí hiểm nơi tư mật cũng bắt đầu rục rịch, vì không được thỏa mãn.

Trả thù! Rõ ràng chính là trả thù! Nàng căn bản đối với nữ nhân này quá ôn nhu, khiến cho nàng gan cũng lớn hơn còn dám trêu đùa nàng!

"Nếu bệ hạ muốn, có thể nói với thần, thần sẽ tự mình thỏa mãn bệ hạ." Minh Lâm đè chặt hai tay Tiêu Hàm, không cho nàng cơ hội tránh thoát, ngoài miệng cung kính lời hoa mỹ, nhưng mà nửa điểm Tiêu Hàm cũng không dám tin.

Nếu nàng ấy chịu thỏa mãn nàng, cần gì phải hành hạ nàng đến như vậy chứ? Căn bản thì là tâm tình vui vẻ đứng một bên xem kịch vui thì đúng hơn, nhìn nàng chán nản, trong lòng nàng lại thấy thoải mái, liền vui vẻ.

"Nàng, nhanh chút..."

"Bệ Hạ nói gì?" Minh Lâm vờ như không nghe được, cố tình cắn vành tai Tiêu Hàm tra hỏi. Nàng ỷ vào y phục còn nguyên trên người mình, tương phản với Tiêu Hàm đang còn mát mẻ tập trung tinh thần, nhưng mà trong lòng làm gì có như vậy? Lần đầu tiên nàng tỉnh táo nhìn thấy bộ dạng động tình của Tiêu Hàm, dục hỏa dưới bụng đã tích tụ chờ phát ra. Miệng khô lưỡi khô, ngay cả một tia nước miếng dư thừa cũng thấy xa xỉ.

"A Lâm... cho ta." Rốt cuộc nàng cũng cắn răng nhượng bộ cho nàng ấy, ngược lại phải làm bộ đáng thương, khóe mắt ươn ướt làm mềm lòng đối phương, nghĩ hết cách muốn thoát khỏi địa ngục khó chịu này.

Thật ra thì kỹ thuật của Minh Lâm so với nàng kém đâu chỉ một hai phân? Dù sao nàng cũng là Tiêu Hàm, trong đầu cũng không phải là người chưa từng trải qua, chợt có một thể nghiệm, không chút nào đề phòng, liền đem cả người nhập vào.

"Cho người cái gì?" Minh Lâm cũng không có lòng tốt lại nổi tín xấu muốn đùa bỡn. Nàng không phải sẽ không có ý xấu muốn đùa bỡn, chẳng qua nàng chưa từng được đùa bỡn như vậy, lúc này có được cơ hội liền báo lại cho Tiêu Hàm, nàng thế nào cũng phải lợi dụng thật tốt điểm này.

"Nàng...." Tiêu Hàm hận đến nghiến răng, làm gì được trước tình huống này, ngay cả khí lực nàng cũng không nói nổi, chớ đừng nói đến cái tên tiểu tử xấu xa này coi trọng! "A Lâm," nhưng mà nàng vẫn không thể nổi giận được, âm thanh mềm mại gọi nàng ấy, thân thể bất an ma sát đòi hỏi, chỉ muốn nàng đi vào, "A Lâm, ngô ưm...."

Cuối cùng nàng cũng không nỡ nhẫn tâm như vậy, còn biết có chừng mực, bị động tiến vào, cảm giác kia cũng không thể nói rõ. Tóm lại giống như Minh Lâm nói, nếu ngoan ngoãn thì sẽ được hưởng thụ, trên ngực thở dốc nặng nề đi đôi với độ nhịp nàng ra vào của nàng, bất an phập phồng.

Nàng nếm được chỗ ngọt, bặt đầu an tâm đem mình giao cho Minh Lâm, điều này cũng cần tin nhiệm, nhưng mà cũng không có nghĩa là Minh Lâm ở bên trong chỗ đó của nàng nhất đinh không thể không làm ác. Cảm giác nơi nào đó không được tiếp xúc, nàng khó nhịn mở mắt ra, động tác Minh Lâm dừng thật không đúng lúc, đó là bình minh trước bóng tối, nhưng mà ánh sáng mờ ảo trước mắt giống như sẽ không bao giờ còn nữa.

"A Lâm..." Nàng ai oán nhìn nàng ấy, ngoại trừ bất đắc dĩ gọi tên nàng ấy, thật ra cũng không phải là đem thủ đoạn Tiêu Hàm từng chơi ra diễn lại một lần, hơn nữa còn muốn cho nàng nếm chút khổ. Nàng chơi vui vẻ, bất kể hậu quả, có trời mới biết bề ngoài Tiêu Hàm nhìn đáng thương, nhưng trong lòng lại mài đao xèn xẹt.

"Đừng, dừng..."

"Bệ hạ muốn thần dừng lại?"

"Không, không phải," Tiêu Hàm ảo não lắc đầu, "Đừng có ngừng."

Minh Lâm khẽ mỉm cười, nụ cười kia làm cho lòng người phải đấu tranh lung lay, "Được." Đôi môi mỏng khẽ mở, nàng nói ra khiến Tiêu Hàm ngạc nhiên mừng rỡ.

Qủa nhiên nàng sẽ không nuốt lời, đem Tiêu Hàm dẫn đến đỉnh mây mù, khiến cho nàng cảm nhận được sự vui vẻ cực hạn. Mồ hôi chảy ướt lưng, Tiêu Hàm thỏa mãn tựa lên người nàng, từ từ bình phục lại hô hấp.

Lúc này, Minh Lâm lại mở miệng lần nữa, có ý tốt nhắc nhở, "Đây là lần đầu tiên, còn có lần hai."

"...." Bất thình lình cả người Tiêu Hàm run lên, không dám tin còn gấp hơn nàng đã đến lần hai. Cũng may Minh Lâm trấn an vỗ lưng cho nàng, kịp thời giải thích.

"Bất quá nếu bệ hạ còn có công vụ, vậy lần sau sẽ bù lại." Nàng khom người nhặt y phục lên cho Tiêu Hàm, chỗ đó còn nhìn thấy vết rách lớn, không khỏi trách mình khi nãy quá manh động. Dù sao Tiêu Hàm cũng là thiên tử, phá y phục, sợ là khó nói rồi.

Tiêu Hàm đoạt lấy, cúi đầu ngăn mình lại, "Nàng không cần lo lắng, đây là do cành cây móc rách, không ai dám nói gì đâu." tay còn nắm lấy vạt áo bào, cũng không biết có phải do chuyện tình khi nãy đánh vào nàng quá lớn, lại khiến cho nàng không biết nâng ngẩng đầu ra sao nhìn Minh Lâm nói chuyện, dùng hồi lâu, mới chậm rãi để Minh Lâm giúp mặc y phục vào, cứ như cả một đời mới mở được miệng, thẹn thùng hoàn toàn không phải là nàng, "Buổi tối đó, ta đến cung tìm nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net